• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn một màn như vậy, ngay cả Đặng Tử Mặc theo lệnh Hoàng thượng đến cứu viện cũng không khỏi thất thần.

Đặng Tử Mặc từ nhỏ vào nam ra bắc, trải qua bao nhiêu sóng gió, gặp qua vô số loại người.

Nhưng lạ thay, người gây ấn tượng sâu đậm nhất chỉ có Lan Dịch Hoan.

Đặng Tử Mặc còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lan Dịch Hoan đã nhận nhầm đối phương thành nữ tử, cảm thấy đối phương tú mỹ, tinh xảo như một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác, phảng phất như một cơn gió lạnh thổi đến cũng có thể thổi bay hắn.

Người như vậy hẳn là được sống trong ngàn vạn sủng ái che chở, không phải chịu chút ủy khuất nào.

Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là điều mà Đặng Tử Mặc giữ trong lòng lâu nhất.

Nhưng giờ khắc này, trước mắt là một thiếu niên khí phách hăng hái, nhiệt liệt quyết tuyệt, chính là một Lan Dịch Hoan xa lạ chưa từng thấy.

——Còn có một sự quen thuộc khó tả.

Đặng Tử Mặc không khỏi bắt đầu để ý, không biết vì sao Lan Dịch Hoan từ lần đầu gặp đã chán ghét mình như vậy?

Nhớ tới ánh mắt chán ghét của Lan Dịch Hoan khi lần đầu gặp nhau, cùng với mũi tên bắn gãy chiếc trâm không lâu trước đó, Đặng Tử Mặc cảm thấy rất thú vị, nghiền ngẫm cười cười nhìn Lan Dịch Hoan.

Nhìn xem, bản thân mặc một thân khôi giáp, tay cầm trường đao, vốn là phụng mệnh tới săn gấu nhưng lúc này gấu đen hiển nhiên đã thịt nát xương tan dưới đáy vực, không cần bọn họ phải liều mạng mạo hiểm. Vị Thất Điện hạ này, đúng là rất lợi hại....

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Đặng Tử Mặc bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mặt mày biến sắc, bật thốt lên: "Cẩn thận!"

Thì ra, lúc mọi người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ và tán thưởng, trong nháy mắt thanh tỉnh, nguy cơ lại phát sinh!

Chỉ thấy bạch mã của Lan Dịch Hoan khó khăn đáp xuống vách núi đối diện, chạy chậm hai bước, vì quán tính quá lớn, móng sau của ngựa dẫm phải một mảnh rêu xanh ở núi đá.

Trong phút chốc, con ngựa không khỏi nghiêng sang một bên, cả người lẫn ngựa sắp sửa ngã xuống vách núi——

Thấy thế, chung quanh một mảnh kinh hô, ngay cả Hoàng thượng cũng không nhịn được mà đứng lên.

Ngược lại Lan Dịch Hoan lại ứng biến thần tốc, dùng cổ tay siết chặt dây cương, rồi hung hăng ném nó ra ngoài!

Dây cương mắc vào một cành cây thấp phía trước.

Nhưng thế này vẫn không đủ để gánh được trọng lượng của một người một ngựa. Lan Dịch Hoan đang muốn mạo hiểm nhảy khỏi ngựa, trong nháy mắt lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến, đã tới gần đây nhưng tốc độ vẫn không giảm, lao thẳng vào rìa vách đá.

Người trên ngựa cao giọng: "Tiểu Thất, đưa tay cho ta!"

Khi đang nói, người đó nghiêng người về phía trước và bắt lấy tay của Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan không có thời gian suy nghĩ, lập tức nhảy về trước, đồng thời Lan Dịch Trăn kéo mạnh. Hai người phối hợp nhịp nhàng, Lan Dịch Hoan bổ nhào lên lưng ngựa của Lan Dịch Trăn, xoay người ngồi ở phía trước.

Con ngựa của hắn giảm đi sức nặng, dây cương bị treo trên cành cây, cũng theo đó mà nhảy lên, thành công thoát khỏi nguy hiểm.

Lúc này đây, tim mọi người cũng trở về lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi nói: "Tốt quá, cuối cùng cũng thoát hiểm!"

"Thất Điện hạ thật thông minh, lại cũng rất dám đấu, tuổi còn nhỏ mà lại gan dạ sáng suốt như vậy!"

"May mà vừa rồi người nọ tới nhanh, bằng không sẽ sinh ra chuyện lớn rồi!"

"Người tới cứu gan cũng rất lớn, dưới tình huống này mà không cẩn thận thì sẽ cùng nhau rơi xuống thịt nát xương tan. Đây là cho dù mất cả tính mạng cũng muốn đảm bảo Thất Điện hạ không sao!"

"Đó là ai? Có phải thủ hạ của Thất Điện hạ không? Đúng là rất trung thành!"

Theo suy đoán của mọi người, chỉ thấy một con ngựa chở hai người, càng đi càng gần, cũng thấy khuôn mặt của người ngồi trên ngựa.

——"Đó là Thái tử Điện hạ!"

Lúc này mọi người mới phát hiện, Lan Dịch Trăn không biết từ lúc nào đã không còn ở trên đài cao, người vừa rồi liều mình cứu Lan Dịch Hoan cũng chính là y.

Lan Dịch Hoan dựa vào ngực Lan Dịch Trăn, chỉ cảm thấy tim mình đạp loạn xạ, lỗ tai rót đầy tiếng gió, trong miệng toàn mùi máu tươi.

Kích thích cực độ cùng cảm xúc phấn khởi đan xen trong lòng hắn, khiến hắn đột nhiên ý thức được, thì ra mình sợ chết.

Còn nhớ rõ lúc mới trọng sinh, hắn nản lòng thoái chí, không còn cái vui trên đời. Ngay từ đầu nghĩ đến việc phải đối mặt với những năm tháng dài đau khổ trong tương lai, hắn thậm chí không có dũng khí để sống.

Sau này hắn miễn cưỡng chấp nhận sống như vậy, trong lòng vẫn luôn tính toán khi lớn lên sẽ rời đi thế nào, giả chết như thế nào, làm cách nào để xóa bỏ hoàn toàn dấu vết tồn tại của Lan Dịch Hoan trên thế giới này.

Nhưng giờ khắc này, đối mặt với nguy cơ sinh mệnh chút nữa sẽ kết thúc, hắn vậy mà cảm thấy sợ hãi không biết làm sao, không biết từ lúc nào đã có nhiều lưu luyến vướng bận với nhân gian này.

Điều đầu tiên mà Lan Dịch Hoan nghĩ đến là, Nhị ca phải làm sao bây giờ? Về sau sẽ không có ai bồi y.

Đúng rồi, Nhị ca!

Lan Dịch Hoan đột nhiên phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn cánh tay to lớn đầy gân xanh trước người mình, khi quay đầu lại, Lan Dịch Trăn ngồi phía sau hắn đã kéo dây cương.

Một tay khác của y gắt gao ôm bên hông Lan Dịch Hoan, ôm chặt vô cùng, hơi thở nặng nề phả bên tai hắn, run rẩy che giấu nỗi sợ hãi hoảng loạn: "Tiểu Thất, ngươi sao rồi? Không có việc gì chứ?"

Lan Dịch Hoan lúc này mới kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn cũng nghĩ mà sợ: "Ngươi điên rồi sao? Vừa rồi nếu không cẩn thận thì ngươi cũng đã rơi xuống rồi!"

Lan Dịch Trăn trầm mặc.

Hơi thở dồn nén và nhịp tim dồn dập của y khiến sự im lặng lúc này trở nên bồn chồn, giống như một sợi dây sắp đứt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Lan Dịch Trăn nói: "Thì sao? Không thì là đồng sinh cộng tử thôi."

Cánh tay của y kéo Lan Dịch Hoan vào trong ngực, trong giọng nói có chút điên cuồng: "Còn hơn là để ngươi rời xa ta một lần nữa."

Lan Dịch Hoan: "Ngươi.... Ngươi nói cái gì?"

Hắn muốn xoay người nhìn biểu tình của Lan Dịch Trăn, cánh tay Lan Dịch Trăn lại ôm lấy eo hắn, Lan Dịch Hoan như bị cả người y bao lấy, thân mình không cử động được.

Hắn chưa mở miệng đã thấy hơi thở ấm áo phả trên gáy, là Lan Dịch Trăn khom người áp sát vào.

Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, tiếng gió xen lẫn tiếng hô ầm ĩ ở xa xâm nhập vào tai nhưng không đọng lại, chỉ có giọng nói thì thầm của Lan Dịch Trăn bên tai hắn đặc biệt rõ ràng: "Chuyện đời trước, ta nhớ ra rồi."

Lan Dịch Hoan trong lòng chấn động.

Lan Dịch Trăn lại không nói gì nữa, lạnh lùng ngoái đầu nhìn đi nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau hai người có mấy người đang đuổi theo, đi đầu đúng là Đại Hoàng tử đã trốn xa trước đó.

Tình huống vừa rồi của Lan Dịch Hoan có thể xem như một nửa là do Đại Hoàng tử, gã căn bản không nghĩ tới Lan Dịch Trăn lại tới đây, lúc này đụng phải thì cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng vậy thì sao? Gã là một người bình thường, không điên khùng như Lão Nhị, là một Thái tử lại không ngồi trên đài mà xem, cư nhiên lại chạy ra liều mạng vì Lão Thất.

Hai người này không hổ là ở với nhau hơn mười năm, đều điên như nhau.

Trong lòng Đại Hoàng tử nghĩ thế, nhưng thấy ánh mắt như tia chớp của Lan Dịch Trăn lạnh lẽo nhìn về phía mình, vẫn không nhịn được mà sinh ra sợ hãi đối với vị Nhị đệ mà gã luôn kiêng kị, thoáng cầm chặt dây cương bảo trì khoảng cách với Lan Dịch Trăn.

Đại Hoàng tử không nhịn được nói thầm: "Vừa rồi cũng không phải ngươi đấu với ta, ngươi vậy mà còn đến trừng mắt với ta sao?"

Ai ngờ, Lan Dịch Trăn thật sự không có ý định chỉ trừng mắt với gã.

Đại Hoàng tử còn chưa nghĩ xong, đã thấy Lan Dịch Trăn lấy cung tiễn từ trên ngựa ra, rồi giương cung cài tên, nhắm về phía gã.

?!

Thật sự điên rồi sao? Lan Dịch Hoan cũng đâu có làm sao, cần gì phải đến mức này?!

Đại Hoàng tử hoảng sợ hạ mình thấp xuống sát lung ngựa, ba mũi tên liên tiếp được bắn ra.

Mũi tên đầu tiên bắn trúng búi tóc của Đại Hoàng tử, khiến cho tóc của gã lập tức rối tung, chật vật vô cùng.

Mũi tên thứ hai bắn trúng lông mao trên đầu ngựa, con ngựa hoảng sợ ngựa mặt lên trời hí một tiếng, người lập tức dựng lên, trực tiếp khiến Đại Hoàng tử từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Gã té ngã trên mặt đất, nhưng Lan Dịch Trăn vẫn chưa giải hận. Một mũi tên cuối cùng trực tiếp bắn vào cánh tay của Đại Hoàng tử, ghim cách tay của gã trên mặt đất.

Đại Hoàng tử la lên một tiếng, Lan Dịch Trăn cũng vứt cung tiễn đi, cuối cùng không cho gã thêm cái liếc mắt, đưa Lan Dịch Hoan rời đi.

*

Hai người cùng cưỡi một con ngựa, rất nhanh đã tới dưới khán đài.

Hai người, một trầm ổn đoan trang, một tiêu sái phi dương, điều khó thấy nhất vẫn là tình nghĩa thâm sâu. Lan Dịch Hoan thay Lan Dịch Trăn mạo hiểm thi đấu, Lan Dịch Trăn không màng sinh tử đến cứu hắn, vô cùng khiến người cảm động.

Thấy bọn họ trở về, mọi người phát ra một trận hoan hô trầm trồ khen ngợi, trong đó thậm chí còn có một ít sứ thần của các quốc gia ngoại lai.

Bọn họ vừa tới Đại Ung đã gặp Thái tử, cũng đã sớm nghe thấy vị Thái tử này thời thiếu niên đã bắt đầu trị quốc lý chính, năng lực vô cùng xuất chúng. Nhìn đến dưới kia, quả nhiên khí chất bất phàm, chính là nhân tài kiệt xuất hiếm có ở đương thời.

Vốn tưởng sẽ không còn thấy được người nào xuất sắc như Lan Dịch Trăn, cho đến lúc vị Thất Hoàng tử nhỏ tuổi này lộ diện, mới để bọn họ phát hiện ra sự mưu trí cùng can đảm của thiếu niên này.

Tuy hắn không uyên đình nhạc trì* như huynh trưởng, nhưng lại linh động như sương mù, loá mắt như bình minh, hơn nữa còn có mưu có dũng, trọng tình trọng nghĩa, so sánh với Lan Dịch Trăn lại không kém cỏi chút nào, làm người ta không khỏi sinh ra tán thưởng.

*uyên đình nhạc trì: chỉ người kín đáo sâu sắc, to lớn phi phàm.

Cũng trách không được vì sao Thái tử nghiêm túc ổn trọng như thế lại xem vị đệ đệ này là bảo bối, không tiếc mạo hiểm mạng sống cũng muốn tự mình chạy tới vách đá cứu lấy Lan Dịch Hoan.

Mọi người nhỏ giọng nghị luận chuyện này, bên sứ giả Đạt Lạt cũng không ngoại lệ.

Lâm Hãn thấp giọng nói: "Không nghĩ tới một trận tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, tâm tư của người Trung Nguyên thật phức tạp. Ta thấy không nên để Toa Đạt Lệ ở lại nơi này."

Mạnh Ân gật đầu.

Một lúc sau, Mạnh Ân lại nói: "Nhưng không biết vì sao, ta cảm thấy Thất Hoàng tử kia vô cùng thân thiết, ta đánh giá cao tính nết của đứa trẻ này, can đảm, thông minh, coi trọng tình nghĩa, tính tình này thật có hơi giống Tam đệ."

Lâm Hãn thấp giọng nói: "Đúng vậy, ngươi có thấy tướng mạo hắn cũng có phần tương tự không? Lúc hắn đưa nhẫn cho ta, ta còn tưởng hắn và Tam đệ có quan hệ gì đó.... Chỉ là nếu là Hoàng tử, mẫu thân hắn còn rất được sủng, vậy thì khả năng là ta nghĩ sai rồi."

Tuy rằng hy vọng có thể tìm được đứa trẻ mà đệ đệ đã nói đến trong thư, nhưng cũng không thể ngạch đoạt con nhà người ta được.

Thấy Chính Bình Đế đi tới, cầm lấy tay Lan Dịch Hoan trên dưới đánh giá, hai vị Vương tử Đạt Lạt trầm mặc, trong lòng biết là không nên nhưng vẫn đột nhiên sinh ra ghen ghét.

Chính Bình Đế hỏi Lan Dịch Hoan: "Có bị thương không?"

Lan Dịch Hoan nói: "Đa tạ Phụ hoàng quan tâm, không có bị thương. Là vừa rồi nhi thần nhất thời tức giận, hành sự lỗ mãng."

Chính Bình Đế vỗ vai hắn, cười nói: "Đúng thật lỗ mãng. Nhưng người trẻ dễ nóng giận, không có gì đáng trách. Trẫm còn nhớ rõ bộ dáng lúc ngươi mới đến bên cạnh Nhị ca ngươi, mới vậy mà đã cao thế này, nháy mắt đã trưởng thành trở thành người dám đua dám đấu rồi. Đúng là lan đình phương thảo, can đảm vô song."

Câu khích lệ quen thuộc này khiến lòng Lan Dịch Hoan nhảy dựng, dừng một chút mới nói: "Đa tạ Phụ hoàng khen thưởng."

Trận đấu này của bọn họ kéo dài ước chừng một canh giờ, từ buổi sáng đến thời gian ngọ thiện, lúc này lại xảy chuyện thế này, Hoàng thượng liền phái quan viên Lễ Bộ cùng các sứ thần đến dùng bữa trưa.

Cho đến lúc này, Đại Hoàng tử mới khập khiễng trở lại.

Gã bị Thái tử bắn trúng một mũi tên, khi té ngựa lại trẹo chân, bị thương không nhẹ, lúc về thì mặt mày xám tro, đúng lúc nhìn thấy Toa Đạt Lệ rời đi.

Đại Hoàng tử theo bản năng lánh sang bên cạnh, trong lòng càng thêm tức giận, cảm thấy xét đến cùng mình bị như vậy đều là do Thái tử ban tặng.

Nếu không phải vì gã là trưởng tử nhưng lại bị con vợ cả đè nặng, thì cũng không cần hao tổn tâm cơ mà cầu thú Công chúa dị tộc, hoà li với thê tử của mình.

Nếu không phải vì Lan Dịch Hoan lấy lòng Thái tử, thay Lan Dịch Trăn xuất đầu, thì gã cũng sẽ không cần đối đầu với Thất đệ vốn không có mâu thuẫn gì.

Nếu không phải vì Lan Dịch Trăn công khai động thủ, thì gã cũng không đến mức xấu mặt trước mọi người, chật vật tới đây.

Đặc biệt những người khác còn reo hò tán thưởng Lan Dịch Hoan, loại đối lập này càng thêm rõ ràng.

Toa Đạt Lệ đi qua Đại Hoàng tử, thậm chí không thèm liếc nhìn gã một cái. Đại Hoàng tử lại cảm thấy bi phẫn vì bị cả thế giới cô lập, ầm thầm cắn răng đi lên bậc thang.

Lúc này, lại có người tới đỡ gã, giọng nói thanh niên ôn hoà: "Đại ca, cẩn thận."

Đại Hoàng tử quay đầu nhìn, thì ra là Tam Hoàng tử.

Tuy rằng chướng mắt Tam đệ xuất thân hèn mọn, nhưng lúc này cuối cùng cũng có một người quan tâm gã, ít nhiều cho Đại Hoàng tử sự an ủi.

Nếu tiểu tử này không có nhiều dã tâm, về sau có thể thoáng đề bạt một phen.

Gã liếc nhìn Tam Hoàng tử một cái, nói: "Vẫn là ngươi có mắt nhìn. Đi, đi lên thôi."

Ánh mắt Tam Hoàng tử chớp chớp, hơi mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Chính Bình Đế vốn rất bực bội với Đại Hoàng tử, ông cũng không nhìn thấy ba mũi tên kia của Lan Dịch Trăn, mới đầu thấy Lan Dịch Hoan lông tóc vô thương, không nghĩ tới Đại Hoàng tử đã lên đây, lập tức hoảng sợ.

Ông hỏi: "Lão Đại, ngươi sao thế?"

Tam Hoàng tử buông lỏng tay, Đại Hoàng tử thấy người ngoài đã đi hết rồi, lập tức quỳ xuống trước mặt Chính Bình Đế, căm giận nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết lần này nhi thần không chu toàn, nhưng ở khu vực săn bắn không tránh khỏi phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, giữa trận đấu nhi thần cũng không có khả năng luôn chú ý tới tình huống bên Thất đệ."

Gã giơ tay chỉ Lan Dịch Trăn: "Có thể vì Thất đệ thiếu chút nữa gặp nạn nên Thái tử thấy bất mãn, cứ vậy mà động thủ với nhi thần. Phụ hoàng, dù thế nào thì nhi thần vẫn là huynh trưởng của Thái tử! Hắn cũng không phải chỉ có Thất đệ là huynh đệ, sao có thể bất công như vậy?!"

Lúc này Chính Bình Đế mới biết, bộ dáng này của Đại Hoàng tử là do Thái tử làm.

Thật ra Lan Dịch Trăn cũng không làm sai, vốn dĩ đây là do Đại Hoàng tử sai trước. Y là trữ quân, cho dù lúc ấy không tự mình động thủ thì vẫn có quyền trách phạt Đại Hoàng tử.

Chỉ là hành động lúc ấy của Lan Dịch Trăn xác thật có chút cứng rắn. Y làm vậy khiến Chính Bình Đế nhớ đến tác phong của Thích Hoàng hậu, trong lòng không khỏi có chút thành kiến.

Ông nói: "Thái tử, Đại ca ngươi có sai, nhưng ngươi hành động như vậy cũng không tránh khỏi có chút thiếu tôn trọng, ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ."

Lan Dịch Trăn hơi khom người nói: "Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần làm vậy đúng là để đe doạ và trả thù Đại ca. Xin Phụ hoàng thông cảm."

Chính Bình Đế: "......."

Đại Hoàng tử thay ông nói ra: "Ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi!"

Lan Dịch Trăn căn bản không phản ứng gã, nói với Chính Bình Đế: "Phụ hoàng cũng biết đấy, từ nhỏ Thất đệ đã ở bên nhi thần, sớm chiều ở chung, nơi chốn làm bạn, có thể nói là không khác gì tính mạng của nhi thần. Tuy những người khác vẫn là huynh đệ nhưng vẫn có khoảng cách."

"Đại ca là huynh trưởng của nhi thần, có bắt mãn gì với nhi thần thì nhi thần nguyện ý thừa nhận. Nhưng nếu vì Đại ca mà Thất đệ có chút thương tổn...."

Y dừng lại, giọng nói trở nên lạnh hơn: "Ta tuyệt đối so đo đến cùng, không lưu nửa phần tình cảm!"

Lòng Đại Hoàng tử phát lạnh, nhất thời cảm nhận được sát khí bức người trong giọng của Lan Dịch Trăn, không nói nên lời.

Từ nhỏ gã đã thấy Nhị đệ này của mình lãnh khốc quá mức, trước này chưa từng lộ ra bộ dáng hỉ hộ, càng không để bất cứ kẻ nào trong lòng, cái "Bất cứ kẻ nào" này còn bao gồm cả mẹ ruột.

Đại Hoàng tử hoàn toàn không nghĩ tới, mình và Lan Dịch Hoan tranh phong, Lan Dịch Hoan không xảy ra việc gì, thậm chí còn chọc tức gã.

Gã thấy sợ hãi, từ đó trong lòng sinh ra hối hận, không dám nói nữa.

Sau khi đỡ Đại Hoàng tử tới đây, Tam Hoàng tử vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh, biểu hiện như thờ ơ với tất cả. Lúc này nhanh chóng nâng mắt lên, đảo qua trên dưới toàn thân Lan Dịch Hoan, sau đó thu hồi ánh mắt.

Đỉnh mày Tam Hoàng tử hơi nhíu, đôi tay trong tay áo hơi nắm chặt, như đang tiến hành một quyết định nào đó khó khăn.

Mà sau khi Lan Dịch Trăn nói ra những lời tàn nhẫn đó, không chỉ có Đại Hoàng tử, Hoàng thượng cũng nghẹn một hơi.

Điều đầu tiên là bởi vì đứa con này tuổi càng lớn, quyền bính càng tăng lên, ông cũng không dễ trêu chọc đến. Tiếp đến là so với Đại Hoàng tử, Chính Bình Đế ít nhiều gì cũng hiểu mấy đứa con trai của mình hơn, biết được những điều Lan Dịch Trăn nói là thật.

Y xưa nay luôn bảo hộ yêu thương Lan Dịch Hoan, thậm chí còn hơn cả phụ mẫu, lời nói vừa rồi cũng không phải lấy cớ.

Vì thế ông trầm ngâm nói: "Cách làm hôm nay của Hạo Nhi xác thật quá mức tùy tiện lỗ mãng, phạt nửa năm bổng lộc. Thái tử cho ngươi chút hình phạt nhỏ cũng không phải không có đạo lý, chỉ là cách làm có chút tàn nhẫn, không đúng với phong cách của trữ quân, lần sau không được như thế."

Lan Dịch Trăn nhàn nhạt nói: "Vâng."

Nhưng xem biểu tình của y, hiển nhiên lần sau cũng không định nghe lời. Thấy y như vậy, trong lòng Đại Hoàng tử dù không phục cũng không dám nói thêm cái gì, trận tranh giao giữa huynh đệ cứ coi như tạm chấm dứt.

Lan Dịch Hoan cũng không thấy kinh ngạc với kết quả này, rốt cuộc ai cũng là nhi tử của Chính Bình Đế, về phương diện tình cảm hay công bằng, ông vẫn sẽ hướng về người yếu kém hơn.

Nhưng điều này không có nghĩa là món nợ của Đại Hoàng tử đã hết. Tiếp theo, bọn họ đương nhiên sẽ giải quyết từng cái một.

Bởi vậy trên mặt Lan Dịch Hoan cũng mang ý cười, nhận ý chỉ.

*

Buổi chiều còn có trận tỷ thí săn bắn của các sứ thần, Lan Dịch Hoan không tham gia lần náo nhiệt này.

Thực tế thì trước đây hắn không thường tham gia những việc thế này, bình thường lộ chút mặt đã chạy, những người khác đều biết cái tính này của hắn, cũng không quản được.

Cho đến lần này, hắn ra tay khiến cho mọi người đều chấn động. Chỉ sợ từ nay về sau, mọi người đều đáng giá hắn lần nữa.

Trong lòng Lan Dịch Hoan có chút mịt mờ.

Cỗ khí phách cùng nhiệt huyết vừa rồi vẫn còn kích động trong ngực, khiến hắn nhớ đến sa mạc yên tĩnh, quang ảnh đao kiếm đã từng.

——Lúc đó lên ngựa giết địch, xuống ngựa hát vang, tràn ngập khát khao vô hạn với tương lai.

Nếu chết trong trăm hoa thì đời có phải cũng vậy không?

Lan Dịch Hoan lắc đầu, cười bất đắc dĩ.

Nhiều năm đã qua đi, lưỡi đao sắc bén trong hắn vẫn không hao mòn. Thay vì quên đi quá khứ, sau những ngày tháng mà hắn cho rằng khiến hắn vô cùng mệt mỏi chán ghét dần lắng xuống, hắn mới phát hiện thì ra trong đó vẫn có những khoảng thời gian khiến hắn lưu luyến...

Có quá nhiều sự ôn nhu mà trước kia hắn không hề nhận ra.

Lan Dịch Hoan dắt ngựa đi một hồi, khắp nơi dần đàn không còn bóng người, thảo nguyên mênh mông nhấp nhô.

Hắn xoay người lên ngựa, vỗ lưng ngựa nói: "Đi thôi."

Con ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên, Lan Dịch Hoan nằm lên lưng ngựa, nhắm mắt lại nghe tiếng gió ào ào bên tai, ngọn cỏ phập phồng dưới móng ngựa, một cỗ hào hùng nhào vào tâm trí.

Tiếng gió dường như hợp với tiếng nói chuyện của binh lính, với tiếng của đàn tỳ bà, thật ra khi nghe kỹ thì chẳng có thứ gì.

Ngựa của hắn cũng dần thấm mệt, tốc độ chạy chậm lại. Lúc này Lan Dịch Hoan mới mở mắt ra, nhìn thấy màn trời trên cao, khắp nơi hoang vu, cơ hồ khiến người ta có ảo giác trời đất đã tận.

Nếu không quay đầu lại thì có tìm được lối thoát không?

Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng thở ra, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dắt ngựa xoay người.

Sau đó bước chân của hắn dừng lại.

Trong đám cỏ gần như cao đến đầu gối cùng với những cơn gió thoáng qua, Lan Dịch Trăn đứng ở nơi xa, ngựa đứng bên cạnh đang nhai cỏ, y an tĩnh mà chăm chú nhìn Lan Dịch Hoan.

Đoan trang, trầm ổn, kiên cố, giống như đã đứng ở đó từ ngàn đời.

Thấy Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng thấy mình, Lan Dịch Trăn lúc này mới cất bước đi tới.

Lan Dịch Hoan không nhịn được bước về trước mấy bước, nói: "Đến đây từ lúc nào vậy? Không đúng, ngươi hẳn phải ở khu săn bắn chứ?"

Lan Dịch Trăn nói: "Thấy ngươi không tới thì ta lập tức đi khỏi, sau lại tìm được ngươi ở thảo nguyên, ta nghĩ là ngươi muốn yên tĩnh một lát, nên cứ theo sau ngươi."

Y nói rồi vươn tay ra, Lan Dịch Hoan theo bản năng né tránh, Lan Dịch Trăn chỉ gạt đi một cọng cỏ trên vai hắn, nói: "Xem ngươi này, trên ngươi toàn cỏ."

Cử chỉ của y vẫn như ngày thường, Lan Dịch Hoan lại tâm loạn như ma.

Đúng vậy, điều khiến hắn mê mang chính là người đang đứng trước mặt đây.

Sau nụ hôn đó, người huynh trưởng mà hắn quen thuộc đột nhiên khiến Lan Dịch Hoan thấy có chút xa lạ.

Giống như trên người Lan Dịch Trăn có chỗ nào đó không đúng, hoặc là nói, hắn vừa mới phát hiện, trên người đối phương còn có một mặt khác mà hắn không biết.

Sự thay đổi này rất khó nói là tốt hay không tốt, đôi khi Lan Dịch Trăn khiến hắn cảm thấy hơi nguy hiểm, có chút cường thế, còn có chút rung chuyển cùng ái muội khó hiểu.

Lan Dịch Hoan nhìn chằm chằm Lan Dịch Trăn, trong đầu lại nhớ lại cảnh tượng cái đêm mà đối phương hôn mình, lại nhớ đến đủ loại hình ảnh đan xen giữa kiếp trước và kiếp này.

"Nhị ca."

Hắn bỗng nhiên gọi Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn ngừng tay, cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi.... Nhớ được bao nhiêu?"

Lan Dịch Trăn hơi dừng lại, sau đó nói: "Hơn phân nửa."

"Ngươi là từ lúc bắt đầu....."

"Không, là dần dần nhớ lại."

Câu trả lời này khiến Lan Dịch Hoan giật mình, hắn không khỏi hồi tưởng một chút, sớm chiều ở chung nhưng hắn không nhận ra chút khác thường nào Lan Dịch Trăn sau khi nhớ lại những ký ức này.

Nhưng này không nên, chẳng lẽ trải qua những chuyện đó lại không có chút ảnh hưởng nào với y?

Y có biết cuối cùng là người nào bước lên ngôi vị Hoàng đế không? Y có để ý việc mình đoạt mất vị trí kia không?

Vì sao ánh mắt của y vẫn luôn bình tĩnh ôn nhu, trước sau như một, không tìm ra được chút phòng bị, tiếc nuối cung phẫn nộ nào hết?

Trong đầu Lan Dịch Hoan chứa vô số vấn đề nhưng lại không thể hỏi. Hắn không nhịn được tò mò mà nhìn chằm chằm xem biểu tình của Lan Dịch Trăn, tựa hồ muốn dựa vào mặt y đào ra đáp án.

Hiện tại Lan Dịch Hoan đã trưởng thành, chỉ là cặp mắt kia của hắn vẫn giống như lúc còn nhỏ, thuần tuý, thanh triệt, ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta không nhịn được sinh ra thương tiếc.

Lan Dịch Trăn đột nhiên đưa tay lên, che đi đôi mắt của Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan ngẩn ra, lại không giãy giụa mà có chút rầu rĩ nói: "Làm gì vậy?"

Lan Dịch Trăn chậm rãi khom lưng tiến sát khuôn mặt hắn, thừa dịp Lan Dịch Hoan không thấy gì, ánh mắt không kiêng nể nhìn đôi môi đạm sắc của hắn.

Nụ hôn ngày đó chính là sự gần giũ duy nhất mà y có được trong hai kiếp. Thời khắc dịu dàng kia, kích động cùng hạnh phúc vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim, giờ khắc này lại mê muội thúc đẩy khát vọng cuồn cuộn.

Trên thảo nguyên vô biên, phảng phất như chỉ còn hai người họ giữa trời đất này.

Trong lúc nhất thời, giống như giấc mộng hoàng lương, để y không kiêng kỵ gì, tùy ý làm bậy.

Lan Dịch Hoan đợi một lát, không thấy Lan Dịch Trăn trả lời, lại cảm nhận được hô hấp ấm áp của đối phương dần tới gần, không hiểu sao hắn hơi hoảng loạn, hỏi một câu: "Ngươi——Nhớ tới chuyện đời trước, có phải muốn nói gì với ta không?"

"Đúng vậy."

Cuối cùng Lan Dịch Trăn hoàn toàn hạ thấp đầu xuống, dừng lại cách đó một khoảng: "Ta phát hiện, thì ra đời trước ta cũng rất thích ngươi."

Tim Lan Dịch Hoan nhảy dựng.

Lan Dịch Trăn thả tay đang che mắt Lan Dịch Hoan xuống, lông mi rũ, che đậy si mê cùng tham lam dưới đáy mắt, ôn nhu nói: "Cho nên hiện tại, ta thích Tiểu Thất gấp đôi!"

———

Sầu Riêng: Đã đi được nửa chặng đường rồi nè✧٩(ˊωˋ*)و✧

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK