Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hương Cỏ

Tự Cẩm nằm trên giường, trải qua một ngày mệt mỏi, đôi mắt đã díp lại không mở ra nổi nhưng trong lòng vẫn có lo lắng trăn trở không xuống được. Đậu Phương Nghi chết vẫn là khúc mắc lớn trong lòng nàng, nếu như không thể điều tra rõ, nàng không có cách nào bình thản sống qua ngày.

Bây giờ có đầu mối mới, đương nhiên nàng không thể bỏ qua. Có điều bây giờ nàng đang bị cấm túc, cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện này. Nghĩ tới đây khẽ nhíu mày. Khương cô cô đã đi tới chỗ Hoàng hậu nương nương thông báo, với tính cách của Hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ nghiêm túc điều tra. Nhưng nàng vẫn không yên lòng. Không phải là không yên tâm đối với hoàng hậu, mà là... Người có thể làm được chuyện này tất nhiên phải có thủ đoạn áp chế trong hậu cung. Nàng sợ trong này thật sự có bàn tay của Thái hậu, đến lúc đó chỉ e Hoàng hậu sẽ phải chịu thiệt thòi.

Hoàng hậu đứng ra chống đỡ, trừ phi là có chứng cớ vô cùng xác thực, nếu không Thái hậu có thể có cả trăm cách để ngăn trở.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Tự Cẩm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Kỳ vén rèm đi vào. Nàng liền đứng dậy nghênh đón, vừa tới gần đã nghe mùi rượu nồng đậm, lập tức nhíu mày, "Sao Hoàng thượng uống nhiều như vậy?"

Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm ôm vào lòng, kề tai nàng, giọng nói trầm thấp hơi thở nóng hổi, khiến cả người Tự Cẩm không khỏi run lên, chỉ nghe hắn nói: "Nàng không biết Thánh nhi đáng yêu cỡ nào đâu. Trẫm bế con đi gặp nhiều người như thế, vậy mà tiểu tử không hề sợ, ngồi ngay ngắn trên đại điện, không khóc một tiếng nào. Trẫm... Lúc nhỏ theo phụ hoàng đi tiền điện, lần đầu tiên cũng rất sợ hãi. Bao nhiêu người như vậy, ai nấy đều là trọng thần triều đình, tất cả mọi người nhìn con, tiểu tử nhìn lại hết tất cả. Cái vẻ kiêu ngạo chết cũng không chịu thua giống trẫm như đúc, giống nhau như đúc..."

Dùng tới cả “trẫm”, thấy rõ là uống rượu say thật rồi. Nhưng nghe Tiêu Kỳ nói vui vẻ, lại là con trai của mình, Tự Cẩm cũng vui vẻ theo. Nhưng vẫn nhịn không được nói: "Cũng đừng quá khen con, không chừng chính là đứa ngốc dũng cảm đấy. Con mới có hơn một tuổi thì đã biết gì chứ, có lẽ con cảm thấy hiếu kỳ mà thôi."

"Đây là can đảm. Là hoàng tử hoàng gia, điều quan trọng nhất chính là phải có lòng can đảm, đây là khí phái hoàng gia, khí thế hoàng tử. Nếu như bị một đám cựu thần kia cản chân mới là không được." Tiêu Kỳ vừa nói liền không thành thật cắn cắn vành tai Tự Cẩm, tay cũng luồn vào trong xiêm y.

"Hoàng thượng còn chưa tắm rửa đó." Tự Cẩm đẩy hắn một cái, quá vui vẻ mà say thành thế này.

Tự Cẩm muốn đưa Tiêu Kỳ đi tắm rửa, ai biết lại bị hắn chặn ngang ôm lấy. Hai người cùng ngã xuống giường lớn gần cửa sổ, hắn cuống cuồng hôn nàng. Tự Cẩm muốn giãy giụa, nhưng không chịu nổi sức mạnh của Tiêu Kỳ, hắn siết nàng chặt đến nỗi giữa hai người không có chút kẽ hở nào. Lại bị hắn hôn như thể không thở nổi, không tắm rửa thì không tắm rửa vậy, say khướt thế này thì còn nhớ gì đâu.

"Nàng sinh cho ta con trai ngoan, hôm nay ta thật vui."

"Thiếp biết mà, thiếp nhìn thấy mà."

"Chúng ta sinh một con trai nữa đi, sinh một con trai nữa."

"Không phải Hoàng thượng thích con gái sao?" Chả mấy chốc đã đổi ý, cũng quá nhanh rồi.

"... Con gái tốt hơn, con trai cũng được..."

Cái gì ngươi cũng thích phải không, Tự Cẩm coi như hiểu rõ người uống rượu say không nói đạo lý, nói cái gì là cái nấy.

Quả thực không thể nói lý.

Nam nhân uống say rượu không thể nói lý, đêm ấy của Tự Cẩm trôi qua quả thực như nước sôi lửa bỏng. Một nam nhân trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sinh con trai con gái, nhiệt tình nổi lên, quả thực làm cho nàng chống đỡ không được.

Vốn là còn có chuyện muốn thương lượng với hắn, kết quả bị hành hạ đến mệt, ngủ say như chết. Nàng ở chung với Tiêu Kỳ lâu như thế, cũng chưa từng thấy hắn bị mất khống chế như vậy. Thích con là chuyện của ngươi, nhưng lại tới hành hạ ta là sao chứ?

Mang tâm trạng giận dữ, Tự Cẩm vừa có cảm giác kiêu hãnh vì con trai mình ưu việt, lại có cảm giác nghẹn khuất vì bị hành hạ, còn có lo lắng về việc nếu sinh con trai nữa mà không giỏi giang như Đại hoàng tử, không khiến người ta yêu thích thì làm sao bây giờ, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Kỳ xoa xoa đầu ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra. Áo ngủ gấm trên người rơi dưới chân, ngang người là cánh tay trắng như tuyết của Tự Cẩm vắt sang. Hắn hơi ngơ ngác một chút, nghiêng đầu sang bên thì nhìn thấy trên người Tự Cẩm đầy những vết hôn màu đỏ hồng, nhất thời trong đầu mê man. Chuyện tối hôm qua khá mơ hồ, bây giờ đầu cũng khá đau. Ánh mắt đảo qua đống hỗ độn trong màn, lại nhìn dấu vết trên người Tự Cẩm liền biết tối qua, có lẽ hắn đã quá nhiệt tình.

Hắn vừa động người thì Tự Cẩm liền dậy theo, xoa xoa mắt ngồi dậy, "Sao người dậy sớm thế?" Nói xong liền vén màn lên xem canh giờ, "Mới giờ Dần hai khắc, ngủ tiếp thêm chút đi." Nói xong liền ấn Tiêu Kỳ nằm xuống giường, thuần thục gối đầu lên vai hắn, nhắm mắt định ngủ.

Tiêu Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị áp đảo, suy nghĩ một chút cũng không có ngồi lên, liền nói chuyện với Tự Cẩm, "Tối hôm qua ta uống rượu say."

Nhắc đến chuyện này, trong nháy mắt Tự Cẩm liền có sức lực, "Không phải là say, Nếu say thì phải ngủ đàng hoàng ngủ chứ, nhất định đến hành hạ thiếp."

Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm lên án, hơi thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng, "Ta rất ít khi uống rượu say."

Đúng là ít thật, vài năm nay cũng chưa từng thấy qua. Tự Cẩm bày tỏ đồng ý, "Hoàng thượng uống rượu say, nhiệt tình khiến người ta chịu không nổi. Người nhìn xem thiếp bị người hạnh hạ thế nào. May mắn là còn bị cấm túc đấy, nếu không thiếp cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác."

"Vậy thì đừng ra."

"..."

Tự Cẩm có cảm giác đấm vào bông, đây là trọng điểm sao?

Tiêu Kỳ nghiêng người lại kéo Tự Cẩm vào lòng, ôm nàng sít sao, "Tối hôm qua ta nói cái gì vậy?" Có một số việc không còn nhớ rõ, không nói lời gì mất mặt chứ nhỉ?

"Người hả?" ánh mắt Tự Cẩm đảo một cái, mím môi cười một tiếng, "Hoàng thượng nói nhiều lắm, cứ la hét muốn sinh con trai nữa."

"... Có sao?" Tiêu Kỳ cẩn thận ngẫm lại, không nhớ rõ lắm, hình như có chuyện như vậy, lúc này tỉnh táo lại, lập tức nói ra: "Con gái cũng rất tốt, ta càng thích con gái hơn."

Cắt! Tự Cẩm đang nép vào người hắn trợn trắng mắt. Nam nhân sẽ không bao giờ thấy sinh con trai là thừa. Có lẽ cảm thấy lời nói của mình tối qua không đúng nên bây giờ muốn bù lại đây. Ai bảo trước đây hắn một mực chắc chắn muốn sinh con gái trước, kết quả uống rượu say liền lật lọng.

"Hoàng thượng còn nói sẽ đối tốt với thiếp cả đời."

"... Lẽ nào bây giờ ta không tốt với nàng sao?” Hắn có nói sao? Nói cũng không có gì, vốn vẫn nghĩ phải tốt với nàng mà, cái này không coi là mất mặt.

"Hoàng thượng còn đồng ý cả đời chỉ có một mình thiếp."

"... Có sao?" Hắn thật không nhớ rõ, hắn đã nói qua lời này sao?

"Có! Miệng vàng lời ngọc, không được phép nói lại!"

"..." Tiêu Kỳ nhớ không rõ lắm, nhưng hình như uống rượu say trước mặt nữ nhân mình thích, nhận lời đã nói vậy cũng không phải là không thể được?

Thật sự có sao? Vẫn là không nhớ nổi.

Bây giờ hắn cũng không có tìm người khác mà!

Hoàng đế đại nhân vẻ mặt mộng bức đi lâm triều. Sau khi hạ triều sau, lúc ngồi duyệt tâu chương, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, từ từ nhớ chuyện tối hôm qua. Cẩn thận nghĩ lại, Tự Cẩm căn bản là không hỏi, hắn cũng hình như chưa từng nói như vậy.

Nàng lừa hắn!

Nhưng mà, xông lên đầu cũng không phải là cảm giác căm tức phẫn nộ mà là nghi hoặc, hôm qua lại ghen sao? Nếu không, sáng nay sao lại lừa hắn như vậy chứ?

Tư tưởng này không ổn, không được. Nếu đổi lại là Quý phi hoặc bất kỳ tần phi nào dám lừa gạt hắn như vậy, Tiêu Kỳ ngẫm lại phản ứng của mình, nhất thời ngồi ở chỗ đó ngây người.

Cho nên, quả nhiên là ở chung với nàng thời gian dài, hắn cũng bị nàng ảnh hưởng không ít. Phàm là gặp chuyện của nàng thì không chuyện nào còn bình thường được.

Cả đời sao?

Tiêu Kỳ chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, lúc ấy không khỏi đặt xuống bút, nhớ tới mấy lần trước Tự Cẩm đã từng mơ hồ ám chỉ, lòng vòng hỏi thăm.

Nhưng yêu cầu đế vương hứa hẹn cả đời một người, đây là chuyện khai thiên lập địa chưa từng có. Tiêu Kỳ cũng là lần đầu nghe nói. Trên sách sử cũng vậy, trong các sách ghi chép lại sinh hoạt tiền triều cũng thế, chưa thấy bất kỳ vị đế vương nào thật sự có thể phòng thủ một nữ nhân cả đời.

Bọn họ đang vào độ tuổi tươi đẹp rực rỡ nhất, hai bên thích nhau, bị đối phương hấp dẫn, xích lại gần. Đây cũng là lẽ thường xảy ra. Nhưng hoa nở cũng đến lúc tàn rơi, mỹ nhân cũng tới tuổi xế chiều, nếu đến lúc đó... Chính Tiêu Kỳ cũng không dám xác định, hắn có đứng núi này trông núi nọ hay không, sẽ cảm thấy Tự Cẩm đã không còn là nữ nhân tốt đẹp nhất trong lòng hắn hay không?

Ba năm tuyển tú, liên tục sẽ có mỹ nhân đưa vào cung, nhìn cả một rừng mỹ nhân mới mẻ mềm mại đó, hắn có luôn luôn tuân thủ hứa hẹn mãi mãi ở bên nàng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK