Tự Cẩm vững vàng nửa đứng nửa quỳ ở chỗ đó, hôm nay nàng đã ăn no, cho nên vẫn có thể gắng gượng một lúc lâu.
Chu nương tử mặc dù trên mặt đầy vẻ khinh thường nhưng trong lòng lại ghen tị ngất trời. Dạo này Hoàng thượng ưu ái tiểu tiện tỳ này liên tục, vừa chuyển nhà vừa ban thưởng, thấy váy áo nàng đang mặc thì cơn tức lại xông lên. Thượng Phục Cục bên kia truyền tới tin tức, nói là hàng mới cống tiến năm nay, giờ nhìn màu sắc đường nét quả nhiên không tầm thường.
Chu nương tử càng nghĩ càng buồn bực lại càng muốn làm khó nàng, cứ đứng vậy xem nàng khom người, không chịu cho nàng đứng lên.
Vân Thường quỳ bên cạnh cũng im re, chỉ có thể quỳ cùng tiểu chủ, trong lòng vừa nóng nảy, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.
Chu nương tử nói thêm mấy câu cay nghiệt, lời nào cũng đâm vào tim người ta mà Tự Cẩm vẫn không nói tiếng nào. Im lặng là tốt nhất, bởi vì mặc kệ nàng nói gì cũng có thể tìm ra điểm sai, cuối cùng càng thêm bị giận chó đánh mèo chứ không như bây giờ. Dù sao Hoàng hậu nương nương đã định ra giờ khai tiệc, Chu nương tử cũng không dám tới trễ.
Nhưng nàng có thể khom người như thế bao lâu?
Vị phần không cao trong cung thì kiểu gì cũng phải đội lên đầu chữ 'Nhẫn'.
Chu nương tử thấy Tự Cẩm im lặng, đúng kiểu “dầu muối không tiến thủy hỏa bất xâm”, hận không thể tát cho nàng một cái. Nhưng chỉ lát nữa sẽ khai tiệc, hơn nữa Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng tới thăm nàng, nếu trên mặt có dấu vết khó tránh khỏi nàng ta cũng bị hỏi tội.
Nàng ta chỉ nghĩ tới mình nói mấy câu khó nghe, nàng dám cãi lại thì mình có thể lấy cớ trị tội nàng. Có điều miệng người ta lại như miệng hồ lô, thật khiến cho người khác bị đè nén đến cực điểm.
“Tiểu chủ, tới giờ rồi.” Kiếm Sương khẽ nhắc, nhìn Tự Cẩm đừng quỳ chỗ đó thì biết ngay tiểu chủ nàng ta tính toán việc gì. Nhưng hôm nay không được, nàng ta chỉ dám nhắc một câu.
Chu nương tử từ trên cao nhìn xuống Tự Cẩm, “Đứng lên đi, giống y như tượng gỗ, cũng không biết Hoàng thượng thích ngươi ở chỗ nào, chẳng có gì thú vị.” Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, ánh mắt không nhìn Tự Cẩm thêm cái nào.
Tự Cẩm từ từ đứng lên. Đứng quỳ hơi lâu, chân hơi tê, người cũng nghiêng ngả. Vân Thường vội giữ lấy nàng, “Tiểu chủ, người không sao chứ?”
Tự Cẩm lắc lắc đầu, nhìn theo bóng dáng Chu nương tử đi thướt tha, bất ngờ hỏi: “ Chu nương tử là tú nữ trong đợt tuyển tú đầu tiên phải không?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng không thích nàng ta vì luôn cay nghiệt với người khác, cho nên sau khi tiến cung cũng không được sủng ái. Nhưng nàng ta đi theo Lý Chiêu Nghi nên sống trong cung cũng khá thoải mái.” Vân Thường đỡ tiểu chủ đi tới, vừa đi vừa nói.
“Khó trách...” Khó trách muốn làm khó nàng, thì ra là tay sai Lý Chiêu Nghi.
Đi qua đoạn đường quanh thêm đoạn ngắn nữa thì tới Phượng Hoàn Cung. Đứng ngoài Phượng Hoàn Cung, nhìn cánh cửa sơn xanh thiếp vàng rực rỡ quý giá, Tự Cẩm cười tươi lên rồi mới từ từ đi qua.
Ngoài cửa đã có tiểu cung nhân đứng đón người từ sớm, thấy Tự Cẩm đi tới một tiểu cung nữ ân cần đi đến, cười hỏi: “Xin hỏi đây là tiểu chủ cung nào?”
Trong cung nhiều tần phi, mấy tiểu chủ các cung có địa vị đã đều đến cả. Hơn nữa việc sắp xếp ghế ngồi cũng có chủ đích. Trách nhiệm của mấy người nàng ta chính là đưa phi tần tới đúng chỗ ngồi của mình, tránh xảy ra lộn xộn.
“Tiểu chủ là Tô thái nữ Di Cùng Hiên.” Vân Thường vừa cúi người vừa nói.
Tiểu cung nữ dẫn đường hơi sững sờ, nhìn sang Tự Cẩm.