• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Dịch Hoan đang cất bước vào cửa, nghe được nhắc nhở của hệ thống, không nghĩ tới tiến độ tăng nhanh như vậy, lập tức bị vướng ở bậc cửa lảo đảo một cái.

Lan Dịch Trăn đang ngồi ở kia trong nháy mắt đứng dậy, đi nhanh tới phía Lan Dịch Hoan, một tay đỡ lấy hắn ổn định thân thể, ôm ở trong ngực.

[Cao thủ!]

Rõ ràng Lan Dịch Hoan không có ý gì khác, nghe lời này của hệ thống thì cảm thấy có chút khó nói nên lời, giống như hắn đang câu dẫn người khác.

Hắn giải thích: ".... Là do ta không cẩn thận!"

Cố tình hệ thống lại nhảy ra nhắc nhở: [Tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 80%].

Lan Dịch Hoan: "....."

——Ca, ngọt ngào này của ngươi có rẻ quá không vậy?

Lan Dịch Trăn một mặt nửa ôm bả vai Lan Dịch Hoan, một mặt hỏi bọn thị vệ phía sau: "Sao lại thế này?"

Tốc độ của y quá nhanh, bọn thị vệ phía sau vốn muốn chạy lên đỡ, kết quả tay cũng không đụng tới Lan Dịch Hoan, cảm thấy bản thân là thị vệ lại không cơ linh như Thái tử, thật đáng hổ thẹn.

Giờ phút này, bọn họ vội vàng bẩm báo: "Điện hạ, hình như Thất Điện hạ uống chút rượu, tới tìm ngài nói chuyện. Bọn thuộc hạ không dám ngăn cản, đành báo cho Thất Điện hạ rằng ngài đang nghị sự trong thư phòng, Thất Điện hạ liền tìm tới."

Tùy tiện lộ ra hành tung của Thái tử cho người ngoài chính là tối kỵ, bọn thị vệ càng không có khả năng cho những người khác tùy ý xông thẳng đến thư phòng của Thái tử, nhưng chỉ cần là người ở Đông Cung đều biết, Thất Điện hạ thì khác.

Cho dù hôm nay Thất Điện hạ có đập nát cả Đông Cung, dỡ hết ngói điện, nói không chừng Thái tử Điện hạ cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Quả nhiên, Lan Dịch Trăn nghe bọn họ giải thích xong cũng không có tức giận, chỉ gật gật đầu, ôm Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, không sợ đau dạ dày?"

Y vỗ nhẹ trán của Lan Dịch Hoan, sau đó nói với Hoành An Đạo cùng bọn thị vệ: "Các ngươi đều lui xuống đi. Gọi người mang nước ấm tới đây, lại đi nấu một chén canh giải rượu."

Lan Dịch Hoan đến ngay lúc này, cũng coi như đã cứu Hoành An Đạo, Hoành An Đạo nhẹ nhàng thở ra, cùng bọn thị vệ lui xuống.

Hệ thống lại bắt đầu hiện lên nhắc nhở: [Tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 83%]

Lan Dịch Hoan vốn mang chút men say, đầu óc cũng không dùng được: "Không phải, ta, ta đã làm cái gì đâu, hắn sao vậy?"

[Ngươi vẫn luôn dựa vào hắn.]

Lan Dịch Hoan: "......."

Cho dù muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn cũng có chút ngượng ngùng, tay nắm ngực áo của Lan Dịch Trăn, tự mình đứng thẳng một chút.

Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn hắn, Lan Dịch Hoan giải thích: "Nhị ca, ta...... Chỉ là, chỉ là tùy tiện uống một chút, có phải.... Lại tạo thêm, thêm phiền toái cho ngươi rồi không?"

Hắn sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng mà cười: "Ngươi nhìn ta xem, từ nhỏ đến lớn luôn gây phiền toái cho ngươi."

Lan Dịch Hoan lại không biết, thời điểm hắn nói chuyện nửa dựa trên ngực Lan Dịch Trăn, hai má cùng khóe mắt đều phiếm hồng, khiến cho dung mạo tuấn mỹ càng thêm rung động lòng người.

Lan Dịch Trăn ngửi được trên người Lan Dịch Hoan có mùi rượu cùng mùi hương nhàn nhạt đặc biệt chỉ có trên người hắn.

Mê người, tựa như những giấc mơ đẹp nhất và cũng tàn khốc nhất.

Muốn khắc chế bản thân, chỉ là phải làm sao mới có thể khắc chế được?

Rất muốn để tình cảm trong lòng tuỳ ý tràn ra, nhưng làm sao dám phóng túng?

[Tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 84%, 83%, 84%, 82%, 87%......]

Tay Lan Dịch Trăn đang ôm Lan Dịch Hoan không nhịn được nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Đến đây rồi ngươi còn dùng những lời này nói với ta? Cái gì mà gây phiền toái cho ta, mỗi lần ngươi có thể tới, ta vui mừng còn không kịp."

Lan Dịch Hoan: "?"

Nghe tiến độ ngọt ngào lắc lư một hồi, đầu Lan Dịch Hoan bắt đầu mờ mịt, sau đó đột nhiên có chút hiểu được.

Thật ra cái ngọt ngào này chính là đại biểu cho việc hắn có khiến Nhị ca thấy vui vẻ hay không.

Vừa rồi Nhị ca thấy hắn liền vui vẻ, cho nên thanh tiến độ tăng lên, mà hiện tại, hắn khách khí với Nhị ca, Nhị ca lại không vui, thanh tiến độ bắt đầu lắc lư.

Một cổ cảm xúc khôn kể trộn lẫn với cảm giác say lên men trong lòng, làm Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút vui vẻ, đến nỗi vì sao lại vui vẻ, hắn tự hỏi một chút, đại khái là cảm thấy.... Nhị ca ấm áp như mẹ vậy.:)

Lan Dịch Hoan nhịn không được nói: "Ta.... Cái kia, ta nhìn thấy Nhị ca cũng cảm thấy rất vui, đặc biệt vui."

Hắn xưa nay lúc vui vẻ sẽ thích làm nũng, lúc say rượu, điều đặc biệt này càng thêm rõ ràng một chút.

Lan Dịch Hoan lấy lòng mà nói: "Ta cũng không có người thân nào khác, cũng chỉ có một mình Nhị ca."

Hai chữ "Người thân" này như một cây châm, không nhẹ không nặng mà rơi xuống, đâm vào lồng ngực Lan Dịch Trăn.

Thanh tiến độ ngọt ngào dừng lại ở 85%.

Lan Dịch Trăn hơi dừng một chút, bỗng nhiên trực tiếp dùng một tay ôm Lan Dịch Hoan lên, ôm hắn ra khỏi thư phòng, đi nhanh trở về tẩm cung, đi tới giường.

"Ngươi đó...."

Lan Dịch Trăn nhìn gia hoả này, thở dài nói: "Uống chút canh giải rượu, để ta được nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được, được."

Thái độ Lan Dịch Hoan vô cùng tốt mà đáp ứng, lại nghiêm trang mà khen y: "Nhị ca, không nghĩ tới hiện tại ngươi già vậy rồi, ôm người vẫn vững chắc như vậy, ta đã trưởng thành rồi vậy mà ngươi ôm ta vẫn nhẹ nhàng như lúc còn nhỏ."

Lan Dịch Trăn nhéo chóp mũi hắn: "Ngươi mới già."

Hai mắt Lan Dịch Hoan nhìn trời, giống như vô cùng nghiêm túc mà tự hỏi một hồi, sau đó thở dài nói: "Này, ý của ngươi là ta cũng già rồi sao?"

Nói xong, hắn ngã ngửa người về phía sau, ngã xuống giường, để một cái cánh tay đáp ở trên trán.

Tuy rằng đầy bụng tâm sự, Lan Dịch Trăn vẫn là cảm thấy bộ dáng lẩm nha lẩm nhẩm của Lan Dịch Hoan vô cùng đáng yêu, đi tới ngồi ở mép giường, nói: "Thất Điện hạ của chúng ta lại làm sao vậy?"

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Vừa rồi Quý phi nương nương tới tìm ta cầu tình cho Tề Thì."

Lan Dịch Trăn bỗng nhiên ngẩn ra.

Lan Dịch Hoan nói: "Nhị ca, thật ra trong lòng ta vô cùng khó chịu. Ban đầu ta cũng đã đoán được bà sẽ đến, từ sáng sớm ta đã biết, nhưng lúc tới ta vẫn cảm thấy khó chịu, ngươi nói xem có phải ta đang hoảng sợ hay không?"

Trong lòng Lan Dịch Trăn nảy lên một cổ thương tiếc, thấp giọng nói: "Không phải. Không khắc chế được tình cảm của bản thân là chuyện hết sức bình thường, ngươi đã làm rất tốt. Đều là do bọn họ không đúng."

Không biết là Lan Dịch Hoan có nghe hiểu lời y nói hay không, hắn nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, gật gật đầu.

Một lát sau, hắn lại nhớ tới còn phải để y cảm thấy ngọt ngào, cho nên lại nằm cọ cọ Lan Dịch Trăn, vẫn luôn cọ vào lòng ngực Lan Dịch Trăn, cũng nâng cánh tay lên ôm lấy eo y.

[Tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 95%]

Trong nháy mắt kia, tâm tình của Lan Dịch Trăn biến đổi, là động tình, cũng là thương tiếc.

Lan Dịch Hoan đã là nam tử thành niên, không còn mang bộ dáng của tiểu hài tử không nơi nương tựa, nhưng Lan Dịch Trăn chỉ cần nhìn thấy hắn không vui, liền hận không thể ôm hắn vào trong lòng, cất vào trong túi, để không gì trên thế gian này có thể làm tổn thương hắn.

Chỉ cần người này chau mày, y liền cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị nghiền nát, người này cười một cái, y lại thần hồn điên đảo, không biết làm sao.

Lan Dịch Trăn đỡ lấy khuôn mặt của Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng mà xoa xoa giữa mày hắn.

Khi còn nhỏ Lan Dịch Hoan đã rất xinh đẹp, hắn càng lớn dung mạo càng thêm sặc sỡ loá mắt, dùng lời lẽ miêu tả cao siêu thế nào cũng không thể phác họa ra vẻ đẹp này.

Hắn nằm trên giường, mái tóc dài đen như mực có chút hỗn độn, ngược lại càng thêm phong tình, bộ dáng thanh tuấn sạch sẽ lưu loát, mang theo cổ anh khí khinh cuồng không kềm chế được, nhưng đôi lông mày hơi cau lại, đôi mắt rực rỡ lung linh, mang thêm vài phần nhu nhược động lòng người.

Lan Dịch Trăn nhìn mà mê mẩn.

Y nghe thấy trong lòng mình đang đánh trống reo hò, cổ động y đem người trước mặt từ đầu tới cuối, hoàn toàn chiếm làm của riêng.

Không cần lại lo lắng hắn thuộc về người khác, không cần sợ hắn lớn lên sẽ rời đi, nếu có thể vĩnh viễn đem người mình yêu thương giữ lại bên người, như vậy cả đời này của y sẽ vĩnh viễn là khúc nhạc vui mừng hạnh phúc, không còn tiếc nuối.

Lan Dịch Trăn dường như mê muội mà chậm rãi cúi xuống người, ý niệm muốn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của Lan Dịch Hoan càng lúc càng mãnh liệt.

Hiện tại hắn ngủ rồi, như vậy mình nhẹ nhàng mà tới gần một chút, hắn nhất định sẽ không biết, có lẽ suốt đời mình cũng chỉ có một cơ hội như vậy, vì sao không nắm chắc?

Chỉ là...... Hoành An Đạo nói thử một lần, nhưng dục vọng một khi đã buông ra, phóng túng, còn có thể thu về sao?

Nếu mình càng muốn nhiều hơn, vậy phải làm gì?

Ngón tay Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng trơn mớn gò má Lan Dịch Hoan, xúc cảm kia mềm mại tinh tế, làm y nhớ tới một lần Lan Dịch Hoan uống say, là y hỗ trợ hắn tắm rửa.

Đứa nhỏ này nói bản thân già rồi, nhưng hắn đúng thật đã trưởng thành.

Gần như vậy, đẹp như vậy, làm tim đập nhanh như vậy.....

Gió ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ, ánh nến bên cạnh nhẹ nhàng lay động, con ngươi y dần mê ly, rốt cuộc không nhịn được muốn hôn lên.

Có thể nghe thấy tiếng hô hấp.

[Tiến độ ngọt ngào của Thái tử: 100%.

Khen thưởng nhiệm vụ: "Một phen làm mộng cùng quân" rơi xuống.]

*

Cơn buồn ngủ khó khống chế đánh úp tới, giấc mơ mờ ảo cùng bao trùm lấy hai huynh đệ.

Trong mộng, vẫn là toà đại điện quen thuộc, trên vị trí cao nhất ở đại điện kia, chính là long ỷ khiến vô số người khát cầu, truy đuổi tranh đoạt.

Nhưng lúc này là đêm khuya, phía dưới không có thần tử khom lưng hành lễ, trên long ỷ chỉ có một mình Lan Dịch Hoan, trong điện không đốt đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào.

Lan Dịch Hoan ngồi một cách tuỳ ý, một chân cong lên, giày đạp lên tay dựa đầu rồng của long ỷ, trong tay cầm bầu rượu, ngửa đầu há miệng uống.

Trong mộng cũng say, ngoài mộng cũng say.

Mà nói đến nói đi, những vướng mắc ở kiếp trước và kiếp này vẫn luôn như một làn khói mù mịt, như thể là những gông xiềng trói buộc hoàn toàn linh hồn của hắn.

Lan Dịch Hoan uống thêm ngụm rượu, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, có hứng thú hát một tiểu khúc:

"Một tiếng hét kinh hồn dưới mái hiên, một cơn ớn lạnh truyền đến dưới chăn. Ngọn đèn cô đơn soi bóng mình, đêm mưa biết tâm sự cùng ai? Khi xưa Vu Sơn mơ thấy Tương Vương, vì sao ta không thể mơ thấy người? Phải chăng giày nơ đi tới lúc canh ba nguyệt, phải chăng tay áo ta không chịu nổi gió đêm....."

Sầu Riêng: đọc hơi cấn cấn, mọi người thông cảm nha:>

Hát tới đây, Lan Dịch Hoan đột nhiên dừng lại, nói: "Ai?"

Chỉ thấy một người chậm rãi từ cửa bước vào đại điện, đi về phía Lan Dịch Hoan.

Đi đến trước bệ dưới long ỷ, người nọ dừng một chút, tránh sang một bên mà đi tới cạnh Lan Dịch Hoan.

Người nọ trả lời: "Là ta."

Lan Dịch Hoan đang say, chỉ thấy trước mắt là hình bóng người chồng lên nhau, híp mắt phân biệt nửa ngày, vẫn không nhận ra người đến là ai.

Nhưng nếu là hắn ở kiếp này trải qua một màn này, tuyệt đối có thể thông qua lời nói ngữ khí mà nhận ra được đây là một người quen thuộc đến không thể quen hơn.

Đương nhiên là Lan Dịch Trăn.

Lúc này y là một thần tử, nhưng không chỉ to gan lớn mật chưa được phép đã bước vào, mạo phạm Đế uy, thậm chí còn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, đoạt đi bầu rượu trong tay hắn, gác sang một bên xa với chỗ Lan Dịch Hoan đang ngồi.

Lan Dịch Trăn thở dài, thấp giọng nói: "Đừng uống, ngươi đã uống nhiều lắm rồi."

Lan Dịch Trăn không nhận ra y, nhưng từ lúc bắt đầu vẫn cảm nhận được trên người của người này không mang theo ác ý, bởi vậy hắn vẫn chưa gọi thị vệ tới đây, kết quả đối phương càng ngày càng làm càn.

Hắn rút tay mình ra, đẩy y một chút, nói: "Lớn mật, ngươi cũng dám đoạt đồ của Trẫm."

Lan Dịch Hoan lần này mềm như bông, có thể tránh đi rất dễ dàng, Lan Dịch Trăn lại không tránh, nói: "Nếu trong lòng Bệ hạ khó chịu, vậy có thể phát tiết trên người thần, chỉ là đừng giày xéo thân thể của mình."

Lan Dịch Hoan cười nhạo một tiếng, dừng lại không đánh nữa.

"Thôi bỏ đi, ta không có hứng thú đánh chửi người không liên quan."

Lan Dịch Hoan nói: "Không phải chuyện của ngươi, đi đi, là Hoàng đế như ta đây làm không tốt thôi."

Hắn lẩm bẩm: "Vì muốn họ để mắt đến ta, ta ngồi lên vị trí này, lại vì ổn định ngồi ở vị trí này, ta đã làm nhiều việc trái lương tâm, nhưng thật ra ta không thấy vui chút nào...."

Lúc Lan Dịch Hoan nói chuyện, Lan Dịch Trăn vẫn đứng bên người hắn, giơ tay lên vài lần, tựu hồ muốn chạm vào hắn một chút, rồi lại không dám.

Lan Dịch Hoan nói: "Bọn họ lại dâng tấu nói ta nạp phi, thật ra là đang đánh chủ ý muốn gả nữ nhi nhà mình vào, phóng mắt nhìn lại, không thấy chút nhiệt tình nào...."

Tay Lan Dịch Trăn run lên, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống, xoa xoa tóc Lan Dịch Hoan.

Y thấp giọng nói: "Bệ hạ, từ khi ngài đăng cơ tới nay, luôn tự mình thực hành sống tiết kiệm, trong ngoài hiểu thấu, chấn chỉnh tất cả dân sự triều cáo, võ công tuấn liệt vang khắp tứ phương, sớm đã không thẹn với một đời anh chủ, ngài không cần coi nhẹ chính mình. Chỉ là nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi buồn vui, lòng có hối hận, tất cả chỉ là cảm xúc bình thường thôi."

Không biết từ lúc nào Lan Dịch Hoan đã mở to mắt nhìn thẳng vào y, phảng phất mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, nói: "Ngươi cũng có?"

Lan Dịch Trăn gật gật đầu, nói: "Có hối tiếc."

Dừng một chút, Lan Dịch Trăn bổ sung: "Nhưng không hối hận."

Lan Dịch Trăn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, giống như tán thành lời y, thở dài nói: "Đúng vậy, nhân sinh trên đời, đều phải trải qua điều này đi."

Lan Dịch Trăn nhìn hắn thật sâu một cái, sau đó nửa quỳ trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn Lan Dịch Hoan, ôn nhu nói: "Bệ hạ, nguyện vọng lớn nhất ở đời này của thần chính là ngài có thể yên vui vô ưu. Thần nguyện ý ở bên cạnh Bệ hạ, bảo hộ trăm năm, cùng về bụi đất, cả đời này vậy là đủ rồi."

Lan Dịch Hoan nghe xong liền cười.

Hắn cong người xuống, vỗ bả vai Lan Dịch Trăn: "Ngươi có lòng rồi, đa tạ ngươi! Nhưng ta nào sống được trăm năm, có thể sống đến hai mươi lăm đã là kỳ tích. Ngươi nha.... Ngươi cứ sống thật tốt đi."

Ngón tay Lan Dịch Trăn đột nhiên run lên, biểu tình của y trong nháy mắt như bị cái gì đó đánh trúng, như đang nỗ lực chịu đựng đau đớn.

Y thấp giọng nói: "Bệ hạ, ngài không cần nói như vậy, ta không thể....."

Không thể cái gì? Không biết là y chưa nói hay là nói không rõ, dù sao Lan Dịch Hoan cũng không nghe thấy.

"Tóm lại, cảm ơn ngươi đã bồi ta."

Lan Dịch Hoan chụp xuống cánh tay Lan Dịch Trăn, nửa tự giễu nửa vui đùa: "Không bằng ta cưới ngươi vào cung."

Không nghĩ tới, Lan Dịch Trăn lại lập tức đáp một câu: "Ta nguyện ý."

Lan Dịch Hoan bật cười nói: "Ngươi nguyện ý? Ngươi là nam nhân thì nguyện ý cái gì?"

Nói tới đây, rốt cuộc hắn hình như cũng nhận ra người tới: "Hả, không đúng, ngươi.... Ngươi có phải Nhị ca không?"

Lan Dịch Trăn nhìn chăm chú vào mặt Lan Dịch Hoan.

Không biết vì sao, sau khi nói ra ba chữ "Ta nguyện ý" kia, y cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn, như thấy được hy vọng nào đó xa vời.

Bên tai giống như có giọng nói nào đó hỏi y: Ngươi là thật tình thật lòng sao?

Không phải do hứng thú nhất thời, không phải do quá mức cô đơn, không phải do cảm thấy nhân sinh đau khổ không có sự an ủi mà tìm kiếm sự ấm áp theo bản năng?

Đương nhiên không phải.

Lan Dịch Trăn không phục mà nghĩ, ta chỉ là vì thích hắn.

Cho dù đắc ý thất ý, cho dù là cô đơn tịch mịch hay hoa đoàn cẩm thốc, y chỉ là, thích người này mà thôi.

Giọng nói kia không vì sự phủ nhận của y mà biến mất, ngược lại còn không ngừng hỏi y, dụ dỗ y, muốn y phóng thích áp lực mà mình đang chịu, thể hiện ra nội tâm của mình, nói ra điều mà trong lòng y muốn làm nhất hiện tại là gì?

Y chỉ muốn....

Y chỉ muốn nói cho Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Trăn bật thốt lên: "Ta mới không phải Nhị ca của ngươi, ta cũng không muốn làm Nhị ca của ngươi."

Lời này vừa thốt ra, đáy lòng y đột nhiên nổi lên một cỗ lệ ý, cảm thấy vô cùng đau đớn chua xót.

"Ta thích ngươi, ta muốn hai chúng ta ở bên nhau."

"Muốn làm ngươi trở thành người của ta, mà ta, ta cũng sẽ vì ngươi mà dâng lên toàn bộ sinh mệnh cùng trung thành."

Lan Dịch Trăn thấp thấp mà nói: "Như thế nào để ngươi thuộc về ta...."

Khi nói chuyện, y đã không nhịn được giơ tay ra, nhẹ nhang tháo trâm cài trên đầu Lan Dịch Hoan xuống.

Mái tóc đen rơi xuống tán loạn, hô hấp của Lan Dịch Trăn hơi ngừng lại.

Y nhớ tới năm Lan Dịch Hoan sáu tuổi, mình bế hắn từ sông lên, suy nghĩ trong lòng y lúc ấy chính là, trên đời thế mà còn có hài tử kiều quý xinh đẹp như vậy, phảng phất như nếu không che chở cẩn thận, đứa bé này sẽ hoà đi với gió.

Cho nên y ma xui quỷ khiến mà mang Lan Dịch Hoan về Đông Cung, từng ngày từng ngày nhìn đứa trẻ này lớn lên cơ thể mềm dẻo như vậy, khuôn mặt tuấn tiếu như vậy, đôi mắt đa tình như vậy....

Trưởng thành thành một mỹ thiếu niên khiến người thần hồn điên đảo.

Không biết từ lúc nào, y ý thức được bản thân sinh ra dục vọng.

Dục vọng chiếm hữu, dục vọng thân cận, dục vọng khẩn cầu hắn yêu mến.

"Ca ca."

Trong lúc đang mê man, y như nghe được Lan Dịch Hoan gọi mình.

Hai chữ này như một mồi lửa, trong nháy mắt thiêu cháy huyết mạch toàn thân Lan Dịch Trăn.

Bàn tay cầm đai ngọc trên long bào, gắt gao nắm lấy, lòng bàn tay tràn ngập cảm giác chân thật là cuối cùng cũng bắt được thứ gì đó, rồi cuối cùng, kéo nó ra.

*

Lan Dịch Trăn đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

Thân thể còn khô khốc, y mất hồn mất vía, sau lưng dán một tầng mồ hôi mỏng, cảnh tượng trong mộng vẫn đang quay cuồng trong đầu, nhất thời không biết là thật hay ảo.

Tâm nguyện nhiều năm được đền bù, thoả mãn không dám tin tưởng mừng như điên cùng sợ hãi do dự đan chéo nhau, Lan Dịch Trăn hốt hoảng quay đầu, lập tức nhìn thấy Lan Dịch Hoan đang nằm bên cạnh mình trên một chiếc giường, ngủ yên vô cùng.

Lan Dịch Trăn đột nhiên ngẩn ra.

Mới vừa rồi, hai người còn ở trong mơ mái tóc đan xen, sống chết triền miên, Lan Dịch Hoan cầu y, lại sợ hãi mà ôm chặt y, run rẩy nức nở dưới thân y, hoàn toàn trở thành người của y.

Mà lúc này, Lan Dịch Hoan cái gì cũng không biết, ngủ rất ngon, mặt mày giãn ra, dung nhan an điềm, bào phục Hoàng tử mặc ngay ngắn trên người, bao lấy thân hình thon dài mảnh khảnh, mang theo sự thanh tao.

Lan Dịch Trăn lại biết, khi quần áo trên người hắn rơi xuống sẽ mở ra cảnh đẹp như thế nào, da thịt kia tinh tế như ngọc, chỉ chạm nhẹ một cái sẽ phiếm hồng....

Đúng lúc này, Lan Dịch Hoan trở mình, tay sờ sờ trên giường, sờ đến bàn tay của Lan Dịch Trăn, theo bản năng dùng ngón tay câu lấy như lúc còn nhỏ.

Cái chạm này làm Lan Dịch Trăn lập tức thanh tỉnh, cả người sợ hãi kinh hoàng.

Không đúng, những điều vừa rồi.... Chỉ là mơ.

Thì ra vừa rồi y đã ghé vào giường mà ngủ, trong mơ thấy được Lan Dịch Hoan, khi đó y quên đi thân phận của hai người, chỉ nghĩ không cần làm huynh trưởng của đối phương, sau đó buông bỏ hết thảy băn khoăn.... Muốn làm gì thì làm.

Nhìn bộ dáng không chút phòng vệ của Lan Dịch Hoan đối với mình, Lan Dịch Trăn không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng nhéo mặt hắn.

Sau đó, bắt giữ được một giọt lệ nơi khoé mắt của Lan Dịch Hoan.

Nước mắt kia không phải chịu kích động lưu lại, mà là do trước đó hắn thương tâm vì không nhận được tình cảm của mẫu thân.

Vừa rồi ánh đèn quá mờ, Lan Dịch Hoan lại luôn cười, cho nên y không có phát hiện, lúc này khoảng cách cực gần mới thấy rõ ràng.

Trước khi Lan Dịch Trăn kịp phản ứng, trái tim đã như bị một thanh sắt nóng ấn lên, đốt cháy dữ dội, khiến Lan Dịch Trăn đột nhiên cảm thấy áy náy trong lòng, hoàn toàn không biết làm sao mới phải.

Y bỗng nhiên buông tay ra, lại đột nhiên cho mình một bạt tai.

Y thế mà lại làm như vậy trong mộng, lại đối đãi với đệ đệ của mình như vậy trong mộng, này có khác gì cầm thú?

Nói cũng kỳ quái, bình thường mơ thì sẽ không thể nào nhớ rõ, nhưng theo tuổi tác tăng lên những hình ảnh đó lại càng thêm rò ràng, ví dụ như cảnh trong mơ hôm nay, y không chỉ nhớ sự tình triền miên trong đó mà còn nhìn thấy được cảnh quan nước chảy thu nguyệt, cung điện sâu thẳm trong mơ.

Đệ đệ y thời kỳ thiếu niên, đã ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, mà mình thì miệng hô Bệ hạ, cúi đầu xưng thần.

Đây là đáp án cuối cùng cho ngôi vị Hoàng đế ở kiếp trước sao?

Đối với việc này, Lan Dịch Trăn cũng không có quá nhiều khiếp sợ cùng ngoài ý muốn, ngược lại lại có cảm giác "Đương nhiên".

Lấy năng lực của Lan Dịch Hoan, chuyện này không phải không có khả năng.

Nhưng những chuyện phát sinh ngay sau đó.... Sẽ không phải là y nhân lúc cháy nhà hôi của đi?

Tay Lan Dịch Trăn run một chút, hoàn toàn không tin được mình sẽ làm vậy, lại không cách nào giải thích được vì sao cảnh trong mơ lại rõ ràng như thế.

Y hồi tưởng ngay đệ đệ lúc đó, lại phát hiện ấn tượng khắc sâu trong mình nhất là nhìn thấy Lan Dịch Hoan dù trở thành Hoàng thượng vẫn trong sáng thanh triệt như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu biến động triều chính cũng không khiến hắn trở nên chết lặng lạnh nhạt——Mặc dù có lẽ, như thế này sẽ dễ chịu hơn.

Chẳng sợ thân thể rách nát, cảm xúc tụt xuống, hắn vẫn luôn như cơn gió tươi mát ôn nhu, nhiệt tình mà đối đãi với thế giới này, đối đãi với người tiếp cận hắn, thổi tan tất cả khói mù cùng tro bụi trong góc tối tăm âm u.

Cho dù ở trong thâm cung tối tăm nặng nề, hắn cũng tìm được ánh sáng mà hắn thuộc về.

Ấm áp mà đau lòng, mê luyến lại phiền muộn.... Lan Dịch Trăn đè đè ngực, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt.

Y biết, đây mới là những điều trân quý nhất, tốt đẹp nhất mà Lan Dịch Hoan có.

Mà mình, làm sao có thể vì tư tình của mình, dùng cái gọi là tình yêu này lấp đi những thứ tốt đẹp đó?

Lan Dịch Hoan chân thành tha thiết khát vọng sự ấm áp của tình thân, bướng bỉnh mà ở trong thâm cung giữ lại một phần thiện lương cuối cùng, khí phách thiếu niên, chí khí ngút trời, lòng mang thiên hạ, vai mang xã tắc.

Yên hắn, không nên trở thành trở ngại của hắn.

Trong nháy mắt Lan Dịch Trăn tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tình của mình ở kiếp trước.

Muốn bảo hộ người này ở bên người, như không lâu trước kia ôm ấp đón nhận đứa bé kia.

Yên lặng làm bạn khi hắn cô độc thống khổ, khi hắn muốn vươn cánh bay lượn thì mở ra một bầu trời quang đãng.

Kiếp này, chỉ cần an ổn mà sống, phúc thọ lâu dài, sau trăm năm, cùng về bụi đất.

Sở cầu, chỉ như thế mà thôi.

Động tác của Lan Dịch Trăn làm Lan Dịch Hoan chốc lát bừng tỉnh mà chớp mắt một cái, hắn đã quên mất nhiệm vụ, vẫn còn nhớ rõ lời nói vừa rồi, mơ mơ mang màng nói một câu: "Ca, trong lòng ta đặc biệt khó chịu."

Lan Dịch Trăn chậm rãi ôm vai hắn, thấp giọng nói: "Không sao cả, có Nhị ca ở cạnh ngươi."

Ngày tiếp theo, trời đã sáng.

Lan Dịch Hoan mở to mắt tỉnh lại, phát hiện mình còn đang nằm trên giường ở Đông Cung, hắn cũng đã quen ngủ trên chiếc giường này, nhưng không biết vì sao hôm nay phá lệ mệt mỏi, toàn thân lên men.

Hắn duỗi người, cảm thấy có lẽ là do hắn uống quá nhiều, quả nhiên là uống rượu hỏng việc, sau đó hắn lại ngủ mất, cũng không biết nhiệm vụ hôm qua đã hoàn thành hay chưa.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một bông tuyết giữa không trung rung rinh hạ xuống.

Lan Dịch Hoan duỗi tay đón được, bông tuyết trong nháy mắt tan đi, hoà vào lòng bàn tay hắn.

Một giọng nói quen thuộc cũng vang lên trong đầu, công bố đáp án khen thưởng nhiệm vụ hôm qua: "Cho dù phát sinh chuyện gì, Nhị ca vĩnh viễn là thân nhân của ngươi, vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, phản bội ngươi."

————

Sầu Riêng: Thay một cái bìa khác, lần này chắc là đã đỡ phèn hơn trước rồi... Nhỉ?🤡🤡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK