• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặng Tử Mặc vừa nói xong, Lan Dịch Hoan mới định thần lại:"Binh quyền à.... Ừm, hiện tại có hai việc có thể suy nghĩ một chút. Một cái là diệt phỉ ở ngoại thành, hai là đi Tây Bắc canh giữ biên giới, cả hai đều có cơ hội mang binh cầm quyền."

Hắn cân nhắc một lát rồi nói:"So sánh với hai cái, Tây Bắc đường xa lại lạnh, nếu đã đi thì ít nhất cũng phải ba năm, cũng khó khống chế thế cục, chuyện ở ngoại thành năm đó được xếp lên hàng đầu, nhưng nghe nói, Phụ hoàng đã phái Thái tử đi, khả năng mang ta đi theo không lớn."

Đặng Tử Mặc gật đầu, trầm tư nói:"Nếu Thái tử muốn đi, chắc chắc sẽ đề bạt thân tín của mình, điện hạ không phải người bên phía của hắn, xác thật không có cơ hội. Nhưng.... Luôn có những chuyện ngoài ý muốn, không có ngoài ý muốn thì có thể tự tạo ra...."

Đuôi lông mày của Lan Dịch Hoan hơi nhướng lên.

Đặng Tử Mặc nói:"Nói không chừng lần ra ngoài này của Thái tử chính là một cơ hội tốt với chúng ta——"

Lời còn chưa nói xong, Lan Dịch Hoan đã nói:"Không được."

Đặng Tử Mặc hỏi:"Điện hạ không dám mạo hiểm?"

Lan Dịch Hoan nói:"Có những việc nên làm cũng có những việc không nên làm, những điều ta làm hiện giờ  đều là để chứng minh bản thân, nhưng nếu dùng những thủ đoạn không sáng rọi, vậy có thể chứng minh cái gì? Chứng minh ta rất đê tiện?"

Đặng Tử Mặc thở dài:"Điện hạ, mưu quyền không thể tính như vậy. Ngài phải biết rằng, nhiều người đi trước cũng làm vậy, cũng không ai nói là đê tiện."

Lan Dịch Hoan nói:"Đó chỉ là lời kinh nghiệm của tiền nhân, còn ta muốn đi theo con đường của riêng ta."

Đặng Tử Mặc vừa cười vừa lắc đầu, nói:"Một ngày nào đó, ngài sẽ hiểu thôi."

Hai người không đạt được nhận thức chung, cuộc trò chuyện cũng chấm dứt tại đây.

Đặng Tử Mặc ra cung, Lan Dịch Hoan một mình chậm rãi đi dọc đường mòn trong Ngự Hoa Viên.

Lúc đó hắn hắn chỉ nghĩ đến trận tranh chấp nhỏ nhỏ này với bạn tốt, mang theo sợ hãi, bất an còn có khao khát, tính toán con đường tương lai của mình.

Mà hiện giờ, Lan Dịch Hoan hồi tưởng lại một màn trước mắt, lại có chút nghi hoặc——Hắn không rõ vì sao mình lại có một giấc mộng như vậy.

Đột nhiên, trong lúc ánh mắt Lan Dịch Hoan vô tình đảo qua, thấy được một góc áo trong bụi cây.

Lúc ấy hắn lập tức đi qua, mà hiện tại Lan Dịch Hoan vô cùng quen thuộc với Thái tử, liếc mắt một cái liền nhận ra, góc áo kia là của Lan Dịch Trăn.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ.

——Thì ra ở đời trước, lúc hắn nói chuyện với Đặng Tử Mặc, Lan Dịch Trăn đang đứng ở một góc rừng cây.

Khoảng cách này, lời đối thoại của bọn họ, chắc chắn Lan Dịch Trăn có thể nghe thấy.

Trong lòng Lan Dịch Hoan chấn động, đột nhiên tỉnh mộng.

Hắn ngồi dậy, nhìn bên ngoài, trời đã sáng.

Hắn đấm đấm đầu, nhớ tới mộng vừa rồi, một cổ cảm giác vớ vẩn không chân thực cuồn cuộn dâng lên.

Lời nói của Đặng Tử Mặc và hắn, Lan Dịch Trăn thế mà nghe thấy, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Quả thật Lan Dịch Hoan cũng đủ trung thực, cũng đủ cảnh giác, không cho Đặng Tử Mặc nói hết lời, hơn nữa còn kịp thời từ chối đề nghị của Đặng Tử Mặc, nhưng chỉ là dựa vào số từ ngữ ít ỏi trong cuộc trò chuyện của họ, cũng đã đủ để thể hiện ra, Đặng Tử Mặc có địch ý với Thái tử, mà hắn, còn đang đánh chủ ý với binh quyền!

Bất kể vị trữ quân nào cũng sẽ không để sự uy hiếp nào được tồn tại dưới mí mắt mình, huống chi người đã cầm quyền từ nhỏ như Lan Dịch Trăn, tất nhiên có dục vọng khống chế rất mạnh.

Cho nên, y nghe xong những lời này, sao vẫn thờ ơ, cái gì cũng không làm?

Không, y có làm.

Lan Dịch Hoan nghĩ tới, Lan Dịch Trăn sau đó đã chủ động tiến cử hắn lên Hoàng thượng, để hắn đi theo y diệt phỉ.

Người này.... Người này sao lại.....

Lúc này Lan Dịch Hoan đã tỉnh rượu, ngày hôm qua hắn làm nhiều chuyện ngu ngốc, cũng nhớ vụn vặt chút ít.

Ấn tượng sâu nhất có hai chuyện, một cái là hắn sống chết đá Lan Dịch Trăn để y xoa chân cho mình, một cái là hắn nhắc đi nhắc lại cái tên Đặng Tử Mặc trước mặt Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn hình như không cao hứng.

Đặng Tử Mặc.... Còn giấc mộng kia...

Lan Dịch Hoan đột nhiên cảm thấy, mình cứ nằm trên giường như thế cũng không được.

Hắn xốc chăn lên nhảy xuống giường, tuỳ tay lấy áo ngoài phủ trên vai, mang giày vào, vội vàng đẩy cửa ra ngoài tẩm điện.

Cửa mới mở được một nửa, đang muốn bước đi, chợt nghe một giọng nói nhàn nhạt bên cạnh:"Lại không mặc quần áo vào đàng hoàng, vội đi gặp ai?"

Lan Dịch Hoan hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thấy Lan Dịch Trăn đang ngồi ở bàn bên ngoài điện, tay còn cầm bút, đang quay đầu nhìn hắn.

Lan Dịch Hoan nói:"Nhị ca? Ngươi tối hôm qua không đi sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Không yên lòng để con mèo say mèm nào đó ở một mình, liền ở đây một đêm. Như thế nào, không được?"

Lời nói âm dương quái khí của ý hoàn toàn không có tác dụng với Lan Dịch Hoan, đảo mắt thấy đệm chăn trên sập, càng thấy kỳ quái:"Không phải, sao ngươi không vào trong ngủ với ta? Sập nhỏ thế này ngủ không chê hẹp sao?"

Lan Dịch Trăn nhất thời bất động.

Mọi nỗi lòng của ngày hôm qua, thậm chí ngay cả Lan Dịch Trăn cũng không hiểu rõ ràng, càng không biết giải thích thế nào với đệ đệ ngốc của mình.

Khi đó trong lòng y tràn đầy hoảng loạn vô thố, ghen ghét oán bức, muốn bảo vệ người này, lại không dám quá thân cận, muốn thống khoái rời đi, lại không cách nào buông bỏ sự luyến tiếc, cảm xúc như vậy, làm sao có thể nói ra với đệ đệ của mình?

Đây là hài tử mà y đã nhìn hắn lớn lên.

Lan Dịch Trăn chỉ có thể nói:"Ngươi uống nhiều rượu như vậy, ta sợ lúc ngươi ngủ đánh Tuý Quyền, đá ta từ trên giường rớt xuống."

Lan Dịch Hoan có chút nghi hoặc:"Thật sao?"

Hắn thấy hắn từ nhỏ đến lớn ngủ vẫn rất thành thật, tuy rằng có uống chút rượu, cũng không đến mức đá người.

Nhưng nếu Nhị ca nói vậy, luôn có đạo lý của y, này cũng không quan trọng, Lan Dịch Hoan nói:"Nếu lần sau ta uống say, lúc ta ngủ ngươi có thể nhẹ nhàng trói ta lại."

Hắn tiến tiến trước mặt Lan Dịch Trăn, nhìn chằm chằm mặt Lan Dịch Trăn, nói:"Ca, ngày hôm qua, ngươi không vui đúng không? Vì sao?"

Lan Dịch Trăn định nói không có, Lan Dịch Hoan ngay sau đó liền hỏi một câu:"Có phải vì ta nói đến Đặng Tử Mặc, ngươi chán ghét hắn?"

Một câu thình lình của Lan Dịch Hoan, thật giống như đang dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào một góc bí ẩn nào đó trong lòng Lan Dịch Trăn, đem tâm tư đêm qua của y lộ ra ngoài.

Trong lòng Lan Dịch Hoan hơi kinh động, nghe thấy Lan Dịch Hoan nói ra ba chữ "Đặng Tử Mặc" liền cảm thấy không thoải mái, bất giác siết chặt chiếc bút trong tay.

Y tận lực duy trì ngữ điệu bình tình, khắc chế cảm xúc không nên có này, nói:"Sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

——Bởi vì có đôi lời, kiếp trước chưa kịp nói với ngươi.

Nhiều năm dùng hệ thống, Lan Dịch Hoan biết, Thái tử ca ca kiếp trước và kiếp này đều là một người, chẳng qua khác ở chỗ y không có ký ức đời trước mà thôi.

Nhưng có một số việc y vẫn sẽ có một chút bóng dáng mơ hồ.

Lan Dịch Trăn là một người trọng tình lại yên lặng không nói, đời trước nghe thấy Lan Dịch Hoan cùng Đặng Tử Mặc nói chuyện, biết đệ đệ xem mình là đối thủ mà tính kế cùng phòng bị, trong lòng nhất định không vui.

Chỉ là Lan Dịch Hoan của lúc đó không biết điều này.

Một lần nữa trong mộng thấy được cảnh tượng này, nhìn bóng dáng Lan Dịch Trăn một mình xoay người rời đi, Lan Dịch Hoan thật sự muốn tiến tới giải thích cho y, nói cho y biết, y chính là ca ca mà hắn thích nhất, kính trọng nhất.

Đáng tiếc, kia chỉ là mộng.

Cho nên bây giờ về tới hiện thực, hắn nhất định phải làm chuyện này, đền bù tiếc nuối lúc đó.

Lan Dịch Hoan nói:"Nhị ca, ngươi yên tâm, ta nhất định thân cận nhất với ngươi. Người ngươi không thích, ta cũng không thích."

Lan Dịch Trăn đột nhiên ngẩn ra, nói:"Ngươi nói cái kia.... Đặng Tử Mặc?"

Lan Dịch Hoan dùng sức mà gật đầu.

Hắn biết, trong ấn tượng của Lan Dịch Trăn, khẳng định còn sót lại sự chán ghét ở kiếp trước đối với Đặng Tử Mặc, nên khi nhìn thấy người này mới không dễ chịu như vậy. Có thể thấy được năm đó, Nhị ca lạnh nhạt cùng không có tình cảm trong cảm nhận của mỗi người, hoàn toàn không phải như vậy.

Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:"Không riêng gì hắn, dù ngươi chán ghét ai, muốn đối phó ai thì ta vẫn luôn đứng về phía ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điều này là được."

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, bên môi mang ý cười, đuôi mắt cong cong, người thiếu niên kia tựa như ánh mặt trời bồng bột mà động lòng người.

Khoảng cách gần như vậy, Lan Dịch Trăn thậm chí có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt quanh thân Lan Dịch Hoan, cùng mùi hương đêm qua hắn tắm gội, thấm vào cảm quan.... Khó có thể giãy giụa.

"Đệ đệ....."

Y không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm hai chữ này, không biết là đang nhấm nuốt cái tình cảm thâm hậu của sự thân cận huyết mạch, hay là đang nhắc nhở mình cái gì.

Lan Dịch Hoan sảng khoái mà nói:"Ài."

Lan Dịch Trăn vỗ vỗ ót Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói:"Ngươi nói như vậy, nếu về sau ngươi có người mình thích thì sao? Nếu ta không thích người kia——"

Lan Dịch Hoan sửng sốt một chút.

Lan Dịch Trăn chưa nói xong liền hối hận, y cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, này còn không phải cố ý tạo tranh cãi sao?

Lan Dịch Hoan có thể nói ra những lời đó với mình, tại sao mình còn chưa biết thế nào là đủ?

Lan Dịch Hoan lại cười, nói:"Nghĩ chuyện về sau làm gì, ta chỉ biết hiện tại người ta thích nhất Nhị ca."

Hô hấp của Lan Dịch Trăn có chút dồn dập, y cực lực áp chế độ cong trên khoé môi xuống, ngăn cảm xúc của mình khỏi bị lời nói của Lan Dịch Hoan ảnh hưởng đến mức mất kiểm soát, chỉ là vẫn không cách nào ngăn được ý cười trên khuôn mặt.

Khắc chế, giãy giụa, đâu tranh, tất cả vỡ đê.

Lan Dịch Trăn giơ tay xoa cái ót của Lan Dịch Hoan, sau đó dùng chút lực, ôm lấy hắn vào lòng.

Chỉ thời khắc này thôi.

Quên đi những lời nói hành động của một trữ quân, quên đi những suy nghĩ quanh co trong đầu, cũng quên.... Người trong ngực mình, chính là huyết mạch tương liên với mình, là đệ đệ mình nuôi lớn.

[Chỉ số hạnh phúc của Lan Dịch Trăn: 70%

Xét cấp độ tâm tình: Chợt cao chợt thấp, buồn vui đan xen.]

[Khen thưởng nhiệm vụ tương ứng rơi xuống: Bí mật không biết ở kiếp trước (đúng giờ sẽ tự kích phát đạo cụ.)]

*

Hệ thống lúc nào cũng xuất hiện dưới những tình huống mà người không nghĩ tới.

Một câu nhắc nhở của nó làm Lan Dịch Hoan phải suy nghĩ trong mấy ngày liền.

Đầu tiên chính là vị Thái tử ca ca khó hiểu của hắn.

Lan Dịch Hoan thấy mình rõ ràng nói toàn lời dễ nghe, vốn định dỗ Lan Dịch Trăn vui vẻ, nhưng vì sao y lại "Chợt ca chợt thấp, vui buồn đan xen"?

Thật là muốn mở đầu y ra xem bên trong có cái gì.

Một cái khác chính là "Bí mật không biết ở kiếp trước" rốt cuộc là gì, Lan Dịch Hoan nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn nghĩ không ra nguyên nhân, không phải bởi vì hắn không cảm thấy mình kiếp trước có cái bí mật gì mà chính bản thân mình không biết, mà là sự tình hắn không biết ở kiếp trước có lẽ là rất nhiều đi.

Rốt cuộc, mỗi người sống trên đời này, trên thực tế chỉ sống ở một góc của mỗi người, chỉ cần đổi góc độ khác, đổi một cách sống khác, sẽ nhìn thấy diện mạo hoàn toàn mới.

Như vậy, trọng sinh cũng trở thành tân sinh*.

*Tân sinh ( 新生) ở đây chỉ cuộc sống mới, mình để nguyên "tân sinh" cho hợp với  "trọng sinh" trước đó.

Sự bất đồng của Lan Dịch Hoan ở kiếp trước và kiếp này cũng rất nhiều.

Không nói cái khác, bạch cốt đã hai lần cứu mạng Lan Dịch Hoan, kiếp trước nó rơi trúng làm Kính Văn hôn mê, Lan Dịch Hoan cũng sốt cao mấy ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, cũng không biết bộ xương kia bị chôn ở đâu.

Mà nay Lan Dịch Hoan đã hạ táng bộ xương thật tốt, sau đó, hắn vẫn luôn đi tìm thân phận thật sự của đối phương.

Chờ tới chờ đi, bí mật kia vẫn không biết, tình báo về bạch cốt đã tới.

"Điện hạ, đám người đuổi giết hai cha con Hàn thị là do Tề Thì phái đi."

Người bẩm báo cho Lan Dịch Hoan là tâm phúc Sùng An.

Sau đêm mưa trợ giúp hai cha con Hàn thị, Lan Dịch Hoan liền đem cây trâm cho Sùng An, để đối phương toàn quyền phụ trách điều tra việc này, hiện tại đã có chút tiến triển, Sùng An lập tức tới báo cho hắn.

"Nghe bá tánh lúc ấy nhìn thấy nói, Hàn tiểu thư và phụ thân mang tùy tung ra ngoài ăn cơm, Tề Thì liền đi tới sờ mặt nàng, bị Hàn tiểu thư dùng roi quất vào mặt, rồi mới có chuyện đuổi giết sau đó."

Đời trước Lan Dịch Hoan không nghe nói Tề Thì có làm chuyện này, không nhịn được lắc đầu, nói:"Hắn cũng không thấy mất mặt, cứ trông chừng những người đó đi. Lai lịch của cây trâm này, tra được không?"

Sùng An nói:"Lời của hai cha con kia nói là thật, cây trâm đúng là vật ở trong hiệu cầm đồ Hằng Long ở đông thành, bọn thuộc hạ cùng chưởng quầy tìm biên lai khắp cả hiệu, phát hiện cây trâm được gửi cầm ngày mười lăm tháng giêng mười năm trước."

Sùng An quỳ một gối xuống đất, tay đem biên lai đã ố vàng dâng lên, Lan Dịch Hoan cầm lên nhìn, không nhịn được nói:"Là một năm này a...."

Lúc ấy, Kính Văn và Tề Diên ở trong tù, lần lượt bỏ mình, hắn từ chùa Hộ Quốc trở về, hoàn toàn đoạn tuyệt với bên Lâm Hoa Cung, đi theo ở với Thái tử, ở cho đến bây giờ.

Lan Dịch Hoan vẫn nhớ lúc đầu mới đến Đông Cung cùng khuôn mặt lạnh lùng của Lan Dịch Trăn lúc ấy, hiện tại nhớ lại vẫn thấy buồn cười, nhưng tháng năm bất tri bất giác trôi đi, bọn họ đã trở thành người thân quan trọng nhất của nhau.

Một tờ giấy mỏng manh như mang theo bóng dáng của tháng năm, Lan Dịch Hoan dùng tay vuốt ve một chút, mới nhẹ nhàng đặt lên bàn, thấp giọng nói:"Thời gian xuất hiện cây trâm xuất hiện có chút trùng hợp, hai tháng trước đó ta ở trên núi phát hiện ra thi cốt cùng chiếc nhẫn."

Sùng An trả lời:"Lai lịch của hoa văn trên cây trâm cũng đã tra được rồi."

Khác với sự tinh tế nhỏ xinh của chiếc nhẫn, hoa văn trên cây trâm có chút phức tạp tinh xảo, Lan Dịch Hoan cảm thấy giống như của bộ lạc đồ đằng gì đó, sau khi giao cho người điều tra, quả thật đúng như hắn suy đoán.

"Đây là ký hiệu đồ đằng thuộc về Vương tộc của tộc Đạt Lạt."

Lan Dịch Hoan nao nao, có chút kinh ngạc, nói:"Xác định? Đồ đằng Đạt Lạt ta đã từng thấy qua, đều không phải như vậy."

Tộc Đạt Lạt là một dân tộc ở thảo nguyên, hình thành ở bên bờ sông Tây Bắc Đại Ung, thủy thảo tốt tươi, bá tánh thiện chiến, sở hữu ba mươi ba bộ, mỗi một bộ đều có cho mình đồ đằng đặc trưng, lại thống nhất một Vương quản hạt trên thảo nguyên của họ.

Nhưng năm gần đây, tộc Đạt Lạt học được không ít văn minh Trung Nguyên, phát triển ngày càng mạnh, cũng lập một thành trì nơi thảo nguyên, một ít người Trung Nguyên chạy đến đó buôn bán, cũng không ít người ở đó đến Đại Ung để sống, thông hôn, liên hệ với nhau cực kỳ chặt chẽ.

Giữa hai bên ngẫu nhiên có chiến tranh, nhưng tổng thể nói chung là hoà bình, học tập hiểu biết về phong thổ cùng với tình hình chính trị ở bên kia, cũng là môn bắt buộc của các Hoàng tử ở Đại Ung.

Đời trước, lúc còn là Hoàng tử cũng như lúc đã đăng cơ, Lan Dịch Hoan đã tiếp xúc nhiều với tộc Đạt Lạt, lại chưa từng gặp qua đồ đằng như vậy, giờ phút này nghe thủ hạ nói, lại cảm thấy phong cách đúng là rất giống.

Sùng An nói:"Điện hạ, đồ đằng này không được thường dùng, cũng không phải do tổ tiên họ lưu lại, mà là một lần tộc thắng trận, Vương của họ đã tặng một chén vàng được chế tạo tinh mỹ cho mỗi một người trong ba người con của mình, để bọn họ đi múc nước suối băng về để uống."

"Lúc này, lại có gió thổi lá cây dừng giữa cái chén của họ, tạo nên những gợn sóng trên mặt nước, Vương liền nói, này chính là đồ đằng trời cao ban tặng, vì thế căn cứ vào gợn sóng mà vẽ lên ký hiệu đồ đằng của họ, về sau ai thành Vương, liền có thể thống nhất dùng trong tộc."

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi nói vị Vương này, hắn chính là vị Tô Hợp Vương còn tại vị? Cũng chỉ có hắn có ba người con."

Sùng An nói:"Đúng vậy, bởi vì cho tới nay vẫn là vị Vương cũ tại vị, con hắn không thể là Vương, cho nên việc truyền lưu những đồ đằng kia vẫn chưa được thực hiện, nhưng người trong tộc đều biết chuyện này. Chỉ là không biết cái trâm này rốt cuộc là thuộc về vị Vương tử nào."

Ngón tay Lan dịch hoan nhẹ nhàng vịn ở tay ghế, thân thể chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt trầm tư.

Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mi tâm, quanh ảnh giao nhau, mỹ mạo không thể nhìn gần, cũng lộ ra chút thâm trầm khác với thường ngày.

Tô Hợp Vương này, đời trước Lan Dịch Hoan gặp qua một lần, là một lão nhân tính cách cổ quái quật cường, cũng là người tại vị dài nhất của tộc Đạt Lạt.

Mười bảy tuổi giết chết thúc thúc ruột của mình để thượng vị, hiện giờ đã sáu mươi bảy, vẫn uy phong không giảm, thống trị các bộ tộc ở thảo nguyên bằng cường quyền cùng với những thủ đoạn cứng rắn.

Thì ra chiếc nhẫn cùng chiếc trâm đều tới từ đây.

Bạch cốt ở chùa Hộ Quốc nếu dùng đồ đằng như vậy, nếu không phải là nhi tử của Tô Hợp Vương thì cũng là thuộc hạ của con ông, thân phận không đơn giản, lại không biết vì sao chết ở Đại Ung.

Tô Hợp Vương luôn bênh vực người của mình, nếu biết chuyện này, nói không chừng sẽ không bỏ qua mà tra rõ ràng, thậm chí khiến hai bên phân tranh.

Xem ra, phải coi trọng chuyện này hơn rồi.

Lan Dịch Hoan hỏi:"Tình báo này lấy ở đâu?"

Sùng An nói:"Từ nghe được từ chỗ chợ đêm dưới Đắc Tiên Lâu."

*

Đắc Tiên Lâu là tiểu lâu tám tầng chuyện môn cung người ngoạn nhạc.

Ở bên trong, tấu những khúc nhạc hay nhất, có vũ đạo, tuấn nam mỹ nữ giả thành bộ dáng thần tiên quỷ quái, có các loại mỹ thực từ khắp nơi, thập phần được người hoan nghênh.

Đời trước Lan Dịch Hoan chưa đăng cơ, tới Đắc Tiên Lâu như về quê, cũng là khách quen, mà nay, hắn tuy không thường tới chơi, lại như cũ tiếp tục kéo dài duyên phận này.

——Hắn âm thầm làm sinh ý ngoài cung, mấy năm trước bỏ ra chút tiền ở Đắc Tiên Lâu.

Cho nên, hiện giờ Lan Dịch Hoan cũng xem như là nửa lão bảo không lộ diện ở đó.

Nhưng chợ đêm phía dưới, hắn lại chưa từng đặt chân tới——

Không ngại tự mình đến đánh giá.

Bóng đêm rã rời, ánh đèn rực rỡ, Lan Dịch Hoan hóa thành một công tử nhà giàu, bước vào cửa tiên lâu.

Nếu là ở đời trước, chỉ cần hắn đứng ở đây, hơn phân nửa người trong lâu sẽ chạy ra tiếp đón hắn, biết là Thất Điện hạ lại tới.

Kiếp này hắn thường xuyên ra khỏi kinh thành, ít người nhận biết khuôn mặt này, không cần có những phiền toái như trước, nhưng dung mạo của hắn vẫn quá mức xuất sắc, vô luận đứng ở đâu cũng không tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm trong đám người.

Cho nên Lan Dịch Hoan cố ý mang theo một chiếc mặt nạ bạc của tộc Đạt Lạt, che đi nửa khuôn mặt của mình, bước vào Đắc Tiên Lâu.

Một nhóm người lập tức vào đại đường, một nhóm khác quẹo vào cửa bên cạnh, theo cầu thang đi xuống dưới.

Một người ngăn Lan Dịch Hoan lại, khom người hỏi:"Công tử, xin hỏi tín vật của ngài?"

Lan Dịch Hoan không nhìn đối phương, biện hiện ra bộ dáng ngựa quen đường cũ, đem trâm trong tay đưa qua.

Hắn nghe thủ hạ của mình nói, nơi này là do người của tộc Đạt Lạt kinh doanh, là nơi tụ hội giao lưu của người dị tộc ở Đại Ung, để giảm bớt nỗi nhớ nhà, vô cùng bài trừ người ngoài.

Từ đầu người Trung Nguyên không được bước chân vào, sau này phải được bằng hữu mang đi cùng, hoặc là có tín vật nhất định thì mới được phép tiến vào.

Quả nhiên, người nọ vừa thấy ấn ký đồ đằng trên chiếc trâm, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Người nọ nhịn không nhìn nửa khuôn mặt lộ ra của Lan Dịch Hoan mấy lần, cũng không biết nhìn ra cái gì, hướng Lan Dịch Hoan hành lễ, liền để hắn đi vào.

Vào chợ đêm, bên trong chứa đầy phong cách dị vực, hai nên đường đều là cửa hàng, có không ít người mặc trang phục dân tộc tới tới lui lui, không chỉ có liều trại của tộc Đạt Lạt, mà còn có một ít phong cảnh của các bộ tộc ở quốc gia khác.

Lan Dịch Hoan cảm thấy thú vị, đi về trước vài bước, bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói quen thuộc vang lên thấp thấp sau hắn——

"Ngươi dẫn ta tới chỗ này rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Giọng nói mạnh mẽ đập thẳng vào tai, phản ứng đầu tiên của Lan Dịch Hoan không phải quay đầu nhìn xem, mà là cảnh giác vượt sang bên cạnh một bước, đứng trước một sạp hàng bán vải.

Hắn duỗi tay cầm một khối vải, làm bộ thưởng thức hoa văn cùng màu sắc của nó, ánh mắt lặng lẽ ngó sang bên cạnh, quả nhiên thấy Ngũ Hoàng tử cùng một người khác sát vai đi qua hắn.

Thật không nghĩ tới, Ngũ ca thế mà xuất hiện ở nơi này.

Trừ cái này ra, còn có một khuôn mặt mà hắn thật sự không nghĩ đến, chính là người đi bên cạnh Ngũ Hoàng tử, đúng là người mà vài ngày trước Lan Dịch Trăn đuổi ra khỏi cung, Đặng Tử Mặc.

Hai người này lẽ ra không thể đậu cùng một bến bây giờ lại đi cùng nhau, cũng thật kỳ quái.

Kiếp trước cũng không có việc này.

Lan Dịch Hoan tuyệt đối khẳng định, đời trước Ngũ Hoàng tử cùng Đặng Tử Mặc không hề có chút giao thoa nào.

Bởi vì sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, liền âm thầm nắm giữ rành mạch những người thường hay lui tới với Ngũ Hoàng tử, tài sản sở hữu, thậm chí cả lộ tuyến hành động của đối phương, Ngũ Hoàng tử còn vì thế mà châm chọc hắn, nói hắn đang biến kinh thành một tòa đại lao tù.

Nhưng nếu Lan Dịch Hoan không làm vậy, chỉ sợ hắn đã bị mẹ ruột cùng ca ca lộng chết không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa nói tới hiện tại, Lan Dịch Hoan nghe ngữ khí Ngũ Hoàng tử nói chuyện với Đặng Tử Mặc, cũng là mang theo mới lạ cùng đề phòng.

Hắn nghĩ nghĩ, lặng lẽ đi theo, cho đến khi bọn họ bước vào một gian tửu phường ở cuối đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK