Hắn không nhịn được quay đầu, nhìn huynh trưởng của mình, ánh đèn chiếu đến gợn nước đong đưa, chiếu lên mặt y, tạo nên những gợn sóng ôn nhu trên khuôn mặt tuấn mỹ, mờ mịt mà hư ảo.
Chính là cảm giác lúc này của Lan Dịch Hoan.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là vui sướng, mà là nghĩ, thật vậy chăng?
Thích nhất, chỉ thích.... Từ như vậy, cũng quá nặng a.
Trên đời thật sự có tình cảm như vậy sao?
Lan Dịch Trăn hiện tại mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi, tương lai còn dài, có nhiều biến số như vậy, huống chi, kỳ thật có thể nói, kiếp này mới chỉ đến đây thôi, Lan Dịch Trăn không biết hắn chân chính là người thế nào.
Y cho rằng mình ôm trong ngực là một đứa trẻ vô hại, thậm chí có vài phần đáng thương, trong Hoàng cung tràn ngập xảo trá chịu làm bạn với y, nhưng thật ra đều không phải thế.
Linh hồn trong túi da này, sớm đã nhúng mình trong dục vọng cùng dã tính, người dính đầy máu tươi, còn từng chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế vốn là của y.
Lan Dịch Hoan chậm rãi dời ánh mắt, nhìn ảnh ngược của mình trên sông.
Thích trong miệng Lan Dịch Trăn, kỳ thật càng nhiều hơn trong đó là sự thương hại đi.
Hắn sinh ra lại không thể trầm mê vào thứ gọi là thân tình.
[Kiểm tra đo lường dao động những phát sinh của vận mệnh, sinh ra cơ hội chuyển biến.]
Lúc này hệ thống bỗng nhiên hiện lên nhắc nhở:
[Khen thưởng nhiệm vụ: Đạo cụ chuyển biến vận mệnh "Lời chân tướng", tiết lộ bí ẩn kiếp trước, xoay chuyển hướng đi vận mệnh, hỗ trợ cho kế hoạch rời cung của Vương tử! (Chú ý: "Lời chân tướng" chỉ áp dụng cho đối tượng biết mọi chân tướng ẩn dấu).
Nội dung nhiệm vụ: Thả đèn hứa hẹn, chân thành là trên hết. Chỉ cần thành tâm, chân tướng tự hiện.
Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 Bản thân, 2 Người khác (lựa chọn người khác hoàn thành nhiệm vụ, cần thành lập kết nối.)]
Lan Dịch Hoan dựa vào ngực Lan Dịch Trăn, lẳng lặng mà nhìn giao diện hệ thống, lúc này mới quay đầu nói:"Nhị ca."
"Ừm?"
Lan Dịch Hoan ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, đem trán để trên vai y, giống như làm nũng:"Ta cũng thích nhất là Nhị ca."
Lan Dịch Trăn mỉm cười, vỗ vỗ lưng hắn, trong lòng một mảnh tan chảy.
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười, chỉ trong khoảnh khắc, phảng phất trở lại thành đứa trẻ sáu tuổi không còn ưu sầu:"Chúng ta có thả đèn không?"
Lan Dịch Trăn nói:"Có."
Y đem những đồ vật vừa mua ra, bên trong ngoại trừ đèn con hổ kia còn có hai cái khác, đều là đèn hình hoa sen bình thường nhưng chắc chắn.
Lan Dịch Hoan không biết y còn mua hai cái khác, ngoài ý muốn nói:"Đâu ra vậy?"
Lan Dịch Trăn nói:"Ta thấy ngươi rất thích đèn hình hổ kia, liền mua thêm hai cái khác, tránh cho không có đèn để thả."
——[Thả đèn hứa nguyện, chân thành là trên hết.]
Đúng lúc có ba cái.
Lan Dịch Hoan nói:"Đèn mua về chính là để thả trôi sông, giữ lại cũng không có tác dụng gì, thả hết đi."
Vì thế hai người ở trên bờ thả đèn, ba cái đèn theo dòng nước trôi đi, Lan Dịch Hoan nhìn đến khen thưởng nhận được, chỉ là tạm thời không biết phải dùng thế nào.
Lan Dịch Hoan tạm thời bỏ qua chuyện khen thưởng, lúc này Lan Dịch Trăn sờ đầu hắn, nói:"Thời gian không còn sớm, về thôi."
Lan Dịch Hoan cười rộ lên, duỗi người, nhặt một hòn đá ném xuống sông, nói:"Ừm, về thôi."
Hắn nhìn mặt sông tràn ngập ánh sao, trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng đôi mắt phản chiếu dưới nước lại lạnh lẽo, không chút hơi ấm, như chìm trong sương trắng.
*
Đại Lý Tự, thiên lao.
Ngục tốt quát:"Cọ xát cái gì, còn không mau đi vào!"
Ngay sau đó chính là thanh âm xiềng xích cọ xát đất, Tề Diên bị đẩy mạnh vào phòng giam, đỡ lấy tường mới đứng vững, quay đầu muốn nói gì đó, ngục tốt đã khoá cửa lại.
Khi xoay người còn không quên trào phúng một câu:"Xem lại thân phận mình lúc này đi. Vào nơi này, ta còn chưa thấy ai còn thể toàn mạng đi ra đâu."
Tề Diên vốn đang tâm hoảng ý loạn, nghe câu này xong càng chấn động.
Hết thảy mọi việc phát sinh quá nhanh, quá đột xuất.
Không lâu trước, gã còn mang mộng đẹp khiến Thái tử suy yếu, dẫn dắt Tề gia lên cao, kết quả trong nháy mắt long trời lở đất, mình còn trở thành tù nhân tuỳ thời bỏ mạng.
Tề Diên không suy nghĩ cẩn thận vì sao lại đi đến sự tình này.
Hiện tại nên làm gì?
Dùng tiền hối lộ ngục tốt? Nói với người nhà tìm Hoàng thượng cầu tình?
Tề Diên hoang mang lo sợ mà nghĩ, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh xuất hiện bên ngoài phòng giam.
Gã hoảng sợ, ngẩng đầu lên, thấy đối phương tháo mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn mang theo chút trầm ổn, chính là cháu ngoại mình, Ngũ Hoàng tử Lan Dịch Thắng.
Tề Diên đầu tiên ngẩn ra, sau đó đại hỉ:"Ngũ Điện hạ, sao ngươi lại ở đây? Ngươi tới xem ta sao!"
Ngũ Hoàng tử nhìn chằm chằm gã một lát, sao đó gật đầu, nói:"Nhị cữu, ta là cố ý tìm ngươi."
Tề Diên khẳng định Ngũ Hoàng tử sẽ đến gặp gã, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, rốt cuộc Hoàng thượng còn tức giận, Lan Dịch Thắng lúc này còn không bằng quỳ trước mặt Hoàng thượng nói thêm lời thỉnh tội còn tốt hơn.
Gã nhìn biểu tình Ngũ Hoàng tử, kinh hỉ rút dần đi, bắt đầu cảm thấy không đúng:"Ngươi đây là....."
"Nghe Phụ hoàng nói muốn đem Nhị cữu và Kính Văn vào thiên lao, ta liền tới đây trước một bước, miễn cho có người đến trước ta dặn dò ngươi cái gì, hoặc là.... Làm cái gì."
Ngữ khí Ngũ Hoàng tử bình tĩnh nhàn nhạt, Tề Diên nghe được mà trong lòng sinh ra cỗ hàn ý.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ý ta nói chính là, ta có người muốn hỏi ngươi."
Ngũ Hoàng tử nặng nề nói:"Những lời ngươi nói là thật sao? Vẫn là.... Vẫn là có ngươi bắt ép ngươi, sai sử ngươi?"
Đôi tay Ngũ Hoàng tử nắm chặt lấy song sắt, nhắm mắt lại, tức giận nói:"Ngươi nói cho ta, ngươi dám dùng Thất đệ trao đổi với Kính Văn, ai cho ngươi lá gan đó?!"
Tề Diên lưu lạc đến hoàn cảnh này, vốn đang tức giận, lại bị chất vấn như thế, hoả khí trong lòng càng thêm lớn.
"Ta còn không phải vì ngươi sao!"
Gã nói:"Ta đem Lan Dịch Hoan đi, không chỉ để trao đổi với Kính Văn, ngươi phải biết rằng, trữ vị không quan trọng tuổi lớn nhỏ, hiện tại Tề gia tận tâm với ngươi, chờ mấy năm hắn trưởng thành, quan hệ với Thái tử lại tốt, nếu cũng có tâm tư kia, nói không chừng một phần thế lực của Tề gia sẽ phải chia cho hắn!"
"Nhưng dựa theo kế hoạch của ta, đã có thể bắt chẹt được nhược điểm của Thái tử, lại có thể làm mất đi một người có tư cách tranh giành với ngươi, giữ lại thế lực Tề gia cho ngươi. Ngươi thế mà không hiểu nỗi khổ tâm của ta!"
Chỉ vì cái này, liền đem Lan Dịch Hoan thành vật hi sinh?
Chỉ vì vị trí kia, mà tư cách làm người cũng không cần?
Ngũ Hoàng tử chỉ tay vào Tề Diên, ngón tay không ngừng run rẩy, nhất thời không nói nên lời.
Giờ mới biết, thì ra Nhị cữu lại là một người mang tâm tư ác độc như vậy, đối với Lan Dịch Hoan hoàn toàn không có chút thân tình nào.
Tề Diên nói:"Ngươi cũng đừng nói ta tự chủ trương, việc này ta đã nói với nương ngươi! Hiện tại xảy ra chuyện, ngươi không thể bắt ta gánh hết, ngươi phải nghĩ cách...."
Sau đó gã nói gì, Ngũ Hoàng tử một chữ cũng không nghe thấy.
Tiếp theo Lan Dịch Thắng đỡ đần mà quay người, mơ màng hồ đồ ra khỏi thiên lao, những câu nói của Tề Diên không ngừng xoay trong đầu, Ngũ Hoàng tử không nhịn được nghĩ, Tề Diên lại có tâm tư này.....
Như vậy kiếp trước, gã có phải đã phòng bị Lan Dịch Hoan như vậy hai mươi mấy năm?
Gã cũng có phải đã làm nhiều việc hại Lan Dịch Hoan?
Lời Tề Diên quay vòng trong đầu một hồi, không biết thế nào, lại phảng phất biến thành giọng nói của Lan Dịch Hoan.
Giọng nói kia so với sự non nớt hiện tại thì thành thục hơn nhiều, còn mang theo tức giận hiếm thấy.
"Ngươi không cần ở chỗ này "huynh đệ mẫu tử" cái gì, rốt cuộc là Trẫm bội tình bạc nghĩa, hay là do các người chưa từng xem Trẫm là thân nhân, trong lòng các người rõ ràng. Trẫm đến được vị trí này, chưa từng dựa vào ai, về sau, cũng sẽ không cần!"
"Trẫm sẽ không bị cái các ngươi gọi là tình cảm kéo xuống!"
Bỗng dưng, một trận chuông từ bên ngoài truyền đến, Ngũ Hoàng tử đi về phía trước, thấy khắp chốn thâm cung chỉ toàn một màu trắng.
Thanh âm vi thống của thái giám truyền đi khắp cung:"Hoàng thượng băng hà——-"
Băng hà? Tại sao lại nói Hoàng thượng băng hà? Là vị Hoàng thượng nào?
Ngũ Hoàng tử mơ hồ đi vài bước, đột nhiên chạy như điên.
Một đường chạy tới trước cung điện, liền thấy một cỗ quan tài ở đó.
Ngũ Hoàng tử không dám nhìn người trong quan tài là ai, lại nhặt được một cuốn di chiếu ở bên cạnh.
Mặt trên viết tên của Ngũ Hoàng tử, tiếp đến còn vẽ một con rùa nhỏ.
Xem một cái liền biết, ngoài Lan Dịch Hoan ra sẽ không còn người nào có thể viết như vậy.
Vị đệ đệ này luôn như vậy, trước mặt khác đều là cao hứng cười tủm tỉm, chết cũng không để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình, còn muốn cáo biệt một cách hài hước như thế.
Ngũ Hoàng tử xem từng chữ trong di chiếu.
Thì ra.... Lan Dịch Hoan thậm chí đã nghĩ tới việc truyền ngôi cho mình.
Mà việc sửa lại phần di chiếu, nhất định là bởi vì, ngày đó người bên ngoài nghe mình và Thái hậu nói chuyện, chính là Lan Dịch Hoan.
Vị đệ đệ này, nghe được mưu đồ của mẫu hậu cùng huynh trưởng, sau đó lẳng lặng chết đi. Trước khi chết, chỉ có Tiền Thái tử thường ngày không thân cận bồi hắn.
——Ngũ Hoàng tử nghĩ tới.
Kiếp trước, Lan Dịch Hoan đã chết!
Ngũ Hoàng tử như sét đánh qua tai, bỗng nhiên đứng yên.
——"Thắng Nhi! Thắng Nhi!"
Không biết qua bao lâu, Ngũ Hoàng tử nghe có người gọi tên mình.
"Thắng Nhi! Ngươi sao vậy? Ngươi đừng doạ nương!"
Lan Dịch Thắng bỗng nhiên hồi phục tinh thần, liền thấy Tề Quý phi.
Thì ra đã về đến Lâm Hoa Cung.
Tề Quý phi mặt đầy lo lắng nhìn nhi tử, nhìn khuôn mặt thân thiết lâu nay bỗng có chút xa lạ:"Ngươi đứng ở đây làm gì? Còn một đầu mồ hôi lạnh, nhanh vào đi."
Bà kéo Ngũ Hoàng tử vào phòng, cho người hầu lui xuống, tự mình lau mồ hôi cho Ngũ Hoàng tử.
Tề Quý phi thấp giọng nói:"Ngươi vừa rồi là chạy đi đâu? Cữu cữu ngươi xảy ra chuyện, ngươi hẳn là ở trước mặt Phụ hoàng thỉnh tội thành công, Bệ hạ không truy cứu nữa. Ngươi chạy đi như vậy là muốn hù chết nương sao?"
Lời Tề Quý phi nói ra đều là quan tâm lo lắng, mẫu thân quan tâm nhi tử, không có gì là sai, nhưng dưới tình cảnh này, lại làm Ngũ Hoàng tử hụt hẫng.
Câu nói của mẫu thân đời trước——"Đứa nhỏ Hoan Nhi này mệnh cứng, năm trước bệnh kéo dài đến nay, không biết còn được bao lâu nữa...."
Bản thân mình còn phụ hoạ theo.
Kỳ thật những lời Lan Dịch Hoan nghe được, đều không phải ý nghĩ thật của Ngũ Hoàng tử.
Ngũ Hoàng tử thừa nhận, sinh ở Hoàng thất, thân là Hoàng tử thì không tài nào tránh né được sinh ra khát vọng với ngôi vị kia, nhưng mình không có khả năng làm gì nguy hại đến tính mạng của Lan Dịch Hoan.
Đó là đệ đệ mà mình nhìn hắn lớn lên từng ngày.
Chỉ là làm một người mẫu thân bất công, Thái hậu gần như cố chấp cho rằng vị trí kia là Lan Dịch Hoan tranh đoạt của Lan Dịch Thắng, cũng toàn tâm toàn ý muốn đoạt lại cho trưởng tử.
Nếu không trấn an cảm xúc Thái hậu, theo những gì bà nói, Ngũ Hoàng tử lo lắng đối phương sẽ làm ra hành động gì đó, khiến cho tình thế phức tạp hơn.
Đương nhiên, Lan Dịch Thắng thừa nhận.... Sâu trong nội tâm vẫn luôn chút ghen ghét cùng tham lam.
Hài tử từ nhỏ luôn tập tễnh đi theo phía sau, khi trưởng thành lại trở thành vị quân chủ mà bản thân mình chỉ có thể cúi đầu quỳ lạy, Ngũ Hoàng tử khó tránh khỏi sẽ không cam lòng, sẽ tính kế, sẽ ở trong lòng sinh ra nghị kỵ cùng ngăn cách.
Huynh đệ hai người từ thân mật khăng khít trở thành quân thần nhàn nhạt khách sáo, thậm chí khi thấy Thái hậu đối với Lan Dịch Hoan càng lúc càng kém, trong Ngũ Hoàng tử lại sinh ra loại cảm giác ưu việt kỳ lạ.
——-Đệ đệ lên được ngôi Hoàng đế, nhưng cả đời vẫn cầu mà không có được tình thương của mẹ, vĩnh viễn thua kém mình chuyện này.
Hắn mãi mãi không có được sự thiên vị kia.
Nhưng Ngũ Hoàng tử chưa từng nghĩ tới, Lan Dịch Hoan sẽ chết.
Lan Dịch Hoan sinh ra thân thể đã không tốt, chỉ là không nghĩ tới tuổi còn trẻ thế mà kém tới mức kia——Lan Dịch Hoan chưa bao giờ nói, cũng không bởi vì vậy mà chậm trễ triều chính.
"Xem khí sắc Hoàng thượng, cũng chẳng được bao lâu nữa...."
"Nương, nhi tử biết ngài đều là vì ta...."
Những lời đó vốn là nói có lệ để trấn an Thái hậu, lúc nói chuyện, trong lòng Ngũ Hoàng tử thậm chí còn muốn dâng lên cho Lan Dịch Hoan một cây linh chi ngàn năm.
Sau đó bọn họ phát hiện có người ở bên ngoài nghe được, vội vàng bắt đầu truy tra, không còn bàn luận về chuyện này.
Cho đến khi nghe tin Hoàng thượng băng hà.
Mới biết một lời thành sấm.
Lúc vừa mới trọng sinh, trong lòng Ngũ Hoàng tử còn đang suy nghĩ, đời trước cuối cùng Lan Dịch Hoan đối phó mình như thế nào, có phải giam cầm mình lại không?
Thì ra, kết quả cuối cùng, người rời đi chính là Lan Dịch Hoan.
"Mẫu phi!"
Tề Quý phi còn đang nói chuyện, bị một tiếng này của Ngũ Hoàng tử làm ngơ ngẩn:"Sao vậy?"
Ngũ Hoàng tử ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà, phẫn nộ nói:"Người chẳng lẽ không quan tâm Thất đệ chút nào sao?"
"Ngươi có biết vừa rồi ta đi đâu không? Ta đi gặp Nhị cữu. Hắn nói, chuyện hắn đưa Thất đệ đi chùa Hộ Quốc thay Tề Thì, ngươi biết, ngươi vì sao bất công như vậy?"
Tề Quý phi nói:"Thắng Nhi, ngươi nghe ta nói...."
Ngũ Hoàng tử mắt điếc tai ngơ:"Hắn còn nhỏ như vậy, hắn ngày thường không muốn rời xa ngươi nhớ ngươi, ngươi thế nào lại nhẫn tâm như thế! Hổ dữ không ăn thịt con a!"
Ngũ Hoàng tử từ nhỏ tới nay chưa từng dùng ngữ khí này nói nặng lời như vậy với Tề Quý phi, Tề Quý phi trong lòng hổ thẹn cùng phẫn nộ.
"Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta?"
[Đạo cụ chuyển đổi vận mệnh "Lời chân tướng" rơi ra.
Chú ý: "Lời chân tướng" chí áp dụng với đối tượng biết mọi chân tướng.]
Tề Quý phi thốt ra:"Vì sao ta không thể bất công? Hắn lại không phải nhi tử ruột của ta!"
Lời vừa dứt, mẫu tử hai người đều ngẩn người.
Ngũ Hoàng tử nói:"Cái.... Cái gì?"
Tề Quý phi không nghĩ tới bí mật mình giấu lâu như vậy, thế nhưng trong tình huống này lại ma xui quỷ khiến nói ra, đây mới chân chính là tội khi quân, đại hoạ ngập trời, sau khi phản ứng lại, sắc mặt bà nháy mắt trắng bệch.
Tề Quý phi nhanh chóng nhìn khắp nơi, may mắn chỉ có mẫu tử hai người ở đây, không có người hầu hạ.
Bà sợ tới mức ngã ngồi xuống ghế.
Ngũ Hoàng tử không rảnh lo thứ gì:"Mẫu phi! Lời ngươi nói vừa rồi là thật hay giả?!"
Tề Quý phi trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói:"Là thật."
Ngực Ngũ Hoàng tử kịch liệt phập phồng.
Dừng một chút, Tề Quý phi lại nói:"Hắn không phải người của Hoàng thất, là ta lệnh người từ ngoài cung ôm vào."
".... Vì sao?"
Theo lời Tề Quý phi, năm đó Ngũ Hoàng tử cùng Hoàng thượng cải trang ra ngoài rồi lạc đường, Tề Quý phi thương tâm muốn chết, mạo phạm thánh nhan, cũng yên lặng một đoạn thời gian.
Rơi vào đường cùng, bà vì lần nữa củng cố địa vị của mình, liền cố ý giả dựng, lại từ ngoài cung tìm được một nam hài mới sinh làm nhi tử của mình, đó là Lan Dịch Hoan.
Ngũ Hoàng tử nhất thời không nói nên lời.
Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện đã có lời giải thích.
Tề Quý phi bất công, sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ bà bất bình phẫn nộ, Tề Diên thà phế bỏ một Hoàng tử, cũng không muốn cho Lan Dịch Hoan cơ hội thượng vị....
Chỉ là, chỉ là....
Trong chuyện này còn có nhiều lỗ hổng.
Cung quy nghiêm ngặt, Hoàng hậu thông minh tháo vát, Tề Quý phi muốn đóng giả mang thai mười tháng, lại đưa một hài tử vào cung, chuyện này sao có thể làm dễ dàng như vậy?
Huống chi, kiếp trước Ngũ Hoàng tử chưa từng nghi ngờ thân thế của Lan Dịch Hoan, bởi vì Lan Dịch Hoan bị dị ứng với một số loại trái cây giống Tề Quý phi, cùng với hình dáng của hắn cũng rất giống bà.
Đương nhiên, nếu xem xét lại, dựa vào những đặc điểm này để tìm người phù hợp cũng không phải không thể.
Đến tột cùng cái nào mới là thật, cái nào mới là giả!
"Thắng Nhi!"
Suy nghĩ trong đầu Ngũ Hoàng tử hỗn loạn, thình lình bị Tề Quý phi bắt lấy tay.
Ngũ Hoàng tử theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt Tề Quý phi trong bóng đêm như có hai nguồn lửa thiêu đốt, tay bị bà nắm chặt sinh đau.
"Ta mười tám tuổi vào cung, được sủng ái qua, cũng từng chịu qua cảnh vắng vẻ, trước khi có ngươi, ta đã từng mang thai hai lần, lại không hiểu vì sao đều sinh non! Ngay cả ngươi, cũng là mất đi tìm lại được."
Ngữ khí bà dồn dập:"Tề gia những năm gần đây chịu chèn ép, nơm nớp lo sợ, Đại cữu ngươi hiện tại còn ở biên quan, ngày ngày cùng địch nhân liều chết vật lộn! Ngươi nghĩ ta lúc đó sống tốt không? Ngươi cho rằng nếu ta mềm lòng, dùng đức hạnh giải quyết mọi chuyện, chúng ta sẽ không phải chịu thương tổn?"
Tề Quý phi lạnh giọng nói:"Ngươi nhớ kỹ, không có khả năng đó! Nơi chúng ta đang đứng, ngươi nếu không cắn người, lỡ đãng một chút, sẽ bị người ta cắn chết! Ta là bị bức phải làm thế!"
Bà giống như mẫu thú trong rừng bảo vệ con, mang theo hung hãn quả quyết:"Từ lần ngươi lạc đường trở về, nương cũng đã thề, sẽ không bao giờ để tình huống như vậy phát sinh lần nào, không có kẻ nào có thể tổn thương hài tử của ta! Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để mình tuyệt vọng như vậy, bi thống như vậy!"
Ngũ Hoàng tử chấn động nhìn bà, cô hồ quên mất mình muốn nói gì.
Khoảng khắc kia, thân ảnh Lan Dịch Hoan ngồi vị Hoàng đế chợt loé trong đầu, rồi phảng phất xác minh lời Tề Quý phi nói.
Ngũ Hoàng tử tâm loạn như ma, bị dục vọng cùng tình cảm lôi kéo, mẫu thân lại bắt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của bà.
"Thắng Nhi, ngươi là hy vọng lớn nhất mà nương có thể dựa vào, ngươi phải đáp ứng nương, quên mọi chuyện hôm nay, những chuyện phát sinh kia không quan hệ với ngươi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ cần sống tốt là được. Những chuyện còn lại đều để nương!"
"Hài tử của ta...."
Tề Quý phi lẩm bẩm nói nhỏ, phảng phát như thề:"Ta sẽ không tiếc thủ đoạn nào, bảo hộ các ngươi."
Ngũ Hoàng tử không nghe rõ câu cuối cùng của bà, bởi vì ký ức kiếp trước đang hỗn loạn luân chuyển trong đầu, âm thanh ồn ào quanh quẩn bên tai.
Trong cảnh tượng đó, là Tề Thái hậu trước linh đường của Lan Dịch Hoan khóc khàn cả họng, trạng thái điên cuồng.
Ngũ Hoàng tử không biết vì sao mẫu thân thương tâm như vậy, có lẽ bởi Lan Dịch Hoan chết, có lẽ vì di chiếu bị sửa, lỡ mất ngôi vị Hoàng đế.
Ngũ Hoàng tử như đang hỏi Tề Quý phi, cũng như đang hỏi chính mình:"Mẫu phi, ngươi xác định, bản thân kiên trì đến nay, có hối hận không?"
Nhưng vì sao lúc này ta cảm thấy, trong lòng đau đớn như vậy?