• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh đã đến ngày cử hành pháp sự.

Hoàng thượng hạ lệnh, quan viên tam phẩm trở lên và gia quyến, cùng toàn bộ con cháu trong tông thất đều phải có mặt, vì thế sáng sớm, Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn dậy chuẩn bị chỉnh chu.

Sáng sớm Lan Dịch Trăn không nói gì, bộ dáng nặng nề tâm sự.

Y luôn ít lời, những người khác cũng không cảm thấy không ổn chỗ nào, nhưng lại bị Lan Dịch Hoan nhìn ra, lúc Lan Dịch Trăn đứng đó để nội thị đeo đai lưng, hắn lặng lẽ chạy đến ngoài cửa sổ, nghiêng đầu đánh giá thần sắc của y.

Lan Dịch Trăn hướng hắn vẫy tay, Lan Dịch Hoan liền nhảy nhót đến trước mặt y, Lan Dịch Trăn sờ sờ đầu Lan Dịch Hoan, bỗng nhiên nói:"Hay là, ngươi đừng đi?"

Lan Dịch Hoan nói:"Vì sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi muốn đi? Pháp sự cũng không phải việc gì tốt, nói không chừng còn có ma quỷ náo loạn, cũng có thể sẽ nhìn thấy nhiều vật kỳ quái, nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ nói với Phụ hoàng là ngươi bị bệnh, ngươi ở lại Đông Cung chờ ta được không?"

Lan Dịch Hoan trong lòng vừa động.

Hắn nghe giọng nói này của Lan Dịch Trăn, biết vị ca ca này của mình hôm nay sẽ động thủ với Kính Văn đại sư.

Đúng lúc, hắn cũng có chút an bài, đều đã nói hệ thống làm, náo nhiệt lần này hắn không muốn bỏ lỡ.

Lan Dịch Hoan vội nói:"Ta đương nhiên đi! Nếu không đi lão Bát sẽ chê cười ta. Hơn nữa, ta cũng chưa từng gặp qua ma quỷ, vừa hay có thể xem!"

Người khác nhắc tới ma quỷ đều là vẻ mặt kín như bưng, hắn thế mà xem quỷ thành sân khấu để hắn xem múa.

Lan Dịch Trăn vừa tức giận vừa buồn cười, nói:"Chút tiền đồ đó của lão Bát, có cái gì để à chê cười ngươi. Hắn chưa phục ngươi, còn ta thì phục rồi."

Lan Dịch Hoan coi đây là lời khen, đắc ý nói:"Hắc hắc, vậy ngươi phải gọi ta là ca ca rồi."

Cung nhân đang sửa sang quần áo cho Thái tử không nhịn được cười.

Lan Dịch Trăn lắc lắc đầu hắn:"Ngươi chờ kiếp sau đi!"

Lan Dịch Hoan bị lắc thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng nắm lấy đai lưng Lan Dịch Trăn, trong lòng nghĩ, kỳ thật hiện tại đã là kiếp sau rồi, hắn thế mà vẫn là đệ đệ.

Hai huynh đệ náo loạn một hồi, Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng thoả hiệp:"Được, ngươi muốn đi thì đi."

Y thấp giọng tự nói một câu:"Ngươi cũng.... Dù sao cũng phải lớn."

Lúc hai người có mặt, khắp nơi đã đầy người ngồi, ở vị trí chính giữa, chính là pháp đài mới dựng gần đây.

Nhìn thấy Thái tử mang Thất Hoàng tử tiến vào, mọi người đều đứng dậy hành lễ, Ngũ Hoàng tử cũng từ chỗ ngồi đi lên, nhưng vẫn chưa khom người mà lại xa xa nhìn một màn này, biểu tình có chút phức tạp.

Từ khi biết Lan Dịch Hoan về sau sẽ lên ngôi Hoàng đế, Ngũ Hoàng tử muốn lấy ánh mắt hoàn toàn khác để đối đãi với vị đệ đệ này.

Lan Dịch Thắng nghĩ, vì sao Lan Dịch Hoan vẫn luôn ở Đông Cung không chịu về, chẳng lẽ từ nhỏ hắn đã là một hài tử mang tâm cơ sâu nặng như vậy, biết nỗ lực tới gần người có quyền thế?

Có phải bởi vì hắn cùng Thái tử có tầng quan hệ này, đoạn duyên phận này, nên sau khi hắn thành công đăng cơ, mới không đuổi tận giết tuyệt Thái tử?

Quan hệ của bọn họ.... Chẳng lẽ còn thân thiết hơn ca ca cùng mẹ là mình? Lan Dịch Trăn rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, dỗ Lan Dịch Hoan cả chỗ mẫu thân cũng không muốn về.

Nhưng y nhất định không nghĩ tới, về sau người ngồi trên ngôi vị kia chính là Lan Dịch Hoan.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Tề Diên đã đi tới, cười chắp tay với Ngũ Hoàng tử, hỏi:"Điện hạ dạo này thế nào?"

Ngũ Hoàng tử đối với vị cữu cữu này vẫn luôn tốt:"Thì ra là Nhị cữu. Ta vẫn như vậy, không tốt hơn cũng không kém đi là bao."

Từ trước đến nay lúc Ngũ Hoàng tử nói chuyện luôn có chút lạnh lùng, Tề Diên không nhịn được lắc đầu:"Ngũ Điện hạ, ngài lại thế rồi."

Nói xong, Tề Diên nhìn thoáng qua hướng mà lúc nãy Ngũ Hoàng tử nhìn, Ngũ Hoàng tử lại nói:"Tiểu Thất vẫn luôn ở chỗ của Thái tử, ta có chút lo lắng."

Tề Diên nói:"Hài tử kia trời sinh lãnh tình, nhìn qua ai cũng đều thân thiết, thực tế không có ai được hắn để trong lòng, hắn muốn đi theo Thái tử, ai cũng không có biện pháp từ chối hắn. Chỉ là nương ngươi khó tránh khỏi thương tâm, ngươi phải bồi nàng thật tốt, nàng chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi."

Ngũ Hoàng tử đang muốn nói, Lan Dịch Hoan chỉ là tạm thời ở Đông Cung một thời gian thôi, sớm muộn gì cũng trở về, sao Tề Quý phi chỉ có mình làm chỗ dựa, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, Tề Diên bỗng tiến sát vào.

Gã đè thấp giọng, nhanh chóng mà nói:"Điện hạ, nhớ kỹ, lát nữa dù phát sinh điều gì, ngươi cũng không cần xuất đầu."

Ngũ Hoàng tử ngẩn ra.

Tề Diên ý vị thâm trường nói:"Chùa Hộ Quốc đột nhiên cháy là điềm xấu, dù sao việc này cũng phải có người gánh vác."

Ngũ Hoàng tử mơ hồ hiểu ý, thấp giọng nói:"Ngươi là đối phó với——-"

Câu tiếp chưa kịp nói ra, ánh mắt đã đảo qua hướng Thái tử.

Tề Diên chỉ mỉm cười không nói.

Một lát sau, Ngũ Hoàng tử sửa sang lại thần sắc, nói:"Được, ta biết rồi."

Nói xong liền chậm rãi ngồi về.

Bởi vì Hoàng thượng không để ý chính sự đã lâu, Hoàng hậu lại cường thế, cục diện hiện giờ là Thái tử xử lý chính sự, ưu thế cùng địa vị cao xa hơn các vị Hoàng tử khác.

Nhưng Ngũ Hoàng tử không định thần phục Lan Dịch Trăn, bởi vì ngay từ đầu, lập trường của bên ngoại bọn họ không giống nhau.

Thích gia của Hoàng hậu cùng Tề gia của Tề Quý phi từng bên đưa nữ nhi tiến cung, chính là để hạn chế lẫn nhau, đây cũng là lý do ban đầu Lan Dịch Trăn muốn đem Lan Dịch Hoan đi nơi khác.

Nhiều năm qua, hai bên đã trải qua vô số lần giao phong, tích luỹ vô số mâu thuẫn, Ngũ Hoàng tử cùng Lan Dịch Trăn từ khi sinh ra đã chú định là kẻ địch, không có khả năng chung sống hoà bình.

Một khi Thái tử thượng vị, Tề gia sẽ bị thanh lý, vì thế Ngũ Hoàng tử gánh trên vai toàn bộ vinh nhục của Tề gia.

Đời trước sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, không có chèn ép Thái tử, đối với Tề gia cũng không có ưu đãi, cho nên hai nhà như cũ duy trì thế cân bằng vi diệu.

Nhưng kiếp này, hươu chết chưa biết về tay ai, nên tuyệt đối không thể thả lỏng tinh thần.

Mặt trời chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng đến giờ, mọi người đều ngồi xuống, Kính Văn đại sư cùng Hoành An Đạo thấp giọng nói với nhau vài câu, đi lên pháp đài.

Tất cả mọi thứ ở đây và toàn bộ nghi thức đều nghe theo sự sắp xếp của hai người, nhưng khi thực hiện không thể cùng nhau làm, cho nên vẫn như cũ để Kính Văn đại sư chủ đạo.

Gã khoanh chân ngồi xuống, tay cầm Phật châu, bộ dáng trang nghiêm.

Người phía dưới nhìn vị cao tăng được phong làm Quốc sư này, có một số người còn lén lút nghị luận, khen vị đại sư này thần thông, trong vụ hoả hoạn cứu được mọi người, chỉ cần có vị cao tăng này, quốc gia nhất định khỏe mạnh vô ưu.

Chỉ là những người này không biết, ở trong tiếng khen ngợi, vị Kính Văn đại sư kia sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Ngày đó không cẩn thận chọc phải Hàn Thái phó, sau lại thấy quỷ, mấy ngày này, gã vẫn không ngừng xuất hiện ảo giác, nhìn thấy những đứa trẻ bị gã giết trở về tìm gã, tạo cho gã sự bối rối cực đại.

Thậm chí ngay lúc này, trước mắt gã có mấy tiểu quỷ cả người toàn máu không ngừng chuyển động, hơn nữa còn muốn chui vào quần áo gã, làm cho gã toàn thân đau khổ khó nhịn.

Kính Văn đại sư đứng dậy, đi tới đi lui vòng quanh, đuổi quỷ cầu phúc, trên thực tế là muốn dùng hành động này để giảm bớt khó chịu trên người.

Gã nhất định trúng tà, nếu không là bị hạ thuốc tạo ảo giác, chờ hôm nay mọi sự hoàn thành, gã nhất định sẽ tìm ra rốt cuộc ai mưu hại gã!

"Bệ hạ!"

Tuy rằng biết nhưng tiểu quỷ kia là ảo giác, nhưng cái này giống như vạn con kiến đang gặm cắn cơ thể, đau khổ khiến người ta dần khó chịu đựng, Kính Văn đại sư niệm hai vòng kinh, bỗng nhiên đứng dậy, miễn cưỡng bảo trì biểu tình cao thâm, nói:

"Tiểu tăng đã cầu khẩn xong, lập tức phải hỏi trời xanh thân phận chân chính của tai tinh, việc này yêu cầu tập trung tuyệt đối, hoàn toàn không được để ngoại vật quấy nhiễu. Cho nên xin Bệ hạ cho người dùng màn trướng vây quanh pháp đài, để tránh tiểu tăng phân tâm."

Hoàng thượng quay đầu hỏi Lan Dịch Trăn:"Thái tử?"

Sự tình trong cung, luôn là Lan Dịch Trăn làm chủ, y nghe vậy đáp lại "Được", gọi thị vệ bên cạnh đến phân phó vài câu, người nọ khom người, vội vàng đi xuống.

Có Thái tử phân phó, rất nhanh, Kính Văn đại sư trong pháp đài đã bị một tầng màn trướng bao quanh, người bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng của gã, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của gã, lại không thể biết gã đang làm cái gì.

Thật tốt quá!

Dưới đài, Tề Diên không nhịn được giương khoé môi không dễ phát hiện, nhìn về phía Hoàng hậu cùng Thái tử ngồi phía dưới Hoàng thượng.

Giờ phút này, Lan Dịch Trăn địa vị độc tôn, cao cao tại thượng, Hoàng thượng muốn làm gì cũng phải thông qua lệnh của y, quả thực không ai có thể lay động.

Nhưng thứ dễ lay chuyển nhân tâm nhất chính là hai chữ "Ý trời", chờ sự tình hôm nay qua đi, uy tín của Lan Dịch Trăn sẽ dao động mạnh mẽ, không thể khống chế toàn cục, đến lúc đó, chính là cơ hội của bọn họ.

Nhiều năm như vậy, Tề gia luôn bị Thích gia cùng đảng Thái tử gắt gao áp chế, thậm chí với xuất thân của Tề Diên mà cũng chỉ là tứ phẩm, không thể dễ dàng lên chức, hiện giờ, cục diện này cũng thay đổi.

Ánh mắt Tề Diên chuyển qua Lan Dịch Hoan, thoáng thoáng nhìn, chợt thu hồi.

Xin lỗi, cháu ngoại của ta, trong lòng Tề Diên yên lặng mà nghĩ, bất quá hy sinh ngươi để đả kích Thái tử, thật sự là mua bán có lời, ta cũng không còn cách nào, coi như ngươi báo đáp ơn nuôi nấng của Tề gia đi!

*

Bên kia, vất vả vào được bên trong màn trướng, Kính Văn vung Phật châu trong tay xuống đất, cao giọng nói:"A di đà Phật, ngã Phật từ bi"

Sau khi dứt lời, gã mở miệng niệm tụng kinh Phật cách thành kính, người bên ngoài không nghe ra dị trạng gì.

Nhưng trên thực tế, tay Kính Văn đã không chịu nổi gãi gãi trên người, đau khổ nhịn nửa ngày bị móng tay dùng sức cào, quả thực vui sướng không nói nên lời.

Mấy tiểu quỷ kia vẫn còn đó, ban đầu, bọn họ có thể quấy nhiễu tinh thần Kính Văn, nhưng sau khi đã quen, cũng biết đây là ảo giác, Kính Văn không còn thấy sợ hãi.

Ma quỷ chính là ma quỷ! Lúc còn sống yếu ớt không phản kháng được gã, sau khi chết cũng chẳng thể làm gì!

Kính Văn đem quần áo trên người cởi ra, không chút trở ngại, thống khoái mà cào gãi một hồi, lại đem tăng bào ném xuống đất, hai chân dùng sức dẫm dẫm, cưỡng chế di dời nhóm quỷ chui bên trong.

Sau khi làm xong, gã nghĩ đến bên ngoài đã nửa ngày không nghe thanh âm của gã, vội vàng cao giọng nói:"Xin trời cao cho thấy tai tinh, chúc phúc vạn dân!"

Theo lời gã nói xong, một trận cuồng phong nổi lên.

Thau đồng chung quanh vang lên chín tiếng, mây đen thổi qua, che đậy mặt trời, ngày đêm biến hoá, trên mặt mỗi người đều tăng thêm vài phần kinh nghi.

"Đó là——"

—-Màn trướng chỉ được dựng tạm thời nên không vững chắc, liền bị gió thổi lên lộ ra cảnh tượng bên trong.

Không ít người từ chấn động biến thành kinh ngạc, nhất thời trợn mắt há mồm.

Kính Văn có thể từ trong đông đảo dị sĩ trổ hết tài năng, được Hoàng thượng thưởng thức, tự nhiên có vài phần bản lĩnh, tỷ như gã tinh thông hiện tượng thiên văn, tính được buổi sáng hôm nay sẽ có thiên biến, mới lựa chọn lúc này mà cử hành.

Lúc này cuồng phong cùng mây đen xuất hiện, thoạt nhìn như trời cao đáp lại lời gã, Kính Văn nghe thanh âm hút khí chung quanh, biết bọn họ vì mình Phật pháp vô biên mà chấn động, trong lòng liền đắc ý.

Chỉ tiếc, ảo giác của gã cũng ngày càng nghiêm trọng.

Khi gã nhìn lại mọi nơi, không nhìn thấy ánh mắt sùng kính cửa người khác, cũng không thấy rõ màn trướng đã không còn.

Kính Văn hốt hoảng cảm thấy mình như đang ở trong núi hoang, trong sơn động dùng để dấu thi thể kia, từng đứa bé hoá thành lệ quỷ đi ra, vây quanh người gã.

Xem ra, pháp trận này cần nhanh chóng kết thúc, nếu không gã sẽ lộ ra sơ hở.

Vì thế, Kính Văn đại sư một bên múa may cánh tay, đem lũ quỷ vây quanh đuổi đi, một bên gãi đùi cùng mông bị ngứa, dùng thanh âm từ bi nói:"A di đà Phật, Phật pháp vô biên, trời phù hộ Đại Ung, tai tinh hiện hình!"

"...."

Tai tinh phải lập tức xuất hiện, trước trận pháp sự hôm nay, mọi người đều khẩn trương thấp thỏm, lúc này, bọn họ lại vô tâm chú ý đến điều đó.

Điều mọi người càng muốn biết chính là, vì cái gì, làm pháp sự, phải cởi quần áo gãi người?

Cái kiểu này.......

Động tác của Kính Văn buồn cười cùng đáng khinh, nhưng miệng gã vẫn niệm kinh cầu khẩn, màn trướng bị bay lên cũng không lo, làm người khác hoài nghi đây đều là cầu nguyện với thần minh, không dám cắt ngang gã, nếu không chẳng phải là bất kính với trời?

Vì thế, trong cung điện trang nghiêm, bên trong bao gồm Hoàng thượng, đại quan quý nhân mũ áo chỉnh tề, mặt vô biểu tình, nhìn hoà thượng không mặc gì nhảy loạn trên đài cao, cái gì cũng không dám nói.

Thường thường chỉ có bọn nhỏ mới dám nói ra những điều mà người lớn không thể nói.

Bát Hoàng tử thật sự không nhẫn nại nổi, duỗi dài cánh tay, chọc chọc eo Lan Dịch Hoan đang ngồi bên cạnh.

Lan Dịch Hoan nửa cúi đầu, không nâng lên, nói:"Cái gì?"

Bát Hoàng tử nhỏ giọng:"Hắn đang làm gì? Hắn rõ ràng là đang gãi ngứa mà!"

Lan Dịch Hoan nói:"Ta cũng.... Không biết....."

Bát Hoàng tử thấy thân thể Lan Dịch Hoan hơi run, giọng nói cũng tương tự, càng thêm nghi hoặc:"Vậy ngươi run cái gì?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ta xem Quốc sư nỗ lực như vậy, ta muốn khóc, ta thật hổ thẹn."

Bát Hoàng tử có chút ngoài ý muốn:"Ngươi rốt cuộc cũng có chút liêm sỉ.,,,"

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Cút."

Không ai chú ý hai hài tử nói gì, chỉ nghe lúc này, Kính Văn đại sư gọi mấy tiếng, đột nhiên vang lớn, mặt đất trên pháp đài nứt ra một khe nứt, làm mọi người không nhịn được mở to hai mắt.

Dựa theo sắp xếp, trong khe nứt sẽ xuất hiện một tờ giấy vàng, bên trên ghi tên của tai tinh, chỉ là mặt đất đã nứt rồi, nhưng vẫn không thấy giấy vàng đâu, Kính Văn chỉ có thể quỳ trên mặt đất, ý đồ dùng tay đào xới.

Bởi vì trên người ngứa liên tục, bọn quỷ đáng chết kia thì luôn tìm cách chui vào áo của gã, nên lúc này Kính Văn vẫn không mặc tăng bào vào, như vậy quỳ trên mặt đất đào đồ vật, gió lớn thổi qua cơ thể trơn bóng của gã, vài phần rét lạnh.

Hôm nay chật vật như vậy, may là gã đã dự kiến trước mà nói dựng màn chắn.

Giấy vàng kia phân nửa là bị kẹt giữa khe đất, hiện tại trong đầu Kính Văn ý niệm gì cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng lấy giấy ra, báo cáo với Hoàng thượng, sau đó trở về bôi thuốc mỡ ngăn ngứa.

Nhưng lúc này, gã vón tay vào lại sờ trúng một thứ gì đó mềm mềm.

Gã chăm chú nhìn lại, từ trong khe hở, thấy một con trợn lên.

—-Mắt của người chết.

Kính Văn giật mạnh tay rồi ngã ngồi trên mặt đất, gã lại không có tâm tình bận tâm.

Thứ lộ ra lên mặt đất thế mà là một cái quan tài, nắp quan tài đã nát, thứ gã vừa sờ đến là khuôn mặt của thi thể nằm trong đó.

Kính Văn không thắc mắc vì sao lại có quan tài xuất hiện ở đây, bởi vì gã đã ngửi thấy một cỗ tanh tưởi nồng đậm truyền đến, đó là mùi của thi thể theo khe hở phát ra, càng ngày càng nồng.

Màn trướng có thể ngăn trở tầm mắt lại không ngăn được khí vị, nếu để như vậy, mọi người chung quanh sẽ ngửi được, chỉ sợ sẽ phát hiện không đúng.

Kính Văn đại sư đảo mắt nhìn qua quần áo mình vừa mới ném, linh cơ vừa động, từ trên mặt đất nhặt lên, quạt đi mùi xung quanh, đồng thời đem áo muốn che đi khe hở kia.

"...."

Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, các nữ quyến sớm đã che mặt hoặc lảng tránh, mà không ít nam tử trợn tròn mắt, miệng càng há lớn đến không khép lại được.

Hành động của Kính Văn, thật sự không giống như làm pháp sự.

Hoàng thượng nhẫn nại hồi lâu cũng tới giới hạn.

Ông từ long ỷ đứng lên, nói:"Quốc sư, ngươi rốt cuộc có tìm được tai tinh không!"

Kính Văn đại sư nghe Hoàng thượng thúc giục, lập tức ổn định tinh thần, trầm giọng trả lời:"A di đà Phật, Bệ hạ chờ chút. Trời xanh chậm chạp chưa hạ chỉ thị, hẳn là mọi người đang ngồi đây có người làm ra cử chỉ thất nghi, thỉnh các vị y quan đoan chính, ngồi im nghiêm trang."

Lúc này cả người gã trần truồng, thân thể trắng bóng còn đầy vết cào, một tay múa may một tay cầm quần nhăn nhó, liều mạng quạt đi khí vị xung quanh, lại còn nói người khác y quan đoan chính, có chút buồn cười không nói nên lời.

Trong khoảng thời gian ngắn, Chính Bình Đế hoài nghi có phải mình điên rồi không.

Ông tu thân dưỡng tính nhiều năm, quốc sự cũng có thể buông tay để nhi tử quản, quả thực sung sướng như tiên, giờ phút này chẳng còn thứ gì.

Chính Bình Đế giơ tay đập xuống bàn, phẫn nộ quát:"Hỗn trướng, ngươi đang trêu đùa Trẫm sao? Ngươi xem lại cho kỹ đây là ở đâu! Ngươi rốt cuộc đang làm gì?!"

Tuy Kính Văn cử chỉ quái dị, nhưng Hoàng thượng chưa lên tiếng, ai cũng không dám phá hư trận pháp sự này, cho đến lúc này, Hoành An Đạo mới bước nhanh tới, phất tay áo trước mặt Kính Văn đại sư, quát:"Quốc sư, tỉnh! Bệ hạ đang hỏi ngươi đó."

Trong tay áo của Hoành An Đạo có loại cay độc cùng loại với mùi bạc hà, Kính Văn đại sư bỗng giật mình, tỉnh táo lại.

Ánh mắt gã mờ mịt, quay đầu liền thấy, những ảo giác kia đã biến mất.

Chung quanh pháp đàn không có màn trướng che đậy, người người ngồi tứ phía, nhóm đại quan quý nhân áo mũ chỉnh tề, ánh mắt vô che vô cản nhìn vào gã, mang theo kinh nghi, chán ghét, buồn cười cùng xem thường.

Này đúng thật là "Ở trước mặt công chúng bị lột sạch quần áo, chờ người đánh giá", thậm chí trình độ còn cao hơn.

Không, từ từ! Này đến tột cùng là như thế nào!

Màn trướng kia từ lúc bắt đầu đã bị gió thổi lên? Vì sao không có người nói cho gã?

Như vậy, như vậy nói cách khác, vừa rồi gã cởi quần áo, gãi toàn thân, làm bộ làm tịch đối đáp với Hoàng thượng, quạt đi mùi thi thể, kỳ thật đều là làm trước mặt đám đông?

Cái gì??!!

——Việc này đối với Kính Văn, còn đáng sợ hơn gặp quỷ.

Gã bỗng nhiên che kín hạ thể, sau đó ý thức được cái gì, cuống quýt lấy quần áo trên đất mặc lên người.

Chỉ là hôm nay gã mặc tăng bào trắng tinh, vừa rồi dùng sức quạt mà bị nhăn nheo hết, không còn ra hình ra dạng, gã bị nhiều người trơ mắt nhìn, run rẩy cả buổi mới mặc vào được, thậm chí lưng quần còn bị hỏng, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên hông.

Mọi người đều trầm mặc, chủ yếu là dưới tình hình như vậy, bọn họ thật sự không biết nói cái gì, thậm chí Hoành An Đạo không nhịn được cúi đầu, đè đè ánh mắt.

Chuyện này cũng quá mức ngoài ý muốn, tuy rằng kế hoạch của Thái tử chính là hôm nay vạch trần bộ mặt thật của Kính Văn trước mọi người, nhưng ai cũng không nghĩ tới, gã sẽ điên tới mức này.

Chẳng lẽ thật sự có lệ quỷ đến à?

Lúc này trong lòng Kính Văn cũng hoảng loạn vô cùng, run giọng nói:"Bệ hạ, đều là tai tinh quá cường đại, tiểu tăng học nghệ không tinh, cho nên đã chịu mê hoặc——"

Gã nói tới đây, Hoành An Đạo mang vẻ mặt thương hại mà lắc đầu, nói:"Quốc sư, ngươi đã giấu Bệ hạ đủ lâu rồi, còn muốn chấp mê bất ngộ đến lúc nào nữa? Ngươi trong lòng tham sân si mang ý nghĩ xằng bậy không ít, thật không nên xuất gia."

Nghe những lời này, Hoàng thượng nghi hoặc nói:"Hoành đạo trưởng, lời này của ngươi có ý gì?"

Hoành An Đạo nói:"Mời Bệ hạ xem."

Trước mắt bao người, Hoành An Đạo vung phất trần một cái, thế mà từ giữa không trung xuất hiện một tờ giấy vàng.

"Thật thần kỳ!"

"Đó là cái gì?"

Hoành An Đạo đem giấy vàng xuống, hướng về phía mọi người giơ tay lên, nói:"Mời các vị xem, kỳ thật chỉ thị của trời cao đã giáng xuống từ sớm! Vừa rồi ta cảm ứng được, lại thấy Quốc sư chậm chạp không chịu lấy ra, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, cho rằng hắn có an bài khác."

"Hiện tại xem ra—-" Hoành An Đạo bỗng nhiên cao giọng:"Căn bản là người này có ý giấu kín, không chịu để mọi người xem tai tinh rốt cuộc là ai!"

Có người không nhịn được nói:"Tại sao hắn phải dấu?"

Hoành An Đạo cười lạnh một tiếng, đem giấy vàng mở ra:"Đáp án ở chỗ này!"

Trên giấy vàng ghi ba chữ "Hoắc Bá Kính", chính là tên tục của Kính Văn đại sư!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK