• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra lúc Lan Dịch Hoan mở miệng mời Bát Hoàng tử, Tam Hoàng tử rất không vui.

Rõ ràng là bản thân lần trước vì giúp Lan Dịch Hoan nên Lan Dịch Hoan mới đến chia sẻ chỗ tốt này, cũng xem như hai người là quan hệ hợp tác, kết quả Bát Hoàng tử chỉ dựa vào mặt dày vô sỉ đã được tham gia vào, làm Tam Hoàng tử không nói nên lời.

Đặc biệt lão đệ này còn thần kinh, một bộ tư thế lúc nào cũng có thể cắn người.

Nhưng Tam Hoàng tử vẫn luôn sống lý trí, rất nhanh liền nghĩ đến lợi và hại, ở trong lòng yên lặng mà an ủi chính mình.

—-Chỉ cần phần mình nhận được không ít là được, cần gì phải so đo chuyện Lan Dịch Hoan có hợp tác với người khác hay không.

Rốt cuộc người tham gia càng nhiều thì sinh ý ở đây sẽ càng ổn thoả, hơn nữa làm vậy còn có thể bịt miệng, không để Bát Hoàng tử đi ra ngoài nói bậy, vậy cũng được.

Tam Hoàng tử rất nhanh tự mình dỗ mình ổn thoả, lộ ra một nụ cười.

"Nếu Bát đệ nguyện ý gia nhập, đương nhiên không thể tốt hơn."

Tam Hoàng tử nâng ly nói:"Hoan nghênh."

Bát Hoàng tử lạnh lùng cười, cũng bất mãn với việc Tam ca cũng có mặt trong việc làm ăn của mình và Lan Dịch Hoan.

Tam ca này nghèo, không ngờ lúc Lan Dịch Hoan thiếu tiền làm sinh ý lại nghĩ đến đối phương đầu tiên, Bát Hoàng tử nhìn không ra hai người bọn họ còn có tầng quan hệ này, hoặc cũng có thể là Lan Dịch Hoan ngu ngốc đến mức bị người ta lừa.

Nhưng Bát Hoàng tử đến sau, cũng không thể nói Tam Hoàng tử rời đi, lúc này biểu hiện thoải mái một chút còn lại để ngày sau mưu tính.

Bát Hoàng tử cũng nâng ly chạm vào ly của Tam Hoàng tử:"Hợp tác vui vẻ."

Lan Dịch Hoan:"....."

"Không phải" Hắn cảm thấy có chút không đúng:"Ta là người khởi xướng mà, hai người các ngươi sao lại đảo lộn trước sau như vậy? Đúng là không lễ phép!"

Hắn giơ ly của mình lên:"Nhanh lên, cùng ta cụng ly một chút!"

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Tam Hoàng tử hiện ra chút ý cười, nói:"Được rồi, ngươi là công thần, nghe ngươi."

Bát Hoàng tử thấy Tam Hoàng tử muốn chạm ly với Lan Dịch Hoan, lập tức thò người qua, nhanh hơn một bước đem ly của mình chạm vào ly của Lan Dịch Hoan, "Keng" một tiếng, ly của ba người cùng chạm vào nhau.

"Phát tài!"

Lan Dịch Hoan cười nói.

Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử cũng nở nụ cười, giờ khắc này, bầu không khí hiện ra vài phần ấm áp.

Huynh đệ ba người đều có suy nghĩ riêng của mình nhưng đều hài lòng với kết quả đạt được nên mỗi người đều mỉm cười uống cạn rượu trong ly của mình.

Uống xong rượu, Tam Hoàng tử nhìn Bát Hoàng tử, thầm nghĩ, mục đích đã đạt được rồi mà sao đối phương vẫn chưa đi?

Bát Hoàng tử thì lại nhìn Lan Dịch Hoan, nghĩ thầm, chuyện sinh ý cũng đã nói với Lão Tam rồi, có thể đi hay chưa, bọn họ có thể đi cùng nhau.

Lan Dịch Hoan thấy hơi khó hiểu mà hỏi:"Sao các ngươi không nói gì?"

Tam Hoàng tử, Bát Hoàng tử:"....."

Tam Hoàng tử rốt cuộc không nhịn được nữa, nói:"Bát đệ, hôm nay ngươi đến tửu lâu này chắc hẳn là đi ngang qua đi? Nếu có việc gì khác gấp rút thì cứ tự nhiên, không cần giữ lễ tiết với các ca ca."

Bát Hoàng tử nói:"....... Ta không phải là đi ngang qua, ta, ta là cố ý tới tìm Lão Thất, có tình báo muốn nói với hắn."

Tam Hoàng tử nghe được lời này liền thấy hứng thú, cười nói:"Muốn ta tránh mặt?"

Lan Dịch Hoan dựa vào ghế, đuôi lông mày cũng không thèm nâng, nói:"Tam ca, ta dám cá với ngươi, hắn tuyệt đối không nói được chuyện gì hữu dụng hết, ngươi không cần nghiêm túc như vậy."

Bát Hoàng tử đã từng làm việc này quá nhiều lần, có đôi khi ở trên đường gặp phải hắn cũng vậy, nói đi lại không đi, hỏi chuyện lại nói không có việc gì, thường thường đều vò đầu bứt tai hơn nửa ngày, sau đó mới nói với Lan Dịch Hoan là muốn cho hắn biết tình báo quan trọng hoặc bí mật nào đó.

Ban đầu Lan Dịch Hoan còn có chút chờ mong, sau nghe được loại tình báo "Quan trọng " như là"Cữu cữu và cữu mẫu của Bát Hoàng tử cãi nhau", "Con chó trong hậu viện sinh con", hắn hoàn toàn không hề mắc mưu.

Kết quả lần này Bát Hoàng tử bị hắn cho một kích như vậy, liền nghĩ tới bản thân mấy hôm trước đúng thật đã nghe được một tin tức rất quan trọng.

Bát Hoàng tử thốt ra:"Lan Dịch Hoan, ngươi đừng có khinh thường ta, mất công một hồi lại đến xin ta nói cho ngươi biết. Thái tử có hậu nhân rồi, ngươi mỗi ngày đều ở cùng hắn, ngươi có biết không?"

Lan Dịch Hoan:"???"

Hắn quay đầu liếc nhìn Tam Hoàng tử một cái, phát hiện vẻ mặt Tam ca cũng mang theo khiếp sợ, không nhịn được nói:"Ngươi chắc chắn?"

Bát Hoàng tử thấy hắn muốn nghe, lập tức một thân áo choàng, đổi sang tư thế ngồi bắt chéo chân, nói:"Cơm ta còn chưa ăn, chắn chắn gì mà chắn chắn, không có sức nói."

Lan Dịch Hoan:"........"

Hắn xoay người, nói tiểu nhị lấy thêm đồ ăn cùng lấy chén đũa cho Bát Hoàng tử, trong lòng lại cảm thấy có chút cổ quái không nói nên lời, giống như có loại cảm giác bị Nhị ca phản bội.

Đại sự như vậy lại không phải Lan Dịch Trăn đích thân nói cho hắn, mà là hắn nghe được từ trong miệng người khác, không phải hắn và Nhị ca là người thân nhất của nhau sao?

Đáng giận.

Có hài tử từ lúc nào, tìm cô nương nhà ai a!

Tam Hoàng tử cũng im lặng dựng lỗ tai lên.

Rốt cuộc Thái tử thân là trữ quân, mọi thứ đều hoàn mỹ, chỉ có thể lên án một việc là y vẫn luôn không cưới vợ, càng nói gì đến chuyện có con, nếu y thật sự có con nỗi dõi, đây xác thực là một chuyện trọng đại của đất nước.

Đồ ăn vừa được mang lên, Bát Hoàng tử đúng là đang đói bụng, muốn gắp một miếng thịt lên ăn thì ngay lập tức bị Lan Dịch Hoan dùng đũa ngăn lại, lạnh giọng nói:"Ngươi nói hết trước đã."

Hắn thật sự muốn nghe xem, Nhị ca kim ốc tàng kiều ở đâu, còn có luôn cả hài tử.

Bát Hoàng tử nhìn biểu tình của Lan Dịch Hoan, khó có lúc thành thật, nói:"Được rồi, được rồi, nói thì nói."

Bát Hoàng tử ghé sát vào hai vị huynh trưởng, thấp giọng nói:"Mấy đêm trước, Thái tử mang theo một con hát mang thai đi tới trà lâu của cữu cữu ta."

Lan Dịch Hoan:"Hả......?"

Tam Hoàng tử cũng nói:"Ngươi chắc chắn là con hát?"

Bát Hoàng tử nói:"Đương nhiên! Chưởng quầy nhà ta ban đầu không biết đó là Thái tử, vẫn là sau này mới biết, lúc đó thiếu chút nữa không cho bọn họ ở lại! Nghe nói con hát kia tuổi còn nhỏ, nhưng tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, cực kỳ xinh đẹp, ai thấy được cũng phải mê muội. Chà, không ngờ hắn lại thích kiểu như vậy."

Bát Hoàng tử nhìn Tam Hoàng tử, đem câu "Ngày thường nhìn thanh tâm quả dục" nuốt trở về.

Lan Dịch Hoan:"......"

Bát Hoàng tử nói đến đây, cũng nhớ cụ thể ngày đó:"Hình như đêm mùng sáu tháng giêng."

Ban đầu Tam Hoàng tử nghe rất nghiêm túc, vì hoàn toàn không biết chuyện sau khi Lan Dịch Hoan đi theo Lan Dịch Trăn, cho nên khi nghe tới "Con hát" cũng không có liên tưởng gì, cho đến khi Bát Hoàng tử nói ra ngày cụ thể, Tam Hoàng tử mới ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhìn về phía Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan:"......."

Tam Hoàng tử đã hiểu, trong nháy mắt thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lan Dịch Hoan thật sự sợ Bát Hoàng tử sẽ nhìn ta cái gì, hắn vẫn muốn giữ lại mặt mũi, vì thế "A" một tiếng, từ khẽ răng nói:"Tam ca kinh ngạc như vậy làm gì? Này cũng không có gì quá kỳ quái, chính ngươi không phải trước đó cũng có một ít chuyện phong lưu sao?"

Tam Hoàng tử biết hắn đang uy hiếp mình, không được nói ra chân tướng với Bát Hoàng tử.

Trước nay Tam Hoàng tử chưa từng thấy Lan Dịch Hoan ăn mệt như vậy, tức khắc cảm thấy thú vị, cười nói:"Đúng rồi, con hát này a, rất xinh đẹp, ta đã gặp qua rồi, nhưng chưa kịp có một đêm đẹp với nhau thì đã bị người khác cướp đi, vẫn là Thái tử có phúc khí, vậy mà có mang rồi."

Lan Dịch Hoan:"....."

Được lắm, ngươi báo thù như vậy chắc vui lắm ha!

Bát Hoàng tử:"Thế nào, đây đúng là một tin tức lớn đi!"

Lan Dịch Hoan cắn răng nói:"Đúng thật là rất lớn, ngươi đừng có truyền ra ngoài, nhanh ăn phần của ngươi đi!"

Bát Hoàng tử dùng một tin tức lớn đổi lấy quyền ăn cơm của mình, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, nói:"Này còn cần ngươi nói sao? Không phải ai ta cũng nói cho biết đâu!"

Tam Hoàng tử nhịn cười nói:"Thất đệ, ngươi thử dụ Thái tử nói ra xem, hỏi coi hài tử kia lúc nào sinh, ngày đó huynh đệ chúng ta sẽ đến chúc mừng."

Bát Hoàng tử nói:"Ha ha, bọn họ còn nói con hát kia đặc biệt ngốc, mười tháng mang thai cũng không tính rõ. Nói không chừng bản thân nàng cũng không biết lúc nào sinh đâu!"

Tam Hoàng tử cười ha ha.

Lan Dịch Hoan thật sự không nhịn được nữa, ở dưới bàn đạp chân Tam Hoàng tử một cái.

Bữa cơm này hắn quả thực như đang ngồi trên đống lửa, việc hôm nay, nếu chỉ có một mình Tam Hoàng tử hoặc Bát Hoàng tử, sẽ không có cuộc nói chuyện thế này.

Lan Dịch Hoan âm thầm quyết định trong lòng, về sau tuyệt đối không thể để Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử cùng xuất hiện trước mặt hắn.

——-Quá phiền rồi!

Vất vả ăn xong bữa cơm, ba người lại nói một chút chuyện Đắc Tiên Lâu, Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử viết một khế thư đơn giản cho Lan Dịch Hoan, việc tham gia chuyện sinh ý của Đắc Tiên Lâu tạm xem như đã xong.

Cuối cùng, sau khi tiễn hai vị đại Phật rời đi, chỉ còn lại Lan Dịch Hoan ngồi cạnh bàn.

Thế giới lại an tĩnh.

Hắn nhịn không được là xoa xoa trán, thở phào.

——Sao kiếp trước lại không phát hiện hai người này ồn ào như vậy?

Rõ ràng một người tối tăm thâm trầm, một người lãnh lệ táo bạo, luôn luôn đối nghịch với hắn.

Thế giới thật kỳ quái.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lan Dịch Hoan lại cười, lắc lắc đầu, tuỳ tay cầm lấy hai bức thư khế.

Ngón tay thon dài của hắn niết nhẹ trên hai trang giấy mỏng, nhìn lại khế thư vài lần, xác định không có gì sai sót, liền cất vào ngực áo.

Vui đùa đã xong, tiếp đến là phương diện chính sự, tất cả cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ người nào đó tự chui đầu vào lưới.

Lan Dịch Hoan giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống hết rượu trong ly, môi hơi mỉm cười, để ly xuống bàn, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

*

Lúc Lan Dịch Hoan xuống lầu cũng là lúc Ngũ Hoàng tử tới ngoài Đắc Tiên Lâu.

Ngũ Hoàng tử vừa mới đứng lại, phía sau liền có một người đang thở hồng hộc chạy tới, thấp giọng hô:"Điện hạ, Điện hạ, ngài không thể bỏ mặc Tề gia. Lần này Tề gia chịu trọng trách lớn, uy tín cũng bị ảnh hưởng, nếu thật sự bị Thái tử Điện hạ xử trí, chỉ sợ nguyên khí đại thương——"

Người nọ kích động sắp khóc tới nơi, biểu tình của Ngũ Hoàng tử lại mang theo vài phần lãnh đạm cùng ghét bỏ, xoa xoa lỗ tai, nói:"Đừng ồn."

Đối phương lập tức im miệng.

Ngũ Hoàng tử quay đầu, nói:"Ngươi nói ta cầu tình, dù sao cũng phải nói thật hết thảy cho ta, rốt cuộc Tề Thì có tới đập phá cửa hàng của Thất đệ không, Đại cữu cùng cữu mẫu thật sự đã nói ra những lời đó?"

Người kia nghẹn lời:"Này——"

Ngũ Hoàng tử nói:"Được, ta hiểu rồi."

"Cho các người hai chữ, đáng đời!" Ngũ Hoàng tử lãnh đạm nói:"Cút đi."

"Điện hạ!"

Ngũ Hoàng tử nâng tay, ý bảo tuỳ tùng đuổi người nọ đi.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Ngũ Hoàng tử vẫn luôn chuyên chú mà nhìn vào cửa lớn của Đắc Tiên Lâu.

Mấy ngày qua đi vẫn chưa tìm được thích khách kia, Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không yên tâm.

Sự bất an này không chỉ đến từ sự do dự không biết cuộc trò chuyện giữa mình và Đặng Tử Mặc có bị thích khách nghe thấy hay không, mà còn là do Ngũ Hoàng tử luôn cảm thấy có gì đó quen thuộc ở thích khách kia.

Loại cảm giác này làm nội tâm Ngũ Hoàng tử càng thêm vội vàng, muốn biết đối phương thật sự là ai.

Tề gia cũng biết gần đây Ngũ Hoàng tử vẫn luôn vội chuyện này, cho nên không tìm được người ở trong phủ thì bèn chạy đến Đắc Tiên Lâu, nhưng Ngũ Hoàng tử không muốn cầu tình cho họ.

Kiếp trước, huynh đệ hai người rơi vào kết cục như vậy, kiếp này, Ngũ Hoàng tử vẫn chưa biết phải ở chung với nhau thế nào thì lại biết được Lan Dịch Hoan không phải đệ đệ ruột của mình.

Có vẻ như mọi sự sắp đặt định mệnh đều đã bị xáo trộn.

Ngũ Hoàng tử sau này cũng đã nghĩ kỹ.

Nếu giữa bọn họ vốn dĩ không có quan hệ gì, như vậy thì cũng không cần dây dưa ai thua thiệt ai, phân biệt ai đúng ai sai, hay là ép buộc huynh đệ hoà thuận cái gì, cả đời này mỗi người đều có thể khỏe mạnh mà sống, vậy có thể xem là một kết cục tốt rồi.

Tề gia bên kia lại cứ nghĩ muốn lấy danh trưởng bối của Lan Dịch Hoan rồi cho mình là đúng, Tề Thì còn làm ra những việc không đâu, cứ liên tiếp gây hấn.

Bọn họ cho rằng chỉ như vậy là có thể áp chế Lan Dịch Hoan? Đúng là buồn cười.

Trước mắt Ngũ Hoàng tử như hiện lên bộ dáng đời trước của Lan Dịch Hoan.

Khuôn mặt tái nhợt, long bào to rộng, thân ảnh gầy ốm cô đơn.... Cùng với, đôi mắt chưa bao giờ chịu khuất phục.

Ngũ Hoàng tử biết người đệ đệ này quật cường bao nhiêu, cho dù chỉ còn một hơi tàn cuối cùng, đều phải nhất quyết hoàn thành, không chịu thay đổi tâm ý, cho dù đầu đụng vào tường thì cũng sẽ không quay đầu lại.

Ngũ Hoàng tử thấy trái tim có chút đau đớn.

Kiếp này Lan Dịch Hoan vui vẻ tự do, chung quanh đều là thân hữu, nếu hắn sống tốt như vậy thì lựa chọn tốt nhất mà mình có thể làm chính là giữ nguyên hiện trạng như bây giờ.

Cho nên, Ngũ Hoàng tử quyết định sẽ không nhúng tay vào việc của Thái tử và Tề gia, cho bọn họ một bài học, miễn cho lần sau tái phạm.

Ngũ Hoàng tử đem suy nghĩ trở lại chuyện thích khách, đôi mắt nhìn Đắc Tiên Lâu, trong lòng nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, lại không có manh mối gì.

Ngược lại, Ngũ Hoàng tử lại nhớ lúc Đặng Tử Mặc chuẩn bị rời đi, rất có thâm ý mà cười nói với mình:"Điện hạ, sẽ có ngày ngươi tự đến tìm ta."

Ngũ Hoàng tử có chút bực bội mà "Chậc" một tiếng, quyết định khi trở về sẽ đuổi người này ra khỏi kinh thành.

Mọi thứ dường như bị bao phủ bởi một màn sương mù.

Rõ ràng nhiều hơn người thường ký ức một đời, đáng lẽ ra phải nhìn thấu được tất cả, nhưng sau đó Ngũ Hoàng tử phát hiện, biết được càng nhiều thì bản thân lại càng không biết nên làm gì, muốn làm gì.

Lúc này, Lan Dịch Hoan ra khỏi Đắc Tiên Lâu, lại không nhìn thấy Ngũ Hoàng tử, đi qua đối phương tiến đến xe ngựa của mình.

Trong đám đông, Ngũ Hoàng tử đột nhiên quay người vì cảm giác được gì đó.

Chỉ là, còn chưa kịp nhìn thấy Lan Dịch Hoan thì trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một người, ngăn trở tầm mắt.

Ngũ Hoàng tử nheo mắt lại, chỉ thấy tướng mạo của người nọ vô cùng bình thường, nhưng thần thái tinh anh, mắt lộ tinh quang, sắc mặt lãnh túc, nhìn qua liền biết không phải người thường.

Ngũ Hoàng tử hơi nhíu mày, nói:"Ngươi là thị vệ trong cung—-Ngươi là thủ hạ của ai?"

Người nọ cúi đầu hành lễ, nói:"Ngũ Điện hạ đúng là có con mắt tinh tường. Nô tài là người trong cung Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ hiện đang ở trong trà lâu đối diện, mời ngài đi tới."

Ngũ Hoàng tử ngẩn ra, đương nhiên không cho rằng Thái tử cùng mình có chuyện gì để nói với nhau, nói:"Hắn muốn gặp ta?"

"Đúng vậy."

Ngũ Hoàng tử nhếch khoé môi, nói:"Xem ra không cần thiết phải tới Tam Bảo Điện. Được rồi, đi thôi."

Ngũ Hoàng tử đi theo một đường tới trà lâu, quả nhiên nhìn thấy Lan Dịch Trăn đang ngồi trong một gian phòng*, dáng người đoan ổn, sắc mặt trầm ngưng, mặc dù không ở trong triều nhưng vẫn lộ ra vài phần bất cận nhân tình cao cao tại thượng.

*gốc là 包厢(bāoxiāng): ghế lô(ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi). Cái này mình tự ý đổi thành như trên. Có ai biết từ nào hợp lý không chỉ mình với🥲

Khoé môi Ngũ Hoàng tử hơi giương lên, sau đó hành lễ nói:"Thần đệ tham kiến Điện hạ, không biết Điện hạ tìm thần đệ tới đây là muốn phân phó việc gì?"

Mặc cho đối phương âm dương quái khí, Lan Dịch Trăn cũng không nhiều lời, nhìn vào hướng đối diện, nói:"Ngồi."

Ngũ Hoàng tử liền đi tới và ngồi xuống, Lan Dịch Trăn cũng không để cho đối phương uống ngụm trà mà đã đi thẳng vào vấn đề:"Ngươi có tin kiếp trước kiếp này không?"

"......."

Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không nghĩ tới, người huynh trưởng xưa nay lạnh lùng xa cách lại đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.

Người ngoài nghe thấy điều này thì cũng chỉ xem đây là chuyện vô căn cứ, nhưng chỉ có Ngũ Hoàng tử mới biết trong bốn chữ "Kiếp trước kiếp này" mang theo ít nhiều sự hối hận rối rắm cùng đau đớn.

Tay Ngũ Hoàng tử nắm chặt, nhìn Lan Dịch Trăn, trầm giọng nói:"Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Lan Dịch Trăn nói cũng không thèm để ý, uống một ngụm trà, lại hỏi:"Tề gia cùng Thất đệ, rõ ràng là cốt nhục chí thân, vì sao cứ luôn làm hắn khó xử, làm hắn phí công ưu tư, không được an bình?"

Hô hấp của Ngũ Hoàng tử có chút dồn dập, không trả lời.

Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt của Lan Dịch Trăn sâu thẳm, dường như đang cắn nuốt hết thảy ánh sáng, tối tăm làm người ta không cách nào thấy rõ.

Trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Ngũ Hoàng tử.

Lan Dịch Trăn cuối cùng hỏi:"Ngươi hối hận?"

Ngũ Hoàng tử cả người chấn động, bật thốt lên:"Ta——-"

Nhưng hỏi những vấn đề này xong, Lan Dịch Trăn tựa hồ không cần đáp án, cũng không muốn nhiều lời, ưu nhã đứng lên, xoay người rời khỏi.

Cửa phòng đóng lại.

Ngoài cửa, biểu tình bình tĩnh đạm mạc trên khuôn mặt của Lan Dịch Trăn lập tức rút đi, thân mình bỗng nhiên lảo đảo hai bước.

Bọn thị vệ hai bên giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy Lan Dịch Trăn:"Điện hạ, ngài sao vậy?"

Lan Dịch Trăn không muốn để Ngũ Hoàng tử nghe thấy, vẫy vẫy tay, lập tức đi về phía trước.

Lúc đi tới chỗ rẽ ở cầu thang, y thật sự không nhịn xuống được, chỉ cảm thấy một cổ tanh ngọt ở cổ họng, thế mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Trời ạ, Điện hạ!"

"Thái tử Điện hạ!"

Người xung quanh kinh hoảng thất thố mà vây quanh Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn lại tự mình cảm thấy, ngụm máy này phun ra, tuy ngực đau nhức nhưng cỗ cảm xúc tắc nghẽn trong lòng thông thuận hơn không ít.

Nếu không thể thay người kia chịu đựng cơn đau, vậy thì bây giờ mình và hắn cũng đã chịu một cái khổ sở giống nhau, gánh vác sự đau lòng giống nhau.

——-Thì ra những chuyện trong mộng đều là thật.

Lan Dịch Trăn cho người tra xét những chuyện khi Lan Dịch Hoan còn ở trong cung của Tề Quý phi, ngoài ý muốn phát hiện, trước khi Lan Dịch Hoan rời Lâm Hoa Cung tới Đông Cung, quan hệ của hắn và Ngũ Hoàng tử rất tốt.

Ngũ Hoàng tử tuy tính tình cuồng ngạo, xưa nay nhìn ai cũng không phục, làm gì cũng là bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng vẫn luôn nhớ tới Lan Dịch Hoan, ít nhất là thắng xa Tề Quý phi về thái độ.

Tính tình như vậy, sau khi Lan Dịch Hoan tới Đông Cung thì lẽ ra Ngũ Hoàng tử không thể cứ mặc kệ như vậy, mà phải tìm mọi cách đem Lan Dịch Hoan trở về mới đúng.

Chỉ là sau khi đến Đông Cung một chuyến lại không thể mang Lan Dịch Hoan đi, phong cách xử sự của Ngũ Hoàng tử bỗng nhiên thay đổi, không còn dây dưa đến chuyện này nữa.

Như vậy rất khác thường, liền khiến Lan Dịch Trăn muốn thử tra xét một chút.

Lúc hỏi câu hỏi đầu tiên, thấy thần sắc của Ngũ Hoàng tử, Lan Dịch Trăn liền biết, hết thảy không phải trùng hợp, cũng không phải chỉ có một mình y nhớ rõ.

Lẽ ra nên biết từ sớm, giấc mộng chân thực như vậy, đã thấy nhiều năm, không ngừng lặp lại.....

Không có khả năng không có lý do.

Nhưng, đó là thật sao?

Đệ đệ mà mình xem như trân bảo, nếu tay hắn bị xước thì y sẽ đau lòng, nếu hắn rơi nước mắt thì tim y như bị xé nát.

Lại lúc mà y không biết, đã từng một mình im lặng chịu đựng nhiều uỷ khuất cùng cô đơn.

Y thậm chí không dám nghĩ đến tâm tình của Lan Dịch Hoan trước khi chết là gì, chỉ là bây giờ, y cảm thấy không thở nổi.

Lan Dịch Trăn hơn nửa ngày mới trì hoãn được cảm xúc, thấp giọng nói:"Chuyện này không cần nói cho Thất đệ."

Thị vệ bên người Lan Dịch Trăn do dự một chút, muốn khuyên bảo:"Điện hạ, ngài......."

Thị vệ cũng không hiểu gì khác, chỉ biết rằng những lúc có Thất Điện hạ bên cạnh, Thái tử Điện hạ sẽ luôn vui vẻ, sự vui vẻ này mọi người ai cũng có thể nhìn ra.

Nhưng hiện tại Thất Điện hạ đã trưởng thành, không còn ở Đông Cung, nếu hắn biết chuyện này, nhất định sẽ dành thời gian tới làm bạn với Thái tử nhiều hơn.

Này không phải tất tốt sao?

Lan Dịch Trăn lại nói:"Cô nói, không cần nói cho hắn."

Trên môi y còn dính máu, trong giọng nói lại có sự uy nghiêm, thị vệ dừng lại, thấp giọng nói "Tuân lệnh", không dám có thêm dị nghị.

*

Bên này, Lan Dịch Hoan vội vàng đào hố cho Tề Thì, cũng hoàn toàn không biết lần gặp mặt ngắn ngủi của hai vị ca ca.

Mãi cho đến buổi tối, hắn cuối cùng cũng đem mọi chuyện an bài thoả đáng.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu một đạo cụ của hệ thống.

Lan Dịch Hoan mở giao diện cửa hàng của hệ thống ra, do dự lựa chọn một hồi, sau đó hỏi hệ thống:"Còn nhớ lúc ta sáu tuổi đốt chùa Hộ Quốc....."

Nói tới đây, Lan Dịch Hoan nhịn không được dừng lại một chút, nhớ lại quá khứ huy hoàng của mình.

Sáu tuổi đốt chùa Hộ Quốc, tuyệt.

Hắn nói:".... Lúc ấy ta dùng một cái vòng bảo hộ, cái mà có thể bảo vệ không để mọi người bị thương mất mạng đó, còn không?"

Bây giờ Lan Dịch Hoan còn nhớ rõ, vòng bảo hộ kia là dựa vào việc Tam ca đang đau dạ dày hát dân ca mà có được, giọng nói bi phẫn vặn vẹo của Tam Hoàng tử và nụ cười kia hiện giờ vẫn còn hiện ra trước mắt.

Chỉ có điều, nếu lúc này vẫn phải làm theo cái yêu cầu cũ, vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể lần nữa hiến tế Tam ca.

Tam ca dù không muốn thì mình cũng có cách làm cho đối phương đi vào khuôn khổ.

Hệ thống tìm kiếm một hồi: [Vòng bảo hộ vẫn còn. Chỉ là theo sự biến hóa trong tâm cảnh của ký chủ, nội dung nhiệm vụ cũng thay đổi——Hệ thống sinh tồn Hoàng gia, giúp ngài giữ gìn cơ thể và tinh thần khoe mạnh.]

Được rồi, buông tha cho Tam ca.

Lan Dịch Hoan nói:"Tuy ta cảm thấy bản thân đã khỏe rồi, nhưng cứ nói đi."

[Khen thưởng nhiệm vụ: một cái "Vòng bảo hộ sinh mệnh".

Nội dung nhiệm vụ: Đối diện với nội tâm, hiểu rõ nỗi sợ, cùng tiến hành giao lưu thảo luận với Thái tử chủ đề:"Nếu ta không phải đệ đệ ruột của ngươi, ngươi sẽ làm gì?".

Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 Bản thân, 2 Người khác (nếu chọn người khác hoàn thành nhiệm vụ, cần thành lập kết nối.)]

Nghe thấy nội dung nhiệm vụ, thần sắc nhẹ nhàng của Lan Dịch Hoan bỗng nhiên cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK