Trần Đức An nghiêm túc hành lễ với Khương cô cô, "Trước đây đều là tôi lòng dạ hẹp hòi, hiểu lầm cô cô, còn mong cô cô bỏ qua cho. Tôi ở đây cảm ơn cô cô, đa tạ cô cô lần này xuất thủ cứu giúp."
"Đừng nói cứu giúp gì, quá nghiêm trọng rồi. Chúng ta đều là người hầu hạ chủ tử, phải đồng tâm hiệp lực. Sau này gặp chuyện thế này thì nên suy nghĩ cẩn trọng hơn, đừng nóng nảy xúc động." Mặc dù trong lòng Khương cô cô cũng không thật cao hứng, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là tốt. Làm người cuối cùng biết được sai mà thay đổi, cũng không nên níu lấy không buông.
Khương cô cô lại phải đến Phượng Hoàn Cung, trước khi đi nhìn Trần Đức An, "Cậu gọi người về trước, nhất định không được kinh động người khác, lặng lẽ coi như không có chuyện gì mà về, xóa sạch dấu vết."
"Cô cô yên tâm." Trần Đức An lập tức nói.
Khương cô cô yên tâm. Trần Đức An cũng khá thông minh, trong chuyện đại sự cũng rất biết cân nhắc lợi hại. Nếu không Hoàng thượng cũng không để hắn ta hầu hạ bên cạnh chủ tử.
Phượng Hoàn Cung.
Đồng cô cô nghe Khương cô cô nói, vẻ mặt nghiêm lại, "Chuyện này là thật sao? Tin tức của cô có xác thực hay không?"
Cho dù biết Hoàng hậu nương nương che chở chủ tử, Khương cô cô cũng không thể nào khai ra sai lầm của Vân Thường và Trần Đức An bên Hợp Nghi Điện, chỉ nói: "Đương nhiên chính xác, là Vân Thường chính mình nghe được. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên lụy tới Hoàng hậu nương nương, sợ bởi vì Sở Quý nhân mà dính líu đến Hoàng hậu nương nương, nghĩ tới nghĩ lui cả đêm bất an nên mới kể chuyện này cho tôi nghe. Mấy năm nay Hoàng hậu nương nương che chở chủ tử của chúng tôi, bọn nô tỳ trong lòng đều vạn phần cảm kích. Tôi nghe được tin tức liền lập tức tìm đến cô cô thương nghị. Chủ tử chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì Sở quý nhân, nhưng chỉ sợ nếu không có người nhắc nhở, Sở Quý nhân sẽ bị người ta lợi dụng, lại liên lụy đến Hoàng hậu nương nương." Khương cô cô không không hề nhắc đến Trần Đức An, theo Đồng cô cô chuyện này đương nhiên là càng ít người biết rõ càng tốt. Huống chi Trần Đức An còn phái người theo dõi. Nếu lúc đó không may bị Đồng cô cô hoài nghi thì không tốt. Do đó dứt khoát bỏ hắn ta ra ngoài.
Coi như là xong hết mọi chuyện.
"Cô làm rất tốt, tôi cảm ơn cô." Đồng cô cô vỗ vỗ tay Khương cô cô, "Tôi sẽ nói với nương nương, cô cũng về nói lại để Hi Phi nương nương an tâm."
Khương cô cô thở nhẹ một hơi, lộ ra một nụ cười tươi, "Nếu như vậy thì thật sự là quá tốt. Chủ tử chúng tôi chỉ sợ nương nương hiểu lầm, chẳng phải là tổn thương tình cảm nhiều năm nay. Đa tạ Đồng cô cô, cảm ơn cô."
"Chúng ta cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui, xa lạ lắm." Đồng cô cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật không nghĩ tới Sở Quý nhân lại còn ngu ngốc đến vậy. Cũng may là Hi Phi biết rõ, nếu không bị phát hiện thì thể diện của nương nương để vào đâu?
Trong lòng Đồng cô cô rất lo lắng nhưng vẫn tiễn Khương cô cô ra ngoài, sau đó lập tức đi nhanh vào điện, thuật lại lời của Khương cô cô cho Hoàng hậu nương nương nghe.
Sau khi Hoàng hậu nghe xong, ngược lại có cảm giác mọi chuyện kết thúc, thấy Đồng cô cô lo lắng cười cười nói: "Chuyện này cũng coi như chuyện tốt, cứ phải lo lắng hãi hùng mãi, không biết khi nào cô ta sẽ gây chuyện lớn liên lụy Bản cung. Bây giờ có thể đề phòng không phải là tốt hơn sao?" Có thể có mẫu thân như vậy, Sở Trừng Lam sao có thể sống yên lành. Người không có đầu óc lại còn nghĩ tới được hơn người, đúng là tìm đường chết mà không biết.
Lúc trước hoàng hậu đối với việc Sở Trừng Lam tiến cung mặc dù không thích lắm nhưng cũng không phản đối. Trong lòng suy nghĩ di nương của cô ta có thủ đoạn như vậy, chắc hẳn con gái cũng sẽ không tệ. Chỉ cần có thể sinh hạ một đứa con trai, giữ người hay không cũng chỉ dựa vào một câu nói của mình. Nhưng không nghĩ tới không chỉ không có thủ đoạn của di nương mà lại còn không có đầu óc.
Làm việc không tính toán, tự mình tìm chết, vậy thì không thể trách được nàng ta.
Con gái của Sở gia trong cung không thể bị người khác tóm được nhược điểm. Hoàng hậu như nàng ta sớm đã bị quý phi thoe dõi chặt chẽ, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nghĩ tới đây, hoàng hậu nhìn Đồng cô cô nói: "Dù sao Sở quý nhân cũng là muội muội của Bản cung, đã lâu không gặp rất nhớ. Chiều nay gọi cô ta đến giúp ta trò chuyện."
Trong lòng Đồng cô cô run lên, "Dạ."
"Ta nhớ được cô ta thích nhất uống trà Tuyết Thanh, đến lúc đó pha cho cô ta một chén trà thật ngon vào."
"Vâng." Đồng cô cô cúi đầu đáp ứng.
Ngươi đã vui vẻ gây rắc rối cho ta, lại không thể sinh con để là một cánh tay hỗ trợ ta, vậy thì nửa đời sau này cứ ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi.
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười một tiếng, tập trung suy nghĩ nhìn qua ngoài cửa sổ. Cho dù trong nhà biết rõ chuyện gì xảy ra thì như thế nào. Đứng giữa hậu vị và nữ nhi, cha nàng ta nhất định sẽ tuyển hậu vị.
Còn với vị di nương được sủng ái kia... Nếu như không tán thưởng thì về sau cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Còn nàng ta, vẫn là con gái Sở gia vững vàng ngồi ở vị trí hoàng hậu.
Còn Kiều Linh Di, liên tiếp tính kế Sở Trừng Lam, chẳng khác nào là tính kế Sở gia, mối thù này ta ghi nhớ.
Một ngày nào đó, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Có điều bây giờ sao, cũng đến lúc có thể thu chút lợi tức trở về. Không phải Kiều Linh Di vẫn muốn tranh thủ tình cảm với Hi Phi sao?
Nàng ta rất vui thích cho cô ta nếm thử cảm giác thất vọng.
"Đồng cô cô, bên Di Cùng hiên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ chưa?"
"Bẩm nương nương, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ Hi Phi nương nương chuyển về. Nhưng Hoàng thượng chưa đồng ý cho nên việc chuyển cung cũng chưa quyết định." Đồng cô cô biết Hi Phi cứ ở mãi bênHợp Nghi Điện là không hợp quy củ, nếu cứ kéo dài thì không không tốt cho Hi Phi và Đại hoàng tử, vẫn nên chuyển về Di Cùng hiên thì tốt hơn.
"Bản cung còn nhớ, hình như Hi Phi rất thích tay nghề nấu nướng của Nhạc Trường Tín phải không?"
"Đúng vậy, Hi Phi nương nương chỉ tin tưởng tay nghề của Nhạc Trường Tín, mấy năm nay cũng chưa hề thay đổi." Đồng cô cô trong lòng cảm thán. Nói đến thì Hi Phi cũng thật sự là người nhớ tình xưa. Nhạc Trường Tín kia nếu không phải là Hi Phi chiếu khán, nào có địa vị như bây giờ ở Ngự Thiện phòng. Lúc trước Nhạc Trường Tín có lòng tốt cho nên hắn ta mới có ngày hái quả, đạt được danh vọng như hiện nay.
"Vậy hãy để cho Nhạc Trường Tín trực tiếp đi làm ngự trù riêng của Di Cùng hiên, về sau chuyên phụ trách đồ ăn thức uống của Đại hoàng tử và Hi Phi." Hoàng hậu trực tiếp quyết định. Nếu đổi người khác tới Di Cùng hiên phụ trách phòng bếp, hoàng hậu cũng không yên tâm, dù sao an toàn của Đại hoàng tử là trọng yếu nhất.
"Nhưng bên chỗ thái hậu nương nương..." Đồng cô cô do dự hỏi.
"Bản cung sẽ bẩm báo với thái hậu, không phải Hoàng thượng cũng rất thích tay nghề của Nhạc Trường Tín sao?" Trong nháy mắt Hoàng hậu cười một tiếng.
Đồng cô cô thật sự bội phục, "Nương nương lời nói rất đúng. Do đó, thái hậu nương nương cũng không thể phản bác." Dù sao, một năm có 365 ngày thì 360 ngày hoàng thượng ở bên chỗ Hi Phi. Chuyện này ai cũng không thể trợn mắt nói dối. "Nhưng chuyện chuyển cung thì phải cần Hoàng thượng gật đầu đồng ý mới được, hơn nữa Hi Phi còn đang bị cấm túc."
"Cấm túc cũng tốt với nàng ấy. Còn hơn là đi ra ngoài bị người ta đâm lén. Đợi đến khi điều tra rõ mọi chuyện thì nàng ấy sẽ có lúc vinh quang, không cần nóng nảy nhất thời." Nói đến đây, hoàng hậu im lặng cười một tiếng, "Cho dù nàng ấy bị cấm túc như vậy, Hoàng thượng mỗi ngày đều ở cùng, trong hậu cung này người người đều nguyện ý đấy."
Cũng đúng, Đồng cô cô cũng không khỏi không bội phục Hi Phi, người ta có bản lĩnh như vậy đấy, chao ôi, đây là số mệnh mà.
Ai bảo Hoàng thượng thích Hi Phi, cho dù là có nghi vấn giết người, cho dù đã từng định qua hôn ước, vậy thì thế nào?
Đều không qua khỏi Hoàng thượng thích.
"Nương nương, Hi Phi nương nương là người tri ân. Cứ nhìn Nhạc đầu bếp, lại nhìn nàng ta dạy dỗ Đại hoàng tử, tương lai tất nhiên cũng sẽ không quên ân đức của nương nương." Đồng cô cô cũng đích thực không phát hiện Hi Phi có mơ ước đối với hậu vị, so với Quý phi thì tốt hơn rất nhiều.
Riêng điểm này, Đồng cô cô không biết, kỳ thật ngay từ ban đầu Tự Cẩm đã không nghĩ tới làm hoàng hậu. Mục tiêu của người ta chính là làm thái hậu cơ. Có điều đi nửa đường thì vô tình nảy sinh tình yêu với Hoàng đế, lại ma xui quỷ khiến kết đồng minh với đối thủ lớn nhất là hoàng hậu, cho nên mọi chuyện phát triển lệch quỹ đạo mà thôi.
Không còn ước nguyện ban đầu nữa.
Tới khi tin Sở Quý nhân bị bệnh phải nằm trên giường dưỡng bệnh truyền ra, ngay từ đầu cũng không khiến mọi người chủ ý. Dù sao đau đầu nhức óc bệnh tật nhỏ rất thường gặp. Nhưng mãi nửa tháng cũng không xuống giường được, trải qua thái y trị liệu mới biết phải tĩnh dưỡng trên giường hàng năm, thì cũng gây chấn động không nhỏ trong hậu cung.
Chuyện kỳ lạ nhất là bệnh của Sở quý nhân bệnh cũng không phải là không có nguyên nhân. Thái y tra ra Sở Quý nhân bị trúng một loại kỳ độc, ngay sau đó một cung nhân bên cạnh Kiều Tiểu Nghi đột nhiên nhảy giếng tự sát. Khi vớt được thi thể từ trong giếng lên thì phát hiện độc vật đó trong người thi thể. Trong phút chốc hậu cung như bùng nổ.
Tự Cẩm bị sự tình phát triển làm kinh ngạc ngây người, Oh My God, có chuyện gì vậy?
Trước đó Khương cô cô từng nói qua Sở quý nhân bị Kiều Linh Di đầu độc, cũng nói cho nàng biết chuyện này đã nói cho Đồng cô cô nghe nhưng Tự Cẩm tuyệt đối không tin chuyện của Sở Trừng Lam và Kiều Tiểu Nghi là ngẫu nhiên.
Hoàng hậu nương nương này, vừa ra tay chính là kinh thiên động địa à.
Đáng khen!
Quả thực không thể tin được, Tự Cẩm ngồi ở đó, còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong cơn chấn động thì Tiêu Kỳ trở lại. Tự Cẩm rối rắm. Mặc dù rất không thích Tiêu Kỳ nghe được chuyện về Kiều Linh Di, nhưng chuyện này vẫn phải cho hắn biết. Hơn nữa nàng cũng muốn nhìn một chút, Tiêu Kỳ có phản ứng gì.
Vì vậy Tự Cẩm liền nói, "Thiếp thật sự sợ hết hồn, tuyệt đối không thể tưởng được, sau lưng Sở Quý nhân ngã bệnh lại có nguyên nhân như vậy. Nhưng bây giờ cũng chỉ là hoài nghi, mặc dù cung nhân kia đã chết nhưng chỉ cần Kiều Tiểu Nghi có thể tự chứng minh, Hoàng hậu nương nương xưa nay công bằng chính trực, cũng sẽ không vì Sở Quý nhân gặp chuyện không may mà xử sự bất công."
Tiêu Kỳ nhìn sang Tự Cẩm, "Ta đã biết chuyện này rồi"
Oh, khó trách trở về sắc mặt khó coi. Tự Cẩm hơi cúi đầu lặng yên lặng yên, sau đó nhìn Tiêu Kỳ, "Vậy Hoàng thượng... Định làm như thế nào?" Chẳng lẽ muốn đi thăm Kiều Tiểu Nghi sao? Sẽ không bị Kiều Tiểu Nghi nhân cơ hội tranh thủ sao. Bây giờ nàng bị cấm túc, cũng không thể mày dày mặt dạn cùng đi được.
Đích thực bây giờ tâm trạng Tiêu Kỳ không được tốt lắm, tiền triều chính vụ từng chuyện tiếp từng chuyện. Gần đây vì chuyện quan chủ khảo mà tranh chấp nảy lửa với thế gia. Bây giờ trong hậu cung lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn là Kiều Linh Di xảy ra chuyện, thái hậu nhất định sẽ nhúng tay.
Việc này đại biểu phiền toái!
"Người nghĩ thiếp phải làm sao bây giờ?" Tiêu Kỳ còn nhớ Tự Cẩm rất ghen tuông với thanh mai của mình. Bây giờ xảy ra chuyện này, khẳng định trong đầu nàng đang nấu một vạc dấm. Bây giờ hắn cũng có thể ngửi thấy mùi dấm chua.
Nhìn này cái đầu cúi thấp không chịu nhìn hắn, còn túm tay áo hắn, thủ đoạn cũng không chịu đổi, chẳng có ý tưởng mới gì hết.
Không phải là rất rõ ràng nói cho hắn biết, bây giờ thiếp rất không vui, thiếp đang ghen sao!
Bây giờ ngay cả lừa gạt cũng không muốn hao tâm tổn trí nữa. Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác như vậy cũng rất tốt, chuyện tiền triều đã phiền chết hắn, giờ lại bắt hắn phải đi đoán tâm tư của nữ nhân, hắn thật muốn nổi giận!