• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Trong lều trướng của Đạt Lạt vương, Tô Hợp Vương ngồi trên chiếc ghế bằng vàng to rộng phủ đầy lông chồn, gỡ túi rượu treo bên cạnh, một hơi uống sạch rượu bên trong.

Sau khi buông túi rượu xuống thì nói: "Vào đi."

Vị vua của thảo nguyên mấy năm gần đây đã dần già thêm, nhưng tinh thần và vũ lực vẫn cường đại mạnh mẽ hơn người, chỉ là thính lực ngày càng kém, bởi vậy giọng nói ngày càng lớn như chuông đồng, vang lên ầm ầm chấn động tai những người hầu đứng bên cạnh.

Lần này là muốn xử lý những quý tộc phản loạn nơi thảo nguyên. Một lúc sau khi Tô Hợp Vương lên tiếng, lập tức có mấy thủ lĩnh của các chi nhánh bị trói, áp giải vào.

Tô Hợp Vương cao cao tại thượng nhìn họ, nói: "Sát Hãn, Tốc Bất Hốt, Giả Lặc Mễ, đây chính là tâm phục khẩu phục của các ngươi?"

Lão râu tóc trắng bạc, nhưng tư thế uy nghiêm oai hùng, ngồi ở kia như một tòa tháp sắt, giữa mày có những nếp nhăn sâu, điều này cho thấy đây nhất định là một vị Vương giả tính cách hung ác, không dễ ở chung.

Đối diện với uy áp của Tô Hợp Vương, những người kia không nhịn được mà run rẩy, nhưng mọi chuyện đã bại lộ, bọn họ cũng định mạo hiểm tất cả.

Sát Hãn là cháu họ của Tô Hợp Vương, lúc này cảm thấy đau lòng, ngẩng đầu lớn tiếng: "Ta không phục!"

Tô Hợp Vương nói: "Vì sao lại không phục?"

Sát Hãn nói: "Người rõ ràng là Đạt Lạt vương, nhưng lại luôn coi trọng đến lợi ích của người Hán, không cho chúng ta biến họ thành nô lệ, tiện dân, vậy thì chúng ta cao quý ở chỗ nào? Từ lúc A Nhã Tư đi Đại Ung, người bởi vì tưởng niệm hắn, lại càng nhân nhượng nương tay với bên kia!"

Tốc Bất Hốt cũng nói: "Người lớn tuổi rồi, khuất phục ngoại giới lại khắt khe với tộc nhân, không nên cứ ôm chặt ngai vị! Chúng ta sẽ đứng lên phản kháng, cũng là để Vương tử Mạnh Ân và Vương tử Lâm Hãn có được thứ mà họ xứng đáng!"

Rõ ràng là bọn họ tham lam tranh quyền, lại nhân lúc Mạnh Ân và Lâm Hãn tới Đại Ung, dùng danh nghĩ của hai người họ châm ngòi quan hệ phụ tử.

Tô Hợp Vương cũng không tức giận, lại cười nói: "Thả họ ra."

Thị vệ tháo dây thừng trên người bọn họ xuống.

Tô Hợp Vương lại nói: "Lấy trường đao của ta ra đây!"

Đao của lão nặng đến tám mươi cân, thân đao dài năm thước, cán đao dài bốn tấc, vô cùng sắc bén, xưa nay đều để trong hộp, muốn mang tới cũng phải cần hai người.

Tô Hợp Vương phân phó thủ hạ trả lại binh khí thu được cho bọn họ, tự mình cầm lấy trường đao, cởi áo khoác, đi vào trong trướng.

Lão quát: "Tới đây! Các ngươi cùng tới, hôm nay ai giết được ta thì chính là Đạt Lạt vương!"

Bọn họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bỗng nhiên đồng loạt hét lên, tấn công về phía Tô Hợp Vương.

Chỉ thấy vị Vương giả lớn tuổi một tay chống nạnh, trường đao chống trên đất, một chân đá mũi đao lên, dùng một tay nâng đao, trường đao mang theo tiếng gió rít gào quét ngang về phía đối thủ.

Sau vài động tác, chỉ nghe "Xẹt" một tiếng, đầu của Tốc Bất Hốt đã lộc cộc lăn trên đất, thân thể đứng thẳng một lát rồi cũng ngã xuống.

Giả Lặc Mễ trầm mặc ít lời, vừa rồi vẫn không lên tiếng, nhưng lúc ra chiêu lại vô cùng âm độc, bước nhanh vòng ra sau Tô Hợp Vương, chém tới lưng của ông.

Chỉ là chưa kịp chém tới, cánh tay của Tô Hợp Vương đã trực tiếp đẩy chuôi đao ra sau, nháy mất đã đâm xuyên qua Giả Lặc Mễ.

Giả Lặc Mễ hét lên một tiếng, ngửa mặt lên trời, hai mắt trợn tròn lên, cuối cùng sức cùng lực kiệt.

Rất nhanh, ba thủ lĩnh phản loạn, chỉ còn lại Sát Hãn là người sống sót.

Gã không nghĩ tới lão nhân này đã một bó tuổi rồi mà vẫn còn dũng mãnh phi thường như vậy, tuy rằng lúc quyết định làm phản đã chấp nhận không màng đến sinh tử, nhưng giờ khắc này, nhìn đến thi thể thảm không nỡ nhìn của đồng bạn, vẫn khiến gã sợ hãi tim đập nhanh.

"Leng keng" một tiếng, gã ném đao xuống đất, quỳ xuống liên tục dập đầu, cầu xin: "Về sau ta không dám nữa! Xin thúc phụ tha cho ta một mạng!"

Thái độ vừa rồi của Tô Hợp Vương rất thong dong, lúc thấy gã quỳ xuống thì giận tím mặt, trách mắng: "Dám làm không dám nhận, đúng là hèn nhát đáng xấu hổ! Chính việc ngươi làm thì phải tự ngươi trả giá!"

Nói xong, lão trực tiếp hạ đao xuống, tức giận chém Sát Hãn thành hai!

Máu tươi chảy đầy đất.

Tô Hợp Vương đứng yên một lát rồi ném đao xuống, nói: "Mang bọn chúng đi đi. Không được hạ táng chúng ở thảo nguyên của Đạt Lạt."

Sau khi giết người xong, lão cũng không để cho linh hồn của họ được an giấc ngàn thu ở quê hương, có thể thấy được người này ác độc tàn nhẫn bao nhiêu.

Nhưng người đi theo Tô Hợp Vương đều là những vệ binh máu lạnh được huấn luyện nhiều năm, mặt không đổi sắc thực hiện mệnh lệnh.

Tô Hợp Vương bước nhanh ra khỏi vương trướng.

Vừa rồi tên hỗn đản Sát Hãn kia nói lão là bởi vì A Nhã Tư tới Đại Ung, còn cưới nữ tử người Hán, sinh ra đứa con mang dòng máu của người Hán, cho nên mới đối xử tử tế với người Hán.

Lão cũng không có thích người Hán nhu nhược, xảo trá, hay làm vẻ. Nhưng lão cũng không bởi vì huyết thống mà bài xích ức hiếp người khác, hay là dùng bạo lực để nói chuyện.

Cuộc sống bây giờ quá thoải mái, những người đó lúc nào cũng nói là mình cao quý, lại quên mất tổ tiên bọn họ xuất thân là tiện dân, chỉ nghĩ rằng mình sẽ luôn an nhàn hưởng thụ, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xong đời.

Chỉ là.... Không phải lão chưa từng bước vào lãnh thổ của người Hán, căn bản chẳng có gì tốt hết, tiểu tử thúi A Nhã Tư kia thế mà vừa đi liền không bao giờ trở về nhà.

Cũng không biết hai ca ca của nó tới đó có tìm được nó không, còn có nữ nhân mê hoặc nó nữa, cùng với đứa con của nó.

Cũng không biết đứa trẻ đó như thế nào? Liệu có giống với những đứa trẻ của người Hán không, mỏng manh yếu ớt, vừa gầy vừa nhỏ, không cẩn thận ôm một chút liền bị bóp chết?

Tô Hợp Vương suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghe một tiếng "Oa" của trẻ con.

Lão quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nữ tử đang bế một đứa bé, hoảng loạn bịp miệng đứa trẻ lại.

Tô Hợp Vương ma xui quỷ khiến vẫy vẫy tay với nàng: "Lại đây."

Nữ nhân bị đẩy lên, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Tô Hợp Vương.

Tô Hợp Vương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng nàng.

Xanh xao vàng vọt, mũi nhỏ mắt nhỏ, ngoại hình không được đẹp lắm.

Từ nhỏ A Nhã Tư đã rất xinh đẹp, con của nó chắc chắn không xấu thế này, nhưng cũng chưa nói trước được, ai biết nữ tử người Hán kia là cái dạng gì?

Lão còn chưa từng bế đứa trẻ nào.

Tô Hợp Vương đột phát ý tưởng, nói: "Đưa đứa bé cho ta."

Nữ nhân kia vô cùng sợ hãi, không dám buông tay, liền nhìn thấy sắc mặt của Tô Hợp Vương dần trở nên âm trầm.

Lúc này, một thị vệ bên người Tô Hợp Vương đột nhiên quỳ xuống, cầu xin: "Đại vương, cầu xin ngài tha mạng cho hai người họ!"

Tô Hợp Vương: "Thế nào, đây là nữ nhân và hài tử của ngươi? Ngươi thích nô lệ người Hán này?"

Thị vệ không dám trả lời, chỉ liên tục dập đầu: "Thuộc hạ nguyện ý dùng mạng đổi mạng với hai mẫu tử bọn họ!"

Nữ nhân kia cũng vội vàng dập đầu, cầu xin: "Đại vương, thiếp nguyện ý đồng sinh cộng tử với hắn, xin Đại vương tha mạng cho đứa trẻ, đứa nhỏ này vô tội, nó không biết gì hết!"

Tô Hợp Vương không nói gì, ôm lấy đứa trẻ khỏi tay nàng.

Hai người kia khẩn trương nhìn vị Vương giả thô bạo này, chỉ thấy một bàn tay to của lão cơ hồ có thể nâng đứa trẻ còn bọc tã lót kia lên, đều lo lắng động tác tiếp theo của lão chính là ném đứa trẻ xuống đất để nó chết.

Chỉ là Tô Hợp Vương không có làm vậy.

Lão cẩn thận ôm vật nhỏ kia vào ngực, vụng về vỗ vỗ, hỏi: "Là phải ôm thế này sao?"

Nữ nhân lắp bắp nói: "Vâng.... Có thể hơi nâng đầu lên một chút."

Tô Hợp Vương liền nâng đầu nhỏ của đứa bé lên, ôm một hồi mới trả đứa nhỏ lại cho nữ nhân.

Lão nhìn đến thị vệ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu đã có con rồi thì tại sao chưa thành thân? Nếu bội tình bạc nghĩa thì tốt nhất là nên chết đi."

Thị vệ ngẩn ra, sau đó vừa vui mừng vừa dập đầu với Tô Hợp Vương: "Đa tạ Đại vương! Đa tạ Đại vương!"

Tô Hợp Vương không nói gì, xoay người rời đi.

Trong lòng lão nghĩ, tôn tử của mình, khi bế lên sẽ như thế nào? Cũng sẽ như một quả bóng mềm vậy sao?

Nó không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng mười tám tuổi ở trước mặt lão thì cũng chỉ là nhãi con.

Mà cũng có thể lúc mình nhìn thấy nó, căn bản cũng sẽ không muốn ôm nó, mà lại chán ghét không thôi. Mà nó, cũng sẽ ghét mình, cảm thấy mình là một lão già cổ quái tàn khốc, không cho phụ thân nó về nhà.

Ai mà biết được.

Lão chỉ muốn trước khi chết, biết đứa nhỏ này trông như thế nào thôi.

*

Ánh mặt trời chiếu xuống thảo nguyên, đồng thời chiếu đến lãnh thổ Đại Ung cách xa ngàn dặm.

Người trẻ tuổi nằm trên giường phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, cuối cùng mở mắt ra.

——Ta, đang ở đâu đây? Âm tào địa phủ sao?

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.

Còn chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, bên cạnh đã có người kinh hỉ kêu lên: "Tỉnh! Tỉnh rồi! Thế vậy mà thật sự tỉnh rồi!"

Người trẻ tuổi mịt mờ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, phát hiện một hán tử trung niên rầu xồm đang ngồi ở đó, mặt đầy vui vẻ nhìn mình, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi tỉnh rồi? Vậy thì tốt quá!"

Hán tử để chén thuốc đang cầm trong tay sang bên cạnh, nói: "Ai nha, tiểu tử ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn! Ngươi trúng tên bị thương ở bãi săn, lại không có người nhà tới nhận, lúc sắp bị người ta ném vào bãi tha ma thì may là có Thất Hoàng tử đi trên đường nhìn thấy, có lòng tốt nói ta đi mua quan tài cho ngươi, chuẩn bị một nắm mồ, an táng ngươi kỹ lưỡng, ta mới mang ngươi trở về. Kết quả sờ một sờ, chà, không ngờ vẫn còn sống!"

Hán tử nói xong thì nhìn tới sắc mặt của người trẻ tuổi: "Huynh đệ, bây giờ ngươi còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Thì ra hán tử trung niên này đúng là một trong hai thị vệ đi vứt xác mà Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn gặp được trước đó.

Lan Dịch Hoan cho vàng để an táng thi thể kia, thị vệ này cũng là một người tốt, nhìn thấy thi thể vốn nên được an táng vẫn còn sống thì mang người không có thân nhân này về nhà của mình.

Nhưng mặc kệ nói cái gì, người trẻ tuổi đều không có phản ứng quá lớn, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ mờ mịt nhìn thị vệ. Qua nửa ngày, người trẻ tuổi mới nói: "Ta, ta vẫn còn sống?"

Trong giọng nói hoàn toàn không có chút vui mừng nào.

Trong lòng thị vệ thầm nghĩ, chẳng lẽ nhặt về được cái mạng thì đầu óc lại hư rồi, chứ sao lại ngây ngốc thế này.

Thị vệ nói: "Đúng thế, ngươi cũng coi như là chết đi sống lại. Huynh đệ, cho dù đã gặp phải chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng một chút, đại nạn không chết, phúc khí của ngươi không chừng còn kéo dài về sau đó."

Người trẻ tuổi đột nhiên lầm bầm: "Tại sao lại là ta?"

Thị vệ: "Cái gì?"

"Ta sống, vậy thì nhi tử của ta phải làm sao đây? Đã nói là để nó sống, mạng này phải là của nó!"

Dưới tình thế cấp bách, người trẻ tuổi bỗng nhiên ngồi dậy, thoáng một cái đã bắt được cánh tay của thị vệ, giọng khàn khàn: "Có phải có sai sót gì rồi không? Xung quanh ta còn ai khác không?"

Thị vệ mờ mịt nói: "Không có. Hài tử của ngươi đâu? Không lẽ cũng bị đưa đi chôn à?"

Tay của người trẻ tuổi run nhè nhẹ, nhất thời không nói nên lời.

Vốn dĩ là một người thông minh cơ mẫn, dù dù đối mặt với cái chết đều không thất thố hoảng loạn đến mức này, chỉ khi nhắc đến con của mình, mới tâm thần đại loạn, lo lắng tới cực điểm.

Thị vệ nói: "Này này, vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, ngươi đừng lộn xộn, nếu không phải Thất Điện hạ...."

Thị về vừa rồi cũng nói một câu có nhắc tới "Thất Điện hạ" nhưng người trẻ tuổi không chú ý, lúc này người trẻ tuổi mới ngẩn ra: "Thất Điện hạ, vị Thất Điện hạ nào?"

Thị vệ nói: "Còn có thể là vị nào nữa? Chính là vị sắp mười tám tuổi, tên huý là Hoan."

Là hắn.

Đứa nhỏ này vẫn còn sống, đã gần mười tám tuổi!

Người trẻ tuổi cuồn cuộn nỗi lòng, cổ họng nghẹn ngào, một chữ cũng không nói được.

Người trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của mình ở chiếc gương đồng đối diện.

——Một gương mặt người Hán ngoài hai mươi, đoan chính tuấn lãng, lại hoàn toàn xa lạ.

Này không phải khuôn mặt của mình, thân thể của mình.

Cũng đúng, thân thể của mình đã sớm hoá thành xương trắng.

Lan Dịch Hoan sắp mười tám, như vậy lúc này đã là mười lăm năm sau khi mình chết, sống lại trong thân thể người khác.

Điều này cuối cùng cũng làm người trẻ tuổi bình tĩnh lại.

Một lát sau, người trẻ tuổi buông tay của thị vệ ra, xin lỗi: "Đại ca, xin lỗi, vừa mới tỉnh lại nên hơi kích động, mạo phạm ngươi rồi. Đa ta ngươi đã cứu mạng."

Thị vệ nói: "Không sao, tỉnh lại là tốt rồi. Vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"

Nghe thị vệ hỏi, người trẻ tuổi lại trầm mặc suy nghĩ.

Đời trước sau khi mình chết, hồn phách vẫn lưu lại nơi trần gian, trơ mắt nhìn nhi tử mà mình trân quý chết trong cô độc, đau lòng khôn xiết.

Đau lòng cầu nguyện với trời xanh, sẵn sàng đánh đổi tất cả để cho nhi tử của mình có cơ hội được sống lại lần nữa, được hạnh phúc, được tự do.

Không biết trời cao có nghe thấy lời cầu nguyện này hay không, dù sao khi mở mắt ra thì người sống thế mà lại là mình.

Cho nên lúc vừa tỉnh lại mới không hề vui sướng vì đạt được sinh mệnh, mà vô cùng lo lắng mình đoạt đi sinh cơ của nhi tử.

Nhưng thì ra, là mình bám vào thân thể người khác, trở về quá khứ.

Thời gian trước mắt vẫn còn kịp, đứa trẻ mà mình yêu thương.... Vẫn còn sống.

Nghĩ đến đây, người trẻ tuổi gấp không chờ nổi, xốc chăn lên rời khỏi giường.

Thị vệ thấy thì vội vàng nói: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi vừa mới tỉnh, vết thương còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi mới đúng!"

Người trẻ tuổi sau khi đứng vững thì một tay để trước ngực, hành lễ: "Đại ca, đa tạ ngươi! Ơn cứu mạng ngày sau sẽ báo đáp! Nhưng hiện tại ta phải đi tìm nhi tử của ta, không có thời gian ở lại đây."

Thị vệ lúc này mới nhớ đến những lời lúc mới tỉnh của đối phương, nói: "Ngươi đánh mất nhi tử?"

Người trẻ tuổi nói: "Lúc nó mới hai tuổi ta đã rời khỏi nó, cũng không biết mấy năm nay nó như thế nào, ta rất lo lắng, muốn đi nhìn xem một cái."

Thị vệ không nhịn được nói: "Ai nha, vậy người làm cha như ngươi cũng có điểm thất trách. Nhi tử còn nhỏ như vậy mà không có phụ thân che chở, chắc chắn phải chịu nhiều khi dễ! Sao lại bỏ mặc nó một mình như vậy?"

Lời nói của thị vệ không có ý gì, lại khiến người trẻ tuổi đau xót vô cùng, không biện giải câu nào, thấp giọng nói: "Đúng vậy, là ta không tốt, ta phải nhanh chóng tìm được nó."

Sau đó, gánh vác trách nhiệm của một người phụ thân, bảo vệ nhi tử của mình cả đời.

*

Lan Dịch Hoan đã không còn ở khu vực săn bắn.

Ngày tiếp theo thì trận thi đấu cưỡi ngựa bắn cung kết thúc, hắn cùng Lan Dịch Trăn trở về kinh thành.

Về hoàng cung, chế độ Thái tử bận rộn của Lan Dịch Trăn lại được mở ra. Sau khi giải quyết xong hết tất cả công vụ còn tồn đọng gần đây, mới có người thận trọng bẩm báo với y là Đại Hoàng tử lại gây rắc rối.

Hoặc cũng không tính là rắc rối, sau khi Lan Dịch Trăn tới một hồi thì tự mình ký vào thủ dụ, áp giải toàn bộ hai mươi bảy người môn hạ của Đại Hoàng tử vào đại lao của Đại Lý Tự, với lý do nghi ngờ là phản loạn.

Y vừa động thủ, Đại Hoàng tử tức khắc hao tổn binh tướng, thế lực suy giảm. Đại Hoàng tử không chịu ngồi yên, tự mình đến Đại Lý Tự đòi thả người.

Hai vị Hoang tử đấu pháp, Đại Lý Tự khanh bị làm cho sứt đầu mẻ trán, không dám thả người, chỉ vội vàng cho người đến báo chuyện này với Thái tử.

Lan Dịch Trăn tới Đại Lý Tự, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Đại Hoàng tử ở bên trong: "Làm càn, ta là trưởng tử của Bệ hạ, ngươi dám không để ta vào mắt! Hôm nay không có bằng chứng mà đã bắt môn hạ của ta, không chừng ngày nào đó ta đang êm đẹp ở trong nhà cũng sẽ bị người tới cửa bắt trói, áp giải hỏi chém!"

Đại Lý Tự khanh cười khổ: "Đại Điện hạ quá lời rồi...."

Lan Dịch Trăn nhàn nhạt nói: "Này cũng không phải không có khả năng."

Giọng nói của y cắt ngang Đại Lý Tự khanh.

Lan Dịch Trăn bước vào cửa, Đại Hoàng tử vốn đang ngồi ở kia vừa thấy y thì lập tức dứng dậy lùi về sau một bước, sau đó lại ý thức được bản thân không được rụt rè, vì thế lại đứng yên, tức giận nói: "Thần bái kiến Thái tử Điện hạ."

Ngoài miệng gã nói vậy như lại không hành lễ, Lan Dịch Trăn chỉ khoanh tay nhìn gã, ra hiệu cho Đại Lý Tự khanh tránh đi, lúc này mới lạnh lùng nói: "Ngươi ở đây làm gì?"

Đại Hoàng tử: "Ta cũng không phải phạm nhân bị ngươi giam giữ, tất nhiên muốn đi đâu thì đi. Thái tử Điện hạ tự mình tới thì cũng tốt, ta muốn hỏi một câu, ngươi lấy cớ gì bắt người của ta?"

"Người của ngươi?"

Lan Dịch Trăn đạm thanh nói: "Cô không biết cái gì mà người của Đại ca. Hôm qua Cô ra thủ dụ, bắt những người phụ trách thủ vệ và bố trí bãi săn, bởi vì bọn họ để gấu đen tiến vào bãi săn, uy hiếp tới an nguy của Phụ hoàng, ngang với tội mưu nghịch, tất nhiên muốn tra rõ ràng."

Đại Hoàng tử nói: "Con súc sinh đó người nào có thể khống chế được! Hơn nữa căn bản không có nguy hiểm đến Phụ hoàng! Lan Dịch Trăn ngươi ở tại chỗ kia khiến ta xấu hổ, không ngờ còn muốn nhục nhã ta như thế, đúng là khinh người quá đáng! Vậy không bằng ngươi bắt ta luôn đi!"

Lan Dịch Trăn nói: "Nếu Đại ca thừa nhận mình là đồng loã với họ thì cùng nhau ở lại cũng được. Mời."

Sau khi nói xong, y đang định xoay người rời đi, lại nghe giọng Đại Hoàng tử phía sau: "Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi làm vậy là vì gì, còn không phải vì ta thiếu chút nữa khiến lão Thất bị thương sao, ngươi cứ vậy mà ghi hận ta. Ha ha, Thái tử Điện hạ rộng rãi ân cần như vậy, trách không được lại nuôi ra được một con chó chỉ đâu đánh đấy...."

Khi nói chuyện, Đại Hoàng tử nhìn chằm chằm vào Lan Dịch Trăn, chỉ thấy được một bên sườn mặt của y, môi mỏng trước tiên là hơi trầm xuống, ngay sau đó lại nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Ý cười kia càng lúc càng lớn, hàn ý trong đó cũng lộ rõ ra, khiến Đại Hoàng tử đột nhiên cảm giác được nguy hiểm.

Gã theo bản năng ngừng nói, lại bị Lan Dịch Trăn túm lấy cổ áo, ngay sau đó "Bộp" một tiếng, lưng của Đại Hoàng tử bị Lan Dịch Trăn đẩy vào tường.

Lan Dịch Trăn không làm gì tiếp, thậm chí nụ cười trên mặt vẫn như trước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mắt Đại Hoàng tử, trong phút chốc làm gã sởn tóc gáy.

"Không tồi, ta chính là vì Thất đệ nên mới trả thù ngươi. Ta muốn cho ngươi biết, hắn không phải người mà ngươi có thể chọc đến."

Lan Dịch Trăn nặng nề nói: "Ngươi muốn đối phó ta thì cứ nhắm vào ta, nếu ta biết ngươi lại đánh chủ ý lên Thất đệ, Đại ca...."

Lan Dịch Trăn thu ngón tay lại, siết chặt cổ áo của Đại Hoàng tử: "Ngươi đừng trách ta không niệm đến cốt nhục thân tình."

Một đích một trưởng, một là trưởng tử, một là con Hoàng hậu, hẳn là thế lực phải ngang nhau, dựa vào cái gì mà y có thể cao cao tại thượng, dùng ánh mắt khinh miệt như vậy nhìn gã, dùng loại ngữ khí này nói chuyện với gã!

Nếu đều chiếm được hai bối phận đó hoặc là không có được cái nào, Đại Hoàng tử sẽ không có không cam lòng đến tận đây, nhưng thân phận đã sớm trở thành xiềng xích vây khốn cuộc đời gã, trừ khi loại bỏ toàn bộ huyết nhục cốt cách, nếu không thì vĩnh viễn cũng không thay đổi được.

"Đồ quái vật."

Đại Hoàng tử gằn từng chữ: "Trách không được Phụ hoàng muốn ngươi chết, trách không được mẫu thân ngươi lại không thân cận với nhi tử duy nhất là ngươi. Ngươi đừng nghĩ là ta không biết, bọn họ chán ghét lẫn nhau nhưng lại muốn trói chặt đối phương, ngươi chỉ là thứ công cụ để thực hiện điều đó mà thôi. Dựa vào cái gì ngươi lại ngồi được vào vị trí này?!"

"Ngươi đừng thấy hiện tại lão Thất đi theo ngươi, chờ hắn lớn lên thêm chút nữa, biết được ngươi là cái thứ gì, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ——"

Gã nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ngay sau đó là tiếng kiếm tra vào vỏ, Lan Dịch Trăn một tay đỡ lấy chuôi kiếm của mình, nhìn lên, trên mặt của Đại Hoàng tử đã nhiều thêm một vết kiếm.

"Người đâu!"

Lan Dịch Trăn lạnh lùng ra lệnh: "Đại Hoàng tử có hành vi cuồng bội, điên khùng thất thường, từ hôm nay trở đi cấm túc trong phủ của Đại Hoàng tử, không có mệnh lệnh của Cô, không ai được phép thả hắn ra!"

Sau khi nói xong, y xoay người rời đi.

*

"Có nhiều lúc, trong lòng ta cảm thấy rất bất bình cho Nhị ca."

Lan Dịch Hoan ghé vào bàn, chống cằm trên mu bàn tay, phiền muộn nói: "Nhị ca rõ ràng là một người rất có tình cảm. Hắn cũng sẽ vui vẻ lúc người khác nói những lời dễ nghe, cũng sẽ có lúc mệt mỏi đau lòng. Nhưng vì hắn là Thái tử, những việc hắn làm tốt thì là nói hắn dã tâm bừng bừng, lãnh khốc vô tình, khi hắn làm không tốt thì nói hắn không có phẩm đức, cậy thế ép người...."

——Lời này là hắn đang nói với hệ thống.

Ở chung nhiều năm như vậy, đôi khi Lan Dịch Hoan sẽ tâm sự với hệ thống, chỉ là dưới nhiều tình huống, cũng chỉ có hắn đơn phương nói ra những tâm tình nhỏ của mình.

Dù sao thì hiểu biết của cái hệ thống này về cảm xúc của nhân loại rất ít, một người một thống rất khó để thống nhất chúng.

Tựa như hiện tại, hệ thống đáp lại những lời cảm khái này của hắn, gần như là đưa ra những con số lạnh băng: [Kiểm tra đo lường, chỉ số động tâm của Hoàng tử là 80%.]

"Ài, ngươi đó!"

Lan Dịch Hoan ngửa mặt lên trời thờ dài, nói: "Cái gì mà động tâm? Với loài người bọn ta, cái này gọi là đau lòng, cũng có thể gọi là lo lắng, cái này không phải động tâm. Đó là ca của ta, ta động kiểu gì?"

Hệ thống kiểm tra đo lường một hồi, hoang mang mà nói: [Nhưng đau lòng chính là bắt đầu động tâm, nếu không động tâm thì sẽ không đau lòng.]

Lan Dịch Hoan: "Cái này....."

[Người không động tâm thì tại sao chỉ nghĩ đến hắn khi ở một mình, mà không nghĩ đến người khác?]

Lan Dịch Hoan nói: "Ta có nghĩ đến người khác."

Hệ thống tự động tạo ra biểu đồ hình tròn để Lan Dịch Hoan xem. Lan Dịch Hoan nhìn đến phát hiện đúng thật như nó nói, tỷ lệ hắn nghĩ đến Lan Dịch Trăn chiếm tám phần, còn những người khác cộng lại mới được hai phần.

Cũng không có cách nào, vị ca ca này chiếm một phân lượng rất nặng trong đời này của hắn.

Lan Dịch Hoan cân nhắc nên giải thích thế nào với hệ thống, kết quả phát hiện đúng là không tài nào giải thích được, cũng may là hắn chưa từng chú trọng, đơn giản thoải mái khoát khoát tay, nói: "Được rồi, ngươi nói động tâm thì cứ coi như là động tâm, ta không so đo cái này. Cùng lắm thì ta nghĩ ít hơn chút."

Vì thế Lan Dịch Hoan cầm một cuốn sách lên xem.

Sau một hồi lâu, hắn buông sách ra, tự nhủ lẩm bẩm: "Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, quan hệ của Nhị ca và mẫu hậu, rốt cuộc là thế nào...."

Hệ thống: [.....]

Nó không nhịn được trộm giúp Lan Dịch Hoan nhớ kỹ: [Tích, chỉ số động tâm là 81%.]

Hình như chỉ số sài lang đã ngang hàng với Thái tử ở cách vách, Kỵ sĩ gấu nhỏ cảm thấy Hoàng tử của mình rất nguy hiểm!

———

Sầu Riêng: Tuần vừa rồi có hơi bận nên bây giờ mình mới đăng chương được:((

Mọi người đã có suy đoán gì về thân thế của em Hoan chưa? Có đoán được người mượn xác sống lại trong chương này là ai chưa nè?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK