Trừ cái này ra, điều Lan Dịch Trăn vẫn luôn nhớ chính là khát khao tình thân của Lan Dịch Hoan.
Vô số lần muốn nói lại thôi, lại lần nữa chọn ẩn nhẫn khi Lan Dịch Hoan thân mật gọi một tiếng "Nhị ca", tất cả bởi vì trong lòng Lan Dịch Trăn hiểu rõ, đối với Lan Dịch Hoan, có được người thân có thể tin cậy quan trọng đến mức nào.
Lan Dịch Trăn hy vọng Lan Dịch Hoan chỉ thuộc về mình, nhưng y biết, càng nhiều người yêu thương Lan Dịch Hoan thì hắn mới hạnh phúc.
Y càng hy vọng người mình yêu có được thật nhiều thật nhiều hạnh phúc.
Chỉ cần nghĩ đến sự do dự và bất an trong mắt Lan Dịch Hoan khi hắn nói rằng họ không có quan hệ huyết thống, Lan Dịch Trăn thực sự muốn giúp hắn tìm thấy người thân thực sự.
Trên thực tế, y đã và đang làm việc này.
Về phía Tề gia, Lan Dịch Trăn nghĩ hết cách để điều tra. Lại nhận được kết quả như Lan Dịch Hoan nói trước đó, đều nói là phụ mẫu của hắn đã chết, hắn được người ở Từ Ấu Cục tìm thấy.
Nhưng Lan Dịch Trăn cảm thấy trong này vẫn đang ẩn chứa gì đó.
Trong đó, điểm đáng ngờ lớn nhất vẫn là quá trình Tề gia chọn ra Lan Dịch Hoan.
Hào môn đại tộc đều rất coi trong gia phong, ngay cả việc cưới gả, con cái trong một nhà bại hoại thanh danh, việc cưới hỏi của huynh đệ tỷ muội cả nhà đều bị liên luỵ, nhận nuôi con cái càng thêm nghiêm khắc hơn.
Trước kia trong kinh thành cũng đã từng phát sinh một chuyện như vậy, một vị phú hào tuổi tác đã cao nhưng không có con, muốn tìm một người thừa kế.
Vì thế, lão tốn tới ba năm tìm kiếm ở các gia đình trong dân gian, yêu cầu năm đời tổ tiên không phạm tội, mỗi thành viên trong nhà đều phải có nhân phẩm chính trực, tướng mạo đoan chính, đầu óc thông minh. Sau khi tìm được, lại lựa chọn hài đồng trong gia tộc đó để nhận nuôi, quá trình sành lọc vô cùng nghiêm khắc.
Chỉ là một phú hộ trong dân gian mà còn như thế, huống chi Tề gia muốn tìm là một thế thân!
Mặc kệ Tề Quý phi có thích hay không, có coi trọng Lan Dịch Hoan hay không, điều đầu tiên mà họ muốn đảm bảo là Lan Dịch Hoan ít nhất không có thiên tính hư hỏng, tư chất bại hoại, nếu không thì ở trong cung làm việc gì khiến người khác chán ghét, kia chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
Cho nên Lan Dịch Trăn không tin Tề gia sẽ đến Từ Ấu Cục tuỳ tiện chọn ra một đứa trẻ.
Ít nhất bọn họ phải biết phẩm tính, bộ dáng của phụ mẫu Lan Dịch Hoan, mới có thể phần nào kiểm soát được khi lớn lên Lan Dịch Hoan sẽ có vẻ ngoài như thế nào.
Nhưng tại sao bọn họ không nói ra? Chẳng lẽ phụ mẫu của Lan Dịch Hoan là đồng mưu, hay là họ không biết?
Mỗi người Tề gia đều khôn khéo, kín tiếng, việc này cũng đã xảy ra lâu rồi nên rất khó điều tra.
Là người được tráo đổi với Lan Dịch Hoan, sau nhiều lần cân nhắc thì Lan Dịch Trăn cảm thấy điểm đột phá có lẽ ở Tề Thì.
Gã thật sự là nhi tử của Vương tử Đạt Lạt sao? Ngoài mặt thì thấy hợp lý, nhưng thực tế lại không có bằng chứng nào để chứng minh suy đoán này.
Lan Dịch Trăn nghĩ đến đây, vỗ tay, rất nhanh đã có một người xuất hiện ở trong phòng, hành lễ nói: "Điện hạ."
Lan Dịch Trăn: "Trước đó Cô nói ngươi đi giám sát tình huống bên Tề Thì, hiện nay thế nào?"
Người họ thưa: "Thuộc hạ đã làm theo ngài phân phó, cố ý sắp xếp vài tên xuất thân huân quý nhưng tính tình táo bạo, hung tàn ở cùng Tề Thì, quả nhiên rất nhanh bọn họ đã xảy ra xung đột, Tề Thì rơi vào thế hạ phong."
Lan Dịch Trăn như mong đợi nhướng mày: "Vậy bây giờ hắn ra sao rồi?"
"Tề Thì mỗi ngày đều bị những người đó ức hiếp, hắn không thể chịu đựng được nữa, đã lặng lẽ viết một bức thư, nhờ người gửi đến Tề Quý phi cầu cứu. Nhưng từ khi hắn bị lưu đày, Ngũ Điện hạ đã phái người đề phòng nghiêm ngặt, không cho người bên ngoài tuỳ tiện đưa đồ cho Tề Quý phi, cho nên những bức thư đó, Tề Quý phi không nhận được....."
Lan Dịch Trăn cười lạnh.
Ngũ đệ này của y đúng là quả quyết tàn nhẫn, cũng đủ hiểu rõ mẫu thân của mình.
Biết là cho dù Tề Quý phi đau lòng bao nhiêu thì vẫn sẽ mềm lòng với Tề Thì, nên đơn giản là cắt đứt liên lạc giữa hai người, để Tề Thì gánh vác trách nhiệm.
Đây là cách xử lý lý trí nhất, nhưng cũng chứng minh Ngũ Hoàng tử không có tình cảm với Tề Thì.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Nhưng hình như gần đây người gửi thư có hối lộ nha hoàn bên người Tề Quý phi. Tóm lại, có hai bức thư được gửi đi. Điện hạ, chúng ta có nên cho ít đầu vào lửa không?"
Lan Dịch Trăn: "Không cần xen vào chuyện bọn họ, ngươi đi làm việc khác."
"Thuộc hạ nghe lệnh."
Lan Dịch Trăn: "Điều tra những chuyện mà Tề Thì đã làm trong mấy năm nay, vết ra những việc ác liệt nhất, đủ làm chứng cớ, nghĩ cách để đám người Đạt Lạt xem được."
Hai Vương tử Đạt Lạt kia xem trọng người huynh đệ đã chết của mình như vậy, nhất định cũng sẽ tích cực tìm kiếm cô nhi mà huynh đệ lưu lại, sớm hay muộn bọn họ cũng điều tra đến Tề Thì.
Nhưng trước đó biết được Tề Thì là loại người như thế nào, như vậy trong lòng bọn họ cũng sẽ sinh ra mấy phần dao động với thân thế của Tề Thì, sẽ không cách nào chấp nhận chất nhi đã mong nhớ nhiều năm lại là người như vậy.
Lan Dịch Trăn chính là muốn người Đạt Lạt sinh ra hoài nghi, cùng điều tra.
Thay vì điều tra một mình, tốt hơn hết là mọi người ghép các phát hiện lại với nhau. Có lẽ có thể có thêm manh mối, làm sáng tỏ bí ẩn đối với việc thân thế này.
*
Sau khi Tề Thì bị lưu đày, Tề Quý phi vẫn luôn tĩnh dưỡng ở Lâm Hoa Cung, đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.
Thứ nhất là vì Tề Thì cho nàng đả kích rất lớn, ngoài ra còn một điểm khác là kể từ khi thân phận của Tề Thì bị bại lộ, trong đầu Tề Quý phi xuất hiện nhiều đoạn ký ức ngắn, khiến tinh thần bà hoảng hốt.
Có những thứ ở quá khứ, cũng có những thứ ở tương lai, có những ký ức mà bà đã trải qua, cũng có những cái chưa bao giờ trải qua nhưng lại chân thật vô cùng.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh là Lan Dịch Hoan.
Lúc này Tề Quý phi mới ý thức được thì ra trong trí nhớ của bà, thời gian bà và Lan Dịch Hoan ở chung lại nhiều như vậy.
Một ngày tỉnh lại từ giấc mơ, bà quên mất bản thân mơ thấy cái gì, nhưng lại phát hiện trên mặt đầy nước mắt lạnh lẽo.
Tề Quý phi tỉnh dậy, không khỏi nghĩ đến Lan Dịch Hoan lúc nhỏ.
Đứa nhỏ này rõ ràng lúc còn đang phải uống sữa, không thể nhớ được bất cứ điều gì, đã bị ôm đến lớn lên bên người bà, không khác gì với thân sinh, nhưng không biết gì sao, trên người Lan Dịch Hoan luôn có một loại rụt rè sợ hãi.
Hắn giống như một chú mèo con vừa mới được người ta ôm từ bên ngoài về, sợ bị vứt bỏ, cho nên cảnh giác quan sát sắc mặt của mọi người, đặc biệt là bà.
Xem sắc mặt bà có tốt không, tâm tình thế nào, lúc bà không vui sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, chủ động an ủi, hiểu chuyện vô cùng.
Nhưng khi đó, Tề Quý phi lại không quá thích Lan Dịch Hoan hiểu chuyện.
Bà cảm thấy trẻ con quá mức hiểu chuyện chính là một loại khôn khéo, quá mức thông minh sẽ không đáng yêu.
Hoặc là bởi đứa con ruột của bà đang ở bên người khác ngoài cung, không thể nhận được sự chăm sóc từ mẹ ruột, Lan Dịch Hoan ở bên cạnh bà lại cứ gọi từng tiếng nương, vậy làm sao Tề Quý phi giữ vững tinh thần được?
Cho nên Lan Dịch Hoan ở trước mặt bà, tất nhiên làm cái gì cũng sai....
Rất khó nói là trong lòng không hối hận, bởi vì mỗi một chuyện bà làm, mỗi một lựa chọn của bà đều không có đường thay đổi. Nhưng trong lòng bà lại cảm nhận được một loại khổ sở chân thực.
Đang lúc xuất thần thì có người ở bên ngoài gọi: "Nương nương."
Tề Quý phi đưa mắt nhìn, nói: "Chuyện gì?"
Bà vội vàng lau mặt, khuôn mặt không còn nhìn ra phần yếu ớt nào mới lạnh giọng nói: "Vào đi."
Cung nữ hầu hạ nàng cụp mi rũ mắt đi tới, cung kính nói với Tề Quý phi: "Nương nương, có người mang thư tới."
Tề Quý phi theo bản năng hỏi: "Là Hoan Nhi sao?"
Cung nữ vô cùng kinh ngạc nhìn bà một cái, nói: "Là Tề công tử."
Nàng đưa một phong thư qua.
Tề Quý phi mở thư ra, không khỏi cả kinh.
——Đây thế mà là một phong thư máu.
Nhìn kỹ dòng chữ phía trên, Tề Thì muốn nói với Tề Quý phi rằng mình đã chịu ủy khuất cùng ức hiếp thế nào, quả thực khổ không nói nổi, bi thảm vô cùng, làm người nghe thương tâm rơi lệ.
Gã lại cầu xin, lại xin lỗi Tề Quý phi, nói lúc trước mình đã chịu phải đã kích quá lớn mới vô lễ như vậy, hy vọng Tề Quý phi có thể cứu gã.
Không một người mẹ nào có thể chịu đựng được việc con của mình phải chịu nhiều thống khổ như vậy, Tề Quý phi đọc một hồi, đôi mắt đã ửng đỏ.
Bà vốn định đợi một thời gian, đợi cho trận phong ba trước đó lắng xuống, sau đó tìm cách bí mật đưa Tề Thì trở lại, sắp xếp ổn thỏa cho gã. Mấy ngày nay hỏi Ngũ Hoàng tử chuyện về Tề Thì, Ngũ Hoàng tử cũng chỉ nói lưu đày chịu chút khổ là chuyện bình thường, nếu không cho gã chút bài học, sau này gã sẽ phải ăn thiệt nhiều hơn.
Nhưng Tề Quý phi lại không nghĩ tới lại là cái dạng này.
Bà tự mình xem đi xem lại nhiều lần, chỉ cảm thấy tim như dao cắt, trong lòng cũng đang liều mạng nghĩ cách.
"Đi, cho người mời Tề Tướng quân vào cung một chuyến, nói là ta ngã bệnh, muốn gặp thân nhân."
Rất nhanh Tề Bật đã vào cung.
Tề Quý phi đứng ngồi không yên chờ ông, vừa thấy Tề Bật ở ngoại điện thì lập tức cho người hầu lui xuống hết, chờ Tề Bật hành lễ xong thì vội vàng hỏi: "Đại ca, lần trước ta nhờ huynh tìm người, huynh tìm được chưa?"
Tề Bật: "Nương nương, người nói người gì?"
Tề Quý phi: "Chính là muốn tìm thế thân thay Thì Nhi đi lưu đày!"
Bà đưa phong thư máu kia cho Tề Bật, vội vàng nói: "Đại ca, huynh xem đi, đây là thư Thì Nhi viết cho ta, thì ra nó ở đó luôn chịu khi dễ, còn có người đánh nó! Các ngươi trước đó luôn nói phải cho nó ăn chút khổ, nó mới có thể hiểu chuyện hơn một chút, nhưng thế này cũng quá mức rồi, cứ tiếp tục như vậy, nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!"
Tề Bật nhận lấy phong thư máu kia, lại chỉ nhìn lướt qua, sau đó đặt ở bên cạnh, lắc đầu nói: "Ta không có tìm."
Tề Quý phi sửng sốt một lúc, hỏi: "Vì sao?"
Tề Bật nói: "Nương nương, người có điều không biết, hiện nay dưới sự quản hạt của Thái tử, cái việc thay mận đổi đào này tra càng lúc càng nghiêm, muốn đổi một người nguy hiểm rất lớn, lại còn phải giao tiền chuộc thân, ước chừng cũng phải mười nấy vạn lượng bạc."
Ông thở dài nói: "Người cũng biết mà, bởi vì để bồi thường thay Thì Nhi, toàn bộ Tề gia tựa hồ đều đào rỗng hết rồi, sao có thể lại vì nó mà tiêu tốn một khoản tiền vào chuyện nguy hiểm như vậy? Ta phải giải thích với người trong tộc như thế nào? Nói không chừng Thái tử còn đang chờ sẵn để giật bím tóc của chúng ta đó."
Tề Quý phi vội la lên: "Vậy huynh có cách nào tốt hơn không? Chúng ta cũng không thể mặc kệ nó!"
Lúc này, Tề Bật lại không nói gì.
Huynh muội hai người trần mặc chốc lát, Tề Quý phi đột nhiên hiểu được, không dám tin mà lắc đầu, nói: "Huynh đây là có ý gì? Thật sự mặc kệ sao?"
"Nó đã bị ruồng bỏ rồi."
Tề Bật lãnh khốc nói: "Từ lúc người bắt đầu mang thai đứa nhỏ này, ta đã khuyên người là không nên mạo hiểm sinh nó ra, Bệ hạ bắt đầu ủy quyền dần dần, uy thế của Hoàng hậu ở trong cung như mặt trời ban trưa, Thái tử lớn lên bình an khỏe mạnh, không có nguy cơ chết non, cũng không có ngu dại gầy yếu, sau đó còn có Lệ phi mang thai...."
"Thêm một Hoàng tử đối với người cũng vô dụng, càng có khả năng biến người thành cái đích để mọi người chỉ trích, hơn nữa nó còn không mang huyết mạch Hoàng thất chân chính, nhưng người lại vì nam nhân kia mà không chịu nghe lời ta! Cho đến hôm nay người còn chưa rõ sao? Sự tồn tại của nó không đem lại điều tốt gì cho người! Nó lại bất hiếu với người như vậy, người nên từ bỏ đi!"
Tề Quý phi nói: "Ta sinh nó ra không phải vì bất cứ nam nhân nào hết, mà là bởi vì bản thân ta! Nó là nhi tử của ta, ta không thể bỏ mặc nó!"
Lúc ấy bất đắc đi bỏ cuộc, không kịp thời uống thuốc phá thai xóa sạch đứa nhỏ này, sau đó thời gian mang thai cũng dài, cũng không thể không sinh.
Tề Quý phi nghĩ đến lúc sau khi sinh, mình nằm trên giường, trong lòng không phải không có chút hối hận cùng sợ hãi.
Hơn nữa lúc ấy bà vừa mới biết được một chân tướng khác về việc Ngũ Hoàng tử bị lạc mất, bà khiếp sợ đến mức tuyệt vọng, suýt chút nữa nghĩ đến cái chết.
Bà đã từng cầm lấy chiếc trâm ở bên gối, nhẹ nhành đặt lên cổ tay mình, nhìn máu tươi chảy ra, bà biết, chỉ cần dùng thêm chút lực thì bản thân sẽ chạm đến cái chết.
Mà lúc này, đứa bé nằm bên cạnh bà, không thể nói, không thể bò, đột nhiên múa may tay nhỏ, bắt được tay bà.
Bàn tay nhỏ nắm chặt, chỉ có thể bắt lấy được một ngón tay của bà, trong miệng phát ra tiếng "A a" trẻ con, không biết có phải là đang gọi bà hay không.
Trong nháy mắt kia, Tề Quý phi đột nhiên cảm nhận được huyết mạch tương liên mạnh mẽ của mẫu tử, ý thức được bà đã có thêm vướng bận trên cuộc đời này.
Cây trâm rơi trên mặt đất, bà ôm lấy đứa con nhỏ của mình, thất thanh khóc rống.
Bà đã trải qua nỗi đau mất con, cuộc đời này không muốn giẫm vào vết xe đổ, lúc ấy bà đã thề rằng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ đứa bé này.
Một cổ chua xót dâng lên, Tề Quý phi đỏ mắt nói: "Ta đã đưa nó tới thế giới này, nó có chỗ nào không tốt, đều là do trưởng bối chúng ta chưa dạy dỗ tốt, không phải tất cả đều do nó. Thân nhân chúng ta cũng đâu phải đồ vật, sao có thể bởi vì nó làm sai mà vứt bỏ nó?"
Tề Bật lắc đầu nói: "Nương nương, người yêu hận đều vô cùng cố chấp, như vậy rất dễ hại người hại mình."
Tề Quý phi nói: "Đại ca, Nhị ca đã qua đời, người Tề gia càng lúc càng ít, ta không muốn mất đi một người thân nào mà mình quan tâm nữa! Chẳng lẽ trái tim huynh làm từ sắt đá sao, huynh không khổ sở chút nào sao?!"
"Nương nương, thần xin cáo lui, người vẫn nên bĩnh tĩnh lại đi, tĩnh dưỡng thật tốt."
Tề Bật đứng dậy nói: "Người yên tâm, Ngũ Hoàng tử của người đã được tìm về, người còn có hắn. Về sau ta cũng sẽ cận lực nâng đỡ hắn."
Sau khi nói xong thì ông xoay người đi ra ngoài, đột nhiên nghe được một tiếng hét thê lương ở phía sau: "Huynh đứng lại!"
Thì ra Tề Quý phi mặc kệ ông, dưới hình thế cấp bách rút cây trâm trên đầu xuống, kề sát cổ của mình.
"Tề Bật, lúc trước các người để ta vào cung làm thế thân của nữ nhân kia, ta cũng không nói gì. Rõ ràng ta đã có cơ hội có thể rời khỏi Hoàng cung, sống cuộc sống tự do tự tại bên ngoài, nhưng ta không muốn bỏ lại gia tộc của mình, ta không muốn Tề gia thất vọng! Nếu ta là nam nhân, có được tự do, những chuyện này cần gì phải xin huynh giúp đỡ?"
Tề Quý phi rít lên: "Các người bắt ta hy sinh, chỉ xem ta là một công cụ giúp gia tộc có được sự vẻ vang, nhưng ta sẽ không đối đãi với nhi tử của mình như vậy! Nếu một chút việc như vậy mà huynh cũng không muốn làm vì ta, vậy thì ta sẽ chết trước mặt huynh, xem huynh có thể chỉ lo cho thân mình được hay không!"
Cây trâm bén nhọn đâm vào cổ, Tề Bật nhất thời đổi sắc: "Người!"
Tề Quý phi: "Đại ca, ta xin huynh một việc này thôi cũng không được sao?"
Máu tươi chảy xuống dọc cổ bà, bà lại như không có cảm giác, lúc định quỳ xuống trước mặt Tề Bật thì Tề Bật đã nhanh chóng đỡ bà lên.
Tề Bật cắn răng nói: "Nếu như bị người khác nhìn thấy thì người hại chết ta rồi! Người có thể điên cuồng đến tận đây, vậy đã từng suy xét điều này sẽ liên lụy đến bao nhiêu người không?"
Tề Quý phi lạnh lùng nói: "Ngoại trừ nhi tử của ta, người trong thiên hạ này có liên quan gì tới ta? Ta coi người mà ta để ý như trân bảo, coi người không liên quan là cỏ rác!"
Cuối cùng Tề Bật thở dài một hơi, nói: "Nương nương, người thật sự có thể nguyện ý hy sinh tất cả sao?"
Tề Quý phi: "Đúng vậy."
Tề Bật: "Còn thiếu rất nhiều bạc, ta không có đủ."
Tề Quý phi nói: "Mấy năm nay ờ trong cung, ta cũng tích góp được một ít, để ta sửa sang lấy ra, một phần lấy trả lại số nợ lần trước cho đại tẩu, dư lại từng nào thì huynh cứ lấy đi."
Tề Bật: "Được."
Ông dùng khăn đè lên vết thương của Tề Quý phi, đoạt lấy cây trâm rồi ném sang một bên, bất đắc dĩ nói: "Ta sẽ tận lực thử một lần."
Tề Quý phi: "Huynh làm thế nào cũng được, chỉ cần để nó ăn toàn trở về là được. Ta chỉ cần nó giữ được một cái mạng!"
Tề Bật: "Ta biết rồi."
Tề Quý phi lại dặn dò ông không cần nói việc này với Ngũ Hoàng tử. Tuy vội vã cứu tiểu nhi tử, nhưng bà vẫn không muốn liên luỵ đến tiền đồ của đại nhi tử. Chỉ cần Ngũ Hoàng tử không biết, cho dù có xảy ra chuyện gì thì sẽ không liên can.
Cho đến khi Tề Bật rời đi, Tề Quý phi như thoát lực ngồi trên mặt đất, dùng tay che mặt.
Bà cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, sẽ gây nên hậu quả như thế nào, chỉ là bà không còn lựa chọn nào khác, bà không thể trơ mắt để Tề Thì chết.
Trong nháy mắt như trở về thời khắc bi thương lúc sau khi sinh con, tâm tình rơi vào sợ hãi vô lực.
Khi đó, bà nằm trong bóng đêm, nghe thấy hai cung nữ cho rằng bà đã ngủ rồi, nhỏ giọng nghị luận: ".... Trời ạ, Bệ hạ mang theo Ngũ Điện hạ xuất cung du ngoạn chính là muốn vứt bỏ Điện hạ? Kia chính là cốt nhục thân sinh của Bệ hạ mà!"
"Xuỵt, nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy là chúng ta xong đời! Ta cũng trộm nghe thấy Toàn công công nói, bởi vì Bệ hạ không muốn Tề gia có Hoàng tử...."
"A!"
Tề Quý phi không nhịn được mà hét lên, hồi ức trong nháy mắt tan thành mảnh nhỏ.
Bà cô độc ngồi trong đại điện trống rỗng, đưa tay sờ soạt bên cạnh, nhưng lần này lại không có bàn tay nhỏ nào nắm lấy tay bà.
*
Rất nhanh, chuyện Tề Quý phi triệu Tề Bật vào cung thăm bệnh đã được ám vệ báo lại cho Lan Dịch Trăn.
".... Tề Tướng quân mang theo một cái hộp rời đi, sau khi ông ta đi thì Quý phi nương nương giống như bệnh nặng hơn, bế cung dưỡng bệnh, ai cũng không gặp."
Lan Dịch Trăn đi lại hai bước trước cửa sổ.
Tề Quý phi sốt ruột như vậy, hơn phân nửa là muốn Tề Bật cứu Tề Thì.
Xem ra bà không tuyệt tình với Tề Thì, sau khi bị Tề Thì làm tổn thương vẫn một lòng muốn cứu gã.
Điều này chứng minh chuyện hai đứa nhỏ tráo đổi thân phận, Tề Quý phi hẳn là không nói dối.
Chỉ là Tề Thì lòng dạ hẹp hòi, tính cách tham lam, cho dù được cứu về cũng chưa chắc đã cảm tạ Tề Quý phi, nói không chừng còn vì một đoạn thời gian ăn khổ này mà ghi hận Tề gia.
Cho nên cách làm của Ngũ Hoàng tử vẫn là lý trí nhất, nếu đổi thành Lan Dịch Trăn thì y cũng sẽ xử lý như vậy, nhưng Tề Quý phi lòng đầy tình thương của mẹ, cuối cùng vẫn không ngăn được.
Lan Dịch Trăn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Cứ tiếp tục theo dõi đi."
"Tuân lệnh."
Chuyện này còn chưa có kết quả rõ ràng, Lan Dịch Trăn cũng tạm thời chưa nói với Lan Dịch Hoan, nhưng thật ra bên Lan Dịch Hoan, hệ thống đột nhiên nhảy ra một nhiệm vụ.
[Có nhiệm vụ tuỳ chỉnh.]
[Nhiệm vụ: Trong vòng ba ngày tăng chỉ số hạnh phúc lên gấp ba lần.
Khen thưởng: Nhận được câu trả lời cho câu hỏi "Trên đời này còn có người có quan hệ huyết thống với Thất Hoàng tử không, những người này sống thế nào"]
Lan Dịch Hoan vốn đang định đi về cung điện của mình, sau khi nghe thấy nhiệm vụ, bước chân hơi dừng lại.
"Tốt quá."
Sau khi biết được mình không phải là Hoàng tử thật, Lan Dịch Hoan đã nhiều lần thử hỏi qua hệ thống, người thân thật sự của hắn có còn trên thế giới này không, những người đó hiện tại sống thế nào?
Nhưng mỗi lần hỏi, hệ thống đều nói là không phát hiện được nhiệm vụ nào phù hợp để đổi lấy đáp án, không nghĩ tới hiện tại đã có rồi.
Cho dù không biết những người đó có thân phận gì, hiện tại đang sống ở đâu, nhưng biết được họ sống có tốt không cũng tốt lắm rồi.
Lan Dịch Hoan: "Nhận, nhận, nhận, nhiệm vụ này ta nhận."
Hắn nghĩ, "Trong vòng ba ngày tăng chỉ số hạnh phúc lên gấp ba lần", điều này đại khái là một người nhanh chóng trở nên hạnh phúc và vui vẻ, nhiệm vụ này không dễ nhưng nói ra thì cũng không quá khó.
Muốn hoàn thành nó, thuận tiện nhất chính là tìm đến kim bài trợ thủ Nhị ca!
Đối với việc làm sao để dỗ Lan Dịch Trăn hạnh phúc vui vẻ, từ nhỏ tới nay Lan Dịch Hoan đã rất giỏi việc này, chỉ cần khiến cho độ hạnh phúc của Lan Dịch Trăn lên gấp ba là thành công.
Đơn giản.
Sau khi nhận được nhiệm vụ này, tâm tình của Lan Dịch Hoan không tệ, mặt mang theo ý cười trở về cung điện của mình, phát hiện đã có người chờ ở đó.
"Điện hạ."
Lan Dịch Hoan cười đi qua, trực tiếp ôm người nọ một cái: "Hàn đại ca, huynh về rồi!"
Thì ra, người này chính là thư đồng Hàn Trực của hắn.
Sau khi lớn lên, Hàn Trực không còn nói lắp, chỉ là tốc độ nói hơi chậm một chút, sắc mặt trầm ổn ôn nhuận không khác mấy so với lúc nhỏ.
Hàn Trực là ra ngoài làm việc giúp Lan Dịch Hoan.
——Thời điểm Lan Dịch Hoan rời khỏi khu săn bắn, đã âm thầm phân phó Hàn Trực mang xác con gấu đen ở dưới vực lên.
Lúc này nhìn thấy hắn, Hàn Trực gật đầu, nói ba chữ ngắn gọn: "Có thu hoạch."
Lần trước thi đấu cưỡi ngựa bắn cung với Đại Hoàng tử ở khu săn bắn, lại bị gấu đen tập kích, Lan Dịch Hoan dựa vào sự thông minh dụ con gấu rơi xuống vách đá ngã chết, cũng thắng được trận đấu ấy.
Những người khác cho rằng chuyện này xem như kết thúc, nhưng trong lòng Lan Dịch Hoan vẫn còn nghi ngờ.
Hắn cũng nhớ tới một sự kiện có liên quan với Đại Hoàng tử ở kiếp trước.
Đó là thời điểm hắn đưa Toa Đạt Lệ trở về kinh thành sau khi xuất chinh đắc thắng ở kiếp trước.
Lúc ấy trên người Lan Dịch Hoan có thương tích, còn phải xử lý chính sự chồng chất sau khi rời đi vài ngày, cùng với các loại sắp xếp sau khi kết thúc trận chiến, thừa dịp lúc này, Đại Hoàng tử tiến cung ầm ĩ với hắn.
Lúc ấy Đại Hoàng tử ham mê nuôi báo, trong nhà còn xây một "Báo viên", bên trong chủ yếu nuôi báo, còn có một số dã thú khác.
Kết quả không biết vì sao trong một đêm tất cả đều bị độc chết.
Đại Hoàng tử vẫn luôn coi mình là trưởng tử rồi tự cho mình là đúng, ngay cả Lan Dịch Trăn gã cũng không phục, huống chi Lan Dịch Hoan khi đó mới hơn hai mươi?
Đại Hoàng tử lấy cớ này tra hỏi Lan Dịch Hoan trước mặt không ít lão thần khi Lan Dịch Hoan đang thảo luận chính sự, luôn miệng nói Lan Dịch Hoan không dung gã, cố ý cho người đầu độc ái sủng của gã, muốn cho gã biết rằng người tiếp theo sẽ chết chỉ sợ chính là gã.
Kết quả gã lầm ầm ĩ như vậy hai, ba ngày, bên Lan Dịch Hoan vẫn chưa xử lý xong, Đại Hoàng tử đã bị thuần thú sư trong phủ của mình phản bội trước, đánh trống trước cung điện, cáo trạng Đại Hoàng tử.
Thuần thú sư kia nói ra một tin tức kinh người, đó chính là những con báo kia thật ra là do Đại Hoàng tử tự mình độc chết, muốn lật lọng vu khống Hoàng thượng, để Tân đế mang tiếng thủ đoạn âm hiểm, khắc nghiệt vô tình.
Vì chứng minh điều này, thuần thú sư lúc ấy còn mang ra phương thuốc mà Đại Hoàng tử cho mấy con báo uống, cơi như là chứng cứ.
Khi đó cả triều đình đều khiếp sợ, Lan Dịch Hoan thuận thế biếm Đại Hoàng tử xuống Quận vương, giam cầm ở biệt uyển Tây Sơn.
Nhưng thật ra, chuyện này chỉ là mặt ngoài!
***
Sầu Riêng: Bước vào năm học rồi, cũng là năm cuối của thời cấp ba, thời gian học chắn chắn sẽ nhiều hơn, vì thế nên có lẽ việc đăng chương cũng sẽ gặp trở ngại hơn, mọi người thông cảm cho mình nhé. Mình cũng sẽ cố gắng tích cực hơn(๑˃̵ᴗ˂̵)و