• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lan Dịch Trăn nói xong, Lan Dịch Hoan cười một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói:"Ta không phải đã về rồi sao?"

Hắn nói, đơn giản xoay người ngồi dậy, khoanh chân nhìn Lan Dịch Trăn, hỏi y:"Ca, gần đến sinh thần ngươi rồi, có muốn lễ vật gì không?"

Lan Dịch Trăn vẫn nằm, cánh tay gối sau đầu, vẻ mặt cũng mang theo ý cười nhạt, giơ tay vỗ vỗ đầu Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan hiểu ý, cười nói:"Chỉ cần ta về? Này không tính, có thứ gì khác không?"

"Ta không thiếu thứ gì." Ánh mắt Lan Dịch Trăn dừng trên mặt Lan Dịch Hoan, chậm rãi nói:"Cũng không cần phải có thứ gì."

Lan Dịch Hoan ôm cánh tay nói:"Lời ngươi nói có chút làm người hận nha, Thái tử Điện hạ."

Hắn cởi áo ngoài trên người, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội, ném trước ngực Lan Dịch Trăn:"Mặc kệ ngươi có muốn hay không, cái này cũng là của ngươi."

Lan Dịch Trăn đoan trang cầm ngọc bội lên, phát hiện hoa văn bên trên cực kỳ phức tạp tinh xảo, là một bức phong cảnh.

Lan Dịch Hoan cười nói:"Đây là ngọc bình an ở một ngôi chùa. Nghe nói ngôi chùa kia rất linh nghiệm, mặt trên phải tự mình điêu khắc mới thành tâm, ta làm, đẹp không?"

Tay của hắn rất khéo léo linh hoạt, ở phương diện vẽ tranh điêu khắc càng có thiên phú, ngọc bội sử dụng là ngọc bảy màu, Lan Dịch Hoan lại dựa theo sắc thái cùng hoa văn để khắc ra các màu của cảnh vật, cực kỳ tinh mỹ.

Lan Dịch Trăn cầm trong tay đánh giá hồi lâu, cũng cười rộ lên, nói:"Ừm, ta rất thích."

Y cười như vậy, Lan Dịch Hoan ngược lại cảm thấy không quá bình thường, cảnh giác nói:"Có chỗ nào không đúng thì ngươi nên nói ra, ngươi đừng cười như vậy, cười đến mức làm ta dựng lông."

Lan Dịch Trăn cười quơ quơ mặt trái của ngọc bội cho Lan Dịch Hoan nhìn, Lan Dịch Hoan nhìn kỹ hồi lâu, mới phát hiện trên góc có một hình khắc kết đồng tâm nho nhỏ.

Này hẳn là đưa cho người trong lòng cầu đào hoa, nhưng vì mải mê điêu khắc mặt trước, hắn căn bản không chú ý tới.

Lan Dịch Hoan có chút ảo não:"Ai, lúc ấy không thấy rõ, lấy sai rồi."

Hắn duỗi tay hướng Lan Dịch Trăn:"Vậy ngươi trả ta đi, ta đổi cho ngươi kiện lễ vật khác."

Lan Dịch Trăn thu ngọc lại, nhướng mày nói:"Cho ta thì chính là đồ của ta, ngươi còn muốn lấy lại?"

Nếu muốn, vậy mà vừa rồi còn cười như vậy, rõ ràng đang chơi hắn, người xấu.

Lan Dịch Hoan bĩu môi, nói:"Được thôi, ngươi muốn cầm liền cầm đi, sau lại đưa cho Thái tử phi cũng đúng."

Lan Dịch Trăn nói:"Không có Thái tử phi, tìm không ra."

"Ngươi đúng thật làm người nhọc lòng."

Nói tới đây, Lan Dịch Hoan lại nghĩ tới phần thưởng trước kia hắn lấy được từ hệ thống, nhưng nhiều năm rồi "Tâm tình luyến ái" vẫn còn đó, không nhịn được tiếc hận.

Hắn lắc lắc đầu, thấm thía mà nói:"Nhị ca, ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc thích kiểu người thế nào?"

Lan Dịch Trăn cẩn thận nghĩ, sau đó nói:"Không tưởng tượng ra."

Lan Dịch Hoan dở khóc dở cười.

Hắn cảm thấy Lan Dịch Trăn đúng là đầu gỗ, một phen tuổi rồi mà cái gì cũng không hiểu.

Lan Dịch Hoan cũng không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng hắn xem qua không ít bản thoại, tự xưng là ở phương diện này vẫn có chút tâm đắc, liền nghiêm trang nói với huynh trưởng:"Này có gì mà không nghĩ ra được? Ngươi nghĩ thử, ngươi ở bên người nào thì thấy vui vẻ hạnh phúc nhất, người đó làm gì nói gì ngươi cũng thấy đáng yêu, thời thời khắc khắc đều muốn ở cạnh người đó, thật sự không có sao?"

Lan Dịch Trăn nghĩ theo lời Lan Dịch Hoan, phát hiện nếu nói như vậy.... Quả thật là có một người.

Người này lúc này đang khoanh chân ngồi bên cạnh y, nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt đen láy, lông mi thật dài chớp chớp, rất giống một tiểu ngốc nghếch xinh đẹp.

Nhưng trên thế giới này, Lan Dịch Trăn không tài nào tìm được, người có thể so được với vị trí của đệ đệ y.

Không, thậm chí phải nói, bất luận người nào trong cảm nhận của y, so với một phần mười, thậm chí là một phần trăm của Lan Dịch Hoan cũng không bằng.

Y không cách nào tưởng tượng trong lòng mình còn có thể có người khác, chiếm giữ vị trí quan trọng hơn Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan tò mò tiến gần đến Lan Dịch Trăn:"Này."

Thiếu niên vừa trưởng thành, đã mơ hồ nhìn ra hình dáng thanh tuấn anh đĩnh, môi hồng răng trắng, đôi mắt thu thuỷ, mái tóc đen dài rối tung trên vai, như dòng suối uốn lượn trong đêm xuân, làm người hoảng hốt.

Lan Dịch Hoan quơ quơ tay trước mặt Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, mang theo cảm giác như thứ gì đó bị đánh vỡ, không nói rõ thẹn quá hóa giận, nói:"Tuổi tác còn nhỏ, cứ lo chuyện không đâu. Nằm xuống!"

Y bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, cảm thấy có chút lạnh, trực tiếp nhét vào chăn của mình:"Ngươi mặc mỏng như vậy lại không đắp chăn, không thấy lạnh sao?"

Lan Dịch Hoan không nghĩ tới y lật mặt cứ như lật sách, nhịn không được lẩm bẩm:"Lão nam nhân không cưới được tức phụ đúng là tính tình kỳ quái."

Lan Dịch Trăn lập tức bị Lan Dịch Hoan chọc cười:"Ngươi mau ngủ đi cho ta!"

Tuy rằng Lan Dịch Hoan không còn là tiểu oa nhi như lúc trước, nhưng Lan Dịch Trăn vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng ném hắn xuống giường, lưu loát lấy chăn bọc hắn lại thành một cái cuốn, còn thuận tay lăn lăn trên giường.

Miễn cho hắn muốn nằm ở ngoài, nửa đêm lại ngã xuống.

Lan Dịch Hoan dưới sự áp chế của huynh trưởng đành nằm yên.

Nhưng thật ra ngủ như vậy rất ấm áp, vẫn là bởi vì khi nhỏ hắn thường hay đá chăn, Lan Dịch Trăn liền phát minh ra mấy biện pháp, càng quan trọng hơn là, có Lan Dịch Trăn nằm nên cạnh, lại nhiều thêm sự ấm áp.

Tươi cười trên mặt Lan Dịch Hoan nhạt dần, trong lòng cảm thấy có chút không yên.

Hắn lần này ra ngoài, trên cơ bản đã an bài đường lui cho mình, bao gồm lộ tuyến đi về phía nam, thân phận mới, cùng với mấy cái sinh ý an cư lạc nghiệp.

Nói cách khác, Lan Dịch Hoan tuỳ thời có thể rời Hoàng cung, bắt đầu những ngày sống như người bình thường mà từ lúc trọng sinh đến nay hắn đã chuẩn bị.

Vì thế hắn đã đợi mười mấy năm, nhưng khi ngày này thật sự sắp tới, trong lòng Lan Dịch Hoan có chút mờ mịt.

Từ lúc bắt đầu, hắn cũng không có hướng tới cuộc sống bên ngoài bao nhiêu, đơn thuần là vì muốn ra khỏi cung, nhưng một đời này, hạ quyết tâm dứt bỏ mấy người Tề Quý phi, lại có ràng buộc khác trong cung.

Lời này, hắn làm sao để nói với Thái tử đây?

——-Nhị ca, ta phải đi rồi, cả đời này sẽ không trở lại?

Này nói xong chắc chắn hắn sẽ không đi được.

Từ đầu Lan Dịch Hoan tính toán sẽ giả chết.

Khi đó vừa mới trọng sinh, thoát khỏi Tề Quý phi tới Đông Cung, không quen thuộc với ai cũng như hoàn cảnh ở đó, Lan Dịch Hoan cảm thấy như vậy rất tốt.

Lúc ấy hắn nghĩ, hắn trọng sinh trở về, vốn dĩ là một người dư thừa, ở Đông Cung cũng sẽ không bị chú ý, cứ như vậy, lúc lớn lên tuỳ tiện tìm một lý do giả chết, sau đó thay tên đổi họ, cao chạy xa bay, thoát khỏi thân phận Hoàng thất, là biện pháp tốt nhất.

Nhưng hiện tại không giống vậy, nếu nghe tin hắn chết, Nhị ca sẽ thương tâm.

.... Hẳn là như vậy đi.

Nếu chỉ thương tâm thôi cũng không quan trọng, thương tâm một thời gian, cảm xúc qua đi, chuyện xưa của cố nhân rồi cũng dần quên, Lan Dịch Hoan chính là lo lắng cái tình tình của Lan Dịch mà thôi.

Mấy năm nay hắn hiểu rõ, Nhị ca của hắn, ngày thường nhìn bình tĩnh lý trí, nhưng khi xúc động lên, đúng thật là muốn mệnh, căn bản không biết y sẽ làm ra chuyện gì, đây cũng là lý do Lan Dịch Hoan chậm chạp chưa động.

Suy cho cùng, một người sống nhiều hơn những người khác một đời, nếu không có trí nhớ dài, còn sẽ trầm mê với thân tình mà phạm lại sai lầm, kia cũng quá ngu xuẩn.

Cho nên Lan Dịch Hoan luôn ngóng trông Lan Dịch Trăn nhanh chóng thành thân, nếu y có Thái tử phi cùng hài tử, như vậy, khi nghe được tin đệ đệ qua đời cũng sẽ có người ở bên cạnh bầu bạn an ủi.

——-Nhưng nếu như vậy, Nhị ca có lẽ sẽ mau chóng quên mất ta đi.

Trong lòng Lan Dịch Hoan có đủ loại ý niệm, thân mình không hề nhúc nhích, Lan Dịch Trăn cứ nghĩ là hắn không ngủ được, bỗng nhiên hỏi:"Làm sao vậy, lạnh không? Đem chân đặt lên đùi ta, ta ủ ấm cho."

Lan Dịch Hoan nói:"Không cần, không phải."

"Nhị ca......" Hắn xoay người lại, hỏi:"Nếu, nếu như ta chết, ngươi sẽ làm sao?"

Lan Dịch Trăn giật mình, ngay sau đó nhíu mày mà nói:"Sao ngươi cả ngày cứ suy nghĩ miên man thế này? Chết cái gì mà chết, ngươi phải sống thật lâu mới đúng!"

Y phá lệ kiêng kỵ loại lời nói này của Lan Dịch Hoan, sau đó lại giận dỗi bổ sung:"Ta lớn tuổi hơn ngươi, nếu chết thì cũng là ta chết trước."

Lan Dịch Hoan không sợ vẻ lạnh mặt của y chút nào, nói:"Nếu, ta bảo là nếu thôi mà."

Kỳ thật hắn đôi khi cũng nghĩ, đời trước sau khi trơ mắt nhìn hắn chết, Lan Dịch Trăn đã làm gì.

Khóc rống một hồi kết thúc tình huynh đệ sau đó vui mừng mà kế thừa đại vị? Hay là truy phong cho hắn cái tôn hào rồi đại táng?

Đời trước tốt xấu gì hắn cũng có chút chiến tích, ngày lễ ngày Tết hẳn là cũng có người đến tế bái, không đến mức quạnh quẽ đi...

Lan Dịch Hoan nói:"Ta đột nhiên nghĩ tới, sau đó rất muốn biết thôi."

Lan Dịch Trăn trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:"Ta sẽ thương tâm."

———Ta sẽ không sống nổi.

Một câu này, cũng tự nhiên xuất hiện trong lòng y, chỉ là trong hoàn cảnh lúc này, tựa hồ có chút khoa trương, cho nên Lan Dịch Trăn không có nói.

Y chỉ giơ tay, sửa mái tóc rối của Lan Dịch Hoan, nói:"Sẽ vô cùng thương tâm. Cho nên ngươi phải sống thật tốt, sống thật lâu, thật khỏe mạnh."

Lồng ngực Lan Dịch Hoan nóng lên, ngữ khí của Lan Dịch Trăn quá mức nghiêm túc, làm ý nghĩ trêu đùa của hắn mất hết, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói:"Được, sống thật tốt. Ta không nói bừa nữa."

Lan Dịch Trăn nói:"Nên như vậy."

Y giống như dỗ hài tử mà vỗ vỗ trên người Lan Dịch Hoan, nói:"Được rồi, nhanh ngủ đi, buổi sáng ngày mai phải về kinh thành rồi."

Lan Dịch Hoan ngoan ngoãn gật đầu, mặt hướng về phía Lan Dịch Trăn, nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, hắn hạ quyết tâm, không dùng cách giả chết.

Có thể tìm một cái cớ nhu hoà một chút.

Tỷ như sau khi ra ngoài chơi, hắn có thể nói là gặp được nữ tử mình thích ngoài dân gian, cho nên muốn ở bên ngoài thành thân, vậy là có thể thuận lý thành chương mà rời kinh thành, thường thường còn có thể về thăm Lan Dịch Trăn.

Nếu về sau hắn thật sự cưới vợ sinh con, vậy ca ca nhất định cũng sẽ cao hứng cho hắn, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?

Lan Dịch Hoan không nhịn được mà nghĩ, nếu hắn không phải là Hoàng tử thì tốt rồi, nếu hắn và Lan Dịch Trăn chỉ là bằng hữu, hoặc là huynh đệ kết bái, như vậy vừa không phải lo lắng cùng nghi kỵ vì ngôi vị, lại có thể ở chung như bây giờ.

Đáng tiếc, sinh ra trong Hoàng thất không thể lựa chọn, như vậy hiện tại loại an bài này khả năng là kế hoạch chính đáng nhất.

Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Lan Dịch Trăn nằm bên cạnh Lan Dịch Hoan, cũng có tâm sự của riêng mình, bỗng nhiên nghe đệ đệ nói mớ:"Nhị, nhị ca.... Nếu không cưới được tức phụ, sẽ cô đơn cả đời.... Ngốc, ngốc."

Nghe được lời hắn nhắc đi nhắc lại, Lan Dịch Trăn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cảm thấy buồn cười.

Tiểu tử thúi, lúc nào cũng phải để người ta lo lắng, chính mình nói ngủ liền ngủ, nằm mơ còn không quên tổn hại y.

Tiểu gia hỏa phiền toái này, chính là.... Cuối cùng đã trở về.

Ánh trăng ôn nhu chiếu vào, trong lòng y một mảnh an bình.

Mưa đã tạnh, ngày mai, trời nhất định sẽ nắng.

*

Lan Dịch Hoan hơn nửa đêm tung tăng nhảy nhót không ngủ được, buổi sáng lúc khởi hành lại ngủ nướng.

Lan Dịch Trăn đào Lan Dịch Hoan ra khỏi ổ chăn, lúc xoay người tìm áo cho hắn, phát hiện gia hỏa này lại chui vào chăn ngủ tiếp.

Vất vả một hồi, Lan Dịch Hoan mới mơ màng rời khỏi giường, rửa mặt súc miệng xong, bị Lan Dịch Trăn nhét đầy miệng thức ăn, một bên nhai một bên bị y kéo lên xe ngựa, ghé vào đùi Lan Dịch Trăn tiếp tục ngủ, tới cung rồi, về đến Đông Cung tiếp tục ngủ.

Ngủ đến chạng vạng.

Lan Dịch Hoan từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, thẳng tắp ngồi dậy, cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa tinh thần còn hồi phục gấp trăm lần.

Màn đêm buông xuống, đây mới chân chính bắt đầu một ngày!

Vì thế, nghe Đại Công chúa gọi hắn qua ăn cơm, đúng lúc Lan Dịch Hoan có mang chút lễ vật từ bên ngoài về cho nàng, liền thay quần áo, vui vẻ đi đến.

Đời trước hắn và Đại Công chúa quan hệ cũng không tính là quen, nhưng đời này sau khi cải thiện quan hệ với Bát Hoàng tử, Lan Dịch Hoan thường xuyên tới cọ cơm, đến đây là cũng ngựa quen đường cũ.

Hắn vừa vào cửa, thấy trước mắt là một bàn đồ ăn lớn, lại thấy Bát Hoàng tử ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay cầm đũa, không kiên nhẫn mà gõ chiếc đĩa trước mặt, giống như ăn mày trên đường.

Lan Dịch Hoan thấy đối phương không cao hứng, tâm tình liền tốt, chào hỏi:"Ai, sao ngươi lại ở đây? Tới cọ cơm?"

Bát Hoàng tử chờ Lan Dịch Hoan đến mức sắp chết đói, đáng tiếc Đại Công chúa lại không cho ăn trước, đành cầm đũa trong tay không biết làm gì, lại nghe Lan Dịch Hoan hét to một tiếng như vậy, Bát Hoàng tử liền vui vẻ.

Bát Hoàng tử ném đũa trong tay tới, nói:"Ngươi còn không biết xấu hổ nói lời này sao? Đây là tỷ của ta! Ta mỗi ngày đều tới điện của tỷ, ai như ngươi, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng ở đâu!"

Lan Dịch Hoan chào hỏi Đại Công chúa, ngồi xuống nói:"Ta là đọc ngàn quyển sách, hành ngàn dặm đường."

Bát Hoàng tử nói:"Đường này ngươi đi cũng đủ xa, thiếu chút nữa bỏ lỡ đại sự."

Lan Dịch Hoan nói:"À, ngươi là nói sinh thần của Nhị ca hả? Này không phải còn nửa tháng sao."

Bát Hoàng tử nhếch khoé miệng.

Không biết vì sao, Quan Lệ phi coi như là người bên Thích Hoàng hậu, Bát Hoàng tử lại luôn xem Thái tử không vừa mắt, vốn dĩ định nói "Sinh thần của hắn thì tính là đại sự cái gì", nghĩ lại thấy có chút bất kính, vẫn là nuốt trở về, chỉ nói:"Là Đại tỷ kén rể."

Lan Dịch Hoan ngẩn ra.

Lúc này hắn mới nhớ, đúng ra là Đại Công chúa hai năm trước đã phượng đài chọn rể mới đúng.

Dựa theo hướng đi đời trước, nàng sẽ cùng tân Võ Trạng nguyên Đặng Tử Mặc nhất kiến chung tình, thuận lý thành chương mà thành thân.

Nhưng sau lại không biết vì sao, tình cảm của hai người rạn nứt, Đại Công chúa chúa đốt phủ Công chúa tự sát, mà Đặng Tử Mặc lại không thấy tung tích.

Cho nên đời này, lần phượng đài chọn rể hai năm trước, Lan Dịch Hoan an bài để hệ thống cho Đại Công chúa một hồi bệnh, thành công bỏ lỡ Đặng Tử Mặc.

Từ đó về sau, Quan Lệ phi cũng vài lần đề cập chuyện này, nhưng Đại Công chúa không thấy hứng thú, chuyện hôn sự cứ thế kéo dài.

Cho đến lúc này, ngày tuyển phi cho Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử được đề ra, bên Đại Công chúa, Quan Lệ phi cũng nài nỉ Hoàng thượng an bài cho nàng.

Như vậy, hy vọng lần này Đại Công chúa có thể tìm được lang quân như ý, chẳng qua thời điểm nàng thành thân, chỉ sợ Lan Dịch Hoan đã đi rồi.

Trước mặt tựa hồ thấy được cảnh tượng liệt hoả hừng hực ở đời trước, bên tai, lại là thanh âm ôn nhu mà quan tâm của Đại tỷ:"Tiểu Thất, làm sao vậy?"

Lan Dịch Hoan cười nói:"Không có gì, ta chỉ quá kinh ngạc thôi."

Hắn giơ ly lên, nói:"Câu này của Bát đệ nói đúng rồi, này đúng là chuyện lớn, ta phải chúc mừng Đại tỷ. Đáng tiếc lúc này ta không mang lễ vật gì thích hợp, mấy ngày nữa sẽ cho người chọn ra, bổ sung sau."

Đại Công chúa gắp cho hắn khối xương sườn, nói:"Không cần lễ vật, đến lúc đó chỉ cần ngươi tới là được rồi."

Lan Dịch Hoan ha ha cười, lại không đáp lời, uống chén rượu, nhịn không được lại nói:"Ngươi nhất định phải tìm được một lang quân thật tốt, nhớ kỹ, phải chọn được người thật tốt."

Bát Hoàng tử nói:"Này còn cần ngươi nói? Đó là đương nhiên. Dù sao cũng không thể giống như ngươi, cả ngày chỉ biết rông ruổi bên ngoài."

Bát Hoàng tử chỉ kém Lan Dịch Hoan ba tháng, từ nhỏ đều đọc sách giống nhau, cũng học cưỡi ngựa bắn cung giống nhau, Bát Hoàng tử còn cho rằng bọn họ về sau sẽ cùng nhau vào triều, cùng nhau chinh chiến sa trường.

.......... Ngươi tranh ta đoạt.

Kết quả không ngờ, Lan Dịch Hoan khi trưởng thành chí không ở đây, ngược lại mỗi ngày đều chạy khỏi cung, Bát Hoàng tử cũng không biết rốt cuộc bên ngoài kia có gì tốt.

Có hồi Bát Hoàng tử nói muốn đi cùng Lan Dịch Hoan, hành lý đều đã thu thập tốt, cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, kết quả bị Lan Dịch Hoan quăng ngã một cái, làm Bát Hoàng tử oán khí tận trời, thường thường liền đem chuyện này ra nói mấy câu.

Đấu võ mồm, Bát Hoàng tử vẫn luôn kém hơn Lan Dịch Hoan, sau khi nói xong, toàn bộ tinh thần đề phòng, chờ Lan Dịch Hoan phản kích.

Kết quả Lan Dịch Hoan thế mà không so đo, đem ly lên, hướng về Bát Hoàng tử cười cười, nói:"Mời."

Sau khi nói xong, hắn đem ly rượu qua, nhẹ nhàng chạm vào ly của Bát Hoàng tử.

Bát Hoàng tử nhịn không được nhìn hắn vài cái.

Chờ đến lúc ăn cơm xong, hai người ra khỏi cung của Đại Công chúa, Lan Dịch Hoan không nói gì, Bát Hoàng tử há miệng thở dốc, rốt cuộc không nhịn được mà nói:"Này...."

Lan Dịch Hoan quay đầu lại, cười như không cười liếc mắt nhìn một cái, nói:"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Bát Hoàng tử nói:"Ta cảm thấy ngươi hôm nay không quá bình thường....."

Lan Dịch Hoan cúi đầu, tháo trường kiếm vẫn luôn đeo bên hông xuống.

Tinh thần Bát Hoàng tử rung lên:"Như thế nào, tại đây? Ngươi cuối cùng cũng quyết định so đo với ta?"

Bát Hoàng tử lui về sau hai bước, thủ thế:"Này mới bình thường! Tới, ta dùng tay không đánh với ngươi!"

Lan Dịch Hoan lại ném trường kiếm vào ngực đối phương, nói:"Cầm."

Bát Hoàng tử ngơ ngác ôm kiếm:"Hả?"

Lan Dịch Hoan nói:"Lần này ra ngoài, mang từ bên ngoài về cho ngươi, vật kỉ niệm."

Bát Hoàng tử bán tín bán nghi mà kéo kiếm ra, tinh quang bắn ra bốn phía, vừa không bị gãy, cũng không phải tùy tiện mua ở quán ven đường, đúng thật là kiếm tốt.

Trong lòng Bát Hoàng tử cao hứng lên, một chút cũng không muốn thừa nhận là vừa rồi thấy Lan Dịch Hoan chỉ tặng đồ cho Đại Công chúa mà không cho mình, còn lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn vài lần.

Bát Hoàng tử vuốt một đường thân kiếm, nói:"Chà.... Kiếm này, cũng không tệ, tốt hơn dao phay trong bếp một chút. Tuy rằng không phải rất muốn, nhưng ta cố gắng nhận vậy...."

Lan Dịch Hoan bị bộ dáng làm giá của đối phương làm buồn nôn, vô ngữ nói:"Huynh đệ, không phải chứ, ngươi giả bộ cũng tốt quá rồi đó."

Bát Hoàng tử đúng thật rất dễ bị chọc giận, cũng rất dễ dỗ, lúc này cười cười, thế mà không cãi lại, ngược lại nói:"Hôm nay vì sao tốt với ta vậy? Nói đi, nếu như ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì, ta có thể đại phát từ bi mà giúp ngươi một chút."

Lan Dịch Hoan nói:"Này đúng là không có, ngươi chỉ cần không có việc gì tìm ta thì ta liền cảm ơn ngươi."

Hắn ngẫm lại thấy mình phải đi, lại ngẫm lại tính tình của Bát Hoàng tử, vẫn là dặn dò thêm vài câu cho thoả đáng:"Đúng rồi, ngươi về sau không cần sặc hoả với Thái tử. Ngươi cũng biết, bất kể ngươi làm cái gì cũng không tạo ảnh hưởng gì cho hắn, hà tất đối nghịch làm gì?"

Nụ cười trên mặt Bát Hoàng tử chậm rãi rút đi.

Tay đang vuốt ve thân kiếm dừng lại, Bát Hoàng tử quay đầu, nhìn Lan Dịch Hoan, nói:"Ta nói ngươi hôm nay đột nhiên tặng ta một thanh kiếm, thì ra cũng chỉ vì Thái tử."

Lan Dịch Hoan nói:"Ta nói thật, ngăn ngươi đối nghịch hắn, chủ yếu cũng vì lợi ích của ngươi thôi."

Bát Hoàng tử nói:"Phi! Đều là huynh đệ, ngươi vĩnh viễn chỉ hướng về hắn. Dù sao trong lòng ngươi, hắn mạnh nhất, hắn lợi hại nhất, hắn tốt nhất là được! Chịu không nổi bộ dáng hai người các ngươi cả ngày dính bên nhau."

Lan Dịch Hoan nói:"Không phải chứ, ngươi là cẩu hả đại ca? Tính tình lúc nào cũng vậy. Quan hệ của nương ngươi và Hoàng hậu rất tốt, mấy năm nay ta cũng không thấy Thái tử đắc tội ngươi, nhiều lắm cũng chỉ là lúc nhỏ phạt ngươi chép nhiều kinh thư mà thôi, ngươi thế nào mà có nhiều ý kiến về hắn như vậy?"

Bát Hoàng tử cứng cổ, căm giận không nói.

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một hồi, hoài nghi nói:"Chẳng lẽ bởi vì ta?"

Cả người Bát Hoàng tử chấn động, vội vàng nói:"Ngươi, ngươi nói bậy! Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đừng có tự tâng bốc bản thân!"

Lan Dịch Hoan nói:"Đúng vậy, ta cũng thấy thật kỳ quái. Ta còn tưởng quan hệ của chúng ta đã tốt hơn rồi, ngươi thế mà vẫn còn chán ghét ta?"

Bát Hoàng tử vẻ mặt khó hiểu:"A?"

Lan Dịch Hoan nói:"Không quan trọng, dù sao ngươi nghĩ thế nào về ta đối với ta cũng không sao cả. Mấu chốt là ngươi không đừng vì ghét ta mà ghét luôn cả Thái tử, bằng không cuối cùng người gặp xui xẻo vẫn là ngươi."

Hắn đây cũng là vì nghĩ cho Đại Công chúa, về sau hắn không ở đây, Bát Hoàng tử nếu chọc giận Lan Dịch Trăn, mà không có người đứng ra khuyên bảo, Bát Hoàng tử không thể làm gì Lan Dịch Trăn, nhưng Lan Dịch Trăn thì chưa chắc.

Lan Dịch Hoan chỉ là có ý tốt thôi, trời đất chứng giám.

Bát Hoàng tử sửng sốt một hồi mới hiểu được mạch não của Thất ca, tức giận đến mức nói lắp:"Ta, ta khi nào vì chán ghét ngươi mà chán ghét Thái tử? Ta là nói, ngươi, ta——-"

Lan Dịch Hoan đứng đối diện chờ đối phương nói, mặt mày như hoạ, dáng người phong lưu, rõ ràng là bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, lại có một đôi mắt sáng ngời hồn nhiên, sạch sẽ thanh triệt.

Trên mặt hắn hàm chứa vài tia nghi hoặc, liền như vậy nhìn Bát Hoàng tử, làm Bát Hoàng tử quên mất luôn những gì muốn nói.

Bát Hoàng tử càng thêm tức giận, dậm chân một cái thật mạnh, nói:"Ha! Ngươi cùng kẻ ngốc không khác gì nhau, nói nữa cũng vô dụng!"

Lan Dịch Hoan bất mãn nói:"Này, ngươi đừng có quá đáng."

Bát Hoàng tử liên tục lắc đầu, che ngực lại xoay người rời đi, Lan Dịch Hoan lại nói:"Ngươi định đi đâu? Đường về cung của ngươi đâu phải phía đó."

Bát Hoàng tử nói:"Ta đến ngâm mình ở hồ Thái Dịch đây! Nếu không ta sợ ta sẽ nổ chết!"

Nói xong, Bát Hoàng tử cũng không quay đầu lại mà chạy, phảng phất sợ Lan Dịch Hoan nói thêm gì đó.

Lan Dịch Hoan lắc đầu, lẩm bẩm:"Cả hai đời đều là kiểu tính tình này, ngươi không nổ chết ta cũng kinh ngạc."

Nói xong, hắn lại nghĩ, nếu cả hai đời đều là tính tình này, Bát Hoàng tử vẫn không bị người đánh chết, chứng tỏ số mệnh còn rất tốt, mình cũng không cần quá nhọc lòng.

Dù sao nói cũng nói rồi, về sau Lan Dịch Hồng thích lăn lộn thế nào, mình cũng xem không vào, mắt không thấy tim không đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK