Mỗi việc, mỗi chuyện, … tấu chương trên bàn ngày càng nhiều, Tiêu Kỳ nhíu chặt mày. Quản Trường An nhón chân vào, trong lòng ôm thêm một chồng tấu chương cao ngất, mới vừa đặt lên bàn, liền nghe Hoàng thượng nói: “Đưa mấy tấu chương này về nội các, kêu bọn họ tra duyệt trước một lần nữa rồi mới đưa tới đây.”
“Dạ.” Quản Trường An rắm cũng không dám phóng, vội vàng ôm chồng tấu chương trên bàn, lập tức xoay người lại đi sang nội các.
Ngụy các lão, Tạ các lão, Lý các lão đều còn chưa về, ba người ngồi trong phòng nhìn nhau chẳng nói gì. Quốc khố cạn kiệt, các địa phương lại xin khất nợ thuế nông. Vốn năm trước tiền thu đã phải nhập quốc khố mà đến nay không có tin tức. Hộ bộ trên dưới đều lo bạc cả đầu, nhưng đến giờ cũng không dám lừa gạt nữa. Nếu tiếp tục thì thế nào cũng bị lật tẩy.
Đúng vào lúc này, Quản Trường An ôm tấu chương đến, “Chào ba vị đại nhân, Hoàng thượng sai nô tài mang mấy tấu chương này tới, mong các vị đại nhân thẩm tra một lần nữa rồi giao trở về cho Hoàng thượng.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm xấu. Lúc ấy Ngụy các lão bước lên một bước, nhìn Quản Trường An cười cười, “Quản công công, cái này... Hoàng thượng có ý gì vậy?”
Quản Trường An cười nhu hòa, “Ngụy đại nhân, tôi chẳng qua chỉ là một nô tài hầu hạ bên Hoàng thượng, nào dám hỏi đến những chuyện này. Tôi chỉ phụng mệnh làm việc, các vị đại nhân hãy nhận lấy đi.”
Tạ các lão tự mình nhận lấy chồng tấu chương trong tay Quản Trường An, quan sát hắn ta một cái, lần này hạ giọng nói: “Quản công công, giờ chúng ta cũng không có biện pháp, Hộ bộ bên kia đang vội vã đến độ hận không thể thắt cổ, chúng ta biết được tin tức thì trong lòng cũng có thể cân nhắc một hai phải không?”
Quản Trường An trong lòng cười “Ha ha”, ngoài miệng lại nói: “Tạ các lão, ngài làm thế này không phải làm khó nô tài sao, thật sự tôi không biết gì hết.” Nói đến đây dừng một chút, hạ giọng cực nhỏ giải thích: “Nô tài chỉ biết là tâm trạng Hoàng thượng thật không tốt.”
Quản Trường An nói xong câu này liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại mấy lão già ba mặt nhìn nhau.
“Tôi đã nói chuyện này không được đâu, các ông lại cứ muốn che giấu thay cho Hộ bộ. Giờ phải làm sao đây? Hoàng thượng xử lý hộ bộ trước, rồi sẽ tính tới chúng ta, chuyện này chắc chắn không thể nhẹ nhàng mà giải quyết được.” Lý các lão tức tối vỗ bàn.
“Lý đại nhân, đúng là chuyện này không thỏa đáng, nhưng hàng năm đều có nơi khất nợ thuế nông. Mấy năm nay liên tục thiên tai, lại có đạo phỉ làm loạn, dân chúng lưu lạc, thêm Thiên Đinh Tư cướp người. Dựa theo quy củ thu thuế nông trước đây, địa phương có lòng lại không có lực để làm. Năm xưa còn có thể lấy tiền chống đỡ, giờ quốc khố cạn kiệt cũng không cách nào làm được. Một câu thôi, cần lương không có, muốn tiền cũng không có, chỉ có một mạng, ông xem chuyện đã như vậy thì phải làm sao bây giờ?” Ngụy các lão mặt đen như đáy nồi, gặp phải chuyện này ông ta cũng lo muốn chết, biết tính sao chứ?
“Năm xưa không có lương thực thì lấy bạc, không có bạc lấy vải. Giờ đang không có bạc, khu vực phía nam vải vóc rất nhiều, có thể gom lại đem đi nơi khác bán, cũng có thể kiếm được ít tiền. Vì sao lần này lại không nhắc tới chuyện lấy vải đổi bạc chứ? Không có lương thực triều đình cũng lý giải được, không có bạc cũng giơ cao đánh khẽ, giờ ngay cả vải vóc cũng không thể lấy được, mà sao gã Hộ bộ thượng thư Vương Tân Duệ còn dám huênh hoang, mặt mũi để vào đâu chứ?” Tạ Hoàn tức giận, lời nói cũng nặng nề, người phía dưới tính làm qua loa qua mặt bọn họ, bọn họ liền bị phía trên làm mất mặt.
“Phủ khố các nơi đều có thói quen báo cáo láo, che đậy những lỗi lầm của mình, dần dần thành thói quen khó sửa, cả gan làm loạn. Năm xưa đã từng tra xét mấy lần nhưng địa phương giấu giếm, ba phen bốn bận cũng không tra được kết quả gì. Đến kỳ hạn báo cáo mà vẫn dám lần lữa kéo dài, trừ phi Hoàng thượng quyết định chỉnh đốn triệt để, nếu không chuyện này chỉ sợ cũng không giải quyết được gì.” Tệ nạn triều chính kéo dài lâu ngày rất khó diệt trừ, quan viên phía dưới ai nấy đều to gan làm bậy, cứ lấy danh tiếng thế gia làm không biết bao nhiêu chuyện xằng bậy. Chính bọn họ cũng biết nhưng lại không dư sức quản lý một đám đông như thế.
Giờ Hoàng thượng nổi giận, bọn họ bị khiển trách nặng nề mà bọn người phía dưới còn muốn kéo bọn họ theo, bắt vẽ đường cho hươu chạy. Không phải là bọn họ mặc kệ, có một số việc đến tình huống nhất định thì muốn quản cũng không quản được nữa.
Ba người đương nhiên biết rõ điểm này, cùng liếc mắt nhìn nhau thở dài. Ngụy các lão im lặng một hồi rồi mới nói: “Tôi cảm thấy tân khoa trạng nguyên không tệ, là người hiểu biết tình lý.”
Ánh mắt Lý các lão và Tạ các lão đồng thời ánh cùng sáng lên. Đúng rồi, đó là người phù hợp. Còn trẻ tuổi khí thịnh, lại là tân khoa trạng nguyên, không phải là người thích hợp để vung đao xung phong sao?
Chủ ý rất tốt, trong lòng ba lão hồ ly đã quyết định chủ ý. Nhưng ngày hôm sau, còn chưa để bọn họ kịp làm gì thì Hoàng thượng đã hạ chỉ đưa Tần Tự Xuyên sang Bộ binh. Nghe ý chỉ, ba người đều choáng váng, hoàng đế làm vậy là có ý gì đây?
“Mấy kẻ này quá to gan lớn mật, thu nhập thuế nông cũng dám ra tay giữ lại. Thuế nông năm ngoái còn chưa nhập quốc khố, quả thực là không coi trẫm ra gì! Hộ bộ còn dám lừa trên gạt dưới, ta thấy Vương Tân Duệ quả thực là già cả hồ đồ rồi!” Tiêu Kỳ phát hỏa lớn ở Di Cùng hiên, bên ngoài Quản Trường An chạy qua lại y như con khỉ, đuổi hết mấy nhóm cung nhân đi.
Tự Cẩm nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ tức đen lại, cũng biết chuyện này liên quan trọng đại. Nghe đến đó cũng không nhịn được nhíu mày hỏi: “Mấy người đó thật là to gan lớn mật, nếu nói không có ai làm chỗ dựa sau lưng, thiếp không tin.”
Bây giờ Đại Vực Vương Triều vẫn lấy thuế nông là nguồn thu nhập chủ yếu, bổng lộc của quan viên triều đình cao nhất chính là lúa gạo. Lương thực là thứ quan trọng nhất của quốc gia, thuế nông không thu được, quả thật là chuyện đại sự.
Tiêu Kỳ “Hừ” một tiếng, “Mấy kẻ này đều coi trẫm như con khỉ đùa giỡn đây!”
Tự Cẩm thiếu điều thì cưới phá lên, may mà kịp kìm nén lại nhìn Tiêu Kỳ nói: “Vì người như thế mà tức giận thì có đáng không, hoàng thượng cần chỉnh đốn thì cứ ra tay thôi.”
Tiêu Kỳ đương nhiên là có dự định này, lời Tự Cẩm trúng với tâm ý trong lòng hắn, nét mặt chựng lại khẽ thở dài nói: “Chỉ là chưa có tìm được người thích hợp.”
Đúng vậy, dám xuống phương Nam làm việc này sẽ đụng chạm tới đủ loại lợi ích của các quan lại, người kia nhất định phải có thủ đoạn mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, là người có bản lĩnh thật sự. Người như vậy quả thực rất khó tìm. Tự Cẩm nhất thời cũng trầm mặc, cha và ca nàng, một người quản Thiên Đinh Tư, một người đang lo chuyện tỉ thí võ nghệ, không thể buông việc nào ra được.