Lúc đó chân của nàng thiếu chút nữa thì khuỵu xuống, còn nghĩ mình tiêu đời rồi. Nhưng hoàng đế cũng chỉ phất tay áo đi mà chưa nói xử trí nàng như thế nào.
Sống sót sau tai nạn, nửa tháng này Tự Cẩm ngày ngày nhốt mình trong Di Cùng hiên, trước khi hoàng đế không đổi ý lôi nàng đi chém đầu, lòng nàng còn chưa yên tâm. Nửa tháng trôi qua, nghiêm túc kiểm điểm lại, nàng biết rõ mình đã phạm một sai lầm thật lớn, đó chính là xem qua nhiều phim, kịch xuyên việt, kỳ thật sâu trong nội tâm nàng không coi hoàng đế ra gì.
Nhất là với một vị hoàng đế không có thực quyền, nàng lại đứng ở vị trí thương người mà nhìn hắn.
Không cẩn thận, liền phá vỡ tự tôn của hoàng đế. Giờ đặt tay lên ngực nghĩ lại, hắn không có chém đầu nàng, cũng không hạ cấp, càng không xử phạt nàng mà chỉ chiến tranh lạnh với nàng, Tự Cẩm cảm giác mình đã quá may mắn.
Kỳ thật Tự Cẩm cũng đang cân nhắc, Tiêu Kỳ tức giận là thật nhưng hắn không phạt nàng liền biết hắn tức giận chính mình. Bị chính phi tử thương xót chính là một việc rất mất thể diện của hoàng đế. Đại khái hoàng đế xấu hổ phải tạm biệt nàng, cho nên không thể không đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh.
Không thể không nói Tự Cẩm mặc dù có đôi khi rất dễ dàng vui quá hóa buồn, đào hố thê thảm chính mình nhưng trong chuyện này lại không hề nghĩ sai, Tiêu Kỳ quả là giận mình nhiều hơn.
Nếu hắn là vị hoàng đế có thực quyền thì làm sao lại khiến một nữ nhân thương xót mình, đây chính là bi ai lớn nhất của người đàn ông.
Sau nửa tháng kinh hoàng khiếp sợ, mấy người trong hậu cung lại rục rịch. Gần đây không ít người quanh quẩn ngoài Di Cùng Hiên thăm dò tin tức. Trần Đức An trông giữ Di Cùng Hiên cực kỳ chặt chẽ, ngay cả một con chuột chui vào cũng có thể bị hắn ta tóm lại. Do đó, người bên ngoài không thể thăm dò chút nào về tin tức bên trong. Qua chuyện này không thể không nói, vẫn là phúc của Tiêu Kỳ đánh roi Trần Đức An, cho hắn ta biết ý nghĩa thực sự của sự trung thành.
Dù sao Tự Cẩm tốt thì Trần Đức An cũng tốt. Tự Cẩm không tốt, Trần Đức An khẳng định cũng không tốt. Chủ tớ bọn họ đã cùng kết nối trên một sợi dây, thủ đoạn thô bạo của Tiêu Kỳ lại rất có hiệu quả. Mặc cho bên ngoài mưa gió bão táp thế nào thì trong Di Cùng Hiên vẫn mưa thuận gió hòa như cũ.
Tự Cẩm ngồi ở trong Di Cùng Hiên cả ngày, mặt mũi đầy u sầu, nghĩ xem làm cách nào có thể lấy lại tự tôn cho hoàng đế. Đây chính là việc cực kỳ cực kỳ khó. Hôm qua Hoa cô cô tới nói mấy câu chẳng dễ nghe chút nào, tuy không nói thẳng nhưng gián tiếp cho nàng biết nàng thất lễ hoàng ân, không chịu hầu hạ trước ngự tiền. Kỳ thật hoàng hậu đang sợ quân cờ trong tay mình thất sủng, làm cho bao suy tính của nàng ta trở thành vô nghĩa nên cố gắng ép mình phải lộ mặt, tìm mọi cách tranh thủ tình cảm.
Trong lòng Tự Cẩm trong lòng hiểu rất rõ những suy tính của Hoàng hậu, nhưng nàng đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để có lợi nhất cho mình. Tự Cẩm cũng không ngốc, đương nhiên phải cẩn thận suy xét rõ ràng.
Hơn nữa, lúc này quý phi lại không tranh thủ cơ hội ra tay, không tìm mình gây chuyện cũng khiến Tự Cẩm mơ hồ bất an. Quý phi cứ giữ sự bình thản như vậy lại khiến cho nàng cảm thấy áp lực đè nặng. Có lúc kẻ địch càng không động thì càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
Sau khi người nhà Tô gia vào kinh, người bên quý phi không lý nào không có hành động? Giờ Tự Cẩm cảm thấy trước đây mình nên đồng ý gặp người nhà, ít nhất cũng có vài chuyện nhắc nhở họ.
Đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, lung tung mà vẫn chưa thông, cả người cũng hóa nôn nóng. Nàng biết tâm trạng này không tốt nhưng không thể điều khiển được chính mình.
Nàng phải làm thế nào mới tốt đây?