Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự Cẩm chỉ ngẩn người một lát, Dục Thánh cũng đã túm lấy tay áo mẫu phi lắc lư đứng lên. Kể từ sau khi biết bò, tiểu tử này không chịu chờ nữa, nhất định phải giống như người lớn, nhất định tự đi bằng hai chân, kiên trì không ngừng mỗi ngày đều luyện tập bản lĩnh túm áo tự đứng thẳng. Bây giờ tiểu tử có thể đứng lên vững vàng, sau đó lắc la lắc lư tập đi trên giường lớn.

Lúc mới bắt đầu, đi một bước sẽ té mông ngã xuống đất, giờ đã đi được bảy tám bước vững vàng. Tất cả mọi thứ trên giường đều bị thu dọn lại, đặt một tấm nệm mềm mại dày dặn để bé tập đi.

Có điều còn chưa biết nói chuyện.

Sắp tròn một tuổi, Tự Cẩm biết rõ trẻ con hiện đại, có đứa bé chỉ nửa năm là đã bập bẹ nói. Nhưng Dục Thánh đi thì vững vàng mà không chịu nói, mỗi ngày chỉ nhìn nàng là cười toe toét.

“Người nói xem khi nào thì con mới có thể nói đây.” Tự Cẩm không rối rắm chuyện quan chức của nữa thì bắt đầu lo lắng con trai.

“Trẻ con trễ nói rất nhiều, có đứa chậm đến hai ba tuổi cũng có.”

Nhưng Ngọc Trân lại biết nói từ rất sớm. Mặc dù Tự Cẩm không tính ganh đua nhưng cũng lo con trai sẽ có trở ngại về việc trao đổi. Nhưng nghe Tiêu Kỳ nói vậy, không biết có đúng hay không, ít nhất trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ư? Mỗi ngày thiếp đều nói chuyện với con, bé có thể nghe và hiểu thiếp nói gì nhưng lại không chịu học theo. Hoàng thượng nói xem tính cách như thế là giống ai đây chứ? Thiếp nghĩ chẳng khác hoàng thượng chút nào.”

“Rõ ràng là giống nàng mà.” Tiêu Kỳ cười trả lời một câu. Chưa từng thấy qua ai lười biếng hơn nàng, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm quyết không ngồi, bé không hề giống như nàng.

“Rõ ràng là giống Hoàng thượng, một câu nói thừa cũng không chịu nhiều lời.” Kể từ sau khi nam hạ trở về, uy phong đế vương của Tiêu Kỳ càng ngày càng cao. Chỉ nhìn Quản Trường An kia lưng khom thành con tôm là có thể biết rồi.

Ngươi dám chọc ta, ta liền cho ngươi biết kiêu ngạo, không biết đã khiến bao nhiêu quan viên trên triều đình rơi đài rồi.

“Giống ta lại thì có gì không tốt? Không thích sao?”

Tự Cẩm:…

Tự tin thế này, cũng không có ai.

“Tiệc đầy năm cũng không cần tổ chức lớn, vừa tổ chức chung với Tết trung thu là được rồi.” Tự Cẩm nhớ tới con trai đầy năm nên thương lượng với Tiêu Kỳ. Vì những hành động liên tiếp của Tiêu Kỳ ở tiền triều mà không khí ở hậu cung cũng u ám mây đen giăng đầy theo. Vốn dĩ nàng đã sớm phải chuyển về Di Cùng hiên, thái hậu bên kia cũng đã thúc giục mấy lần. Nhưng không biết vì sao Tiêu Kỳ cũng ngang bướng lên, không cho phép chuyển!

Khẳng định là đang đánh lôi đài với thái hậu. Tự Cẩm mịt mờ hỏi thăm, hình như trong vụ án này Kiều gia cũng có liên quan không ít.

Cho nên nói, hai mẫu tử kia đánh lôi đài, dựa vào cái gì mà lấy nàng làm bè chứ?

Bực bội …. (chửi thề )

Nhưng vốn dĩ Tự Cẩm cũng không thích chuyển. Bây giờ mỗi ngày Tiêu Kỳ đều bận rộn đến rất khuya. Nàng mà không giám sát chặt thì hắn cũng dám mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ. Đây là muốn làm mình mệt chết mà. Mỗi lần Quản Trường An tìm đến nàng cứu binh, nàng cũng phải đi thiên điện Sùng Minh Điện.

Dù sao hắn không ngủ, nàng liền thức cùng hắn, nếu khuyên nhủ không được thì chỉ cần nàng thức, cuối cùng hắn cũng phải thỏa hiệp.

Gấu mắt mèo trở thành biệt hiệu của Tự Cẩm. Gần đây công việc của Tiêu Kỳ giảm bớt nên nàng cũng thoải mái hơn chút. Nếu cứ như thế này thì sớm muộn gì nàng cũng gầy hơn cả hoa cúc.

“Như vậy sao được?” Tiêu Kỳ không vui. Tiệc đầy năm của Ngọc Trân xử lý rất náo nhiệt, không có lý do gì lại phải để con trai thiệt thòi lúc này, “Nàng lại nghe ai nói lung tung gì sao?”

“… Không có.” Tự Cẩm suy nghĩ một chút nói, “Thiếp cảm thấy, kỳ thật cũng không có gì cần thiết.”

“Chuyện này cùng cần thiết có quan hệ sao? Làm hoàng tử, đây là thể diện của con.” Hi Ngôn Thanh cái gì cũng tốt, chính là quá nhún mình. Nếu ngay cả con trai cũng phải chịu ủy khuất thì không thể được?

Tự Cẩm trợn trắng mắt, nhưng thái độ Tiêu Kỳ kiên quyết, nàng cũng chỉ dám biểu đạt một đề nghị, “Tiệc đầy năm và tết trung thu chỉ cách một ngày, khiến người khác vất vả thôi.”

“Trẫm nuôi dưỡng Nội Đình Phủ là ăn không ngồi rồi sao?”

Được! Nàng không nói nữa.

Nói nữa lại tỏ ra tầm mắt nàng quá kém.

Cuối cùng dưới sự kiên định của Tiêu Kỳ, tiệc đầy năm phải tổ chức thật lớn.

Hoàng hậu cũng không nghĩ tới nhận được ý chỉ này, nhìn bộ dáng bất an của Hi Phi lại phải khuyên nhủ: “Dù sao cũng là Đại hoàng tử của Hoàng thượng, có thể diện và tôn vinh là không thể thiếu. Muội có ý tốt nhưng bữa tiệc này cả hậu cung và tiền triều đều đang nhìn đấy.”

Tự Cẩm cũng không thể nói chính bởi vì thế này, nàng mới muốn an phận. Hiển nhiên hoàng hậu và hoàng đế đều cảm thấy chuyện này không thể an phận, một mình Tự Cẩm cũng không ngăn trở được, liền tùy các ngươi xử lý đi.

Kể từ sau lần phải quỳ xin gặp Hoàng thượng vì chuyện trong nhà, hoàng hậu càng thêm trầm tĩnh. Vú dụ ba ngày thỉnh an cũng không thay đổi. Dù Thái hậu có nhắc nhở cũng không khiến hoàng hậu thay đổi chủ ý. Nhưng dạo này chỗ Quý phi cũng nhiều chuyện rắc rối. Chuyện của Ngọc Trân công chúa mặc dù đã bị Trường Nhạc Cung giấu giếm gắt gao, nhưng vẫn có tiếng gió truyền ra tin tức hôm đó.

Trong hậu cung này, kỳ thật cũng không có bí mật gì hoàn toàn không lộ ra.

Trẻ con chính là một tờ giấy trắng sạch sẽ. Người lớn dạy vẽ gì lên đó thì trẻ con sẽ làm theo. Quý phi cao quý kiêu kỳ, tính cách Ngọc Trân công chúa cũng kiêu ngạo. Hơn nữa trẻ con chưa học được sự nhẫn nại của người lớn, đương nhiên sẽ bị người khác cố ý lợi dụng.

Còn như người có lòng kia rốt cục cùng là ai, hoàng hậu cũng chẳng bận tâm. Dù sao chỉ cần không phải người ở Phượng Hoàn Cung là được rồi.

Người thế này trong cung rất nhiều. Làm người đứng đầu hậu cung, chẳng lẽ nàng ta còn phải giúp quý phi quản lý Trường Nhạc Cung hay sao.

Đừng nói chi là, phụ thân nàng ta bị Tào Quốc công và Tô gia Khúc Châu đào hố lừa gạt một phen, giữa hai người vốn cũng không thật sự hòa thuận, sau lần này thì quả là như nước với lửa. May mà Hoàng thượng cũng không phải là người dễ bị người lừa gạt, nếu không… Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, chỉ sợ chính hậu vị này của mình đã sớm ngồi không vững.

Nghĩ đến quý phi, nhìn lại Hi Phi, trong lòng hoàng hậu lại thở dài một tiếng. Kể từ sau khi Hoàng thượng hồi cung, Hi Phi lại giữ chặt Hoàng thượng trước sau như một, nước giội không tiến. Bên chỗ Thái hậu không phải là không có tác động, nhưng thứ nhất do Hi Phi ở Hợp Nghi Điện bình thường không ra khỏi cửa, người khác cũng tìm không được cơ hội hại nàng. Thứ hai nửa năm qua tiền triều chấn động không ít, bởi vì chuyện Kiều gia mà thái hậu cũng không dám quá mức quá đáng. Thứ ba, còn có Kiều Linh Di cần chu toàn nên cũng không thể làm việc quá ngoan tuyệt.

Người khác đều nghĩ Hi Phi mê hoặc, nhưng hoàng hậu lại có cái nhìn khác. Tính tình của Hoàng thượng có thể bị một nữ nhân nắm giữ sao? Hi Phi phòng thủ thế này, cũng chỉ có thể nói… tự Hoàng thượng cũng cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, tính tình của Hi Phi, trong hậu cung này không ai hiểu rõ hơn hoàng hậu. Người kia sợ nhất chính là phiền toái. Chỉ cần người khác không quan tâm đến nàng, nàng sẽ an an ổn ổn đứng trong vòng lẩn quẩn bên cạnh Hoàng thượng.

Bình chân như vại, không tranh không đoạt.

Đây mới là nguyên nhân Hoàng thượng thích nàng.

Ngay cả con trai tròn năm cũng muối trôi qua im ắng, ngươi còn có thể đoạt cái gì của nàng đây?

Hoàng hậu ngẫm lại cũng buồn cười, thật sự không gặp qua người nào như Hi Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK