Thái hậu đi ra phật đường, Kiều Linh Di vừa thấy vội vàng tiến lên đón chào, cười kêu một tiếng, "Cô cô."
Thái hậu nhìn nàng ta gầy gò không ít, cơn giận trong lòng cũng giảm xuống, dịu dàng nói: "Sao lại tới giờ này? Ngồi đi."
Kiều Linh Di đi lên trước trước đỡ thái hậu ngồi xuống rồi mới trở lại chỗ ngồi nhìn thái hậu mím môi lại rồi mới nói: "Con tới nhận tội với cô cô, bây giờ con rất cần người giúp đỡ."
Thi cô cô dâng trà lên rồi lui ra, đuổi hết mấy người hầu hạ trong điện ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai cô cháu. Thái hậu cũng không có tiếp tục giữ kẽ nữa, "Giờ đã suy nghĩ cẩn thận chưa?"
Kiều Linh Di gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười khổ, "Con đã cô phụ lòng tốt của cô cô, nghĩ là mình đúng nhưng lại quên lòng người dễ đổi, Hoàng thượng đã không phải là biểu ca lúc trước."
"Bây giờ biết cũng còn chưa muộn." Thái hậu nâng chung trà nhỏ lên uống một ngụm trà cho thấm giọng rồi mới tiếp tục nói: "Nếu đã suy nghĩ cẩn thận thì còn đến chỗ ta làm cái gì? Sắp tới sinh nhật Hiền phi, Hoàng hậu sẽ tổ chức long trọng cho nàng ta, con không lo chuẩn bị đi."
"Nhưng gặp phải một chuyện nên con chưa nghĩ ra, mới đến đây mong cô cô chỉ bảo mấy lời." Kiều Linh Di khôi phục nhiệt tình xinh đẹp trước đây, nắm lấy tay áo thái hậu nhẹ nhàng lắc lư làm nũng.
Thái hậu thở dài, "Nói đi."
Kiều Linh Di kể lại mọi chuyện sau đó nhìn Thái hậu nói: "Con không biết rõ lúc này Tô Nhị đi tìm Sở Trừng Lam để làm gì? Dù sao hai người nàng cũng không thường cùng xuất hiện với nhau. Bây giờ Sở Trừng Lam bị thế này, cũng không có giá trị lợi dụng, Tô Nhị kia làm việc cũng hơi kỳ quái."
Thái hậu suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Kiều Linh Di, "Theo ai gia thấy, Tô Nhị kia suy nghĩ thấu đáo hơn con."
"Cô cô, người đừng nói vòng vèo nữa." Kiều Linh Di vội vàng nói.
"Chỉ sợ hai người này âm thầm đạt thành giao dịch gì đó, Sở Trừng Lam bị đến mức này, chỉ hận có hai người, một người là con, người kia là hoàng hậu."
Trên mặt Kiều Linh Di nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cô ta đã là một phế nhân, nghĩ muốn báo thù cũng chỉ có thể nhờ tay người khác. Tô Nhị tự mình đụng vào, hai người ăn nhịp với nhau thì có gì bất ngờ chứ."
"Nhưng cho dù Tô Nhị liên thủ với Sở Trừng Lam, hai người này có thể làm gì đây?"
Thái hậu híp ánh mắt, thật lâu không nói gì. Kiều Linh Di lẳng lặng chờ, cũng không quấy rầy bà suy nghĩ, trong lòng đã có cân nhắc.
"Con đoán giữa con và Hoàng hậu, Sở Trừng Lam sẽ hận người nào hơn?"
Kiều Linh Di ngây người, nhìn thái hậu nhất thời nói không ra lời.
"Ai gia nghĩ, Sở Trừng Lam kia nhất định sẽ hận hoàng hậu hơn. Dù sao người làm cho cô ta nằm liệt giường chính là tỷ tỷ tốt của cô ta hạ thủ. Con chẳng qua chỉ là một đường dẫn mà thôi." Thái hậu nói đến đây ngừng lại một chút, "Mặc dù vẫn đoán không ra hai người kia đạt thành hiệp nghị gì. Nhưng con cho rằng hai người có thể hợp tác mà không có vướng mắc sao?"
Kiều Linh Di sững sờ, nhìn thái hậu một cái, "Ý của cô cô là, có cơ hội có thể lợi dụng?"
Thái hậu sâu xa cười cười, "Hai người này hợp tác, Tô Nhị nhất định là chiếm hết ưu thế, Sở Trừng Lam chưa chắc đã cam tâm để cô ta áp chế trên đầu. Nhưng bây giờ cô ta không thể không hợp tác nên chỉ có thể chịu uất ức. Cần phải tìm một người có thể hợp tác với cô ta?"
Kiều Linh Di liền hiểu được, vẻ mặt thay đổi, do dự một chút vẫn nói: "Nhưng chưa chắc cô ta nguyện ý liên thủ với con."
"Đó chính là do điều kiện của con chưa đủ hậu đãi, làm cho cô ta không thể động tâm."
Kiều Linh Di hơi cúi đầu, tinh tế cân nhắc, tim nhảy lên dồn dập. Nàng ta thật sự không nghĩ tới cách đó, không nghĩ tới mọi chuyện còn có thể giải quyết như thế. Cô cô nói có lý, mặc dù Sở Trừng Lam oán hận mình, nhưng cuối cùng người ra tay độc ác không phải là nàng. Giữa các nàng chưa chắc không có khả năng hợp tác, Tô Nhị này xuất hiện, mục đích nàng ta còn chưa đoán được. Chỉ có thể nhanh chóng phá vỡ liên minh giữa bọn họ thì nàng mới có thể nắm giữ thế chủ động.
Nguyện vọng lớn nhất của Sở Trừng Lam cũng chẳng qua báo thù cho chính mình mà thôi, bây giờ Tô Nhị có năng lực để hoàn thành tâm nguyện của cô ta sao? Cũng chẳng qua là bánh vẽ trên giấy cho nàng ta xem, mỗi ngày chỉ tay mà nhìn thôi.
"Vậy bên chỗ quý phi thì sao?" Kiều Linh Di nhìn sang thái hậu hỏi, quý phi và thái hậu luôn luôn giúp đỡ lẫn nhau, nàng ta cũng không rõ ràng lắm sâu cạn trong này.
"Quý phi chẳng qua là thấy bên nào có lợi thì dựa vào mà thôi, bây giờ cần dùng đến Tô Nhị thì mới âm thầm nâng đỡ. Huống chi quý phi chưa chắc để ý Tô Nhị, có nhiều khả năng là Tào Quốc công cần Tô gia Khúc Châu trợ thủ nên hai bên mới trao đổi điều kiện. Quý phi nâng đỡ Tô Nhị, bên ngoài Tô gia Khúc Châu và Tào Quốc công hỗ trợ lẫn nhau, nói cho cùng chẳng qua là vì hai chữ ích lợi mà thôi." Thái hậu cười lạnh một tiếng, "Bây giờ nếu Tào Quốc công đã không nhìn trúng Kiều gia của chúng ta, đương nhiên Quý phi cũng sẽ không bám lấy lão thái bà ta nữa."
Kiều Linh Di rùng mình, trong lòng dần dần trầm xuống. Kiều gia mãi không thể hồi kinh, không thể khôi phục phồn thịnh năm xưa, nàng ta và cô cô ở trong cung cũng không thể tốt được. Chỉ nhìn Quý phi đối Tô Nhị luôn luôn tươi cười, lại có thể coi như không thấy nàng ta thì có thể hiểu vài phần. Nói tới cùng, mấy người này coi trọng nhất vẫn là gia thế.
"Con hiểu rồi." Lúc ấy trong sâu thẳm đáy lòng của Kiều Linh Di mới có một cảm giác như kim châm. Lần đầu tiên nàng ta cảm giác được, gia tộc nhỏ yếu thì người ở trong hậu cung này cũng chẳng qua là một lá bèo tấm. May mắn cô cô là thái hậu nên mới có thể chịu đựng được như vậy, nếu không chỉ sợ kết cục của Bành Minh Vi chính cũng là của mình.
Cái gì thanh mai trúc mã?
Cái gì nhi nữ tình trường?
Kiều Linh Di coi như triệt để tắt trái tim này. Cô cô nói đúng, gia tộc mới là vĩnh hằng, những cái khác hết thảy đều là hư vô.
Mấy người Quý phi, Hiền phi, cho dù không có thánh sủng, nhưng gia tộc ở đây, địa vị ở trong cung của bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Còn nàng ta thì sao, mặc dù mang tiếng là thanh mai trúc mã cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một từ ngũ phẩm, nàng ta tâm tâm niệm niệm muốn gần gũi với biểu ca, nhưng trong ánh mắt của hắn chỉ có Hi Phi.
Không khỏi lại nghĩ tới cảnh hôm đó, Tiêu Kỳ đuổi theo bóng lưng rời đi của Hi Phi. Kiều Linh Di lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không còn nhu tình và chờ đợi như khi mới vào cung.
"Vậy con tới chỗ Sở Trừng Lam nói chuyện một chút?"
Thái hậu nhìn Kiều Linh Di, "Giờ con đi thì sẽ không biết được điều gì hết."
"Vậy... Vậy con phải làm cái gì bây giờ?" Kiều Linh Di ngơ ngác, nhất thời nghĩ không ra.
"Con suy nghĩ xem, người Sở Trừng Lam hận nhất là con và hoàng hậu, bây giờ tất nhiên Tô Nhị không thể động hoàng hậu, chỉ có thể ra tay bên chỗ con để Sở Trừng Lam nhìn thấy thành ý của cô ta. Cho nên, con chỉ cần làm cho mưu kế của Tô Nhị thất bại, khiến Sở Trừng Lam thất vọng đối với Tô Nhị, sau đó cô ta mới biết ai mới là người có thể hợp tác." Thái hậu chỉ cho nàng ta từng vấn đề, có lúc nói ba hoa chích choè đều không tác dụng, chỉ cần ra tay, người khác mới tâm phục khẩu phục.
Kiều Linh Di có vẻ suy nghĩ, sau đó đứng dậy, "Cảm ơn cô cô chỉ điểm, con biết phải làm gì rồi."
Thái hậu gật gật đầu, "Nhớ kỹ câu này, mặc kệ là lúc nào cũng không được để tay mình dính máu. Trong hậu cung này nhiều người như vậy, luôn có người cho con mượn làm đao."
"Dạ."
Kiều Linh Di đi ra cửa chính Thọ Khang Cung, trái tim nhảy dồn dập nóng nảy, bước chân cũng trở nên vội vàng.
Cô cô nói đúng.
Rước kia nàng ta quá ngốc rồi, bây giờ suy nghĩ một chút chỉ cảm thấy mình thật ngây thơ.
Từ khoảnh khắc này, về sau sẽ không còn như thế nữa.
(còn tiếp...)