Sau khi Tuyệt Hộ Quận gặp phải thiên tai thì mới không có người tới ở chứ bản thân dất đai chỗ này là vùng đồng bằng phì nhiêu. Do vị trí gần với vùng chiến loạn nên mới trở thành vườn không nhà trống. Hiện nay hoàng đế Vương Triều Đại Vực thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn tạo áp lực, lại có hiền thần phụ tá, sau khi chuyển khẩu thành công thì mở rộng quy mô dân cư, khích lệ nhà nông khai hoang ruộng đất, một loạt chính sách được thi hành, điều động được một số lượng nông dân rất lớn đến canh tác sản xuất.
Huống chi, tại thời đại này, có thể có được ruộng đất của chính mình là ước mơ tha thiết của bao nhiêu dân chúng. Tuyệt đại đa số dân chúng của Vương Triều Đại Vực đều làm việc cho tá điền, bán sức lao động cho thế gia quý tộc có nhiều ruộng đất để kiếm chút lương thực mưu cầu sinh tồn. Còn bây giờ, chỉ cần ngươi cần cù chăm chỉ làm việc đều có thể có được ruộng đất của chính mình. Đất đai của ngươi ở Tuyệt Hộ Quận còn có thể được quan phủ bảo vệ, đây mới là nguyên nhân cơ bản nhất kích động sự nhiệt tình của người dân.
Tô Hưng Vũ làm quan một phương, tạo phúc dân chúng, trung thành với quân vương, chỉ tuân lệnh trên, không cắt xén kiếm lợi riêng. Có một viên Đại tướng như thế trấn giữ cũng là nguyên nhân khiến cho các chính sách ban hành được áp dụng thuận lợi ở Tuyệt Hộ Quận. Một mẫu đất ruộng, một năm hai vụ thu hoạch trên cơ bản chỉ có thể khiến dân chúng no bụng. Nhưng có chính sách thủ đoạn mạnh mẽ, áp dụng cứng rắn, có mục tiêu rõ rệt nên tốc độ khai khẩn ruộng hoang rất nhanh chóng, tốc độ trồng trọt lương thực cũng nâng cao. Hơn nữa nhập gia tuỳ tục, còn hình thành hình thức lấy hộ dân làm đơn vị, tạo thành nhóm dân chúng tự phát kết hợp nhau thành một lực lượng nhỏ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Một thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn, ngàn thành vạn, vạn thành triệu, triệu triệu người dân mà tụ họp lại thì sẽ thành lực lượng cực kỳ to lớn. Cho nên lần này khi thuế nông báo lên, ngay cả vị quan phụ mẫu cần kiệm liêm chính như Tô Hưng Vũ cũng cho là mình bị hoa mắt. Có lẽ phải thẩm tra ba bốn lượt mới chính thức dám trình tấu chương lên.
Thuế nông thu được từ sáu quận của Tuyệt Hộ Quận chiếm một phần tư thuế nông của cả nước Đại Vực thu được!
Con số này cũng chỉ là năm đầu tiên sau khi sáu quận mở rộng khai hoang, phát triển sản xuất thu về. Mới chỉ năm đầu tiên!
Ý nghĩa này chính là đại biểu cho, thuế nông của năm sau, ba năm sau, … sau khi phục khồi khai hoang đất đai, trồng trọt sản xuất lương thực sẽ càng ngày càng cao.
Trên triều đình, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tô Hưng Vũ. Lúc trước không ai muốn tiếp nhận Tuyệt Hộ Quận, bây giờ lại hóa thành gà đẻ trứng vàng trong mắt bao người. Nhất là thượng thư bộ Hộ, ánh mắt tỏa sáng, gương mặt chờ mong, hận không thể lập tức lập tức đem Tuyệt Hộ Quận vào trong phạm vi quản lý của mình.
Đến khi, Tô Hưng Vũ đưa ra khế ước đã ký trước đây, thượng thư bộ Hộ câm nín. Trên văn khế viết rất rõ ràng, Tuyệt Hộ Quận chưa lấy của bộ Hộ một đồng tiền, lại còn bị bộ Hộ nhiều lần ngăn trở gây khó. Do đó thu nhập từ thuế nông của sáu quận Tuyệt Hộ Quận này trở thành tài sản riêng hoàng đế bệ hạ. Tất cả thu nhập kia không có chút quan hệ nào với bộ Hộ.
Tiền thu từ sáu quận toàn bộ sung nhập kho riêng của bệ hạ.
Bộ Lại cũng nhìn mà thèm thôi. Lục quận có bao nhiêu vị trí quan viên thì phải cần từng đấy nhân lực. Dựa theo sự thống kê âm thầm của Lại bộ, cho dù là có một khóa cử nhân mới gia nhập thì cũng còn phải cần thêm một số lượng lớn quan viên mới đủ lấp hết các vị trí còn trống. Bây giờ Tô Hưng Vũ đã đưa hết các thủ hạ của mình vào các vị trí chủ chốt, một người làm thay ba người. Cho nên bộ Lại cảm thấy bọn họ đề ra yêu cầu này vẫn là rất hợp lý.
Thượng thư bộ Lại vừa mở miệng liền bị Tô Hưng Vũ không chút do dự cự tuyệt, nói thẳng Thiên Đinh Tư bây giờ không thiếu người!
Ngươi lừa quỷ à?
Thượng thư bộ Lại bị tức đến râu ria đều dựng ngược lên. Nhưng Tô Hưng Vũ chính là không đồng ý, người ta bảo không thiếu người. Đám lão già của bộ Lại kia, một người tính cho mười người, giờ dám mở miệng đòi nhét người vào. Tô Hưng Vũ có thể dự liệu được sự vô liêm sỉ của bọn họ cho nên thà chết đắc tội Thượng thư bộ Lại cũng kiên quyết không chấp thuận.
Lúc trước không cho người, giờ có xin vào cũng không thèm, kiêu ngạo như vậy đấy!
Tranh chấp trên triều đình Tự Cẩm cũng không biết, chỉ biết rõ sau khi Tiêu Kỳ hạ triều trở về, đuổi hết người ra ngoài, thừa dịp con trai ngủ ngoan ngoãn say sưa ôm nàng thật lâu không nói gì.
Trong giây phút đó, sự thần giao cách cảm giữa hai người trở nên đạt tới độ hoàn mỹ, Tự Cẩm liền nghĩ đến thu nhập từ thuế của Thiên Đinh Tư, trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời. Đợi đến khi nghe Tiêu Kỳ nói mức thu nhập từ thuế nông, Tự Cẩm hơi nhíu mày. Kỳ thật cũng không phải rất hài lòng. Ở thời điểm này, so sánh giữa triều Minh và triều Thanh, trong năm Vạn Lịch triều Minh thu nhập từ thuế ước chừng hơn ba trăm vạn lượng, hơn hai ngàn vạn tấn lương thực. Tới năm Ung Chính triều Thanh, thuế đất thu hơn ba vạn hai nghìn lượng, thuế muối và thuế quan hơn năm trăm vạn lượng. Đó là chưa thống kê tổng kết thu nhập từ thuế nông, tất nhiên số lượng không phải ít. Chỉ cần so như vậy là có thể nhìn ra được sựa khác biệt bên trong này.
Trên cơ bản Vương Triều Đại Vực vẫn lấy thuế nông là nguồn thu chủ yếu. Mục tiêu của quốc gia cũng chỉ nhằm tăng loại thuế này, thấy rõ nguồn lợi kia vẫn còn quá ít ỏi. Sĩ nông công thương, lấy thương làm chủ, thời nay không coi trọng thuế thương, không thấy được cơ hội làm ăn và nguồn thu khổng lồ từ loại thuế này.
Tự Cẩm không muốn cùng trực tiếp mặt đối mặt xung đột với thế gia quý tộc. Dù sao với lực lượng của một nhà Tô gia hoàn toàn không có cách nào chống lại. Do đó Tự Cẩm cũng chỉ có thể dùng phương pháp khác ra tay, nghĩ tới đây liền nhìn Tiêu Kỳ nói: "Kỳ thật, thiếp cảm thấy còn có biện pháp khác nâng cao càng nhiều thu nhập từ thuế."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói liền nhìn nàng, "Nàng lại có chủ ý hay gì vậy?"
"Ý kiến hay không thì chưa dám khẳng định. Thiếp cảm thấy nếu Bộ hộ và bộ Lại đều có ý đồ với Tuyệt Hộ Quận, không thể để bọn họ chiếm tiện nghi vô ích như vậy." Tự Cẩm cười mỉm nói. Nàng không hiểu lắm tình hình cụ thể về thuế nông của thời đại này, cũng không thể tùy ý nói lung tung. Nhưng chuyện của Tuyệt Hộ Quận kia nàng vẫn có thể đề xuất vài ý kiến.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chau chau mày. Nàng như vậy là bởi vì trên triều đình bộ Lại bộ Hộ tranh chấp lợi ích với Tuyệt Hộ Quận, làm cho nàng mất hứng, hay là muốn... giúp mình hả giận? Lúc trước nói sao chứ, thu nhập từ Tuyệt Hộ Quận đều sung vào kho cá nhân của hoàng đế, giờ lại dám có chủ ý kia, thấy rõ mấy kẻ này quả nhiên là... Cái cảm giác được lão bà của mình thấy mình gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ sao lại sảng khoái như vậy chứ?
Con mắt chớp chớp, Tiêu Kỳ liền nhìn Tự Cẩm, "Nói một chút coi."
Tự Cẩm cũng không biết trong bụng Tiêu Kỳ đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mấy kẻ này khinh người quá đáng, bắt nạt cha nàng một mình tác chiến đúng không? Bắt nạt bên cạnh Tiêu Kỳ ít người đúng không? Nàng vốn là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thích mang thù mà!
"Thiếp nghĩ như vậy, người xem kỳ thật bên trong Tuyệt Hộ Quận còn thiếu hụt rất nhiều thứ, chắc chắn phải nhập từ bên ngoài vào. Trâu cày, nông cụ, hạt giống, rau quả, vải vóc, củi gạo dầu muối tương dấm gạo trà … tất cả những đồ dùng cuộc sống hàng ngày đều cần dùng đến. Những thứ này rất khan hiếm trong Tuyệt Hộ Quận."
"Chuyện này cha của nàng cũng đang nghĩ cách để giải quyết. Dù sao từ việc chuyển khẩu, người nhập khẩu sẽ ngày càng nhiều, nhu cầu tiêu dùng thiết yếu càng ngày càng lớn. Vấn đề này cũng là đại sự." Sự tình quan hệ đến mưu sinh của dân chúng, đừng xem chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi rất nhỏ, nhưng từng cái từng cái cộng lại lại đủ để trở thành đại sự.
"Cho nên đây chính là cơ hội kiếm tiền rất tốt." Hai mắt Tự Cẩm đều sáng lên.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm hồi lâu, bỗng chốc liền hiểu được, lập tức đôi mắt cũng sáng bừng. Đúng vậy, trong Tuyệt Hộ Quận cần quá nhiều thứ. Nhưng bây giờ Tuyệt Hộ Quận là do mình quản lý, tất cả thương hộ ngoại lai, không được sự cho phép thì bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xâm nhập Tuyệt Hộ Quận. Nếu lén lút buôn bán kinh doanh, một khi bắt được sẽ theo pháp luật mà xử. Làm vậy là để tránh cho quá nhiều người tràn vào Tuyệt Hộ Quận, Tô Hưng Vũ nỗ lực kiên trì đề ra quy tắc này để khống chế số lượng người nhập vào.
Hơn nữa nói thật cũng là phòng bị mấy quý tộc thế gia kia âm thầm gây rối trong bóng tối, không thể không thi hành cưỡng chế quản chế.
Nhưng bây giờ, nội quy ở đó đã ban, không chỉ những người không liên quan không thể tùy tiện xuất nhập Tuyệt Hộ Quận mà ngay cả thương hộ, người bán hàng rong cũng không thể tùy ý ra vào. Bọn họ chỉ có thể ngồi xem núi vàng mà không ai dám phá cửa xông vào vào. Còn người trong núi vàng đó không được phép cũng không được tùy ý đi ra ngoài. Nhu cầu khổng lồ đồng nghĩa với cơ hội làm ăn khổng lồ.
Mà tất cả những việc này đều nằm trong sự khống chế của Tiêu Kỳ. Cho phép ai tiến vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán, buôn bán hàng hóa gì, giá hàng bao nhiêu, một thị trường khổng lồ như thế là lợi ích mà bất luận kẻ nào cũng đều không thể cự tuyệt. Mà ở chỗ này ai có thể tiến vào, thu nộp bao nhiêu thuế, toàn bộ phải nhìn tâm tình của hoàng đế bệ hạ.
Tiêu Kỳ cực kỳ thông minh, Tự Cẩm còn chưa nói thêm cái gì, chỉ mới nói sơ sơ như thế hắn liền lập tức hiểu được. Không chỉ hiểu được, người ta còn suy một ra ba, không chỉ tăng cường hạn chế số lượng thương hộ tiến vào, hơn nữa còn căn cứ lãnh thổ phân loại từng nhóm thương hộ, chia ra từng loại thuế. Tất cả thương hộ tiến vào Tuyệt Hộ Quận chỉ được thời gian dài nhất là một năm. Một năm sau nhất định phải đến nha môn trình báo và đăng ký lại, nếu không cũng sẽ bị cưỡng chế đuổi ra.
Tất cả thương phẩm, thương hộ được đưa vào Tuyệt Hộ Quận, căn cứ chủng loại khác nhau, phạm vi khác nhau mà ban hành quy tắc quản lý. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, Tự Cẩm xem các quy tắc do Tiêu Kỳ chế định ra, trong nháy mắt liền trầm mặc.
Người này so với nàng thì quá trí tuệ, quá hắc ám đi, tất cả những thương hộ được hắn cho phép vào bên trong buôn bán phát tài, không chỉ có những thương nhân xuất thân bình dân mà còn có thế gia quý tộc có mâu thuẫn bao đời với họ nữa.
Chỉ bằng một lời nhắc nhở nho nhỏ của mình mà hắn chính đáng bước lên đài cao, nhìn thế gia và bình dân tranh đấu không mệt mỏi.
Lần đầu tiên, Tự Cẩm phát hiện Tiêu Kỳ hấp thu kiến thức quá nhanh chóng, hơn nữa người ta còn có thể nhập gia tuỳ tục, suy luận diễn giải ra càng nhiều quy tắc sử dụng có lợi cho mình. Riêng điểm này thì người xuyên việt như nàng quả nhiên là đuổi không kịp thủ đoạn của vị hoàng đế vốn là chính trị gia trời sinh này.
Bái phục!
Mệnh lệnh của Tiêu Kỳ vừa ban xuống, Tô Hưng Vũ lập tức cho thi hành. Nghe nói trong một đêm Tô phủ liền bị thương hộ vây quanh. Cơ hội làm ăn khổng lồ, chất chứa tiềm năng khổng lồ, người muốn phát tài đương nhiên nghĩ phải có được cơ hội tiến vào Tuyệt Hộ Quận.
Mà, người có thể cho bọn họ cơ hội này, chỉ có người chưởng quản cao nhất Thiên Đinh Tư, Tô Hưng Vũ!