• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mộng, Lan Dịch Hoan thấy được lần đầu tiên lên chiến trường.

Hắn từ nhỏ sức khoẻ không tốt, nhưng cũng chính vì càng thiếu khuyết càng hăng hái, luyện ra một thân võ nghệ kinh người.

Lần đó là lúc quanh kinh thành xuất hiện bọn cướp, chiếm núi làm vua, quấy rầy bá tánh.

Đứng đầu bọn cướp là một vị tướng đã xuất ngũ, thu nạp một số người quen cũ võ nghệ cao cường, dần dần có quy mô nhất định.

Bởi vậy triều đình không dám khinh thường, phái binh bao vây tiêu diệt.

Lúc ấy là Thái tử dẫn đội, Thất Hoàng tử đi theo rèn luyện.

Lan Dịch Hoan lúc ấy đang tuổi thiếu niên, hăng hái khí phách, trong đầu chỉ nghĩ đánh thế nào mới đẹp, không phải mất mặt, tốt nhất là ở trước mặt Thái tử cùng các tướng sĩ biểu hiện thật nổi bật, cho họ thấy mình lợi hại bao nhiêu.

Có loại ý nghĩ này, hắn tuy chỉ là ra ngoài rèn luyện cùng hỗ trợ, lại cứ một người một ngựa xung phong đi đầu, Lan Dịch Trăn cố ý túm hắn về nhiều lần, nhưng lơ đãng một cái, liền không thấy thân ảnh Lan Dịch Hoan đâu.

Trước lúc hắn đi, Ngũ ca vừa được Hoàng thượng khích lệ vì làm tốt công việc, Tề Quý phi cao hứng vô cùng, mặt mày hớn hở, đi khắp nơi nói con trai bà thật có tiền đồ.

Lan Dịch Hoan thấy tất cả, trong lòng không phục, hắn nghĩ, lần này hắn cũng phải lập được công lao, làm mẫu thân khen mình, tự hào về mình.

Dù chỉ một lần.

Hắn không có hiểu biết gì nhiều về Lan Dịch Trăn, lần này phát hiện Lan Dịch Trăn cứ như một người mẹ già, chẳng giống với vẻ ngoài lạnh lùng kia chút nào.

Rõ ràng chỉ huy nhiều người như vậy, người này vẫn không quên nói hắn đừng chạy loạn, giống như hắn là một đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng lần này là hắn ra đánh cướp, không phải đi chơi, Lan Dịch Trăn không cho hắn tiếp xúc với địch nhân, đao kiếm ẩu đả thì hắn lập công thế nào?

Lan Dịch Hoan trên đường đi nóng lòng muốn thử, tìm kiếm cơ hội, cuối cùng hắn vẫn chờ được một cái.

Bọn họ phải giết tên cướp đứng đầu tên Nhiếp Phong Khâu, gã bị chặn đến đường cùng, dưới tình thế cấp bách, thế mà chộp lấy một cô nương quý tộc mà lúc trước bắt được lên núi chắn trước người, áp chế mọi người, hai bên nhất thời cầm cự.

Lan Dịch Hoan thừa dịp này, lặng lẽ vòng ra sau Nhiếp Phong Khâu, sau đó từ trên lưng ngựa thình kình lao xuống, hung hăng va chạm sau lưng gã.

Thừa dịp va chạm này kiếm trên tay đối phương nghiêng lệch, Lan Dịch Hoan dùng cánh tay tách nữ tử cùng mũi kiếm ra xa, ôm nàng lăn ra ngoài.

Nhiếp Phong Khâu ngay lập tức hướng kiếm về phía lưng Lan Dịch Hoan.

"A!"

Kiếm của gã còn chưa tới, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, Lan Dịch Hoan xoay đầu nhìn lại, phát hiện là Lan Dịch Trăn phi nhanh tới, bắn ra một mũi tên xuyên qua cổ Nhiếp Phong Khâu, khiến gã mất mạng tại chỗ.

Lan Dịch Trăn giết người xong, không liếc nhìn Nhiếp Phong Khâu một cái, giục ngựa nhanh chóng đến chỗ Lan Dịch Hoan.

Hai tay của y đều phát run, ngựa còn chưa dừng đã nhảy xuống, lảo đảo một chút, vội càng chạy đến cạnh Lan Dịch Hoan xem tình huống của hắn.

"Thất đệ, ngươi có sao không?!"

Mạch máu trên tay Lan Dịch Hoan bị cắt vỡ, máu không ngừng chảy, trên mặt lại là sự hưng phấn.

Hắn thậm chí không quên nói với vị cô nương kia:"Không có việc gì, đừng sợ."

Nói xong, Lan Dịch Hoan mới đắc ý tranh công với Lan Dịch Trăn:"Nhị ca, công lao giết Nhiếp Phong Khâu hai ta mỗi người một nửa. Ngươi xem, ta không hề kéo chân ngươi."

Lan Dịch Hoan trong mộng ôn lại kỷ niệm cũ, không nhịn được che mặt, trong lòng nghĩ "Ta lúc ấy, cũng quá phách lối a...."

Kỳ thật lúc ấy hắn không chú ý, sắc mặt Lan Dịch Trăn bị doạ trắng bệch, nghe hắn nói xong lại xanh mét, quả thật là dị thường vô cùng.

Bọn thị vệ hoang mang rối loạn mang thuốc tới, Lan Dịch Trăn tiếp nhận, tự mình băng bó cho Lan Dịch Hoan.

Một lúc sau y mới nói một câu:".... Nếu chậm một chút, cánh tay này của ngươi đã bị chặt bỏ rồi!"

Lan Dịch Hoan hoàn toàn không để ý, dù sao kết quả tốt là được:"Nếu luyến tiếc thử mình để bẫy sói, làm sao có thể gọi là người tài."

Lan Dịch Trăn nặng nề nói:"Cô giống kiểu sẽ đùng đệ đệ của mình để dụ sói sao?"

Lan Dịch Hoan nói:"Nhưng ta đã cứu vị cô nương kia nha? Đừng nói, lớn lên còn rất xinh đẹp...."

Cơ  má Lan Dịch Trăn giật giật, nhìn qua cứ như muốn bóp chết hắn, nhưng động tác băng bó vết thương không dám dùng nửa phần sức, băng bó xong y liền đứng dậy và rời đi.

Lan Dịch Hoan vươn cổ nói:"Cảm ơn Nhị ca! Nhị ca, hôm nay ta lập công, lúc hồi cung đừng quên khen ta vài câu trước mặt Phụ hoàng nha!"

Lúc ấy hắn vẫn còn thấy kỳ quái, tưởng Lan Dịch Trăn có việc gì gấp nên mới đi nhanh như vậy, lúc này ở trong mơ lần nữa thấy đoạn chuyện cũ này, Lan Dịch Hoan đột nhiên phản ứng lại.

——Biểu cảm giống nhau, giọng điệu giống nhau, thì ra lúc đó Lan Dịch Trăn cũng tức giận.

Từ lúc Lan Dịch Trăn tức giận đến lúc Lan Dịch Trăn nguôi giận, hắn đều không biết gì cả.

Y là huynh trưởng, chỉ lớn hơn mình tám tuổi,  tại sao lại thích tức giận như vậy?

....Không, phải nói chính xác là, y là Thái tử, sao lúc tức giận lại.... dịu dàng và im lặng như vậy?

Lan Dịch Hoan đuổi theo mấy bước, hô:"Nhị ca!"

Kiếp trước, Lan Dịch Trăn mang theo tức giận bỏ đi, rồi hiện tại trong mơ, Lan Dịch Hoan gọi y lại.

Lan Dịch Trăn quay đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng:"Làm gì?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi đừng nóng giận..."

Nói xong liền dừng một chút, bởi vì hắn thực sự không biết tại sao Lan Dịch Trăn lại không vui.

Nhưng chỉ một câu nói này lại khiến Lan Dịch Trăn ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt không khỏi sáng lên.

Y thì thầm:"Ta không giận ngươi."

"Được, vậy thì tốt rồi."

Nhìn bộ dáng của Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan đột nhiên nhanh trí, lời hay tự sinh:"Nhị ca, ngươi cũng xinh đẹp."

Lan Dịch Trăn lặng lặng nhìn hắn, không hề thích thú với trò đùa của hắn, nhưng biểu cảm lạnh lùng trên mặt y tan biến, trong mắt dường như có vô hạn cảm xúc, Lan Dịch Hoan hoàn toàn không hiểu được.

[Chỉ số áp lực của Lan Dịch Trăn: 99%; đánh giá tâm trạng: lúc vui lúc buồn, lúc cao lúc thấp, lúc yêu lúc hận.]

[Phần thưởng nhiệm vụ tương ứng rơi ra: Thiếu niên đang dần trưởng thành, gói cảm xúc "Xuân tâm manh động " đã đến. ]

——Đó là thứ gì?

Xuân tâm từ đâu ra, nảy mầm với ai?

Hay là Lan Dịch Trăn coi trọng cô nương vừa rồi? Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà sau này Lan Dịch Trăn không cưới vợ?

Nhưng chỉ mới gặp mặt một lần thôi mà, có đến mức thế không.

Lan Dịch Hoan nói:"Thưởng cho ta cái này, ta hình như tạm thời không cần đi."

[Đạo cụ này là một loại khen thưởng vì cảm xúc, đối tượng sử dụng tuỳ ý.]

Có lẽ với thứ này, Lan Dịch Trăn đời này sẽ không còn cô đơn một mình, coi như đây là một cách báo đáp của hắn.

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một lúc, đem gói cảm xúc thu vào trong túi.

*

Mặc kệ thế nào, lúc này đây, Lan Dịch Hoan đã thành công lại mạo hiểm thoát khỏi chùa Hộ Quốc, nhưng ảnh hưởng của toàn bộ vụ hỏa hoạn vẫn như cũ ngày càng mở rộng.

Nghĩ xem, đường đường Quốc sư phụng thánh mệnh, mang theo Hoàng tử và cháu trai của Thái phó đến chùa Hộ Quốc cầu phúc, kết quả trong vài ngày, phúc một chút cũng không thấy, chùa Hộ Quốc lại bị một mồi lửa đốt thành tro tàn, đây là chuyện mà trước nay chưa từng có, nghe mà rợn cả người.

Trên thực tế, ngay từ khi ngọn lửa bùng lên, đầu mọi người đều đã choáng váng.

Các quan viên trong khu vực này đều bị đánh thức khẩn cấp, vừa nghe tiếng cháy, tất cả đều sợ tới hồn phi phách tán, có người thậm chí còn chưa kịp xỏ giày, đã chạy về phía đám cháy, hơn nữa nhanh chóng cử người báo sự việc này cho Thái tử.

Thế mà người của Thái tử bên kia lại trả lời rằng chuyện này Thái tử Điện hạ đã sớm biết, mà Thất Hoàng tử đã sớm được Thái tử đón về.

Tin tức quá rõ ràng, càng khiến người ta cảm thấy Lan Dịch Trăn cao thâm khó đoán, nhưng dù nói thế nào, việc Lan Dịch Hoan không xảy ra chuyện gì, đủ khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm, thắp hương bái Phật.

Mà Kính Văn, mấy ngày trước còn là vị Quốc sư không ai dám đụng vào, trong nháy mắt đã biến thành tội nhân.

Tuy vụ cháy này không phải là trách nhiệm của Kính Văn, nhưng việc cầu phúc là do gã đề nghị, xuất hiện nhiều việc xui xẻo như vậy, khó tránh khỏi làm người nghi ngờ.

Những người khác không dám giao lưu quá nhiều với Kính Văn vì sợ bị liên lụy, nhưng gã vẫn là Quốc sư, không có lệnh của Hoàng thượng, ai cũng không có quyền xử lý.

Sau khi cân nhắc, các quan viên địa phương đành an bài Kính Văn ở trong một khách điếm, tạm thời trông giữ.

Mãi đến ngày hôm sau, Kính Văn đại sư mới nghênh đón vị khách đầu tiên có gan đến thăm mình, đó là Nhị cửu của Lan Dịch Hoan, Tề Diên.

Kính Văn được Tề Diên tiến cử lên Hoàng thượng, kết quả xảy ra chuyện như thế, kế tiếp chỉ có thể cầu nguyện Hoàng thượng đừng nghiêm túc truy cứu, nếu không thì không thể tránh khỏi bị trách phạt.

Tề Diên tối hôm qua nghe tin không tài nào chợp mắt, lúc này vừa vào cửa, thấy Kính Văn thế mà vẫn đang ngồi thiền trên giường, không khỏi tức giận chất vấn:"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhiều thủ vệ như vậy, tại sao lại đột nhiên nổi lửa? Điềm xấu như vậy, Bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

"Tề đại nhân, không cần hoảng."

Lúc Tề Diên chất vấn, Kính Văn đại sư chậm rãi mở mắt.

Y phục trên người còn chưa thay, tăng bào đều ám khói, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, nói:"Ta biết được một tin tức."

Tề Diên ngẩn người, nói:"Tin tức gì?

Kính Văn đại sư cười thần bí:"Trận hoả hoạn này, không có người chết."

"Sao có thể!" Tề Diên không khỏi kêu lên:"Ngọn lửa lớn như vậy, gần như thiêu rụi chùa Hộ Quốc thành tro, sao có thể không có thương vong."

Kính Văn đại sư chậm rãi nói: "A  di đà Phật, có thể là Phật hiển linh phù hộ chúng ta. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, lửa lớn như vậy, không có thương vong, là điềm tốt hay xấu?"

Dưới sự nhắc nhở của Kính Văn, Tề Diên đột nhiên ngộ ra, nói:"Kia chắc chắn là do đại sư pháp thuật thần thông, bảo vệ mọi sinh linh khỏi hoả hoạn! Đại sư quả thực thâm hậu, pháp lực cao cường!"

Hai người nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên bật cười.

Kính Văn đại sư nói: "Chính là như vậy. Nếu tiểu tăng lập được công lớn như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể trừng phạt chúng ta? Tề đại nhân, ngươi thực sự không cần lo lắng quá."

Lúc đầu sau khi phát hiện ra đám cháy, Kính Văn đại sư cũng rất hoảng sợ, nhưng gã đã trải qua không ít sóng gió, luống cuống một hồi, gã nhanh chóng bắt đầu nghĩ cách giải quyết.

Gã cố ý dùng bạc để mua chuộc các quan binh đến dập lửa, dò hỏi bọn họ cụ thể tình hình đám cháy, liền kinh hỉ biết được không có thương vong.

Mặc dù Kính Văn đại sư cũng cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ, nhưng nó không quan trọng, mấu chốt là có loại chuyện này, gã liền có cớ thoát tội.

Cháy có thể là thiên tai, hoặc là nhân hoạ, nhưng đó không hẳn là vấn đề của gã, có thể trong hoả hoạn làm mọi người sống sót, mới có thể chứng minh gã thần thông, lần này đúng là trong hoạ gặp phúc.

Mắt thấy Tề Diên lộ rõ niềm vui trên mặt, Kính Văn đại sư nói:"Chỉ là......"

Tề Diên nhanh chóng hỏi:"Chỉ là là gì? Còn vấn đề gì nữa sao?"

Kính Văn đại sư nhẹ nhàng thở dài nói:"Chỉ là lúc lửa mới bừng lên, ta đang muốn độ hoá Hàn Trực thành tín đồ, kết quả bị Thất Hoàng tử xông vào nhìn thấy."

Tề Diên nhận thức rõ về thủ đoạn  "Độ hoá"  của Kính Văn, nghe vậy bỗng cả kinh, nói: "Hai người họ đâu?"

Kính Văn đại sư nói:"Thái tử đã mang đi rồi."

Tề Diên lẩm bẩm: "Điều này có chút không ổn."

Kính Văn là người mà Tề Diên bí mật tiến cử với Hoàng đế.

Ngay khi nhìn thấy người này, Tề Diên đã biết, Kính Văn rất có tiền đồ.

Nếu có thể hợp tác với Kính văn, dàn xếp nhân mạch quan trọng trước mặt Hoàng thượng, họ sẽ có thêm nhiều lợi thế trước Thái tử.

Tề Diên cũng biết, Kính Văn mặt ngoài là một tăng nhân thánh khiết, kỳ thật sau lưng vẫn bí mật tìm kiếm một đồng nam phù hợp, giúp gã trì hoãn tuổi già, vĩnh trú niên hoa.

Tề Diên biết rõ thân phận thật sự của đứa cháu ngoại này, cũng biết Tề Quý phi không để ý hắn, liền tính toán mọi chuyện, không gây hại mạng người là được.

Chỉ cần Tề Quý phi không truy cứu, lại hù doạ Lan Dịch Hoan khiến hắn sợ hãi, tuyệt đối không dám nói mọi chuyện ra ngoài.

Chỉ là Tề Diên tưởng mình đã tính tốt, lại không dự đoán được mọi chuyện sẽ thành ra thế này, trong lòng cảm thấy hối hận.

Kính Văn đại sư nói:"Ta nghĩ rồi, nếu bọn họ nhắc đến chuyện này với người khác, chỉ có thể liều chết không nhận, nói ta luyện công cho Hàn Trực, hắn sợ khổ giãy giụa, bị Thất Hoàng tử kéo đi."

"Tóm lại, cứ một mực nói họ ham chơi sợ khổ, thậm chí phải khiến người khác hoài nghi, trận cháy này có phải do Thất Hoàng tử bướng bỉnh làm đổ cái gì mới cháy, đem trọng điểm chuyển đến chuyện hoả hoạn."

Tề Diên nghĩ nghĩ, nói:"Không tồi, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, đem tội đẩy lên người họ."

Nói đến đây, Tề Diên động tâm nói:"Không bằng dứt khoát bẩm báo Hoàng thượng, làm một pháp sự trong cung, liền nói muốn tìm tai tinh hoạ quốc gây cháy, nhất thời động tay động chân, là có thể đem toàn bộ tội lên người "Tai tinh"."

Kính Văn đại sư nói:"Hàn Trực?"

Tề Diên:"Không, Thất Hoàng tử——-ngươi nghĩ một chút, Thất Hoàng tử vốn dĩ là người có mệnh cách tôn quý, thế nào vừa đến Đông Cung, liền trở thành tai tinh? Nói như vậy, người chân chính xui xẻo là ai?"

Kính Văn liền hiểu, Tề Diên không tiếc hãm hại cháu ngoại mình cũng muốn làm ra một "Tai tinh", trên thực tế là hướng về Thái tử.

Gã không nhịn được lắc đầu, thở dài:"Hài tử xinh đẹp như vậy, đáng tiếc."

Tề Diên nói:"Hoàng thượng sẽ không giết nhi tử thân sinh của mình, nhưng vì chuyện này, hắn sẽ phải chịu lãnh đãi cùng trục xuất.... Lúc đó, không phải có thể tùy ý đại sư bày bố sao?"

Kính Văn hơi mỉm cười, nói:"Xem ra vô luận về công về tư, pháp sự này không thể không thực hiện."

"Chỉ là" Ánh mắt gã chợt động:"Trước đó, tiểu tăng nhờ Tề đại nhân, giúp ta mang một phong thư cho Hàn Thái phó."

*

Thời điểm Tề Diên cùng Kính Văn tính mưu như kiếp trước, Lan Dịch Trăn cũng không vì Lan Dịch Hoan trở về bình an mà trì hoãn kế hoạch.

Ngày hôm sau trở lại Đông Cung, y cho gọi Hoành An Đạo.

Vừa rồi tạm biệt Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn cảm thấy không an lòng, vì thế tìm tới Hoành An Đạo, bàn lại kế hoạch đã lập mấy ngày trước.

Y tính toán tìm thời cơ thích hợp giúp Hoành An Đạo lộ mặt trước Hoàng thượng, sau khi lấy được sủng tín, lại từng bước lay động sự tín nhiệm của Hoàng thượng với Kính Văn.

Nhưng lần hoả hoạn ngoài ý muốn này làm kế hoạch tự nhiên có biến động.

Chuyện này đã truyền đến cả kinh thành, Hoành An Đạo cũng nghe nói, sau khi tiến vào thỉnh an Lan Dịch Trăn, cẩn thận hỏi:"Điện hạ, Thất Điện hạ có sao không?"

Lan Dịch Trăn gật gật đầu:"Hắn không có việc gì. Lửa tuy lớn nhưng không có thương vong."

Hoành An Đạo thở phào nhẹ nhõm, cũng có phần kinh ngạc:"Kia cũng thật kỳ lạ. Thất Điện hạ phúc trạch thâm hậu, nói không chừng là được trời xanh phù hộ."

Lan Dịch Trăn cười cười, nói:"Tiên sinh nói chuyện đã mang theo vài phần huyền ý, xem ra mấy ngày nay Cô nói ngươi chuẩn bị, ngươi làm không tồi."

Hoành An Đạo nói:"Điện hạ phân phó, tiểu nhân tự nhiên tận tâm tận lực."

Lan Dịch Trăn tuỳ ý lật mấy quyển điển tịch thần tiên Đạo giáo khảo qua Hoành An Đạo, phát hiên đối phương thông thấu tất cả, liền gật gật đầu.

Lan Dịch Trăn nói:"Như vậy, thỉnh tiên sinh chờ đợi thời cơ. Cô không thể lấy danh nghĩa của mình trực tiếp tiến cử ngươi với Phụ hoàng, phải tìm người phù hợp đề cử ngươi."

Hoành An Đạo hiểu ý Lan Dịch Trăn.

Thái tử đối với đạo pháp hay Phật giáo, thần quỷ gì đó đều không có hứng thú, thậm chí là phản cảm, nếu đột nhiên tiến cử một đạo sĩ lên Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng ngược lại sẽ sợ y dụng tâm kín đáo, càng thêm phòng bị.

Hoàng thượng cùng Thái tử, nhìn như là phụ tử tôn quý nhất thế gian, trên thực tế lại không có cái gọi là thân tình.

Hoành An Đạo trong lòng cảm khái, ngoài miệng lại không nói nhiều, gật đầu đáp ứng, lui khỏi thư phòng Lan Dịch Trăn.

——Khi Hoành An Đạo rời khỏi Đông Cung, Lan Dịch Hoan đang chơi trong viện, nói là chơi nhưng hắn cũng không chơi cái gì, chỉ là ở bên ngoài phơi nắng một lát, thuận tiện cân nhắc sự tình tiếp theo nên làm gì.

Thật ra Lan Dịch Hoan biết, hắn có nhiều biểu hiện không giống một đứa trẻ sáu tuổi đơn thuần, Lan Dịch Trăn ở cương vị Thái tử nhiều năm, chắc chắn cũng nhìn ra.

Điều duy nhất may mắn là y tuyệt đối không biết được chuyện trọng sinh, trước mắt chỉ thấy Lan Dịch Hoan từ nhỏ bị Tề Quý phi lạnh nhạt đủ điều nên trưởng thành sớm, đặc biệt thông minh hơn người cùng tuổi.

Cái nồi này, cứ để Tề Quý phi cõng đi.

Chỉ có điều, mặc dù có thể dùng điều này lừa gạt một chút, còn những chuyện khác Lan Dịch Hoan không có cách nào thâm nhập, kế hoạch của Lan Dịch Trăn hắn không thể hỏi, chỉ có thể vu vơ nghe qua đôi điều rồi suy đoán.

Lúc này, thấy Hoành An Đạo kẹp một số sách về Đạo giáo từ phòng Lan Dịch Trăn ra, tâm Lan Dịch Hoan liền động, liền đến chào hỏi.

Hoành An Đạo sau khi trò chuyện với Thái tử, người nặng nề đầy tâm sự, thình lình nghe tiếng hô:"Hoành tiên sinh."

Hoành An Đạo cúi đầu, vừa thấy là Lan Dịch Hoan, cũng biết Thái thương yêu vị đệ đệ này nhất, khuôn mặt đang suy nghĩ sâu xa đổi thành tươi cười thân thiết:"Gặp qua Thất Điện hạ. Xem ngài bình an không có việc gì, ta yên tâm rồi."

Lan Dịch Hoan nói:"Cảm ơn Hoành tiên sinh. Ngươi là tới tìm Thái tử ca ca sao?"

Hoành An Đạo:"Đúng vậy, đã gặp Thái tử rồi, bây giờ muốn rời cung."

Lan Dịch Hoan làm bộ tò mò nhìn sách trong tay Hoành An Đạo, nói:"Thái tử ca ca hình như không thích mấy sách này, ngày thường cũng không cho ta xem. Hoành tiên sinh cầm sách này vào gặp hắn, hắn không tức giận sao?"

Hoành An Đạo sẽ không nói cho Lan Dịch Hoan biết kế hoạch của Lan Dịch Trăn, chỉ cười cười, nói:"Tuỳ tiện mang theo thôi, Điện hạ cũng không tức giận gì, nhưng cảm ơn Thất Điện hạ nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý."

Lan Dịch Hoan mở to mắt nhìn Hoành An Đạo, nghiêm trang nói:"Không cần cảm ơn. Thái tử ca ca thường nói Hoành tiên sinh thông minh bác học, hiểu biết rất nhiều, về sau ngươi đến Đông Cung rồi, có thể dạy ta không?"

Hoành An Đạo sờ đầu Lan Dịch Hoan:"Ta không nhất định sẽ đến Đông Cung, nhưng Thất Điện hạ có yêu cầu gì, có thể đến tìm ta."

Lan Dịch Hoan nói "Được" một tiếng, hai người lại nói mấy câu, lúc này Hoành An Đạo mới rời đi.

Sau khi đối phương đi rồi, Lan Dịch Hoan như không có việc gì ngồi trên ghế nhỏ, nắm ngọn cỏ trong tay đùa nghịch, bỗng nhiên cười một tiếng.

——-Kế hoạch của Lan Dịch Trăn, hắn đoán được.

Đầu tiên, những quyển sách đó chắc chắn không phải Hoành An Đạo tuỳ tiện mang theo, tuỳ tiện xem cũng không nhất thiết xem trước mặt Lan Dịch Trăn, nếu vậy chẳng phải là khiêu khích à?

Đáp án duy nhất chính là Lan Dịch Trăn để Hoành An Đạo xem, mà tác dụng duy nhất của việc này, chỉ có thể là nhắm đến việc làm Hoàng thượng vui.

Lan Dịch Trăn muốn Hoành An Đạo trước mặt Hoàng thượng lấy đi sự tín nhiệm vốn là của Kính Văn.

Lúc này Lan Dịch Hoan thử xem Hoành An Đạo về sau có ở lại Đông Cung không, Hoành An Đạo nói "Không nhất định", hiển nhiên chứng tỏ việc này chưa định.

Lan Dịch Hoan cảm thấy, nếu hắn là Lan Dịch Trăn, chắc chắn sẽ không trực tiếp tiến cử Hoành An Đạo cho Hoàng thượng, như vậy sẽ tạo thêm nghi kỵ cho bản thân, cho nên cần phải tìm kiếm một người khác đứng ra tiến cử.

Lan Dịch Trăn có tìm được người phù hợp chưa, Lan Dịch Hoan không biết, nhưng để hắn chọn, hắn thấy người thích hợp nhất chính là Hàn Thái phó.

Hàn Thái phó tuy nghiêng về Thái tử nhiều hơn, nhưng ai cũng biết bản tính lão nhân này chính trực, tuân thủ lễ pháp, không có khả năng có mưu lợi riêng, cũng không làm ra chuyện tổn hại đạo đức.

Tuy rằng lão nhân này không có hứng thú với chuyện luyện đan cầu tiên, nhưng lại rất nể thế ngoại cao nhân, cũng chính vì vậy, có quan hệ không tồi với Kính Văn đại sư.

Cho nên, nếu để Hàn Thái phó tiến cử, Hoàng thượng nhất định tin tưởng.

Chỉ là.... Cũng bởi vì tính cách này, muốn lão nhân phối hợp, cũng không phải việc đơn giản.

Lan Dịch Hoan nhớ rõ đời trước, tuy Hàn Trực bị tàn tật, Hàn Thái phó thương tâm vô cùng, nhưng lại không có chút oán hận nào với Hoàng thượng và Kính Văn đại sư.

Lão nhân cảm thấy, vì nước cầu phúc là vinh dự, bị thương là vận khí không tốt, không nên đổ tội cho người khác.

Lão nhân cố chấp cho rằng Kính Văn có đạo đức, căn bản không tin lời của hài tử Hàn Trực và Lan Dịch Hoan.

Nghĩ đến biểu tình ngữ khí của Hàn Thái phó đời trước, Lan Dịch Hoan trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Lão nhân đời trước không tin hắn, đời này hắn phải để lão nhân này thấy được bộ mặt thật của Kính Văn.

Lan Dịch Hoan đang suy nghĩ, bông nhiên nghe tiếng cười nhạo ở phía sau:"Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại quỷ quyệt. Cũng không biết một hài tử như ngươi, từ đâu ra nhiều cái tâm nhãn như vậy."

Miệng lưỡi âm dương quái khí này.....

Lan Dịch Hoan chuyển đầu, quả nhiên thấy Tam Hoàng tử ở phía sau không xa.

Sự tình lần này, Tam Hoàng tử cũng coi như trong hoạ được phúc, sau khi ra khỏi chùa Hộ Quốc, đã cùng theo về cung.

Chỉ là trong cung chưa an bài chỗ cho Tam Hoàng tử, Lan Dịch Hoan chỉ đành để đối phương ở chỗ mình.

Tam Hoàng tử bình thường an tĩnh, không ai để ý đến, cũng không ra khỏi cửa, nhưng lúc này lại chạy đến chỗ Lan Dịch Hoan làm phiền.

Lan Dịch Hoan nói:"Này, ta cũng đã cứu ngươi, ngươi không thể nói lời nào dễ nghe được à?"

Tam Hoàng tử nâng mắt nhìn về phương xa, không để ý mà nói:"Ta sẽ không cảm kích ngươi."

Lan Dịch Hoan bĩu môi, nói:"Vì sao?"

"Cứu ta, là việc các ngươi nên làm, cũng là điều ta nên được. Hiên tại mới đến đây, ta còn thấy quá ít, việc gì cũng chưa muộn."

Tam Hoàng tử cúi đầu, nhìn nhóc con trước mặt, lộ ra nụ cười rét lạnh, âm trầm mà nói:"Chỉ là, không biết về sau ngươi có hối hận hay không. Ngươi lần này cứu ta, nhưng lần sau ta sẽ không cứu ngươi, nói không chừng, một ngày nào đó ta sẽ.... Tự tay giết chết ngươi."

Lan Dịch Hoan:"...."

Tam Hoàng tử nhìn biểu tình của hắn, vui sướng mà cười.

Trong chùa Hộ Quốc, Tam Hoàng tử biết, đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong Hoàng thất, trái tim cũng đã biến đen, bọn họ đều cùng một loại người.

Mà chính vì vậy, Tam Hoàng tử mới có thể trước mặt đệ đệ bộc lộ ra sự âm u ác độc của mình, loại cảm giác này——-rất thống khoái.

Tam Hoàng tử nhìn Lan Dịch Hoan, muốn thưởng thức sự ảo não trên khuôn mặt xinh đẹp này, cùng sự phẫn nộ và sợ hãi, nhưng chỉ thấy thân hình Lan Dịch Hoan đột nhiên lùi lại.

Mấy đi trọng tâm, hai chân ghế trước hắn đang ngồi nhếch lên, mắt thấy đang lắc qua lắc lại.

"Ai ui!"

Tam Hoàng tử cả kinh, một bước xông lên, liền tóm lấy cách tay Lan Dịch Hoan.

Lại thấy Lan Dịch Hoan đem ghế trở lại, ngồi vững chắc.

Trên mặt hắn có chút nào kinh hoảng? Chỉ tràn đầy sự trêu chọc, cười tươi nhìn Tam Hoàng tử!

"...."

Lan Dịch Hoan đứng lên, vỗ vỗ quần áo, bỗng nhiên nghiêm mặt, học theo biểu tình cùng ngữ khí cảu Tam Hoàng tử, trầm giọng nói:"Ngươi lúc này đã cứu ta, ta lần sau sẽ không cứu ngươi nha, nói không chừng, ngày nào đó ta sẽ....tự tay giết chết ngươi nha."

Hắn cười to:"Ha ha ha!"

Tam Hoàng tử:"....."

Lan Dịch Hoan vui sướng mà nói:"Tam ca, ta đi trước đây, ngươi tự chơi đi. Ngươi thật ấu trĩ!"

Hắn liền xoay người chạy, phía sau là thanh âm mất bình tĩnh của Tam Hoàng tử:"Ngươi chờ đi, lần tới gặp ngươi, ta liền đem ngươi ném sông! Ta nói được thì làm được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK