Lúc này Lan Dịch Hoan đang ở Ngự Hoa Viên tìm kho báu của mình.
Tuy không biết vật đó là gì, nhưng trong mỗi người đều có sự tò mò, hắn gần đây không đến Thượng Thư Phòng, cũng không có việc gì làm, liền đi tìm theo bản đồ của hệ thống.
Từ lúc trọng sinh, Lan Dịch Hoan luôn ở Đông Cung, này vẫn là lần đầu đến Ngự Hoa Viên đi dạo, mơ hồ đi dọc đường, cảnh vật không có quá nhiều thay đổi.
Hắn dừng chân bên hồ.
Nơi đó có một cây lớn, là thân cây trong thâm cung mà Lan Dịch Hoan ấn tượng sâu nhất.
Khi hắn còn nhỏ, cây này đứng không thẳng, thời gian qua đi cây ngày càng lớn càng oai, mỗi ngày đều là bộ dáng cứng đầu không phục người, toàn bộ thân cây cơ hồ chạm tới mặt hồ.
Người trong cung ban đầu đều không biết công dụng của cây này, chỉ coi nó như thứ trang trí. Mãi đến sau này khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, có người tự tử ở đây, mọi người mới phát hiện, nhánh cây thô ráp, rễ cắm chắc, là một nơi thắt cổ hoàn hảo.:)))))
Lan Dịch Hoan tại vị, cây này đã treo cổ hơn năm vị Hoàng tộc, vẫn như cũ ngoan cường không ngã.
Có người dâng tấu bảo cây này không may mắn, nên chặt đi. Nhưng Lan Dịch Hoan cân nhắc, nếu nói thứ xui xẻo khiến nhiều người bỏ mạng thì phải Hoàng thượng hắn đây mới đúng, lấy cây ra phát tiết có điểm chưa thoả đáng nên lập tức bác bỏ.
Cuối cùng đến khi Lan Dịch Hoan băng hà, cây vẫn được giữ nguyên vẹn.
Chỉ là lúc này hắn sáu tuổi, cây này vẫn là một cái cây thanh bạch sạch sẽ, hắn dừng ở chỗ này hoàn toàn là vì điểm đỏ trên bản đồ của hệ thống đột nhiên sáng lên.
Lan Dịch Hoan ngồi xổm xuống, đào dưới rễ cây một hồi thì thấy một tầng vải dầu thật dày, mở vải dầu mở ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ.
Hắn không nhịn được "A" một tiếng, cố nhớ lại bên trong là thứ gì.
Quả nhiên, sau khi mở ra, bên trái trong hộp là một chồng bản thoại, bên phải có một chút đồ hơi lộn xộn, có cây ná lúc nhỏ của Lan Dịch Hoan, kiếm gỗ, còn có chút đá ngọc, ngọc bội, đạn vàng và một số vật trang trí đáng giá.
Đây đều là đồ Lan Dịch Hoan tự mình thu thập.
Chẳng qua không phải là hiện giờ, mà là hắn năm mười bảy tuổi, lần đầu xuất chinh.
Hắn không nhờ người khác bảo quản thay, nghĩ nên để ở chỗ mình, lỡ như chết trên chiến trường, đi không trở lại, sợ đưa người bảo quản sẽ bị lấy đi, vậy thì quá đáng tiếc.
Vì thế Lan Dịch Hoan nghĩ tới nghĩ lui, liền chôn dưới cái cây này.
Hắn tính toán nếu sống sót trở về sẽ đào ra, còn nếu chết bên ngoài, vậy cứ để thứ này vĩnh viễn ở đây, chờ hậu thế sau này tìm thấy.
Nhưng Lan Dịch Hoan sau này chiến thắng trở về, không lâu sau lại theo Thái tử tuần sát biên cảnh, Lan Dịch Hoan lại quên mất việc này.
Sau này thế cục càng ngày càng loạn, sự vụ bận rộn, hắn không có thời gian nhàn nhã, lại càng không nhớ đến, thế là hộp gỗ này từ đó chưa từng thấy được ánh sáng.
Lan Dịch Hoan không nghĩ tới nó sẽ xuất hiện bằng cách này, cho hắn thêm một khoản tiền nhỏ.
Lan Dịch Hoan: "Những thứ này hẳn là mười năm sau mới xuất hiện."
[Thất Điện hạ hiện tại cũng là Thất Điện hạ của nhiều năm sau, đương nhiên có thể thấy đồ vật của nhiều năm sau.]
Lan Dịch Hoan: "Nhị ca kia?.. Hắn hiện tại là hắn của đời trước, hay là của đời này?"
[Mỗi người trên đời này đều là độc nhất vô nhị.]
Cho nên hắn hiện tại và hắn ở nhiều năm sau là một, Lan Dịch Trăn hiện tại cùng Lan Dịch Trăn nhiều năm sau...cũng là một?
Chẳng lẽ hắn không nhớ rõ sự việc đời trước, nhưng ở trong tiềm thức những điều đó vẫn từng xảy ra, từng tồn tại?
Lan Dịch Hoan muốn hỏi rõ ràng nhưng hệ thống lại không chịu đáp, Lan Dịch Hoan không khỏi "Hừ" một tiếng, nói: "Giả bộ thần bí."
Nếu không có được đáp án chính xác, hắn cũng không thèm hỏi, hết thảy sự tình cứ thuận theo tự nhiên, đời này cứ tuỳ ý vậy.
Lan Dịch Hoan không chút lưu luyến lấy những đồ vật có thể đổi thành tiền trong hộp ra, một thời gian sau nghĩ cách tìm người ra cung đổi thành ngân phiếu.
Trừ lại vài thứ bên trong, thoại bản kia cũng cho Lan Dịch Hoan một kinh hỉ lớn, trong đó có mấy quyển hiệp khách truyền kì mà hắn tâm tâm niệm niệm, vẫn chưa xem hết kết cục.
Cái gì mà <Thần đao sương tuyết>, <Hiệp khách phong lang>, <Lãng tử giang hồ>, đều là chuyện xưa của các anh hùng trượng nghĩa, nhìn thấy nhân gian bất bình mà vung tay.
Lan Dịch Hoan từ nhỏ đã thích xem loại truyện này, có thời điểm còn tự mình chơi nhập vai anh hùng cứu thế từ trời giáng xuống, làm mèo trắng mà Tề Quý phi nuôi sợ đến mức kêu "Meo meo", leo cây bò tường.
Tề Quý phi ôm mèo mắng hắn, hắn cười nghe rồi sau này vẫn dám.
Chỉ là hiệp khách luôn có hồng nhan bên cạnh, sự tình nam nữ hoan ái cũng có không ít trong sách, ở trong cung xem phải lén lút, trốn đông trôn tây, sau lại cất cất giấu giấu, liền đã quên mất giấu ở đâu, thì ra đều êm đẹp ở chỗ này.
Lan Dịch Hoan thậm chí còn nhớ rõ mở đầu của vài ba cuốn. Cho đến hiện tại, hắn cũng không biết nhà thư sinh gặp nạn có được hiệp khách hồ yêu tới cứu không, tiểu thư đào hôn có trở thành nữ đại hiệp vang danh thiên hạ không, đôi khi nghĩ tới cũng có chút nhớ.
Cuối cùng hiện tại đã thấy.
Lan Dịch Hoan cao hứng nằm trên tảng đá phía sau, ôm sách lăn lăn, khối đá lớn phẳng phiu bị mặt trời chiếu đến, thoải mái vô cùng.
Lan Dịch Hoan nằm trên tảng đá, mở sách ra xem hết chuyện xưa này.
Từ mặt nước, gió thổi sợi tóc bay bay, mơ hồ như một ngày bình thường, yên ả.
Nhưng trên thực tế, thời kì thơ ấu cùng niên thiếu của hắn luôn cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt Phụ hoàng, so với các huynh đệ khác mạnh mẽ hơn một chút, hết sức bận rộn, bất tri bất giác trưởng thành.
Chờ đến ngày trở thành một người bụng đầy tâm sự, quay đầu nhìn lại, thật sự trân quý thời thơ ấu ngắn ngủi, rất nhiều chuyện cứ nghĩ rằng về sau nhất định sẽ làm được, cuối cùng đều trở thành tiếc nuối.
Lan Dịch Hoan muốn đền bù tiếc nuối nho nhỏ này, bất tri bất giác xem đến nhập tâm.
Xem đến đoạn hái hoa tặc xông vào phòng tiểu thư, bị thủ vệ phát hiện mà sợ hãi, chuẩn bị ném đá dò đường, chợt nghe có người "A ui" một tiếng, thứ gì đó lộc cộc lăn đến gần Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan đang xem sách, vừa nghe tiếng động kia cũng không để ý, tiếp tục lật sách.
Yên tĩnh một lúc, chính giọng nói kia lại lẩm bẩm: "Sao lại rớt rồi? Đâu mất rồi?"
Có tiếng bước chân đi về phía Lan Dịch Hoan, ngay sau đó lại có thứ gì lộc cộc, cách hắn càng gần.
Giọng nói kia hít hà một hơi, kinh hô ra vẻ: "Lại rớt?!"
Lan Dịch Hoan khoé miệng giật giật, trở mình, đưa lưng về hướng có giọng nói.
Tiếp theo, vì hắn tiếp tục làm lơ, quả nhiên tiếng bước chân vòng qua trước mặt hắn: "Này, Lão Thất!"
———Người đến đúng là Bát Hoàng tử Lan Dịch Hồng lúc trước vừa đánh nhau với hắn.
Lan Dịch Hoan lúc này mới nói: "Tìm ta có việc gì?"
Bát Hoàng tử: "Ta tìm ngươi...Ai, ai tìm ngươi chứ! Đồ của ta rơi cạnh ngươi, ta là đang nhặt đồ thôi!"
Lan Dịch Hoan: "Ồ, vậy ngươi nhặt đi."
Bát Hoàng tử lại không nhặt, vây quanh hắn xem, nói: "Vì sao ngươi lại nằm trên tảng đá này? Có phải bị ta đánh nên không động đậy được không?...Haha, ta không phải quan tâm ngươi, ta chỉ muốn cười nhạo ngươi thôi!"
Lan Dịch Hoan:"..."
Thật chứ không phải hắn đùa, tiểu tử này kiếp trước kiếp này đều không thay đổi chút nào.
Lan Dịch Hồng kém hắn ba tháng.
Hai huynh đệ tuổi tác xấp xỉ, lại không cùng thân mẫu, ngày thường có không ít va chạm, tuỳ lúc nhìn nhau không thuận mắt thì liền đánh nhau một trận.
Thật ra nếu Tề Thì không kiếm chuyện, hai người họ đánh nhau một trận, căn bản là chuyện thường ngày.
Hơn nữa Lan Dịch Hoan biết, tiểu tử này càng lớn càng cuồng vọng, đến lúc hắn đăng cơ, thậm chí không gọi "Hoàng huynh" mà vẫn như cũ gọi "Lão Thất" chất vấn hắn: "Ngươi có phải muốn giết sạch các huynh đệ mới cam tâm không?!"
Lan Dịch Hoan vừa cảm thấy vô tội vừa không hiểu, hắn liền hỏi: "Trẫm nếu thật sự có ý này, ngươi cảm thấy tại sao hiện tại ngươi vẫn còn tung tăng nhảy nhót ở đây được?"
Không phải do ca thấy ngươi đáng yêu sao!
Kết quả tiểu gia hoả này tự mình hiểu lấy, tự hào nói như đúng rồi:"Đương nhiên vì ngươi chán ghét ta nhất, trước khi giết ta còn muốn tra tấn cực hình!"
Có thể luôn đem cái ý nghĩ "Bị chán ghét nhất" trong lòng, Bát Hoàng tử từ đầu đến cuối đều đối nghịch với Lan Dịch Hoan, còn có ý đồ liên lạc tông tộc lên án hắn giết cha soái vị.
Lan Dịch Hoan thật sự cảm thấy phiền, cho tiểu tử này lăn đến ngôi miếu ngoài hải đảo xa ngàn dặm, đến chết cũng không được hồi kinh.
Lúc ấy trên triều đình, Bát Hoàng tử cười lạnh một tiếng, dứt khoát quỳ xuống tạ ơn, sau đó quay người, ngang nhiên ra khỏi điện.
Sau này, hai huynh đệ đến chết cũng không gặp lại.
Kết cục vốn dĩ như vậy, trọng sinh gặp lại, cảm xúc ngổn ngang, nhưng Lan Dịch Hoan vừa mở mắt ra chính là cảnh hai người đang đánh nhau, Bát Hoàng tử lúc này lại là cái đức hạnh này, thật sự khiến hắn không nhịn được cảm khái một chút.
———Chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo chính mình không bò dậy nhấn đầu vị đệ đệ này xuống hồ.
Lan Dịch Hoan ngáp một cái, xoay xoay tay lại xoa khoé mắt, lười biếng nói: "Ngươi có thể nhanh cút đi không, đừng để ta ép ngươi."
Hắn vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, khi còn nhỏ nhìn giống như tiểu cô nương, làn da lại trắng, lúc này bộ dáng lười nhác mềm mại nhìn qua thập phần ngây thơ, vô tội lại đáng yêu.
Bát Hoàng tử nghẹn một chút, quên mất mình định nói cái gì, bất mãn chọc chọc Lan Dịch Hoan: "Ngươi, ngươi mắng ta! Ta đi nói cho Thái phó, ngươi ở đây chơi, không chịu đến Thượng Thư Phòng!"
[Tích tích, liên kết thành công]
Lan Dịch Hoan bị chọc, ngẩn người, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Bát Hoàng tử một cái.
Hôm nay hệ thống đưa ra một nhiệm vụ mới, nội dung nhiệm vụ là đọc thuộc sách, hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được khen thưởng châm cứu lưu thông máu, lúc Lan Dịch Hoan rời giường không có gặp Thái tử, cho nên nhiệm vụ không có hoàn thành.
Nhưng vừa rồi Bát Hoàng tử đụng hắn một cái, hệ thống kết nối thành công, nháy mắt nhiệm vụ hoàn toàn 90%———này do Bát Hoàng tử buổi sáng đến học ở Thượng Thư Phòng.
Không tồi nha.
Hắn đột nhiên phát hiện, tiểu tử này tuy kém hơn Thái tử, nhưng cũng là một người tài có thể bồi dưỡng.
Hơn nữa Lão Bát chỉ thích đánh giặc, không yêu đọc sách, ở phương diện này như vậy đã có chút tiến bộ rồi.
Trong ánh mắt Lan Dịch Hoan hiện lên tia giảo hoạt, từ trên tảng đá ngồi dậy, nói: "Ngươi đi Thượng Thư Phòng được ích lợi gì, ngươi học được cái gì? Ngươi có bao giờ mang theo đầu óc đâu."
Hắn trở tay nắm lấy Bát Hoàng tử, như là muốn ngăn cản lại như muốn trêu chọc, nắm chặt tay không buông, nói: "Ta ở Đông Cung đi theo Thái tử học được rất nhiều, về sau ngươi không đuổi kịp ta đâu."
Bát Hoàng tử đầu tiên được Lan Dịch Hoan đột nhiên để ý mà ngẩn người, tiếp theo nghe Lan Dịch Hoan nói vậy, lại không phục: "Không có khả năng! Hôm nay Thái phó vừa mới giảng <Kinh Thi>, Thái phó là học giả học bác uyên thâm, Thái tử làm sao bì được!"
Lan Dịch Hoan nói: "Học <Kinh Thi> sao, vậy ngươi có biết tại sao Võ Vương hướng ân phu hành lễ, <Lữ Hình> chia thành ba loại đức hạnh gồm cái gì, <Tái Sam> đọc ngược lại như thế nào?"
Bát Hoàng tử khi đi học trộm ngủ gật có chút chột dạ: "Chẳng lẽ ngươi biết?"
Lan Dịch Hoan một bộ dạng đắc chí: "Ta đương nhiên biết. Đi Đông Cung, cái gì cũng biết, đáng tiếc ngươi không vào được."
"Đồ khoe khoang..."
Nhưng kế tiếp, Bát Hoàng tử không nói nên lời.
Bởi vì Lan Dịch Hoan thật sự đọc ngược <Tái Sam> một lần——đây là chương khó hiểu nhất của <Kinh Thi>!!!
Bát Hoàng tử còn không thuộc, mặt đầy khiếp sợ.
Không thể nào, ở Đông Cung học được nhiều như vậy, về sau, Lan Dịch Hoan thật sự sẽ không đến Thượng Thư Phòng nữa sao?
Lan Dịch Hồng nỗ lực từ trong ký ức lục lại nội dung, cũng thử gập ghềnh đọc đi đọc lại vãn hồi tôn nghiêm, nhưng lại không thành công, nhưng lại hoàn thành 10% còn thiếu kia.
[Phần thưởng nhiệm vụ: "Châm cứu lưu thông máu" đã nhận được ]
Lan Dịch Hoan bất động thanh sắc mà buông Bát Hoàng tử ra, nhịn ý cười bên môi, nói: "Lan Dịch Hồng, về sau chúng ta không cùng đường, ngươi đừng tới làm phiền ta, ta cũng không muốn nói chuyện cùng ngươi."
Bát Hoàng tử quên mất ý định ban đầu của mình, biết Lan Dịch Hoan không phải là người đánh nát nghiên mực, vốn dĩ muốn nói lời xin lỗi, bây giờ trong lòng tràn đầy sự không phục, tuyệt đối không chịu thua.
Bát Hoàng tử đứng đó hồi lâu, càng nghĩ càng giận, ngón tay run rẩy chỉ Lan Dịch Hoan, nói: "Không phải chỉ là <Kinh Thi> thôi sao? Ngươi, ngươi chờ đó!"
Nói xong Bát Hoàng tử xoay người chạy.
Lan Dịch Hoan ngáp một cái, vui vẻ ngồi trở lại, nhìn theo bóng dáng Bát Hoàng tử.
Thật ra trước khi hắn lâm bệnh nặng đã viết xuống ám chỉ, khôi phục tước vị của Bát Hoàng tử, cũng truyện lệnh Bát Hoàng tử một mình hồi kinh, nhưng Lan Dịch Hoan không ngờ mình chết nhanh như vậy, cuối cùng vẫn không chờ được.
Không biết Lão Bát nghe tin hắn chết, có cười lớn hay không.
Lan Dịch Hoan ôm tay nhún vai, lẩm bẩm: "Bây giờ ta sẽ đợi, ngươi phải nhanh lên đấy."
*
Mũi tên cuối cùng bắn ra, trúng ngay hồng tâm.
Lan Dịch Trăn từ trên ngựa nhảy xuống, tuỳ ý ném cung cho thị vệ, cầm lấy khắn ướt, lau mồ hôi trên trán.
Thư đồng của y là Thế tử Liêu Doanh từ ngựa khác xoay người xuống, đi đến bên cạnh Lan Dịch Trăn, cầm túi nước lên uống một ngụm, nói: "Kỹ năng bắn cung của Điện hạ lại nâng cao."
Lan Dịch Trăn ngồi xuống, xoa xoa cây cung của mình, nói: "Cô nhớ rõ trước kia ngươi từng nói là cô mẫu của ngươi Liêu tần vẫn luôn muốn nuôi một đứa trẻ?"
Liêu Doanh nghe y nhắc đến chuyện này thì có chút ngoài ý muốn, nói: "Đúng vậy, lúc trước cô mẫu bị thương không thể có con, nhưng thâm cung tịch mịch vẫn luôn muốn có người bầu bạn. Chỉ là...mấy năm nay đều không chọn được ai thích hợp."
Bởi vì Chính Bình Đế trầm mê tu đạo luyện đan, nhưng năm gần đây lâm hạnh hậu cung càng ít, căn bản không có hài tử mới được sinh ra, Liêu tần muốn mà cũng không được.
Liêu Doanh còn từng nói cho Lan Dịch Trăn việc này, sau biết không thể thành, cũng không nhắc lại.
Lan Dịch Trăn nói: "Thất Hoàng tử thế nào?"
Liêu Doanh ngẩn ra: "Ai?"
Lan Dịch Trăn liếc nhìn sang một cái.
"Ngài nói Thất Hoàng tử? Tề Quý phi sao có thể đáp ứng!"
Lan Dịch Trăn nói: "Chỉ cần Liêu tần hứa sẽ chăm sóc tốt cho hắn, coi như con ruột, những chuyện khác các ngươi không cần nhọc lòng, nếu Cô muốn, tất nhiên sẽ được."
"Chỉ là...Chỉ là..." Liêu Doanh cẩn thận hỏi: "Thất Điện hạ không phải đang ở Đông Cung sao? Điện hạ ngài bỏ được?"
Tay Lan Dịch Trăn đang xoa dây cung dừng lại, ngữ khí nặng vài phần: "Ngươi thế mà cho rằng Cô luyến tiếc? Chính là vì Đông Cung không nuôi nổi hắn, Cô mới muốn đem hắn phó thác cho cô mẫu ngươi!"
Liêu gia là dòng tộc thư hương, lại thuộc đảng Thái tử, hoàn toàn nghe lệnh Lan Dịch Trăn, Liêu tần xưa nay ôn nhu đạm bạc, không tranh điều gì, lại vẫn luôn muốn có con, Lan Dịch Hoan nếu qua đó thì nhất định sẽ sống thoải mái.
Như vậy, Lan Dịch Trăn sẽ không còn phải nhọc lòng, cũng không cần xen vào chuyện của hắn, chỉ cần đem Lan Dịch Hoan đi, y sẽ không còn là Thái tử lòng đầy vướng bận!!!
Liêu Doanh nghĩ thầm, thôi đi. Ngài lão nhân gia này thường ngày nói chuyện công vụ cùng lắm cũng chỉ mười câu, từ khi có Thất Hoàng tử, mười câu thì tám câu đều nói về hài tử.
Hài tử ăn cái gì, uống cái gì mới cao được, vì sao lại không vui, tối đi ngủ dính người thật phiền....chỉ sợ người này lại không ý thức được, ai mà tin được Thái tử sẽ bỏ được đứa trẻ này?
Nhưng lời này Liêu Doanh không nói thẳng, chỉ nhìn bao giấy dầu gác bên cạnh, nói: "Điện hạ hôm nay vừa nói ta mang theo bánh đậu cùng bánh hoa quế ngoài cung cho Thất Điện hạ..."
Lan Dịch Trăn cắt lời Liêu Doanh: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, đó là sợ hắn khóc."
Liêu Doanh:"A?"
Lan Dịch Trăn đứng dậy, cầm cung một lần nữa leo lên lưng ngựa, nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy, hắn đặc biệt thích khóc."
Liêu Doanh: "...Vậy sao."
——Nếu Lan Dịch Hoan nghe được lời này, nhất định sẽ hung hăng mà phản bác.
Từ nhỏ đến lớn, hai chữ "Thích khóc" chưa từng có quan hệ với Lan Dịch Hoan, Tề Quý phi từng nói qua, Lan Dịch Hoan từ lúc còn bé xíu đã ít khi khóc, ai chọc hắn một cái hắn liền quơ chân múa tay mà cười.
Đơn giản là Lan Dịch Hoan trời sinh mặt mày đa tình, mày hơi chau lại là nhu nhược đáng thương, u buồn động lòng người, luôn tạo thành hiểu lầm.
Chiến hữu của hắn còn trêu ghẹo, nếu nương nương nào sinh ra Hoàng tử bộ dạng như hắn, đấu cũng không cần đấu, chỉ cần mỗi ngày nhíu nhíu mày là có thể chiếm giữ lục cung. Tề Quý phi cũng là mắt phượng nhưng sắc bén, hắn lại không giống bà.
Hơn nữa mắt Lan Dịch Hoan dễ bị kích ứng, đặc biệt sợ gió, cho nên nhiều lúc đều thấy ướt dầm dề, ngập nước, thật sự không phải do hắn cố ý.
Người khác ngưỡng mộ bộ dáng trời sinh của hắn, nhưng không biết cơ thể này đầy bệnh tật, thống khổ vô cùng.
——Nhưng hiện giờ đã có hệ thống, tình huống này cũng có xu thế tốt hơn.
Tỷ như hôm nay, sau hồi tiếp xúc với Bát Hoàng tử, thành công lấy được "Châm cứu lưu thông máu", Lan Dịch Hoan thử một lần, hiệu quả rõ riệt.
Trước kia, hắn thường xuyên cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi, đặc biệt sau khi ngồi làm việc cả ngày, bả vai, cổ cùng các khớp xương đều đau mỏi, phải để đại thái giám ấn nửa ngày mới giảm bớt.
Mà lúc này, khen thưởng vừa đến, hắn cảm giác được các huyệt đạo trên người như có thứ gì châm vào với lực đạo cực nhỏ, sau đó không lâu, kinh mạch toàn thân như được chuốt thẳng.
Không chỉ riêng đau đớn cứng đờ biến mất, ngay cả loại mệt mỏi trầm trọng trên người cũng thành hư không, thời điểm bước đi giống như nhẹ nhàng hơn, phảng phất tuỳ tiện nhảy một nhảy là có thể nhảy cao ba trượng*.
*một trượng=3,3m
Lan Dịch Hoan cảm thấy thật thần kỳ, thoăn thoắt chạy nhảy khắp Đông Cung, xưa nay chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng này, đang cao hứng thì Lan Dịch Trăn trở lại.
Lan Dịch Hoan liền vui vẻ phấn chấn mà chào hỏi: "Nhị ca!"
Đôi mắt hắn lấp lánh, tươi cười đẹp chói mắt, Lan Dịch Trăn vốn dĩ đang muốn nói gì đó, giật giật môi, chỉ "Ừm" một tiếng.
Như muốn chứng minh cho Liêu Doanh thấy bản thân mình sẽ bỏ được đứa trẻ này, hôm nay Lan Dịch Trăn trở về, đang muốn thương lượng với Lan Dịch Hoan chuyện Liêu tần, hỏi hắn có thích Liêu tần không, có nguyện ý đi không, hay là muốn đến chỗ người khác, Lan Dịch Trăn đều có thể có cách an bài cho hắn.
Nhưng lời nói đến miệng, y đột nhiên không biết phải nói thế nào, nghĩ nghĩ, tự tìm được nguyên nhân mình chần chờ.
———Liêu tần tiến cung đã lâu, vẫn luôn không có con, cho nên gia thế không tồi nhưng địa vị có chút thấp.
Lan Dịch Hoan vốn là nhi tử của Quý phi, giao cho phi tử Tần vị nuôi nấng, ăn mặc chi phí đều sẽ thua kém hơn, vậy là uỷ khuất hắn.
Bằng không...Lại chọn thêm nhiều người, hoặc là hai ngày sau y đi gặp Hoàng thượng một chuyến, thỉnh Hoàng thượng nâng phân vị cho Liêu tần.
Như vậy mới thoả đáng.
Hơn nữa, chuyện này không thể vội, phải cho Lan Dịch Hoan chút thời gian thích ứng, ít nhất phải để hắn học được cách độc lập, không được dính lấy mình.
Lan Dịch Trăn tìm được lý do, quyết định cứ làm vậy.
"Cô có việc gấp, đệ tự mình chơi đi."
Lan Dịch Hoan thống khoái đáp ứng: "Được!"
Hắn đang hưng phấn vì nhận được phần thưởng mới nên không thèm để ý đến Thái tử, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Mà Thái tử trăm công ngàn việc, xử lý chính sự một hồi, lại phái người điều tra những người có khả năng nuôi tốt Lan Dịch Hoan, lúc sau lại xử lý hết đống tạp vụ, y mới phát hiện ra sự tình có hơi không đúng.
———Lan Dịch Trăn lần này tiến hành bí mật, căn bản không lộ tính toán ra ngoài, cho nên Lan Dịch Hoan hẳn là không biết hắn sắp phải rời khỏi Đông Cung.
Như vậy vì sao, tiểu gia hoả này không còn quấn lấy y?
Lúc dùng bữa không còn muốn ăn chung, ngồi cạnh nhau cùng không còn ai ai cọ cọ.
Tới tối, y tuỳ tiện nói một câu "Cô muốn phê sổ con, ngươi ngủ trước đi", Lan Dịch Hoan thế mà thật sự về thiên điện của mình ngủ, thậm chí không tranh thủ một chút!
Cung nữ trải giường chiếu xong cẩn thận lại xin chỉ thị: "Điện hạ, đêm nay chỉ chuẩn bị một bộ đệm chăn sao?"
Đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Lan Dịch Hoan cò kè mặc cả một phen, Lan Dịch Trăn: ".....?!!!"
Y đôi khi không hiểu nổi tâm tư của hài tử.
Lan Dịch Trăn không biết rằng, chỉ thả Lan Dịch Hoan đến Ngự Hoa Viên một ngày, mình đã không còn là duy nhất của hắn.
Hiện tại, trong ao cá nhiệm vụ của Lan Dịch Hoan, đã có thêm một Bát Hoàng tử!