Trời đang giữa thu, lá cây phong bên cạnh hòn bộ* đã chuyển sang màu đỏ. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá dưới ánh nắng óng ánh như muốn bốc cháy.
*hòn bộ: núi giả
Những con sóng trên hồ Thái Dịch lưu động nhẹ nhàng, vài chiếc lá phong rơi xuống mặt nước, sau đó cuộn tròn mà trôi đi xa.
Khi Lan Dịch Hoan lần nữa mở mắt, chính là cảnh tượng như vậy.
Hắn cúi đầu, nhìn ảnh ngược của mình trên mặt hồ, phản chiếu lại là bộ dáng một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Tuy là một đứa trẻ, nhưng có thể nhìn thấy được những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt non nớt.
Đôi mắt to tròn đen láy, lông mi dài hơi cong, đôi môi đỏ mọng, làn da tinh tế trắng nõn, tựa như một khối ngọc được điêu khắc tinh xảo. Có thể thấy được, đứa trẻ này lớn lên sẽ là một mỹ nhân.
Đúng thực là bộ dáng lúc nhỏ của Lan Dịch Hoan.
Chuyện này...rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ ảo giác trước khi chết vẫn chưa kết thúc?
"Lão Thất, ta tìm ngươi cả buổi trời, thì ra ngươi trốn ở đây. Có năng lực thì đừng chạy, hoặc ngươi đền nghiên mực cho ta, hoặc là xin lỗi, nếu không hôm nay đừng hòng ta tha cho ngươi."
Đúng lúc này, một đám thiếu niên chạy tới, dẫn đầu là một đứa trẻ tầm tuổi Lan Dịch Hoan. Nhìn thấy Lan Dịch Hoan thì liền dừng lại chống tay đe doạ.
Người này chính là Bát Hoàng tử Lan Dịch Hồng, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Lan Dịch Hoan, chỉ sau hắn ba tháng.
Phía sau Lan Dịch Hồng, có một bé trai đang đứng nở một nụ cười vừa đắc ý vừa ác liệt.
Người kia là Tề Thì, cháu trai của Tề Quý phi, biểu ca của Lan Dịch Hoan, nhưng đối với hắn quan hệ không tốt, luôn thích ở một chỗ với Bát Hoàng tử.
Sau này, mưu đồ cùng Thái hậu giúp Ngũ Hoàng tử lên ngôi, những việc xúi giục phản loạn, không hề thiếu gã.
Mà một màn trước mắt, hắn thấy vô cùng quen thuộc.
Nhớ rõ khi còn đọc sách ở trong thư phòng, thời điểm giờ học buổi tối kết thúc, Tề Thì ở phía sau cố tình vấp phải hắn, nhưng Lan Dịch Hoan thành công né được. Chính gã lại làm rơi nghiên mực trên bàn Bát Hoàng tử.
Bát Hoàng tử lúc trở lại vô cùng tức giận, gã liền nói chuyện này do Lan Dịch Hoan làm ra. Nói hắn trước nay luôn căm ghét Bát Hoàng tử, nên bây giờ hận cũ hận mới chồng lại, làm ra chuyện này.
Lan Dịch Hoan một thân một mình không địch lại Bát Hoàng tử, một trận kia hắn thua, còn suýt bị Tề Thì đẩy xuống nước, hai bên náo động một hồi.
Nhưng lúc Tề Quý phi tới, không trách cứ cháu trai bà ta, còn cho rằng Lan Dịch Hoan kiêu ngạo, độc đoán, gây rối khắp nơi.
Những chuyện đang diễn ra trước mắt quen thuộc lại chân thực, không giống như ảo giác.
Trong thời khắc tử vong, ý thức mơ hồ nghe được câu:"...Bởi lời thỉnh cầu của vạn dân, đặc biệt ban tặng cho ngươi cơ hội trọng sinh.", "Hiện tại là triều Đại Ung, năm Chính Bình thứ hai mươi bảy, ngươi mới sáu tuổi."
Trọng sinh, trọng sinh...?
Không phải ảo giác cũng không phải mơ, hắn thực sự... trọng sinh.
Hắn trọng sinh trở về nơi hắn không lưu luyến nhất, trở về Hoàng thất mà hắn luôn muốn tránh xa.
Tựa như một lời cảnh tỉnh.
Đợi khi đem tất cả sự tình hiểu rõ, cảm giác đầu tiên Lan Dịch Hoan cảm thấy không phải niềm vui sướng, mà lại là một trận vắng vẻ mù mịt.
Hắn không biết trải qua lần nữa cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Cũng không biết phải đối mặt thế nào với những người hắn đã từ biệt. Có thể sống lại hẳn là việc tốt nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lan Dịch Hoan hồi thần, hết thảy tiến triển như kiếp trước, Tề Thì vọt tới trước mặt, dùng sức đẩy hắn.
"Tại sao ngươi không nói gì? Hay là chột dạ?"
Lần này, Lan Dịch Hoan không né tránh, trực tiếp ngã xuống hồ.
Tuy rằng hồ nước nông không đủ nhấn chìm ai, nhưng Lan Dịch Hoan không cử động, nhắm hai mắt lại để cơ thể mình tự do ngã xuống.
"Này, Lão Thất, ngươi..."
"Rầm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, tất cả mọi người đều không khỏi sửng sốt.
Ngay cả Tề Thì đẩy Lan Dịch Hoan cũng kinh ngạc, gã không nghĩ tới đối phương thế mà đứng yên đó để gã đẩy, thậm chí còn ngã xuống hồ.
Dù thế nào, Lan Dịch Hoan vẫn là Hoàng tử, ngày thường gã đến tìm hắn gây phiền toái cũng chỉ dám xúi giục Bát Hoàng tử dẫn đầu.
Trong im lặng, có người hét lên:"Tề Thì, là ngươi dìm chết Thất Điện hạ!"
Tề Thì giật mình, cả người run rẩy:"Không, không có khả năng..."
Bên kia, những người thân cận Lan Dịch Hoan đều khẩn trương, một số muốn nhảy xuống nước cứu người, một số người lại tìm Tề Thì hỏi cho ra lẽ. Không ai ngăn được ai, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:"Các ngươi đang làm gì?"
Giọng nói trong trẻo, không lớn, trong sự ồn ào phá lệ rõ ràng. Ngay sau đó, các thị vệ bước ra ngăn cản bọn nhỏ đang kinh hoàng, tức giận.
Một thân ảnh màu vàng mơ bước tới.
Là một thiếu niên độ mười bốn mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày tuấn tú thanh nhã, môi mỏng ẩn ẩn ý cười. Rõ ràng là một tướng mạo văn nhã hoà khí, thời điểm mắt phượng bình tĩnh quét về phía người khác lại có sự sắc bén, không giận tự uy.
Đây là Thái tử đương triều, Lan Dịch Trăn.
Kể từ ngày Đại Ung kiến quốc, y chính là vị trữ quân có quyền thế nhất. Thời điểm này, Chính Bình Đế trầm mê trong đạo thuật luyện đan, tuy rằng ngồi trên ngai Hoàng đế nhưng hàng năm không để tâm triều chính, đem quốc gia đại sự đều giao cho Thái tử xử lý.
Có thể nói, vị Thái tử trẻ tuổi này nắm tất cả quyền lực, những người khác đối với y phá lệ nhiều phần kính sợ.
Lúc này phát hiện người đến là Thái tử, xung quanh nhất thời im lặng.
Lan Dịch Trăn bước đến bờ hồ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Chân y bước xuống hồ nước, có người liền thấp giọng nói "Điện hạ.", nhanh chóng tiến lên.
Lan Dịch Trăn dơ tay, thị vệ muốn đến hỗ trợ liền dừng lại, nhìn Lan Dịch Trăn cúi người xuống, đem Lan Dịch Hoan từ trong nước ôm ra.
"Thất đệ."
Giọng nói y ôn nhu, nhưng lại lãnh đạm, không mang độ ấm:"Nên tỉnh rồi."
Mọi người khẩn trương nhìn người trong lòng Thái tử, khi y gọi hắn, lông mi Lan Dịch Hoan run nhè nhẹ, một lát sau, hắn quả nhiên mở mắt. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, không xảy ra chuyện gì là được.
Lan Dịch Hoan cảm thấy cái ôm này vô cùng quen thuộc, chính là không lâu trước đó hắn nằm trong lòng y mà chết.
So sánh với lúc trước, Thái tử Nhị ca bây giờ vẫn còn là thiếu niên, nụ cười xa cách, không một chút quan tâm.
Đúng rồi, bọn họ lúc này tựa hồ vẫn chưa quen biết.
Nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không đứng dậy, cho dù nghe thấy Tề Thì thấp giọng nói:"Lúc nãy là hắn giả vờ, ta không có dùng sức", hắn cũng không quan tâm.
——Hắn lúc này, thật sự không có tâm trạng.
Thật phiền a, hắn không hiểu, ông trời làm vậy là có ý gì.
Chỉ hắn lúc chết đã thề, chỉ cần không sinh ra trong Hoàng thất, dù có thành heo chó, dù thành một kẻ điên, hắn cũng sẽ chấp nhận.
Không những ước muốn không thực hiện được mà tình huống trước mắt lại trầm trọng hơn. Hắn không chỉ sinh ra trong Hoàng thất mà còn sinh trong cùng một Hoàng thất tận hai lần.
Hắn hận không thể trở lại, đem chính mình đầu thai lần nữa.
Cái gì cũng đừng nói, thân thể hắn tuy chưa chết, nhưng tâm đã chết rồi. Lan Dịch Hoan cảm thấy, trên đời này hẳn không yêu cầu một người đã chết phải giữ đúng lễ nghĩa.
Cho nên, tuy rằng đã nhận ra thái độ của Thái tử lạnh nhạt, hắn lại cảm thấy cái ôm của đối phương thực sự thoải mái, liền nằm bất động. Mọi người đều biết hắn chưa hôn mê, nhưng nếu hắn không muốn nói chuyện, vậy hắn không nói.
Nếu không chịu, vậy có thể bức chết hắn, hắn cầu mà không được.
Lan Dịch Trăn biết rõ mọi việc, vừa rồi y liếc mắt một cái liền nhìn ra Lan Dịch Hoan còn tỉnh, cho rằng hắn giả vờ để mọi người lo lắng, liền vạch trần đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi này.
Chỉ là không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này cả người ướt dầm dề dựa vào lòng y, không hề có chút chột dạ, chỉ trợn mắt liếc nhìn, sau rồi tìm tư thể thoải mái trong lòng y, một lần nữa nhắm mắt.
——Thái độ kiêu ngạo rõ ràng.
"..."
Lan Dịch Trăn:"Này."
Lan Dịch Hoan nghiêng đầu, giơ tay che đi tia nắng chiếu vào mặt, mê man nói một câu:"Ta mệt."
Rất nhiều năm sau, Lan Dịch Trăn đều không thể nào quên được cảnh tượng lúc này cùng với hai chữ đó của hắn.
Kỳ thật, lúc ấy y không biết bản thân mình sẽ ghi nhớ lâu như vậy, chỉ là nhìn thấy đứa trẻ này cuộn tròn trong lòng mình, y lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích, giống như có một cái gai đâm sâu vào tim y, nỗi đau vẫn ở đó nhưng cái gai nhọn lại không thấy đâu.
Y không hiểu được tại sao như vậy, giống như tìm không được một đoá hoa khô héo nào trong tháng ba phồn hoa.
"Điện hạ."
Người hầu bên cạnh nhẹ nhàng gọi y, gọi lại Lan Dịch Trăn đang thất thần:"Quý phi nương nương tới."
Thời điểm Lan Dịch Trăn đến đây, đã lệnh người đem tình huống ở đây báo với Tề Quý phi là mẫu phi của Thất Hoàng tử và Quan Lệ phi là mẫu phi của Bát Hoàng tử.
Lâm Hoa Cung ở gần đây, Tề Quý phi nhanh chóng đến nơi.
Bà tuy rằng là Quý phi, thứ mẫu của Thái tử, nhưng Lan Dịch Lan có quyền giám quốc*, bất đồng với các Hoàng tử khác, Tề Quý phi thấy y liền cúi người hành lễ.
*giám quốc: giám trong giám sát, quốc trong quốc gia
Lan Dịch Trăn gật gật đầu, nói:"Tề mẫu xin đứng lên. Mới rồi Thất đệ cùng Bát đệ đùa giỡn, Thất đệ ngã xuống hồ, Cô liền sai người thông báo cho hai vị mẫu phi, Quan Lệ mẫu hiện tại còn chưa tới. Việc này xử trí thế nào, xin nghe ý kiến của hai người."
Nhìn thấy Tề Quý phi, mấy thư đồng của Lan Dịch Hoan không nhịn được, cáo trạng: "Nương nương, sáng nay Thất Điện hạ đi học cùng bọn ta, là Bát Điện hạ đem người đến khiêu khích trước, Thất Điện hạ chưa từng động thủ, Tề Thì liền đẩy hắn xuống nước."
Bị chỉ ra là đầu sỏ gây tội, Tề Thì hoảng loạn, quỳ xuống giải thích:"Cô mẫu, lúc đó con không hề dùng sức. Con, con chỉ là chạm nhẹ vào Thất Điện hạ một cái, hắn liền ngã xuống, là hắn giả bộ ngã bất tỉnh!"
Tề Quý phi không ngờ chuyện này còn liên luỵ đến Tề Thì, đây là đứa cháu trai mà bà yêu thương, nay lại đụng đến Thái tử, khiến bà hơi cau mày.
Trong chốc lát, Tề Quý phi đã nghĩ ra nên xử trí thế nào, nói với Lan Dịch Trăn:"Thỉnh Điện hạ trước tiên đặt Hoan Nhi xuống, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, khiến Điện hạ nhọc lòng."
Bà sai nội thị cạnh mình sang nhận Lan Dịch Hoan, Tề Quý phi là thân mẫu Lan Dịch Hoan, bà đã muốn người thì Lan Dịch Trăn cũng buông lỏng tay.
Lan Dịch Hoan cảm nhận được bản thân được truyền sang, nội thị kia trên người thoang thoảng mùi trầm hương, là hương liệu dùng trong Lâm Hoa Cung của Tề Quý phi, cũng là mùi hương quen thuộc với hắn từ nhỏ.
Nhất thời trong lòng hắn cảm thấy bi phẫn, thầm nghĩ ông trời sao có thể thiếu đạo đức như vậy, ước nguyện của hắn không thực hiện được đã đành, giờ muốn chết cũng không xong. Ngay cả khi được che trong lòng Thái tử, không nhúc nhích nằm im cũng bị người kéo lên!
Lan Dịch Hoan vốn dĩ cảm thấy chính mình tâm lặng như nước, kết quả lần này lại một trận bi phẫn. Trong lòng vốn trống rỗng, tịch mịch lại tích tụ gợn sóng, khí huyết dâng trào trước ngực.
Tề Quý phi đi lại liếc nhìn Lan Dịch Hoan một cái, thấy hắn trợn tròn mắt, ngoại trừ xiêm y ướt sũng, còn lại không có gì đáng ngại, lại ăn vạ không chịu đứng dậy, liền tức giận.
Ngón tay bà mang hộ giáp chọc trán Lan Dịch Hoan, trách mắng:"Ngươi a, tại sao không bất tỉnh tiếp đi? Bướng bỉnh cũng không xem tình huống, nhiều người lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi còn làm ra vẻ gì đây!"
Tề Quý phi trong lòng chỉ muốn giảm bớt tội cho Tề Thì, rốt cuộc thì tấn công Hoàng tử chuyện này không nhỏ. Tề Thì là con trai trưởng Tề gia, không thể vì chuyện này chặt đứt tiền đồ, lại không chú ý đến sự khác thường của Lan Dịch Hoan.
Bà trực tiếp đem chuyện này đổ cho Lan Dịch Hoan:"Tuổi còn nhỏ lại không chịu học tập cho tốt, không được nửa điểm hiểu chuyện của Ngũ ca, lập tức đứng lên!"
Nói rồi, Tề Quý phi liền bảo nội thị đang ôm Lan Dịch Hoan thả hắn xuống:"Thái tử Điện hạ còn ở đây, ngươi như vậy còn ra thể thống gì."
Lan Dịch Hoan bị đặt xuống đất, lảo đảo một hồi mới đứng vững.
Tề Quý phi nói:" Thì Nhi, ngươi cũng đến đây. Cho dù ban nãy ngươi nói ngươi không dùng sức, Hoan Nhi cố tình ngã, chung quy vẫn là ngươi muốn đẩy hắn, có đúng không?"
"Muốn đẩy hắn" với "Đem hắn đẩy ngã xuống nước xém chết đuối" là hai tội danh hoàn toàn khác nhau. Tề Thì cũng không ngốc, vội vàng quỳ xuống nói:"Là chất nhi sai, chất nhi về sau không dám lỗ mãn với Điện hạ, thỉnh nương nương trách phạt."
Tề Quý phi quay đầu nói với Lan Dịch Trăn:"Thái tử Điện hạ, nếu cả hai đứa nhỏ đều có điểm không đúng, bổn cung cho rằng, nên phạt hai đứa đến Phật đường chép phạt mười lần Đạo Đức Kinh, những người tham gia xung đột chép năm lần."
Lan Dịch Trăn nhàn nhạt mà nói:"Tình huống vừa rồi mới chỉ có lời của Tề công tử, Cô còn muốn nghe lời của Thất đệ."
Trong lòng Tề Quý phi đối với Lan Dịch Hoan vô cùng bực bội, Tề gia cùng Hoàng hậu luôn ở hai đảng đối lập, hôm nay việc này rơi vào tay Thái tử vốn là điều phiền toái. Lan Dịch Hoan không biết vì cái gì lại cứng đầu, rõ ràng bà nói một câu liền đi qua nhưng lại không chịu hé miệng.
Đứa nhỏ này vẫn luôn nghe lời bà, hôm nay rốt cuộc là làm sao.
Ngữ khí của Tề Quý phi thêm phần nghiêm khắc, bà đè bả vai Lan Dịch Hoan, gần như ra lệnh:"Hoan Nhi, bổn cung thường ngày dạy ngươi thế nào? Thì Nhi đã quỳ xuống, ngươi còn định thế nào? Còn không mau nhận sai!"
Tay bà mềm mại, đè ở đầu vai Lan Dịch Hoan lại như mang trọng lượng ngàn quân, trên người mang mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn nơi chóp mũi, ngược lại làm cho Lam Dịch Hoan cảm thấy lồng ngực bị chèn ép, có chút buồn nôn.
Hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lan Dịch Hoan, Tề Quý phi chợt thấy hồi hộp, tay bất giác thả lỏng:"Ngươi..."
Chỉ nghe Lan Dịch Hoan nói từng chữ:"Là Tề Thì đẩy ta."
Từ lúc rơi xuống nước đến giờ, đây là câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói ra.
Mày Tề Quý phi chau lại, không kiên nhẫn đi lên, đang muốn cất lời, Lan Dịch Hoan "Oa" một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu.
Máu tươi phun đầy thân mình Tề Quý phi.
Bà hoảng sợ mở to hai mắt, xuyên qua làn máu, nhìn thấy nhi tử của mình lảo đảo ngã ngửa, chân chính hôn mê.