Mục lục
Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Thân là phụ thân, A Nhã Tư thường nghe theo lời nói của Lan Dịch Hoan, nhưng nếu ông thực sự đã hạ quyết tâm, Lan Dịch Hoan cũng không lay chuyển được.

 

Nhưng hắn nghĩ, số lượng binh sĩ Đạt Lạt dù sao cũng có hạn, nếu thật sự muốn đối phó với Tề Bật thì cũng không thể đặt mọi kỳ vọng ký thác vào đó.

 

Họ cũng đã thảo luận về vấn đề này trước khi Lan Dịch Trăn rời kinh.

 

Sau khi A Nhã Tư rời đi, Lan Dịch Hoan liền định ngày hẹn gia chủ Thích gia, là một người tuyệt đối đáng tin cậy mà Lan Dịch Trăn đã giao phó trước đó.

 

Thật ra, ở kiếp trước, Lan Dịch Hoan cũng không tiếp xúc nhiều với Thích gia.

 

Thậm chí khi hắn mới đăng cơ đế vị, Thích gia đã bí mật tập hợp tư binh với ý đồ đoạt quyền vì họ nghi ngờ người mưu hại Thái tử trên đường trở về là Lan Dịch Hoan.

 

Nếu Lan Dịch Hoan đang ngồi ở vị trí kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết sau khi nhận ra những động thái nhỏ của Thích gia, hắn cũng chuẩn bị phái quân đi trấn áp.

 

Nhưng trước khi cuộc giằng co này chân chính biến thành chiến hoả, Lan Dịch Trăn đã trở lại.

 

Chính y cũng cho thấy bản thân không có lòng đoạt vị, hơn nữa những chuyện phát trên đường tuyệt đối không hề liên quan đến Lan Dịch Hoan, Thích gia không thể nề hà, cuối cùng cũng thần phục.

 

Sau đó Lan Dịch Hoan cũng không truy cứu trách nhiệm của Thích gia. Nhưng thật ra thì gia chủ Thích gia là biểu huynh Thích Thuận của Lan Dịch Trăn đã chủ động tìm đến Lan Dịch Hoan, sau khi thỉnh tội thì giao tư binh lên.

 

Nhưng ở kiếp này, quan hệ của Lan Dịch Hoan và Thích gia không tồi.

 

Lúc này người tới gặp hắn chính là Thích Thuận, người đã nộp tư binh lên ở kiếp trước.

 

Hai người cùng uống rượu trong nhã gian của tửu lâu, đồng thời đàm luận tình huống trước mắt.

 

"Những thay đổi nhân sự gần đây quả thực có vấn để."

 

Sau khi nghe Lan Dịch Hoan nói về tình hình gần đây, Thích Thuận nói: "Không chỉ Tống đại nhân, thượng càn cung vệ uý Triệu Vũ và Đường Cao Thừa, một người đột nhiên bạo bệnh, một người về quê để tang, đúng là quá mức trùng hợp. Ta còn cố ý đến thăm nhà Triệu Vũ, nghe thê tử hắn nói là không biết hắn ăn phải cái gì mà đột nhiên sốt cao không dứt, cả người nổi mẩn."

 

Lan Dịch Hoan: "Ai sẽ thay thế vị trí của bọn họ?"

 

Thích Thuận nhắc đến hai cái tên, Lan Dịch Hoan không nhận ra, hỏi: "Hai người kia có mâu thuẫn gì với Thích gia không?"

 

Thích Thuận: "Không có, cũng chưa từng có giao tình gì."

 

Lan Dịch Hoan: "Đó là người có tính cách cổ hủ cương trực, chú trọng đạo hiếu."

 

Thích Thuận cân nhắc một lúc, có chút kinh ngạc, không khỏi bật cười nói: "Đúng là như vậy thật! Điện hạ, làm sao ngài biết?"

 

Bên môi Lan Dịch Hoan xẹt qua tia cười lạnh, nói: "Ta vẫn luôn đề phòng những kẻ muốn lợi dụng việc Thái tử rời kinh để động thủ, nhưng ta thấy nếu như vậy thì họ nghĩ quá đơn giản. Đại biểu huynh, huynh không nhìn ra sao? Họ là muốn làm ầm ĩ về việc Thái tử vượt quyền lý chính."

 

Thích Thuận bị những lời của hắn làm cho rùng mình, ngay sau đó ý thức được những gì Lan Dịch Hoan nói có lý.

 

"Đúng là một kế hoạch tàn độc. Bọn họ tìm một số người không thuộc phe phái của mình, dưới danh nghĩa lễ pháp, bắt lấy sai lầm của Thái tử, rồi sau đó nhân cơ hội ấy xoay chuyển tình thế. Chuyện thành, không ai có thể nói là họ vì tư lợi của bản thân nên cố ý hãm hại. Chuyện không thành thì cũng có thể toàn thân mà lui."

 

Lan Dịch Hoan: "Đúng vậy. Hiện giờ Nhị ca không ở trong kinh, ta liền nghĩ, bọn họ có thể bắt được nhược điểm gì? Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra điều ta sợ nhất chính là...."

 

Hắn chậm rãi đưa rượu lên môi nhấp một ngụm: "Nhị ca sẽ nhanh chóng trở về kinh."

 

Mặc dù không thể nghĩ ra lý do tại sao Lan Dịch Trăn lại làm như vậy, nhưng Lan Dịch Hoan cảm thấy rằng việc Tống Ung đi thủ hạt quan ngay sau khi Lan Dịch Trăn rời đi là chuyện nghĩ mãi không thông.

 

Thích Thuận trầm ngâm nói: "Điện hạ nói đúng. Thái tử có biết chuyện Tống Ung được điều chuyển đi không?"

 

Lan Dịch Hoan: "Vốn là ta muốn phái người đi nói cho hắn biết, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, ta vẫn không làm vậy."

 

"Ngài sợ tin tức này không thật sao?"

 

Lan Dịch Hoan: "Không phải. Khó khăn của tình thế hiện tại là mỗi bước đi đều là bẫy rập. Nếu ta báo tin, ta lại sợ có người chặn mất thư tín, phát hiện hai ta vẫn chưa quyết tuyệt. Nếu không báo tin thì ta lại sợ hắn không biết tình hình ở kinh thành. Thế nào cũng khó, cho nên ta thấy vẫn nên để Thích gia ra mặt liên lạc với hắn sẽ thích hợp hơn."

 

Nghe những gì hắn nói, trong lòng Thích Thuận không khỏi ngạc nhiên.

 

Thích Thuận cũng coi như đã theo dõi Lan Dịch Hoan từ nhỏ lớn lên, nhưng Lan Dịch Trăn trông người đệ đệ này rất chặt, dù thỉnh thoảng đưa Lan Dịch Hoan xuất cung đến Thích gia chơi, y đến cũng ôm người mà đi cũng ôm người, không cho ai đến gần cũng không cho ai chạm đến.

 

Cho nên tuy Thích Thuận có chút ngứa tay khi nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu, cơ hội tiếp xúc với Lan Dịch Hoan lại rất có hạn.

 

Lần này trước khi Lan Dịch Trăn rời đi, phó thác phải săn sóc Lan Dịch Hoan nhiều hơn, Thích Thuận cũng thường xuyên đến nhìn hắn một cái. Trong ấn tượng của Thích Thuận, Lan Dịch Hoan vẫn luôn là Tiểu Hoàng tử kim tôn ngọc quý, được nuông chiều từ bé.

 

Chỉ là, những đứa trẻ trong cung luôn trưởng thành nhanh như vậy. Bánh bao nhỏ từng nghiêng nghiêng đảo đảo khi đi đường, giờ đây đã có thể tự mình giải quyết mọi vấn đề như nước chảy mây trôi.

 

Lúc này Thích Thuận nhìn về phía Lan Dịch Hoan, thấy khuôn mặt sáng như ngọc của hắn mang theo vẻ bình tĩnh và thong dong, con ngươi như được điểm sơn lưu chuyển rực rỡ, trong lòng không khỏi có cảm giác khác thường.

 

Thích Thuận thở dài: "Đương nhiên không có vấn đề gì. Thất Điện hạ, ta kính ngài một ly."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Gì thế? Không phải là ta tới tìm huynh có việc sao?"

 

Thích Thuận: "Kính ngài trưởng thành, có lẽ cũng kính ta già thêm rồi, có chút hổ thẹn."

 

Lan Dịch Hoan cười vui vẻ, cùng đối phương uống một ly.

 

Đặt chiếc ly xuống, Thích Thuận nói: "Điện hạ yên tâm. Hôm nay ta trở về sẽ sắp xếp người truyền tin, sau đó sẽ tập kết binh lính Ngũ Thành Binh Mã Tư trong kinh thành, tuỳ thời đợi lệnh."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Biểu huynh vất vả rồi."

 

Mọi việc hắn có thể sắp xếp đều đã được sắp xếp. Nhưng thật ra, dựa trên sự hiểu biết của Lan Dịch Hoan về Lan Dịch Trăn, thủ vệ hạt quan là ai cũng không đủ để khiến y có chút đắn đo, cố kỵ. Nói vậy thì bất kể Lan Dịch Trăn có quyết định quay lại hay không, chắc chắn cũng sẽ có lý do cho việc ấy, kế tiếp chỉ có thể yên lặng chờ xem biến này.

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có người đi tới, đứng ngoài cửa nói: "Điện hạ."

 

Lan Dịch Hoan nhận ra giọng nói của Hàn Trực: "Hàn đại ca, vào đi."

 

Hàn Trực vội vàng mở cửa bước vào, theo sau là Đái Nguyên Chi, một thư đồng khác của Lan Dịch Hoan. Sắc mặt của hai người đều không được tốt.

 

Hàn Trực vốn luôn ôn hòa lễ phép, lần này thấy Thích Thuận cũng không chào hỏi mà nói thẳng với Lan Dịch Hoan: "Điện hạ, có người trong cung đi tới phủ của ngài!"

 

Lan Dịch Hoan vốn sống trong cung, nhưng sau khi mười tám tuổi, hắn cũng được xây một phủ đệ ở bên ngoài. Không ngờ người trong cung lại đến tìm.

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Hàn Trực nói: "Bệ hạ đột nhiên cảm thấy không khỏe, Thái tử Điện hạ lại không có ở trong cung, nên mời ngài vào cung hầu bệnh. Bọn họ đã hỏi thăm rồi biết ngài đang ở tửu lâu, lập tức muốn qua đây, ta là đi đường tắt tới đây báo tin!"

 

Thích Thuận nghe vậy thì khẽ cau mày nói: "Thất Điện hạ không phải ngự y, có thể chữa được bệnh gì? Việc này quá kỳ quặc, ta thấy không thể hành động thiếu suy nghĩ."

 

Đái Nguyên Chi cũng nói: "Điện hạ, nếu không thì lúc này ngài lập tức rời đi đi!"

 

Nhưng Lan Dịch Hoan lại lắc đầu nói: "Nếu là thánh chỉ tuyên triệu, sao chúng ta có thể trốn thoát được? Huống chi Mẫu hậu và những người khác còn ở trong cung, nếu ta không đi, bọn họ có chuyện gì thì phải biết làm sao? Còn nữa, cũng không chừng Phụ hoàng thật sự bị bệnh."

 

Lời hắn nói quả thật rất hợp lý, những người khác cũng không khuyên được, trong lòng không khỏi bất an.

 

Lan Dịch Hoan nói với Thích Thuận: "Đại biểu huynh, phiền huynh lúc này lập tức về nhà, liên lạc với vài vị tướng lĩnh của Thích gia cùng với đám người Cao Trung Thừa, nói họ chuẩn bị tốt để động thủ bất cứ lúc nào. Còn phải phái người xuất thành đi xem tình huống bên Thái tử rốt cuộc như thế nào. Hết thảy nhờ huynh!"

 

Thích Thuận đã biết trong lòng Lan Dịch Hoan nhất định đã có dự định gì đó, vì thế không nói thêm nữa, trịnh trọng hành lễ: "Điện hạ yên tâm."

 

Lan Dịch Hoan nói với nhóm Hàn Trực: "Hai người nên về nhà trước đi, đừng đụng phải những người đó, bất cứ lúc nào cũng phải chờ tin của ta. Một khi sự tình có biến, hãy lập tức hành động theo sự sắp xếp trước đó."

 

Sau khi tiễn mọi người xung quanh đi, Lan Dịch Hoan chỉnh lại áo rồi ngồi xuống, thần thái tự nhiên, tiếp tục tự rót tự uống."

 

Không lâu sau, đúng như Hàn Trực nói, người trong cung đã tới.

 

Người tới là Chu công công bên cạnh Chính Bình Đế, đi theo còn có hai thị vệ.

 

Nói chung, trừ phi là phong thưởng lớn hoặc bắt giữ, tuyên triệu Hoàng tử chính là như vậy, nếu mang quá nhiều người thì không khỏi có chút không bình thường.

 

Nhưng Lan Dịch Hoan vẫn chú ý, nhìn ra được hai thị vệ Chu công công mang tới ánh mắt nhạy bén, tuyệt đối là hai cao thủ cực kỳ lợi hại, đại khái là nếu hắn không lĩnh mệnh thì sẽ bị cấp bức mang đi.

 

Lan Dịch Hoan vẫn bình tĩnh, mỉm cười đứng lên, nói với Chu công công: "Đi thôi."

 

Trên đường đi, vẻ mặt Chu công công nhìn qua rất bất an hoảng loạn, trong khi hai thị vệ vẫn duy trì vẻ mặt trầm mặc suốt cả hành trình. Trong bốn người chỉ có Lan Dịch Hoan vẫn luôn mở miệng nói chuyện.

 

Hắn vừa đi vừa nói, thao thao bất tuyệt*, dò hỏi lúc này Chính Bình Đế thế nào, bất tỉnh hay thanh tỉnh, có uống thuốc gì không, trước khi bất tỉnh đã ăn gì, đã gặp ai, trong lúc nói còn đưa ra một số thứ về dưỡng sinh.

 

*thao thao bất tuyệt: liên hồi, mãi không dứt.

 

Hắn hỏi chi tiết từ việc nhỏ đến việc lớn, hỏi đến mức Chu công công người đầy mồ hôi lạnh, nói: "Thất Điện hạ yên tâm, bệnh tình của bệ hạ không nghiêm trọng, chỉ là nhớ ngài mà thôi."

 

Lan Dịch Hoan: "Hết cách rồi, ta được người yêu người thích như vậy, ngay cả Phụ hoàng cũng mong nhớ đến mức sinh bệnh.

 

Chu công công: "..."

 

Chưa kịp đáp lời, liền thấy tiểu tổ tông này đột nhiên nhìn về phía ven đường, sau đó quay người bỏ chạy.

 

Hành động bỏ chạy đột ngột của Lan Dịch Hoan khiến hai thị vệ vốn dĩ đã nghe hắn nói chuyện đến phiền chết thấy hoảng sợ, lúc ấy thiếu chút nữa hét lên, lập tức đuổi theo.

 

Kết quả lại thấy Lan Dịch Hoan hoàn toàn không phải chạy trốn mà dừng lại ở một quầy hàng ven đường, nhìn những món đồ bằng ngọc trên đó, bất đắc dĩ nói: "Ò, ở đây có không ít hàng mới, tiếc là hôm nay ta có việc, không thể chọn lựa tỉ mỉ một phen."

 

Đơn giản liếc mắt một cái, Lan Dịch Hoan thản nhiên cầm một thanh ngọc thước trước mặt lên rồi nói: "Thứ này được làm khá tinh xảo."

 

Nhìn thấy hắn ném bạc xuống, sau khi mua đồ xong liền quay về, hai thị vệ lúc này mới thở nhẹ một hơi.

 

Họ không biết rằng những thay đổi trong biểu cảm của họ đã bị Lan Dịch Hoan nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ nhìn thấy.

 

Lan Dịch Hoan cũng đã xác định được những người này đến tìm hắn, nhưng lại không có ý tốt.

 

Vậy hắn có nên hành động theo tiết tấu của đối phương không?

 

Tất nhiên là không.

 

Lan Dịch Hoan theo ba người vào cung. Dựa theo phương hướng này thì đúng là họ đang mang hắn đến đan phòng của Hoàng thượng, trong lòng hắn hơi trầm xuống.

 

Bởi vì điều này rất có khả năng là Chính Bình Đế thực sự đã bị khống chế.

 

Không thể trì hoãn được nữa.

 

Khi từng bước đến gần đan phòng, sự khẩn trương của Lan Dịch Hoan đã lên đến đỉnh điểm.

 

Hai thị vệ này, một người ở phía trước, một người ở phía sau, tựa như đang áp giải hắn. Lan Dịch Hoan đút tay vào ống tay áo, lặng lẽ nắm lấy cây thước ngọc mà hắn vừa mới tuỳ tiện mua ở ven đường.

 

Hắn chỉ cảm thấy mình đã cẩn trọng nhất có thể, nhưng trong lúc âm thầm dùng lực, ngọc thước vẫn phát ra một tiếng nứt rất nhỏ.

 

Lan Dịch Hoan đột nhiên loạng choạng, "Ai da" một tiếng ngã về phía sau. Hướng Lan Dịch Hoan ngã đúng là người của một tên thị vệ trong đó.

 

Người nọ theo bản năng giơ tay đỡ Lan Dịch Hoan, chỉ cảm thấy cơ thể trong tay mình cao gầy, một mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, khi cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn lưng trắng nõn ngay dưới gáy, da thịt trắng như tuyết.

 

Tướng mạo của vị Thất Điện hạ này đẹp đến mức vượt qua ranh giới nam nữ, khiến người ta không khỏi sinh lòng tán thưởng, tuy thị vệ này ý chí sắt đá, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi thất thần.

 

Thị vệ đang định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy trước ngực chợt lạnh.

 

Đôi mắt của thị vệ đột nhiên mở to, cổ họng nghẹn ngào hai tiếng, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

 

Thứ được nhìn thấy trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh là thiếu niên như không tim không phổi dọc một đường đi này đột nhiên ngẩng đầu lên, dung sắc như sương tuyết, đôi mắt tựa trăng lạnh, trên dung nhan mỹ lệ như hoa trong gương, như trăng trong nước kia không hề nhiễm độ ấm của nhân gian, mà toàn là lạnh lùng sát khí!

 

——Hắn bẻ gãy cây thước ngọc mới mua ở ven đường, dùng mũi nhọn đâm một nhát vào tim thị vệ!

 

Một đòn của Lan Dịch Hoan không thể chệch một li, nếu không, để tên thị vệ này phát ra âm thanh bị thị vệ phía trước nghe thấy được thì không xong. Cũng may hắn kinh nghiệm phong phú, thành công khiến đối phương mất mạng.

 

Sau khi thị vệ ngã xuống, Lan Dịch Hoan dùng thân mình che vết máu trên ngực đối phương, ra vẻ mất kiên nhẫn quát lớn: "Thất thần làm gì? Để ngươi đỡ ta lên, ngươi ra sức quá ha!"

 

Hắn vừa dứt lời, Chu công công và thị vệ khác ở phía trước quay đầu lại.

 

Nhìn thấy hai người nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một thị vệ khác nói "Sao vậy?" rồi đi tới.

 

Lan Dịch Hoan: "Tên phế vật này ngay cả đỡ người cũng không biết, vừa hay, ngươi tới đây phụ một chút."

 

Thị vệ này không nghi ngờ hắn và bước tới.

 

Khoảnh khắc đối phương đến gần, đôi mắt của Lan Dịch Hoan hơi nheo lại, hắn lập tức giơ tay lên.

 

Lần này có thể nói là tựa như tia chớp. Chiếc thước ngọc gãy vừa rồi được rút ra từ ngực của thị vệ, một cỗ máu ấm nóng đồng thời phun ra, tay của Lan Dịch Hoan nhuốm đầy máu, một đạo ánh quang diễm sắc xẹt qua không trung, cắt ngang yết hầu của thị vệ kia trong nháy mắt!

 

Nhưng đây là một cây thước ngọc chứ không phải một vũ khí. Mặc dù một đầu đã bị Lan Dịch Hoan dùng nội lực bẻ gãy nhưng nó vẫn chưa đủ sắc bén.

 

Vừa rồi hắn là dùng quán tính đâm vào ngực tên thị vệ đầu tiên, tên thị vệ thứ hai cách xa hơn một chút, mặc dù máu từ cổ chảy ra rất nhiều nhưng lại không lập tức tắt thở.

 

Thị vệ nọ lấy tay che vết thương lại, nhanh chóng xoay người chạy đi, muốn đi gọi người.

 

Đến nước này, chỉ còn ngươi chết ta sống, đương nhiên Lan Dịch Hoan không thể để chuyện này xảy ra.

 

Hắn vội vàng ngước mắt lên. Chu công công bên cạnh sắc mặt tái nhợt, tê liệt ngã xuống đất, bị Lan Dịch Hoan nhìn đến thì cổ họng run rẩy thốt lên "Điện hạ", nhưng lại không dám lớn tiếng kêu to.

 

Lan Dịch Hoan không rảnh để ý đến Chu công công, đuổi theo thị vệ đang bị thương.

 

Hai người lúc này đang ở trong trận đoạt mệnh, truy đuổi và trốn chạy với tốc độ cực nhanh.

 

Thị vệ kia bị thương, Lan Dịch Hoan chuẩn bị đuổi kịp thì lại thấy đối phương đột nhiên dừng lại, phi thân giẫm lên đại thụ bên cạnh.

 

Sau đó thị vệ nọ vặn eo, tay cầm đao, từ trên không trung hướng vào đầu Lan Dịch Hoan bổ xuống!

 

Động thái này thực sự quá mức bất ngờ, ánh đao lóe lên rực rỡ, lại mang theo lực từ trên không trung bổ xuống, có thể nói là sắc bén vô cùng.

 

Ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi đao phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Lan Dịch Hoan.

 

Hắn đã không còn đường thối lui.

 

Thời gian như đã hoàn toàn dừng lại vào lúc này, mùi máu tanh tràn ngập, tiếng gió thổi trong rừng cây, hơi thở nặng nhọc do căng thẳng quá mức của Chu công công... tất cả dường như đông cứng lại.

 

Vào lúc đó, Lan Dịch Hoan không hề né tránh mà đột nhiên giơ tay lên, dùng sức nắm chặt cổ tay cầm đao của đối phương.

 

Sau đó hắn theo lực đạo kia ngã xuống, nghiêng đầu, nặng nề nằm xuống đất.

 

Đối mặt với chiêu thức bất ngờ và tất sát này, Lan Dịch Hoan không chống cự, mà chọn cách mạo hiểm nhất nhưng thông minh nhất để có cơ hội sống sót.

 

Hắn hoàn toàn thuận theo lực đạo của đối phương, bị thị vệ kia áp chế dưới thân, nhưng đôi tay khống chế vị trí quan trọng nhất của đao, hợp lực không để đối phương chuyển hướng đao.

 

"Phốc——"

 

Khi Lan Dịch Hoan tận lực nghiêng đầu đi, khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi đao đâm mạnh vào lớp đất bên tai hắn.

 

Khoảng cách chỉ thiếu một chút nữa.

 

Thị vệ kia không ngờ Lan Dịch Hoan sẽ phản ứng nhanh như vậy, chiêu tất sát này coi như thất thủ. Trong lúc người nọ kinh hãi, Lan Dịch Hoan đã gập chân phải lên và đá vào hông đối phương, đồng thời đột nhiên xoay người, áp chế đối phương dưới thân.

 

Đôi mắt của thị vệ đột nhiên mở to, giọng nói đứt quãng phát ra từ cổ họng bị thương: "Ngươi...."

 

Khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn của Lan Dịch Hoan dính vài giọt máu, dưới con mắt không thể tin được của thị vệ, hắn dứt khoát rút trường đao bị cắm dưới đất ra, một đao chặt đứt đầu đối phương.

 

Máu tươi nhuộm đầy mặt đất cùng hoa cỏ.

 

Lan Dịch Hoan tựa vào đao, nửa nằm trên người đối phương, thở d ốc kịch liệt.

 

Tại thời điểm này, hai thị vệ được lựa chọn kỹ càng bị Lan Dịch Hoan vốn tay không tấc sắt gi3t chết.

 

Lan Dịch Hoan ném chiếc đao dính máu xuống và xoay cổ tay, cảm thấy trận đấu vừa rồi đã khiến cổ tay hắn hơi bầm tím.

 

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý tới chi tiết đó, hắn quay đầu lại thì thấy Chu công công đang sợ hãi nép sang một bên.

 

Lan Dịch Hoan nhìn đối phương một lát, sau đó chậm rãi cười: "Còn có ngươi."

 

Chu công công run như cầy sấy dưới ánh mắt của hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không, đừng giết ta."

 

"Công công vừa rồi không có hô hào gọi người tới đây, cũng xem là có công, ta giết ngươi làm gì?"

 

Lan Dịch Hoan dùng tay áo lau máu trên mặt, vẫy tay: "Lại đây."

 

Chu công công do dự một chút, tiến về phía hắn.

 

Lan Dịch Hoan dùng bàn tay đẫm máu vỗ vỗ khuôn mặt của Chu công công, dùng cằm chỉ vào thi thể, nói: "Kéo tới giếng bên kia rồi ném xuống."

 

Chu công công tất nhiên không dám trái lệnh.

 

Trong khi đối phương đang làm việc, Lan Dịch Hoan ngồi dưới gốc cây lớn bên cạnh, tựa lưng vào thân cây và nghỉ ngơi một lát.

 

Lòng bàn tay của hắn cũng bị mảnh vỡ của thước ngọc làm xước, có rất nhiều mảnh vỡ dính vào vết thương, thoáng động nhẹ cũng thấy đau.

 

Lan Dịch Hoan không có thời gian xử lý đàng hoàng nên chỉ phủi đi những mảnh vụn phía trên, nghĩ thầm không thể trì hoãn quá lâu, hắn vẫn phải đi gặp Chính Bình Đế.

 

Bằng không, đối phương đã âm mưu từ lâu như vậy, không có khả năng chỉ vì hắn trốn tránh mà bỏ cuộc. Chỉ sợ một kế không thành lại sinh kế khác, nếu hắn không đi, người khác lại gặp xui xẻo.

 

Vì vậy ngay từ đầu hắn đã không có ý định né tránh, nhưng... hắn không thể theo kịp tiết tấu của đối phương.

 

Ít nhất trước đó hắn phải thông báo cho những người khác di chuyển đến nơi an toàn.

 

Trong đầu đã lập xong kế hoạch, nhìn thấy Chu công công ném thi thể xuống giếng và rửa sạch vết máu, Lan Dịch Hoan mỉm cười bước tới và nói: "Công công vất vả rồi."

 

Chu công công thụ sủng nhược kinh, đang định nói chuyện, Lan Dịch Hoan đã giơ tay đánh một chưởng khiến đối phương ngã xuống đất: "Vậy thì nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi."

 

Sau khi lột hết quần áo của Chu công công, bịt miệng đối phương rồi nhét người vào hòn non bộ gần đó, Lan Dịch Hoan nhanh chóng chạy đến chỗ Thích Hoàng hậu.

 

Từ nhỏ hắn đã rất quen thuộc với cung điện của Thích Hoàng hậu, ngựa quen đường cũ tránh được thủ vệ rồi đi vào.

 

Lan Dịch Hoan đi vào nội điện. Thích Hoàng hậu đang ngồi đọc sách, đại cung nữ Ngưng Sương nhẹ nhàng đấm vài cho nàng. Lan Dịch Hoan liền nhảy từ cửa sổ vào, vừa vào liền xoay tay đóng cửa lại.

 

Ngưng Sương nhận ra phía sau có gió, quay lại nhìn thấy nhiều thêm một người thì lập tức chấn động, vừa định gọi thị vệ vào, Lan Dịch Hoan đã bước tới bịt miệng nàng lại.

 

Hắn nói: "Ngưng Sương cô cô, là ta."

 

Lúc này Thích Hoàng hậu cũng quay người lại, kinh ngạc khi nhìn thấy Lan Dịch Hoan: "Hoan Nhi? Sao con lại đột nhiên tới đây? Đây là làm sao?"

 

"Mẫu hậu, ta vừa mới được triệu vào cung, nhưng lại xảy ra chút chuyện, sợ mọi người gặp nguy hiểm nên lén lút tới đây."

 

Trên đường đi, Lan Dịch Hoan sợ Thích Hoàng hậu đã bắt đi, trở thành mối uy hiếp cho Thái tử. Nhưng có lẽ vì mọi người đều biết mẫu tử Hoàng hậu bất hoà, hơn nữa nơi ở của Thích Hoàng hậu được canh gác nghiêm ngặt, một khi thất thủ thì sẽ dễ thành chuyện xấu, cho nên vẫn chưa bị trận phong ba này lan đến.

 

Lúc này hắn mới yên tâm, vội vàng giải thích tình huống hiện tại, nói: "Mẫu hậu, ta sẽ để ám vệ của Nhị ca đưa ngài ra khỏi cung!"

 

Nói xong, Lan Dịch Hoan thấy Thích Hoàng hậu không lên tiếng mà vẫn chỉ nhìn hắn, không khỏi có chút nghi hoặc: "Mẫu hậu?"

 

Thích Hoàng hậu giơ tay lên chạm vào tai hắn, nói: "Bị thương?"

 

Lan Dịch Hoan đưa tay chạm vào, lúc này mới phát hiện trên tai có một vết thương lớn. Lưỡi đao vừa rồi cắt xuống sát tai hắn, xem ra vẫn bị thương. Nhưng dưới cơn khẩn trương và nôn nóng, Lan Dịch Hoan hoàn toàn không phát hiện.

 

Hắn chỉ cười và nói: "Không sao đâu".

 

Thích Hoàng hậu: "Cái gì mà không sao đâu! Con vất vả như vậy, bị thương khắp nơi, chẳng lẽ ta không lo lắng được sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Mẫu hậu, ngài là mẫu thân của ta và Nhị ca, Nhị ca không có ở đây, ta nhất định phải bảo vệ ngài."

 

Câu nói này khiến Thích Hoàng hậu xúc động.

 

Rốt cuộc bây giờ nàng đã biết về mối quan hệ giữa Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan. Tuy không muốn làm hai đứa trẻ đau khổ và thất vọng, lúc ấy nàng đã hứa với Lan Dịch Trăn rằng nàng sẽ ủng hộ họ, nhưng với tư cách là một trưởng bối, muốn nói là hoàn toàn chấp nhận cũng không phải là điều dễ dàng.

 

Nhưng vào lúc này, nhìn khuôn mặt nhỏ mang đầy vết máu của Lan Dịch Hoan, mũi của Thích Hoàng hậu không nhịn được hơi hơi lên men.

 

Đúng, đây cũng là con của nàng, ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế.

 

"Nhị ca con có được con, đúng là phúc khí của nó."

 

Thích Hoàng hậu cũng không nói Lan Dịch Trăn đã nói cho nàng biết về mối quan hệ của bọn họ, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần này Trăn Nhi ra ngoài, trong lòng còn không biết là nhớ thương con đến bao nhiêu đâu, vì thế, con cần phải trân trọng bản thân mình trước, sau đó lại đến người khác."

 

Lan Dịch Hoan nghiêm túc gật đầu, cảm thấy có chút vui mừng khi nghe Thích Hoàng hậu gọi Lan Dịch Trăn là "Trăn Nhi" thay vì Thái tử, định khi Nhị ca về sẽ kể cho y nghe.

 

Thích Hoàng hậu nói thêm: "Hiện tại ở cửa cung có thể có rất nhiều thị vệ cùng nhãn tuyến, ta không biết võ, ra ngoài không tiện. Phía dưới Khôn Hoà Cung có một căn phòng tối, phòng tối có mật đạo, có thể dẫn tới bên kia Đức Hối Môn, sẽ không dễ bị người phát hiện, ta sẽ vào đó trốn trước."

 

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Những phi tần và Công chúa khác cũng không an toàn, hẳn là cùng nhau tạm lánh... Chuyện này ta sẽ xử lý, con cứ làm việc của con đi."

 

Có Thích Hoàng hậu ở đây, không cần lo lắng cho hậu cung. Lan Dịch Hoan rất cảm kích, nắm chặt tay Thích Hoàng hậu, nói: "Cảm ơn Mẫu hậu!"

 

*****

 

Sầu Riêng: Chúc mọi người có một năm mới an lành, tràn ngập niềm vui, đạt được điều mà mình mong ước🎉🎉🎉🎉🎉🎉

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK