• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Khung cảnh xung quanh quay trở lại cung điện quen thuộc, Kỵ sĩ gấu nhỏ đặt Lan Dịch Hoan xuống ngựa và nháy mắt với hắn:

[Hoàng tử cố lên!]

Nói xong, Lan Dịch Hoan chưa kịp nói lời cảm ơn thì cả gấu và ngựa đều phóng đi.

Lan Dịch Hoan bị bỏ lại một mình. Hắn nhìn xung quanh và không tìm thấy Lan Dịch Trăn, nhưng hắn cảm thấy góc độ hình như có chút sai sai.

"Tại sao ta lại nằm...."

Lan Dịch Hoan lẩm bẩm nửa câu, sau đó đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn phát hiện ra rằng thứ hắn tạo ra chỉ là tiếng kêu "A a" của trẻ con, hoàn toàn không thể nói những câu bình thường.

"...!"

Lan Dịch Hoan run rẩy giơ hai tay lên, lập tức nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, ngoại trừ bàn tay và đầu, phần còn lại của cơ thể hắn được bọc trong một chiếc tã nhỏ, đặt trên tảng đá lớn ở bãi cỏ.

——Hắn đã biến thành một đứa bé!

Cũng không phải không đúng, dù sao thì lúc Thích Hoàng hậu hiểu lầm Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan vừa mới sinh ra được mấy tháng.

Chỉ là, chỉ là.... Để hắn dùng cái dạng này đi an ủi người khác cũng hố quá rồi! Lan Dịch Hoan còn tưởng lúc này mình có thể trở thành ca ca thứ hai của Lan Dịch Trăn tám tuổi.

Chung quy, một ngày vì đệ, vĩnh viễn vì đệ.

Nhưng với bộ dáng này thì hắn đi tìm Lan Dịch Trăn kiểu gì? Lăn đi? Bò đi???

May mắn thay, giấc mơ này cũng không hố lớn, sau khi Lan Dịch Hoan nằm được một lúc, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn, phát hiện Lan Dịch Trăn khi còn nhỏ một mình yên lặng vòng qua núi giả đi về phía này.

Trước nay Lan Dịch Hoan chưa từng nhìn thấy bộ dáng như bây giờ của Lan Dịch Trăn, thiếu niên Lan Dịch Trăn mười ba mười bốn tuổi đã rất có uy thế, lúc này hắn nhìn đến khuôn mặt nhỏ non nớt của huynh trưởng, có chút không quen.

Mà Lan Dịch Hoan cũng nhìn thấy, thời khắc Lan Dịch Trăn vòng qua núi giả kia, y nhanh chóng đưa tay áo lên lau nước mắt.

Buồn cười trong lòng chợt chuyển thành chua xót.

Lúc ấy Lan Dịch Trăn rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng không có ai làm bạn, cũng không có người thấu hiểu, khi bị tổn thương cũng chỉ có thể im lặng tự mình liếm láp.

Chờ đến khi bước ra gánh vác hết tất cả mọi chuyện như không có gì, lại bị người khác chỉ trích, lạnh nhạt.

Vì vậy, y chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành, trở nên đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ và an ủi bản thân.

Mong muốn được tới an ủi và đồng hành cùng Lan Dịch Trăn vào thời điểm này đã lên đến đỉnh điểm, khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy làm một đứa trẻ cũng đáng giá.

Hắn ấp ủ cảm xúc, lăng lăng nhìn thẳng Lan Dịch Trăn đang đi về phía mình.

Nhưng.... Ánh mắt của Lan Dịch Trăn hoàn toàn không nhìn sang bên cạnh, không nhận thấy rằng có một vật nhỏ còn sống ở đây. Y trực tiếp đi ngang qua Lan Dịch Hoan, sải bước về phía trước, càng lúc càng xa.

Lan Dịch Hoan: "....."

"A a! A a!"

Vì hấp dẫn sự chú ý của Lan Dịch Trăn, hắn không thể không nhẫn nhục, múa may cánh tay, lần nữa phát ra tiếng kêu trẻ con.

Lan Dịch Trăn dừng lại, phản ứng đầu tiên của y là giữ chặt con dao găm trong tay áo, sau đó, với vẻ mặt nghiêm túc, quan sát xung quanh.

Hình như y đã nghe thấy.... Tiếng động quái lạ nào đó.

"A a!"

Cuối cùng cũng tìm được rồi.

Lan Dịch Trăn nhìn xuống nơi phát ra âm thanh đó, sau đó vẻ mặt cảnh giác của y chuyển sang kinh ngạc.

——một đứa bé.

Tại sao lại có một đứa bé ở đây?

Con của ai? Ai đã đặt nó ở đây?

Là hạ nhân sơ sẩy ngoài ý muốn, là mình không cẩn thận chạm đến bí sự chốn cung đình, hay là có người cố ý đặt đứa nhỏ này ở đây, nhắm vào y?

Lan Dịch Trăn biết trong cung này có hai đứa nhỏ, Thất đệ và Bát đệ của mình đều nhỏ như thế này, nhưng đường đường là Hoàng tử, cũng không thể lẻ loi cả buổi ở chỗ này mà không có người tìm. Người hầu hạ không muốn sống nữa sao?

Lan Dịch Hoan thấy Lan Dịch Trăn vất vả lắm mới thấy hắn, lại chỉ đứng ở xa đánh giá, hắn có chút sốt ruột, múa may cánh tay nhỏ.

Lan Dịch Trăn: "......"

Còn rất hoạt bát.

Nếu không muốn chọc vào phiền toái, cách tốt nhất là quay người bỏ đi như không nhìn thấy gì. Nhưng với lời đón chào dai dẳng của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng từng bước tới gần hắn.

Đầu tiên y nhìn vải quấn tã của đứa trẻ, phát hiện ra đó là loại sa tanh thông thường trong cung điện, không rẻ cũng không đắt, trên đó không có dấu vết hay hoa văn nên không thể nhận ra thân phận của đứa trẻ này được.

Sau khi xem xong, Lan Dịch Trăn như suy nghĩ gì đó, đang muốn thu tay lại thì bỗng nhiên một bàn tay nhỏ duỗi tới, bắt được một ngón tay y.

"A a, a a."

Vì lý do nào đó, Lan Dịch Trăn cảm thấy âm thanh đứa nhỏ phát ra là "Ca ca", "Ca ca".

Y sửng sốt một chút, ngay sau đó cảm thấy mình có lẽ hỏng đầu rồi, vậy mà nghĩ ra được ý tưởng thái quá như vậy.

Nó sao có thể biết được mình là ca ca?

Chỉ là, bàn tay đứa trẻ nhỏ nhắn mềm mại, có nhiệt độ cơ thể ấm áp, nắm chặt những ngón tay của y, đôi mắt đen láy đang nhìn vào mặt y, như thể đã quen nhau từ lâu.

Va chạm với ánh mắt ấy, trái tim của Lan Dịch Trăn trở nên mềm đi, cuối cùng, y cong lưng, ôm Lan Dịch Hoan lên.

Lan Dịch Trăn không thuần thục cách bế trẻ con, cánh tay bởi vì khẩn trương nên có hơi run, chắc chắn bị ôm như vậy sẽ không dễ chịu, y còn lo Lan Dịch Hoan sẽ khóc, chỉ là Lan Dịch Hoan lại nở nụ cười vui vẻ.

.... Không cần lo quá.

Một đứa bé nhỏ như vậy, vẫn luôn được đặt trên tảng đá thì sẽ bị cóng chết.

Y cũng không phải thấy đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu, dù sao thì y cũng là Thái tử, không thể bị mê muội mất cả ý chí, y chỉ là.... Vì cứu mạng thôi.

Lan Dịch Trăn lặng lẽ ôm Lan Dịch Hoan về Đông Cung.

Cũng may vừa rồi y một mình đi ra ngoài phát tiết cảm xúc, không mang hạ nhân đi theo, cho nên cũng không ai phát hiện dưới áo choàng của y có thêm một đứa trẻ, cứ như vậy đi vào tẩm cung của mình từ cửa hông.

Lan Dịch Trăn không biết thân phận của đứa bé này, sợ mình đưa về đây thì có chút không ổn, cho nên sau khi lặng lẽ đặt Lan Dịch Hoan lên giường, y lập tức phái thị vệ tâm phúc ra ngoài hỏi thăm.

Về phần Lan Dịch Trăn, một khắc cũng không thả lỏng, lấy cuốn trên kệ sách xuống, ngồi đọc.

Chỉ là trong tẩm điện của y có thêm một vật sống, loại cảm giác này không giống thường ngày, đọc được vài câu, y không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía Lan Dịch Hoan, phát hiện Lan Dịch Hoan không khóc không nháo, giống như vô cùng thích chiếc giường này của y, tay nhỏ sờ tới sờ lui trên giường.

Thị vệ rất nhanh đã trở về.

Nghe được bẩm báo thì Lan Dịch Trăn mới biết, thì ra đứa nhỏ này là Thất đệ của mình.

"Nó vậy mà là nhi tử của Tề Quý phi...."

Nghe đến tin tức này, Lan Dịch Trăn không khỏi có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: "Tại sao lại không có ai cạnh nó?"

Y biết Tề Quý phi được Phụ hoàng sủng ái, hơn nữa trong cung còn có một lời đồn, chính là Tề Quý phi vô cùng giống người trong lòng bị Thích gia bức chết của Hoàng thượng.

Tóm lại, cho dù là phương diện nào, Tề gia và Thích gia đều đối đầu, Hoàng hậu và Tề Quý phi cũng ít lui tới.

Vì vậy, Lan Dịch Trăn chỉ biết rằng Tề Quý phi sau khi Ngũ Hoàng tử mất tích đã sinh ra một nhi tử, có lẽ khi lớn lên sẽ gây ra uy hiếp cho y, nhưng y chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này.

Lúc này, y nhìn khuôn mặt nhỏ của Lan Dịch Hoan, trong lòng yên lặng nghĩ, đứa trẻ đáng yêu non nớt như vậy, về sau cũng sẽ trở thành địch nhân của y sao?

Lan Dịch Hoan không biết y đang nghĩ cái gì, thấy ca ca nhìn mình thì lập tức ngây ngốc cười với y.

Một hồi lâu, Lan Dịch Trăn mới dời ánh mắt khỏi mặt Lan Dịch Hoan, sau đó y ôm đứa bé lên, nói với thị vệ: "Vậy ngươi đưa nó về đi."

Lan Dịch Hoan ở trước ngực y giãy giụa vài cái.

Thị vệ cười khổ: "Điện hạ, thuộc hạ đã đi hỏi thăm, không biết vì sao trong Lâm Hoa Cung không có người có thể đứng ra chủ sự."

Lan Dịch Trăn: "Tề Quý phi không ở?"

Thị vệ nói: "Không chỉ có Tề Quý phi không ở, ngay cả nữ quan cùng các thái giám tổng quản cũng không biết đã đi đâu, chỉ còn mấy tiểu thái giám vẩy nước quét nhà, cũng không thể giao Thất Điện hạ cho họ."

Lan Dịch Trăn nghe cũng cảm thấy kỳ, hôm nay khắp nơi mọi việc đều lộ ra chút quỷ dị. Trước tiên, đường đường là Hoàng tử lại bị đặt tuỳ tiện ở trên tảng đá bên hồ, sau đó toàn bộ người trong cung Tề Quý phi mất tích.

Nếu đây không phải đại nội Hoàng cung, có thủ vệ nghiêm ngặt, Lan Dịch Trăn còn tưởng đây là đại án diệt môn.

Y trầm ngâm một lát, nói: "Vậy ngươi tới báo cáo chuyện này cho Phụ hoàng và mẫu hậu đi."

Đưa chuyện này ra bên ngoài, khi xảy ra vấn đề gì thì y cũng có thể nói rõ ràng.

"Về phần đứa trẻ này....."

Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có thể để ở Đông Cung trước. Phái người tới Lâm Hoa Cung chờ, khi nào nàng về thì nói nàng cho người tới đón."

Lan Dịch Hoan nghe tất cả, thầm nghĩ, tuy Nhị ca mới chỉ tám tuổi, nhưng tâm tư đã vô cùng kín đáo, thật sự đúng như lời Thích Hoàng hậu nói, y thật giống như chưa từng có tuổi thơ.

Hoặc là đối với y, những điều đó đều không có tác dụng gì.

Hệ thống đã an bài hết thảy, Nhị ca muốn tiễn hắn đi cũng không biết đưa đến nơi nào! Hôm nay nhất định chỉ có thể ở lại Đông Cung!

Lan Dịch Hoan bá đạo nghĩ, sự an ủi mà Thất gia đã muốn cho, dù biến thành trẻ con thì cũng phải ban ra!

Vì vậy, được Lan Dịch Trăn ôm trong lòng, hắn dùng sức dụi cái đầu nhỏ của mình vào ngực ca ca để thể hiện sự thân mật.

Nhị ca Nhị ca, vì sao mỗi lần chúng ta gặp nhau, huynh đều phải chống cự trước một phen? Đầu hàng đi! Tiếp nhận ta đi! Cho dù thế nào, về sau chúng ta nhất định đều sẽ trở thành huynh đệ tốt!

Lan Dịch Trăn dù sao cũng là một đứa trẻ, lúc này cúi đầu nhìn thấy đứa nhỏ ở trong lòng mình cọ tới cọ lui, trong nháy mắt không khỏi lộ ra một chút hưng phấn cùng vui mừng.

Thật ra lúc nghe Tề Quý phi không ở, trong lòng y vẫn thấy hơi vui.

Y vẫn luôn muốn nuôi một vật nhỏ như vậy, lúc trước còn muốn nuôi một chú chó nhỏ, chỉ là đứa nhỏ này còn vui hơn chó nhỏ kia.

Chỉ là Lan Dịch Hoan cọ được một hồi, Lan Dịch Trăn bắt đầu lâm vào tự hỏi.

Y đương nhiên sẽ không nghĩ đến, Lan Dịch Hoan bởi vì không có cách nào để thể hiện sự thân mật nên chỉ có thể cọ cọ y, trừ bỏ ngực lại không với tới được vị trí khác, điều này lại khiến Lan Dịch Trăn hiểu sai.

Y thấp giọng hỏi: "Có phải đệ đói rồi không?"

Chỉ là, em bé ăn cái gì? Hình như đâu có răng?

Lan Dịch Trăn có chút luống cuống tay chân: "Ta không có sữa, đệ đừng cọ loạn."

"......"

Lan Dịch Hoan đột nhiên cứng đờ, dừng lại, mày nhíu chặt.

——Hắn không có ý kia!!!

Lan Dịch Trăn thấy đứa bé hai mắt ngập nước nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như muốn khóc, y càng thêm nôn nóng, nhìn về phía thị vệ muốn xin giúp đỡ.

Thị vệ kia cũng hoảng sợ, vội vàng nói: "Điện hạ, thuộc hạ, thuộc hạ cũng không có sữa."

Lan Dịch Trăn: "......"

Lan Dịch Hoan: "......"

Sau sự hoảng loạn cùng im lặng ngắn ngủi, cuối cùng Lan Dịch Trăn cũng nghĩ ra cách, phái người tìm trong Đông Cung một ma ma đã sinh con.

Cuối cùng nan đề cũng đã được giải quyết, ma ma mang tới một chén sữa bò nóng cho Lan Dịch Hoan.

Nàng còn chuẩn bị một chiếc thìa bạc nhỏ, dùng thìa bạc múc sữa, cẩn thận đưa đến bên miệng Lan Dịch Hoan, để Lan Dịch Trăn xem: "Điện hạ, cứ đút Thất Điện hạ uống như vậy là được. Nhất định phải từ từ, trẻ con dễ sặc."

Chỉ là Lan Dịch Hoan không uống thìa sữa kia, nhấp miệng nhỏ quay đầu đi, tay nhỏ gắt gao nắm chặt tay áo Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn khẩn trương nói: "Này lại là sao?"

Ma ma thấy thế thì cười rộ lên nói: "Hẳn là trẻ con sợ người lạ. Điện hạ, Tiểu Điện hạ chỉ nhận ngài thôi."

Vấn đề đáng nói là bọn họ cũng vừa mới gặp mặt thôi, chẳng lẽ đứa trẻ này dính người như vậy?

Lan Dịch Trăn bán tín bán nghi, nhận lấy thìa bạc trong tay ma ma, học theo bộ dáng của nàng, đút một thìa sữa cho Lan Dịch Hoan.

Quả nhiên, Lan Dịch Hoan lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ vỗ tay nhỏ hai lần, há miệng uống sữa.

Đứa trẻ cười vui vẻ ngây thơ như vậy, trong nháy mắt, Lan Dịch Trăn cảm thấy tim mình nhanh hơn một nhịp.

Y ý thức được một chuyện, đứa trẻ này đúng thật chỉ nhận y.

Cho dù y là dạng người gì, cho dù hình tượng của y trong lòng người khác như thế nào, nhưng ít ra giờ phút này trong mắt tiểu đệ đệ, y là người thân cận đáng tin nhất.

Một dòng nước ấm áp dâng lên từ đáy lòng, dìu dàng chảy xuôi, Lan Dịch Trăn ra hiệu những người khác lui xuống, tự mình đút Lan Dịch Hoan uống từng thìa sữa.

Thật ra ban đầu Lan Dịch Hoan có chút kháng cự, dù sao hắn cũng đã là một người trưởng thành, sao có thể uống sữa, nhưng thấy Lan Dịch Trăn đút đến vui vẻ, cũng đành cho y một chút mặt mũi thôi.

Nhưng mấy thìa sữa thêm mật ong thơm ngào ngạt xuống bụng, Lan Dịch Hoan mới phát hiện hắn thật sự rất đói bụng, so với ai khác uống càng vui vẻ hơn.

Đến khi uống hết thìa sữa cuối cùng, Lan Dịch Trăn để chén không sang một bên, Lan Dịch Hoan mới thấy mình có chút ngốc.

Rõ ràng mình tới đây để cống hiến một phần gì đó cho Nhị ca, kết quả ăn uống một hồi, chuyện nên làm vẫn chưa làm.

Tựa hồ vẫn luôn như vậy, Lan Dịch Trăn cho hắn rất nhiều thứ, lấy đi từ hắn lại rất ít.

Sau khi Lan Dịch Trăn đút sữa cho đứa bé xong, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nâng tay áo lên xoa xoa thái dương, cảm thấy việc này còn mệt hơn so với đến Thượng Thư Phòng đọc sách.

Y trời sinh thích sạch sẽ, nhưng lần này vì mang về một vật nhỏ còn sống, luống cuống tay chân lăn lộn một hồi, đến bây giờ vẫn chưa rửa mặt chải đầu thay quần áo. Vì vậy, khi nghiêng đầu, Lan Dịch Hoan đột nhiên phát hiện, trên mặt Lan Dịch Trăn vẫn còn dấu vết của nước mắt.

Đó là bởi vì y đau lòng cho người hộ vệ vừa mới qua đời trước đó.

Tất cả mọi người đều nói Thái tử lãnh khốc vô tình, này là vì y thống khổ cũng không muốn ai nhìn thấy.

Lan Dịch Trăn sau khi lau mồ hôi thì quay lại hỏi Lan Dịch Hoan một cách không chắc chắn: "Đệ ăn no chưa?"

Y thấy đứa bé trợn to mắt nhìn vào mặt mình, lúc này mới phản ứng được có hỏi cũng vô dụng, nghĩ một lát thì duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ của Lan Dịch Hoan.

Tròn tròn, có lẽ là không còn đói? Không thể đút quá nhiều, nhỏ như vậy có lẽ sẽ căng chết.

Vì thế, Lan Dịch Trăn tìm một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau miệng nhỏ của Lan Dịch Hoan.

Ngay khi y cúi xuống, Lan Dịch Hoan đột nhiên dơ tay nhỏ ra, nỗ lực chạm vào y.

Lan Dịch Trăn ngẩn ra, hỏi: "Sao vậy, ta làm đệ đau sao?"

Y muốn xem Lan Dịch Hoan muốn làm cái gì, kết quả khi tới gần hắn, đối phương thình lình đưa tay nhỏ chạm đến khoé mắt y, sau đó lau vài cái.

Lan Dịch Trăn ngẩn ngơ.

Để Lan Dịch Hoan lau một hồi, y mới phản ứng lại, cầm lấy gương đồng ở bên cạnh, lúc này mới phát hiện trên mặt mình còn nước mắt.

Mà đứa nhỏ này vừa rồi chính là muốn dùng bàn tay nhỏ kia lau sạch nước mắt này.

Thấy Lan Dịch Trăn buông gương xuống nhìn mình, Lan Dịch Hoan lại "A a" hai tiếng, như đang muốn nói: Ca ca đừng buồn.

Lan Dịch Trăn không nhịn được mà hỏi: "Đệ đang an ủi ta sao?"

Sau khi nói xong thì y thấy mình thật vớ vẩn, Lan Dịch Hoan lại như hiểu được, dùng sức gật đầu.

Lan Dịch Trăn ngẩn ra.

Y nhìn Lan Dịch Hoan vươn tay tới, ôm lấy cổ y, dán mặt vào mặt y.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại mang theo mùi sữa, Lan Dịch Trăn không nhịn được siết chặt vòng tay, ôm lấy đứa trẻ này ghé sát đầu vai mình.

Y nhẹ giọng nói: "Ta không buồn nữa, cảm ơn đệ."

Lan Dịch Hoan nao nao, sau đó vỗ tay hai cái.

Thật tốt quả, không ngờ hắn mới dùng được mấy chiêu đã an ủi được Nhị ca rồi.

Thật ra đối với Nhị ca, để y vui lên cũng không khó.

Y có thể để ngươi ăn uống, có thể tận tâm tận lực chiếu cố ngươi, mà ngươi chỉ cần cười với y một cái, ôm y một cái thì nỗi buồn của y sẽ nhanh chóng tan đi.

Lan Dịch Hoan cười rộ lên với Lan Dịch Trăn, sau đó quay đầu, hôn một cái thật kêu lên gò má của Lan Dịch Trăn.

Nụ hôn mềm mại dừng trên mặt, cũng phảng phất dừng ở trái tim.

Thân mình Lan Dịch Trăn run lên.

Đột nhiên, y cảm thấy một trận choáng váng.

Ôm Lan Dịch Hoan ngẩng đầu, Lan Dịch Trăn phát hiện thế giới như trở nên mơ hồ, ngôi sao trên bầu trời đung đưa rơi xuống, ánh sao mịt mờ dũng mãnh bay vào đại điện.

Rất nhanh, toàn bộ Đông Cung chìm trong biển sao, sao đó tan biến theo các vì sao.

——Giấc mơ kết thúc.

Lan Dịch Trăn mở mắt.

Trợn mắt vẫn là Đông Cung.

Trước mắt là hắc ám vô biên, chung quang không có hơi thở quen thuộc thường ngày làm bạn với y, chỉ là cảnh tượng trong mơ hết thảy vẫn rõ ràng, nụ hôn ngọt ngào nơi gò má, nhẹ nhàng vuốt sâu vào nỗi đau trong nội tâm năm xưa.

Không biết có phải ảo giác của y không, hình như cơn đau do vết thương ở lưng cũng đã giảm bớt.

Đại khái là do nghỉ ngơi tốt đi, dù sao thì y ít khi có được giấc mơ đẹp như vậy.

Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan.....

Lan Dịch Trăn nhắm mắt lại, âm thầm niệm cái tên mà y vô cùng quyến luyến, đến làm bạn với y, cho y vô số lần cứu rỗi.

Rất lâu trước kia y đã biết, yêu Lan Dịch Hoan chính là con đường không thể quay đầu, chỉ cần bước một bước lên con đường này, sẽ vướng sâu vào bùn lầy không thể tự mình thoát ra.

Mỗi một ngày, y đều sẽ yêu Lan Dịch Hoan sâu đậm hơn ngày trước một chút, bởi vì y thích mọi nhất cử nhất động, mỗi cái nháy mắt, mỗi hơi thở của Lan Dịch Hoan.

Hôm nay rõ ràng sợ mình không khắc chế được bản thân nên mới tách ra Lan Dịch Hoan, nhưng giờ khắc này, y lại điên cuồng muốn gặp tiểu đệ đệ.

Vì thế, Lan Dịch Trăn im lặng đứng dậy, đi tới cách vách.

Y đứng ở cửa, bình phục hô hấp của mình một chút, lúc này mới cẩn thận đẩy cửa ra, bước vào phòng Lan Dịch Hoan.

Khác với Lan Dịch Trăn, giấc mơ vừa rồi tiêu hao không ít sức lực của Lan Dịch Hoan, hắn ngủ rất say.

Lan Dịch Trăn đứng ở đó, nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng trắng bạc.

Đó là một khuôn mặt không chút tì vết, đủ để làm lu mờ mọi lời nói cường điệu trên đời. Dù nhìn khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lớn lên thành diện mạo này, trong lòng Lan Dịch Trăn mỗi lần cũng không nhịn được cảm thán sự thần kỳ của tạo hoá.

Y cúi người xuống, nửa quỳ trước giường Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như lụa trải trên gối của hắn.

Lông mi dày đậm, lông mày như một lưỡi đao bay vào thái dương, đôi mắt vũ mị đa tình đang nhắm, đuôi mắt hơi cong lên, lúc không cười liền hiện ra vài phần thanh lãnh.

Còn phía dưới, chiếc mũi nhỏ cao thẳng, môi mỏng nhạt màu hơi mím, đường cong từ cằm tới cổ duyên dáng khó tả....

Mỗi một ngũ quan đều tinh xảo tới cực điểm, cũng mềm mại đến cực điểm, chỉ là phối hợp với khí chất biểu tình của Lan Dịch Hoan, trong mềm mại lại mang theo chút cứng cỏi bất khuất, không thể lay động.

Lan Dịch Trăn mê muội từng tấc từng tấc cúi thân xuống, lúc gần trong gang tấc lại hơi dừng, sau đó dán môi lên môi Lan Dịch Hoan.

Y không làm gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, yên lặng thưởng thức nó.

"Chỉ cần đệ ở bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ đau khổ..."

Lan Dịch Trăn hơi run, thấp giọng nói: "Cho nên, đệ có thể đừng rời khỏi ta được không?"

*

Ngày hôm sau Lan Dịch Hoan đã rời đi, Lan Dịch Trăn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một việc.

Đó chính là, vì sao y lại mơ thấy Lan Dịch Hoan nhiều như vậy?

Một người mơ thấy người mình thích rất bình thường, chỉ là giấc mơ của y quá mức chân thật, hơn nữa nội dung giấc mơ đều có chút trùng hợp ngẫu nhiên với hiện thực.

Lan Dịch Trăn đã quên mình bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ đó.

Trong mơ, y thấy Lan Dịch Hoan chết, thấy bản thân đưa ra quyết định thống khổ từ bỏ tình yêu, nhớ lại phụ mẫu hiểu lầm xa cách.... Từng việc đều buồn khổ vô cùng.

Chỉ là sau khi Lan Dịch Hoan biết y thường đau đầu khó ngủ vì gặp ác mộng, những giấc mơ đó lần lượt được giải quyết.

Có người nắm lấy tay y hứa rằng sẽ không ly biệt, có người lúc y thống khổ tới an ủi, cũng có người, cho y cái ôm kiên định lúc y đau khổ day dứt.

Rõ ràng y không phải là một người dễ dàng buông bỏ, nhưng bởi vì đó là Lan Dịch Hoan, nên hắn mới có thể dễ dàng cứu rỗi những thống khổ kia.

Nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn theo thói quen dùng tay đè vào vết sẹo năm xưa trên cánh tay.

Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy Lan Dịch Hoan ở đời này, vết sẹo này lập tức xuất hiện trên cánh tay, thỉnh thoảng men theo tâm tình của y mà đau đớn.

Ngay từ đầu Lan Dịch Trăn đã thấy hơi nghi hoặc, sau khi nhớ tới kiếp trước mới biết, đây là dấu vết do chiếc bút lông rơi trên cánh tay y vào thời khắc Lan Dịch Hoan qua đời.

Bởi vì Lan Dịch Hoan lựa chọn trở về Đông Cung với y, cho nên ấn ký này mới hiện ra.

Cho nên, những giấc mơ kia, có thể có liên quan đến Lan Dịch Hoan?

Nhớ tới hôm qua đứa nhỏ kia không nói được nhưng vẫn dùng hết sức lực để tới an ủi y, Lan Dịch Trăn không khỏi sinh ra suy nghĩ——

Nếu, Lan Dịch Hoan trong mơ, chính là hoá thân ý thức của Lan Dịch Hoan ở hiện thực....

Bởi vì hắn muốn an ủi mình, rằng trong đoạn thời gian không hạnh phúc kia của y, vẫn có một đứa nhỏ đáng yêu như thế....

Nghĩ tới khả năng này, trái tim của Lan Dịch Trăn không khỏi đập loạn lên.

Bao nhiêu năm lo được lo mất, tuyệt vọng do dự, dường như mãi đến hôm nay y mới nhìn thấy được một tia sáng.

——Có lẽ trong lòng Lan Dịch Hoan, y cũng rất quan trọng.

Không phải cách quan tâm, để ý đơn thuần giữa người thân.

Không phải một người có thể tuỳ ý bị thay thế bởi những người khác đối xử tốt với hắn.

Mà là duy nhất, thân nhất, để ý nhất trong lòng.

Bằng không thì sau khi Lan Dịch Hoan trọng sinh, tại sao vẫn luôn lựa chọn ở lại Đông Cung, tại sao lại dính lấy y như vậy, ngủ muốn y bồi, ăn muốn y đút?

Chỉ là trải qua một kiếp, tâm phòng bị của Lan Dịch Hoan quá nặng, nên mới không ý thức, thông suốt chuyện này, hơn nữa thân phận của hai bọn họ mang đến quá nhiều trở ngại.

Lan Dịch Trăn đột nhiên nghĩ, nếu y không còn là Thái tử, không cần ngôi vị Hoàng đế kia, liệu Lan Dịch Hoan có bớt băn khoăn, dần dần biến chuyển tình cảm dành cho y thành yêu không?

Tưởng tưởng đến việc có được tình yêu của Lan Dịch Hoan, thậm chí còn nhìn thấy một chút hi vọng, Lan Dịch Trăn không thể kiềm chế được cảm xúc, thân thể nóng lên.

Cho dù chỉ cho y tận hưởng một khoảnh khắc ngắn xán lạn nhất của cuộc đời, y nguyện ý vạn kiếp bất phục, chết không chỗ chôn.

Chỉ cần Lan Dịch Hoan yêu y, chỉ cần có thể khiến Lan Dịch Hoan yêu y một chút thôi.

Chắp tay giao lại non sông có là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK