• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu Riêng

Lan Dịch Trăn cũng không qua xem Lan Dịch Hoan. Y ở trong thư phòng, bên cạnh là thái y đang đứng bắt mạch.

Lan Dịch Trăn ngồi ở sau bàn, lộ ra nửa bả vai, một cánh tay lộ ra ngoài mang những đường cong mạnh mẽ, ẩn ẩn thấy cả gân xanh.

Lúc này, trên cánh tay kia lại có một đạo vết thương dài hẹp, gần như xỏ xuyên qua toàn bộ cánh tay.

Miệng vết thương kia không biết là bởi thứ vũ khí sắc bén nào tạo ra, đã gần khép lại, nhìn từ xa giống như ai lấy bút chu sa vẽ lên một đạo tơ hồng.

Nhưng thật kỳ quái, vết thương này chính Lan Dịch Trăn cũng vừa mới phát hiện.

Lúc ấy, thời điểm y đem Lan Dịch Hoan bế ra khỏi nước, Lan Dịch Trăn liền cảm thấy cánh tay đau đớn. Khi ấy không chú ý, vừa trở về liền thấy có thêm một vết thương như vậy.

Thái y hai tay cầm lấy tay Thái tử, híp mắt nhìn hồi lâu, nói: "Xin hỏi Điện hạ, ngài có thể nói cho thần biết trước lúc vết thương xuất hiện, Điện hạ đã làm gì?"

Lan Dịch Trăn trầm ngâm nói: "Lúc ấy..."

Y nhìn vết thương trên tay, nhớ lại tình huống lúc đó, lại hoảng hốt nhìn thấy một cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Ở Ngự Thư Phòng, y gắt gao ôm một người trong lòng mà quỳ dưới đất, tuyệt vọng khóc rống. Gió thổi qua cửa sổ, thổi rơi chiếc bút thấm chu sa trên bàn, ngòi bút đỏ thắm uốn lượn xẹt qua cánh tay y.

Y mơ hồ nhìn thanh niên trong lòng, bộ dáng quen thuộc mà xa lạ.

Tiếng khóc quanh quẩn trong đầu, trong không gian hỗn loạn hiện lên tên của một người.

Là ai...Là ai?

Thái y cẩn thận mà kêu lên: "Điện hạ?"

Lan Dịch Trăn phục hồi tinh thần, nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là xử lý một chút chuyện của Thất đệ và Bát đệ, Cô lúc về đã kiểm tra quần áo, hoàn toàn không hư tổn gì."

Nếu tay áo không rách, không lý nào có vết thương như vậy. Vết thương này xuất hiện vô cùng kỳ lạ.

Thái y không có manh mối, do dự nói:"Vết thương này của Điện hạ, thần xác nhận...Nói là sẹo, nhưng lại như từ dưới da mọc lên, có điều trước mắt không có gì đáng ngại. Thần thoa cho ngài chút kim sang dược trước, lại thêm chén thuốc đuổi phong tà nhằm bài độc, cũng có thể cường thân."

Lan Dịch Trăn hơi gật đầu, nói:"Vậy làm thế đi, làm phiền thái y. Chuyện này đừng nói ra ngoài."

Cả nhà Vương thái y từng chịu ân tình của Thái tử, là Thái tử an bài người ở Thái Y Viện, tự nhiên nói gì nghe nấy, gật đầu:"Điện hạ yên tâm, thần đã hiểu."

Vương thái y lúc này lùi lại, xoay người rời đi.

Trong nháy mắt đứng thẳng kia, Vương thái y nhìn thấy Thái tử ngồi chỗ ngược sáng, ngón tay nhẹ nhàng đụng đến vết sẹo trên cánh tay, ánh sáng lay động, khó thấy rõ thần sắc y, dường như có loại cảm giác ôn nhu mà bi thương.

Vương thái y không dám nhìn lâu, đóng cửa lại.

Lan Dịch Trăn nhìn vết thương một hồi, nhưng không chờ được ảo giác kia xuất hiện. Y như đang suy tư, chậm rãi mặc áo vào, đứng dậy đi xem tình huống bên Lan Dịch Hoan.

Thời điểm Lan Dịch Trăn đi tới, các cung nữ đã cho Lan Dịch Hoan uống thuốc mà thái y kê. Đứa nhỏ này còn chưa tỉnh, lông mi ướt dầm dề, nhìn rất an tĩnh mà ngoan ngoãn.

Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan một lát, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Đây là huynh đệ cùng huyết mạch với y, nhưng đồng thời, thân mẫu của hai người là Hoàng hậu và Tề Quý phi xưa nay bất hoà. Trước hôm nay, hai người cơ hồ chưa từng tiếp xúc gì với nhau.

Y không nghĩ sẽ mang Lan Dịch Hoan về, nhưng tình hình lúc đó khó có thể biết được là Tề gia tính toán hay là Tề Quý phi thật sự không thích đứa con này.

Y phụng mệnh giám quốc, cũng có trách nhiệm quản giáo đệ muội. Việc hôm nay dù là vấn đề nguyên tắc hay là trách nhiệm huynh trưởng, y đều muốn ra mặt xử lý.

Cho nên Lan Dịch Trăn cân nhắc, vẫn là nên đem Lan Dịch Hoan đặt dưới mí mắt mình, tránh tình huống sau này xảy ra thế nào, người khác nói y là Thái tử lại khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng việc chăm sóc hài tử, y không có kinh nghiệm.

Ngay cả bản thân y, sinh ra là trữ quân, cũng không được nuôi dưỡng như một đứa trẻ ngây thơ.

Đương nhiên, y không có nghĩa vụ làm vậy, chờ khi thân thể Lan Dịch Hoan khôi phục tốt thì sẽ đem hắn trở về. Mẫu thân bọn họ có mâu thuẫn, đều không có liên quan hệ gì với y cùng vị huynh đệ cùng cha khác mẹ này.

Y đang cân nhắc, không biết Lan Dịch Hoan mơ thấy cái gì, thân thể giãy giụa vài cái, chăn trên người rơi xuống đất.

Lan Dịch Trăn tiếp được chăn, liền đắp lại thật tốt cho hắn, ngón tay lướt qua cằm Lan Dịch Hoan, đứa nhỏ theo bản năng dùng khuôn mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay y.

Ngón tay Lan Dịch Trăn nhất thời cứng lại, đột nhiên thu hồi tay, còn lùi về sau một bước.

Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ cùng người khác đụng chạm như vậy. Khoảnh khắc tiếp xúc nháy mắt kia, khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy vô cùng quái dị, theo bản năng né tránh và kháng cự.

Y xoa xoa chỗ ngón tay bị hắn cọ qua một chút, xúc cảm mềm mại có chút ấm áp còn đọng lại, làm Thái tử Điện hạ có chút hoài nghi đây là một phương thức ám sát mới.

——Có thể Tề Quý phi bôi độc gì trên mặt nhi tử của bà, chờ mình tới sờ?

Nơi này không nên ở lâu.

Không bao lâu, cung nữ cùng thái giám canh giữ bên ngoài nhìn thấy Thái tử Điện hạ từ nơi thiên điện bước ra, bỏ lại một câu "Coi sóc đứa trẻ thật tốt", liền bước đi không quay đầu.

*

Lan Dịch Trăn đi rồi, Lan Dịch Hoan lại nằm thật lâu.

Hắn mơ màng tỉnh lại, ngơ ngác mở mắt mấy lần, có thể cảm nhận bầu trời bên ngoài đang dần tối đi.

Thỉnh thoảng sẽ có người hầu hạ tiến vào, lặng lẽ kiểm tra tình huống của hắn, hoặc để hắn uống chút nước, lấy chút điểm tâm đặt bên cạnh.

Mà Lan Dịch Hoan lại không để ý tới.

Hắn không biết lần này trọng sinh rốt cuộc có ý nghĩa gì, cũng không có gì muốn làm hoặc cần thiết phải làm. Trong lòng thấy vắng vẻ, trước mắt cứ nằm vậy trên giường, dù thấy đói cũng không nhúc nhích, quấn một chăn, vạn sự không nghĩ, hắn cảm thấy thực thoải mái.

Cho nên, Lan Dịch Hoan vẫn cứ nằm, nằm một hồi thì liền ngủ mất.

Nhưng lúc tiến vào giấc ngủ, ác mộng khiến hắn bối rối nhiều năm lại lập tức ùn ùn kéo đến.

Lần này, Lan Dịch Hoan mơ thấy thời điểm làm Hoàng tử xuất chinh, gặp quân địch mai phục, các thư đồng từ nhỏ cùng nhau lớn lên và vài thị vệ vì bảo vệ hắn mà chết.

Cát vàng đầy trời, gió thổi xào xạc, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi, vó ngựa lướt nhanh qua những đoạn mũi tên cùng thi thể trên mặt đất. Hắn xoay người bắn ra đoạn mũi tên cuối cùng, Hàn Trực bên cạnh hô lớn:"Điện hạ, người đi trước, ta đi sau người!"

Hắn không đồng ý, Hàn Trực lại xông lên hung hăng đánh một roi vào ngựa của hắn, chính mình xoay người, ngăn cản mũi tên quân địch, sau đó từ trên lưng ngựa mạnh mẽ ngã xuống.

Lan Dịch Hoan dừng ngựa quay người, thất thanh nói:"Hàn đại ca!"

Mắt thấy những mũi tên đó bắn xuyên qua Hàn Trực đang nằm trên mặt đất, nhưng hắn ở trong mộng, cái gì cũng không thể cứu vãn, không thể thay đổi.

Nếu hắn không tồn tại trên đời này, có lẽ sẽ không có ai phải chết.

Áy náy, tự trách, đau lòng, chán nản... Cơn ác mộng này của Lan Dịch Hoan đã diễn ra vô số lần. Mỗi một chuyện trong mộng, hắn đều vô cùng quen thuộc, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Nhưng giữa không trung đột nhiên nhiều thêm một thanh âm thuần tuý:

[ Thủ hộ Hoàng tử, gấu nhỏ đầu giường đến rồi đây!]

Thanh âm này giống như thanh âm của một hài tử, lại mang theo cảm giác máy móc khó tả, Lan Dịch Hoan quay đầu nhìn lại, liền thấy một con gấu bông màu nâu từ phía sau hắn nhảy tới.

"Ngươi là..."

[ Hoàng tử tôn kính, ta là Kỵ sĩ gấu nhỏ!]

Gấu nhỏ mềm mại mập mạp, cả người đầy lông tơ, cùng thứ bên gối Lan Dịch Hoan giống nhau như đúc, chỉ là trong ánh mắt tròn xoe lại hiện ra hung quang.

Nó đứng ở trên đầu ngựa của Lan Dịch Hoan, cái tay nhỏ ngắn nâng lên, chặn trước người Lan Dịch Hoan, tay kia cầm một thanh kiếm nhỏ, chém về phía trước!

Theo động tác của gấu nhỏ, hình ảnh giết chóc trước mắt bỗng nhiên dừng lại.

Hàn Trực không còn ở trước mặt Lan Dịch Hoan bị vạn tiễn xuyên tâm, cảnh tượng thảm thiết đột nhiên biến thành bức hoạ phẳng, bị kiếm trong tay gấu nhỏ đập nát.

Những mảnh vỡ đó nổ tung giữa không trung, biến thành những khối kẹo đầy màu sắc.

Trước mặt Lan Dịch Hoan, những viên kẹo như cơn mưa rơi lộp độp trên mặt đất, toàn bộ cảnh trong mơ tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Lan Dịch Hoan ngồi trên lưng ngựa, nhìn đến ngây ngẩn cả người. Bạch mã của hắn ban đầu còn bất an dậm chân đi tới đi lui, giờ cẳng chân bị kẹo chôn vùi, không tài nào bước đi được, liền dứt khoát cúi đầu mà nhai kẹo.

Chẳng bao lâu, tất cả cảnh tượng trong cơn ác mộng đều biến thành kẹo trái cây chất đống bên đường, bối cảnh trong mơ biến thành khoảng không nhợt nhạt.

Gấu nâu nhỏ ưỡn ngực gác kiếm. Trong khoảnh khắc, vô số gấu nhỏ xuất hiện, lấp đầy không gian. Chúng nó tụ lại, hướng về phía Lan Dịch Hoan mà reo lên——

[ Hoàng tử điện hạ, ác mộng đã kết thúc rồi!]

"..."

Lan Dịch Hoan tỉnh dậy trong mùi kẹo ngọt.

Hắn chống tay lên trán bình tĩnh một hồi, xác nhận chính mình có phải điên hay không.

Hình như không có.

Khả năng cao chính là cái thế giới chết tiệc này điên rồi đi.

Lan Dịch Hoan lau mặt.

Lần này hắn tỉnh lại không phải bởi ác mộng, cũng không phải trải qua cái chết của thân hữu hay cảnh tượng đẫm máu kia. Cảm giác đau đầu và tim đập nhanh như lời nguyền kia đã biến mất.

Gấu nâu nhỏ còn ngơ ngốc mà nằm bên cạnh gối đầu, đắp chăn của Lan Dịch Hoan, hoàn toàn không nhìn ra được nó là một chiến binh vừa tiêu diệt ác mộng.

Thứ này...Thế mà thật sự có thể loại bỏ ác mộng.

Hoá ra là thế.

Lan Dịch Hoan tâm tình phức tạp nhìn gấu nhỏ một hồi, tuy rằng không phải nhìn thấy những cảnh tượng ấy là điều rất tốt, nhưng nhớ lại những khối kẹo đầy màu sắc và hàng trăm khuôn mặt gấu nhỏ chen chúc nhau, hắn cảm thấy có chút...ồn ào.

Phảng phất nghe được ý nghĩ trong lòng Lan Dịch Hoan, hệ thống tận dụng cơ hội mà xuất hiện, đẩy mạnh tiêu thụ.

[ Hoàng tử Điện hạ tôn kính, "Gấu đầu giường" chỉ là đạo cụ dùng thử miễn phí, Hệ thống sinh tồn Hoàng gia bản chính thức sẽ cung cấp cho ngài nhiều trải nghiệm tốt hơn, nếu cần nâng cao chất lượng giấc ngủ, xin chọn tiến vào "Bước tiếp theo".]

Nhìn đến ba chữ "Bước tiếp theo", Lan Dịch Hoan liền nghĩ đến nhiệm vụ khiến người đau răng kia.

Ngủ không tốt sẽ dễ chết sớm, nhưng lại phải hao hết tâm tư tranh giành ngôi vị Hoàng đế đáng chết kia, lựa chọn cái gì, quả thực đã rõ ràng.

Hắn vô biểu tình mà cởi chăn ra, đem gấu nhỏ bọc kín lại, nhét xuống đáy giường.

"Gấu đầu giường" bỗng chốc trở thành "Gấu dưới giường", trong giấc mơ uy phong bảo vệ Hoàng tử, cuối cùng chỉ có thể mai danh ẩn tích dưới gầm giường.

Ước chừng qua một canh giờ, Lan Dịch Hoan từ ác mộng trợn mắt tỉnh dậy, trán đầy mồ hôi lạnh, do dự một lúc mới đem nó lên đặt bên gối đầu.

Vì thế, Kỵ sĩ gấu nhỏ lần nữa chấn hưng tỉnh thần, nhập cảnh sát mộng.

Lúc này trên thân kiếm của nó phát ra thứ ánh sáng bảy màu loá mắt, Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử đang bàn bạc muốn độc chết Lan Dịch Hoan trong ác mộng bị cho chém thành vụn vỡ, biến thành những con bướm ca hát bay lượn xung quanh Lan Dịch Hoan.

Ác mộng Công chúa giết chết Phò mã sau đó thắt cổ tự sát biến thành một mảnh biển rộng mênh mông, mặt biển đầy những chú vịt con, không ngừng kêu:"Cạc, cạc, cạc".

Mỗi lúc ác mộng kết thúc, sẽ có tiểu đội gấu nhỏ vui mừng hoan hô:"Hoàng tử Điện hạ, ác mộng kết thúc!"

Lan Dịch Hoan một lần nữa trong mộng tỉnh lại, nghe tiếng đồng hồ nước, thời gian mới chỉ qua gần nửa canh giờ, đêm vẫn còn dài.

——Aaaaaaa!

Hắn từ lúc trọng sinh vô cùng chán nản, tinh thần ảm đạm, không còn cảm thấy vui vẻ. Hắn đã chuẩn bị sống một cuộc sống suy đồi, thề rằng không bao giờ nhiệt tình vui vẻ nữa, từ nay về sau lạnh nhạt trầm mặc mà đối địch với thế giới.

Nhưng trước mắt, Lan Dịch Hoan mới chỉ nằm trên giường không ăn không uống một ngày, thứ này liền đem cái tâm tro tàn của hắn trở lại!

Thực sự cảm ơn nhưng vẫn vô cùng khó chịu!

Lan Dịch Hoan xoa xoa tóc, đem gấu nhỏ bên cạnh cầm lên, quơ quơ nó cho hả giận, gấu bông nhỏ vẫn vô tội mà cười cười ngây ngô.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng hiện lên.

[ "Lắc lắc" tự động chuyển trình tự khởi động,"Hệ thống sinh tồn Hoàng gia" đã tiến vào giao diện nhiệm vụ, trợ lực giúp ngài hưởng thụ giấc ngủ tốt.]

——Hắn chỉ mới lắc lắc gấu nhỏ, vì cái lại tự động tiến vào "Bước tiếp theo"?

Đây không phải là đang ép mua ép bán hay sao?

Đột nhiên xảy ra việc như vậy làm Lan Dịch Hoan có chút phát ngốc.

Mắt thấy quầng sáng trước mắt biến ảo, hắn đang muốn tắt thứ này đi, lại bị dòng chữ phía trên thu hút.

[ Nhiệm vụ khen thưởng "Giấc ngủ SPA" một lần.

Nội dung nhiệm vụ: Luyện tập kiếm thuật.

Hoàn thành nhiệm vụ: 1 Bản thân ; 2 Người khác (khi chọn người khác làm nhiệm vụ, cần thiết lập liên kết trước).]

Hấp dẫn Lan Dịch Hoan chính là "Người hoàn thành nhiệm vụ" kia.

Nếu hệ thống viết như vậy, nghĩa là...Những cái nhiệm vụ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế kia, không yêu cầu chính hắn phải hoàn thành.

Cuối cùng Lan Dịch Hoan cũng sinh ra một chút hứng thú.

Hắn dừng mắt ở hai chữ "Người khác" một hồi, phía dưới là triển khai lựa chọn đối tượng.

Xếp hạng thứ nhất là Thái tử, mặt sau đánh dấu "Tạm thời". Sau Thái tử là Tam Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử, còn lại là "Tứ thời". Dưới họ là các vị Hoàng tử khác, Công chúa cùng với những người không ở trong Hoàng thất.

Nhưng việc lựa chọn người khác thực hiện nhiệm vụ đòi hỏi thời gian luyện kiếm khác nhau.

Trong đó, trạng thái nhiệm vụ của ba người Thái tử, Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử hiển thị "Đã hoàn thành". Con cháu Hoàng gia ngày ngày đều phải tập võ luyện kiếm, chỉ tiêu nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, việc Lan Dịch Hoan phải làm chính là tiếp xúc với họ,"Thành lập liên kết", hoàn thành nhiệm vụ.

Như vậy xem ra...Cũng rất thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK