Hành động này của Hoàng đế có mục đích là bày tỏ ân sủng với Tô gia, có gì tốt đâu mà ghen với tị.
Duới tình huống như thế, hoàng đế lại hạ chỉ thăng Tô nương tử thành chính ngũ phẩm Tần, ban phong hào ‘Hi’, chuyện này cũng không làm ai sinh lòng ghen tỵ, cùng lắm thì mọi người lại càng thấy Tự Cẩm đáng tội nghiệp. Cha nàng ta phải nhận phụ trách việc chuyển khẩu, có thể dự liệu hình huống chịu tội sau này. Nếu chuyện chuyển khẩu dễ làm như vậy thì làm sao rơi vào tay nhà nàng? Người ta tránh còn chưa kịp nữa là, không ngờ nhà nàng vận khí không tốt lại chạm vào.
Đây là số mệnh thôi.
Mà vào lúc này, kẻ bị cả tiền triều lẫn hậu cung tội nghiệp Tự Cẩm đang ngồi trong phòng, nhìn mấy nô tài của Nội Đình Phủ nô nức khênh từng rương, từng rương đồ mang vào trong phòng. Những vật này đều là đồ trang trí của vị phần chính Ngũ phẩm Tần, mấy đồ của vị phần Nương tử đều phải thu lại. Ngoài ra còn đưa tới bốn cung nhân, hai cung nữ hai thái giám.
Tự Cẩm sợ náo nhiệt, tự mình trốn vào phòng trong, để Vân Thường và Trần Đức An ở bên ngoài sắp xếp mọi việc. Nàng bưng một chén nước trà hoa hồng khoái trá uống, trong lòng lại nghĩ Tiêu Kỳ quả là lợi hại. An bài cha nàng tiếp nhận chuyện chuyển khẩu chính là chủ ý của hắn. Vậy mà người ta hành động thế nào mà biến thành cả triều trên dưới tiến cử hiền tài cha nàng nhậm chức, ngay cả danh chính ngôn thuận thăng vị phần của nàng lên đều không làm cho hậu cung bất mãn, còn cấp cho phong hào 'Hi'.
Tỏ ý vui mừng, tỏa sáng, hưng thịnh. Nhận được phong hào này, ngay cả Tự Cẩm sau khi tiếp chỉ đều cảm thấy thẫn thờ rất lâu, chữ này... có vẻ hơi quý trọng một chút.
Nếu là lúc bình thường mà thăng vị phần của mình, còn thưởng phong hào như thế, mấy nữ nhân trong hậu cung không xé xác mình ra. Vậy mà giờ người ta tội nghiệp mình còn không hết, lấy đâu mà ghen tị, xé xác. Dù sao ai nấy đều biết rõ việc chuyển khẩu sẽ đắc tội bao nhiêu người, chờ đến khi cha làm không được thì bãi quan, chịu tội là không tránh khỏi. Còn nàng tất nhiên sẽ bị người nhà liên lụy, lãnh cung chính là nơi tốt nhất dành cho nàng.
Nếu mọi người đều có thể nghĩ ra được kết cục của mình thì lúc này ai còn hơi đâu mà khó dễ với nàng.
Tiêu Kỳ tính kế người khác như thế, Tự Cẩm thật sự bái phục.
Nhìn xem người ta làm hoàng đế kìa, mặc dù thân là hoàng đế cũng nhiều lúc muốn nghẹn mà chết, nhận hết những tức tối của đại thần nhưng mà người ta lại có thể ở tình huống tài nguyên ít ỏi hạn chế mà giành được ích lợi lớn nhất.
Trong chuyện này cả triều thượng bị hoàng đế lừa dối, ai nấy đều cho rằng được bao nhiêu lợi ích đâu.
Bởi vì nàng được thăng cấp Hi Tần, Hoàng hậu lại đề xuất với Hoàng thượng cho nàng chuyển cung, Di Cùng Hiên vừa đơn giản và khá nhỏ. Ý của Hoàng hậu thì tốt, dù sao Tự Cẩm cũng là một tay nàng nâng lên, lại đích thực cũng phân bớt sự sủng ái của Hoàng thượng đối với quý phi. Cho nên nàng cũng đối với Tự Cẩm có vài phần tốt. Đổi một cung lớn để ở cũng là hoàng hậu ban thưởng cho Tự Cẩm.
Nhưng hoàng đế không đồng ý, Tự Cẩm cũng không muốn chuyển. Cung lớn ai cũng thích ở nhưng lại gần mấy đám phi tử trong hậu cung. Di Cùng Hiên vẫn tốt hơn, khá xa hậu cung lài gần Sùng Minh Điện, kẻ ngốc mới muốn đổi.
Đương nhiên mấy lời này Tự Cẩm không thể nói. Nàng vẫn tới Phượng HOàn Cung cảm tạ ân đức của Hoàng hậu, lại cố ý giải thích rõ nguyên nhân nàng không muốn chuyển cung. Thứ nhất là chưa thị tẩm, thứ hai là chưa có con nối dòng, thật sự là không dám nhận ân sủng lớn như vậy, mong Hoàng hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Hoàng hậu mặc dù có hai phần hảo tâm nhưng phần lớn là muốn thăm dò, xem Hi Tần còn giữ long trung thành với nàng ta hay không. Thấy Hi Tần như vậy, hoàng hậu rất hài lòng, liền đồng ý chuyện này.
Hoàng đế cũng không thích Tự Cẩm chuyển nhà. Nàng mà đi thì không có ăn chùa dễ dàng nữa. Chẳng lẽ còn bắt một hoàng đế như hắn phải đi nửa vòng hậu cung tới chỗ nàng ăn hay sao?
Tuyệt đối không được!