Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hương Cỏ

"Cậu nói xem chuyện kia đã chuẩn bị như thế nào?" Tô Thịnh Dương đổi đề tài, đề tài này không thể nói nữa. Tần Tự Xuyên đã nói đến mức này, hắn ta còn có thể nói cái gì.

"Cũng được, khóa thi này có vài thí sinh tài giỏi có thể dùng, Hoàng thượng đã quyết định đưa bọn họ ra ngoài, tiến cử tới các địa phương để nhập quan. Bao nhiêu học sinh bình dân không được tiến cử vô pháp làm quan đều bị thế gia nắm giữ. Do đó hành động lần này tương đối trọng yếu. Đến lúc đó sẽ nhờ huynh đưa mấy người bảo vệ họ hồi hương nhậm chức."

"Chuyện này không thành vấn đề, cậu sợ bọn họ gặp chuyện gì trên đường sao?"

"Vẫn là câu nói kia, cẩn thận thì tốt hơn." Kiếp trước hoàng đế cũng cải cách quy mô lớn nhưng gặp rất nhiều ngăn trở, trải qua vài chục năm mới đạt được thành công. Giờ trùng sinh lại một lần, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều so với kiếp trước, nhưng cần cẩn thận vẫn phải cẩn thận.

Nghĩ tới đây, Tần Tự Xuyên liền khó tránh khỏi suy nghĩ, kiếp này có nhiều chuyện khác kiếp trước, chẳng lẽ bên cạnh hoàng thượng cũng có một người trùng sinh giống mình sao?

Hắn ta đã âm thầm quan sát rất lâu, nhưng mãi không có bất kỳ phát hiện nào. Có điều trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.

"Vậy cũng đúng, những người kia bị bức khẩn, ai biết có chó cùng rứt giậu dám nửa đường giết người hay không. Đến lúc đó ta sẽ sớm chuẩn bị người cho cậu. Nhưng chuyện này phải được Hoàng thượng cho phép mới được."

"Đó là đương nhiên." Tần Tự Xuyên nâng chén lên.

Tô Thịnh Dương cụng ly với hắn ta một cái, hai người lại uống một ly.

"Huynh thì sao, lần trước tỷ thí huynh đại thắng mà về, sợ là bên Phi Long Vệ kia lại muốn sinh sự."

"Tô Dương là ca ca của Tô quý phi, ta ước gì hắn ta gây chuyện đó." Tô Thịnh Dương ha ha cười một tiếng, "Dạo này Tô gia có không ít hành động, phần lớn đều nhằm vào ta và phụ thân. Bên Tuyệt Hộ Quận dạo này tra ra không ít cạm bẫy, cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp, ước gì hắn ta gây chuyện, vừa vặn một lần giải quyết triệt để."

"Theo uy nghi của Hoàng thượng ở trên triều đình càng cao thì mấy người kia không dám công khai hành động nhưng lén lút thì không thiếu. Dạo này Lệnh quốc công và Tào Quốc công qua lại rất thân thiết. Lần trước Ngụy các lão hẹn ta uống rượu, người ngồi đó cũng không ít. Xem ra bọn họ cũng sốt ruột, chúng ta càng phải cẩn thận."

"Cậu sợ trong hậu cung hoàng hậu liên thủ với quý phi?"

"Cái này khó mà nói, dù sao chuyện trong hậu cung chúng ta cũng không tiện thăm dò tin tức. Nếu như có thể đưa tin thì huynh nên thông báo một câu thì tốt hơn."

"Dạo này Kiều gia cũng có nhiều hành động ở kinh đô, xem ra là đang sai người tìm phương pháp hồi kinh, cũng không thể không đề phòng."

"Biếm truất Kiều gia là ý chỉ của tiên đế, huống chi không lập đại công, muốn hồi kinh sợ là khó càng thêm khó."

"Huynh đừng quên hậu cung có thái hậu, còn có Kiều Tiểu Nghi."

"Ta phát hiện cậu rất quan tâm chuyện của Kiều gia. Sau khi vào cung Kiều Tiểu Nghi kia cũng không được sủng ái, cậu không cần lo lắng như thế."

"Vậy cũng chưa chắc, Kiều Tiểu Nghi kia có thủ đoạn lợi hại, phải cẩn thận vẫn hơn."

"Quay đầu lại ta sẽ báo tin cho Tự Cẩm, kêu nàng cẩn thận một chút." Tô Thịnh Dương luôn cảm thấy Tần Tự Xuyên thật sự là quá lo lắng. Nếu cô nương Kiều gia kia được sủng ái thì đã sớm được thăng vị phần. Bây giờ có nghe tin tức gì đâu, thấy rõ là chưa lấy được lòng hoàng đế.

Hai người thương nghị công vụ, giọng nói dần dần hạ thấp xuống. Xa xa chim trời chao liệng, trời nước một màu, đúng phong cảnh đẹp mà không ai thưởng thức.

Lúc ấy trong cung cũng rất náo nhiệt.

Tự Cẩm ngồi ở trên giường lớn nghỉ ngơi, nghe Khương cô cô nói mấy chuyện trong cung.

"... Tin tức đã đưa qua, nhưng tạm thời Phượng Hoàn Cung còn chưa có động tĩnh. Nhưng nô tỳ nghe nói, lúc quý phi nương nương đi ra Phượng Hoàn Cung, sắc mặt cũng không khá lắm. Có lẽ nói chuyện gì không vui với Hoàng hậu nương nương. Chuyện của Vương quý nhân không thể kéo dài được, dù sao Hoàng thượng đã yêu cầu điều tra, cũng phải mau có kết quả, có lẽ sẽ mất vài ngày." Khương cô cô nhìn chủ tử nói.

"Tin tức đã báo, giờ xem Hoàng hậu nương nương sẽ chọn thế nào. Nhưng bên chúng ta cũng không thể lo là, không thể chỉ chờ Phượng Hoàn Cung được." Hai ngày nay Tự Cẩm cũng không ngủ ngon, luôn suy nghĩ chuyện này. Ngẩng đầu nhìn Khương cô cô, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như quý phi và Kiều Linh Di muốn mượn tay Tô Nhị lót đường mưu hại ta, như vậy chắc chắn chuyện Vương quý nhân sẽ chỉ giơ cao đánh khẽ. Các ngươi sưu tầm đủ chứng cớ, chuẩn bị đem ra sử dụng."

"Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."

Tự Cẩm gật gật đầu, "Ở trong cung Quý phi cũng có thế lực, cô không nên khinh thường. Không cần thiết chỉ theo dõi sát sao Tố Vân Điện mà phải cho người chú ý chặt chẽ Tô Nhị, đây mới là chính sự."

"Dạ, nô tỳ đã sai người âm thầm giám sát chặt chẽ động tĩnh bên Tô mỹ nhân. Một khi có dị động, tất nhiên sẽ lập tức biết được."

"Sở Trừng Lam cũng không có ân oán gì với ta, nàng ta bị rơi xuống nước này toàn bộ đều vì Kiều Linh Di. Cho nên cho dù nàng ta có trả thù cũng sẽ nhằm vào Tố Vân Điện. Lần này chuyện Vương quý nhân trúng độc tám phần có quan hệ với cô ta. Không cần thiết phải theo dõi sát Sở quý nhân quá, chỉ nhìn Tô Nhị xem có phát hiện gì từ trên người cô ta là đủ rồi."

"Nô tỳ cũng suy nghĩ, Sở quý nhân đã đến bước này thì kỳ thật đã không còn cái gì để người ta mưu tính. Nhưng Tô mỹ nhân còn lui tới với nàng ta, nô tỳ nghĩ thật lâu phỏng đoán ra một khả năng."

"Nói một chút coi." Tự Cẩm cũng nghĩ đến, tính cách của Tô Nhị nếu không có lợi cô ta sẽ không làm. Sở Trừng Lam đã bị như vậy, trong mắt cô ta tuyệt đối sẽ không có cái gì tỷ muội tình thâm, tám phần là vì có lợi.

Nhưng trên người Sở Trừng Lam có cái gì có thể mưu đồ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tự Cẩm cũng chỉ nghĩ đến độc dược đã làm Sở Trừng Lam co quắp ở trên giường.

Hậu cung quản lý rất nghiệm ngặt đối với các loại thuốc. Hơn nữa sau khi Tiêu Kỳ khống chế hậu cung đã nghiêm tra bí mật cất giữ. Như vậy có thể thuận lợi lấy được những thứ này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có khả năng. Rất có thể trong tay Sở Trừng Lam cũng có loại độc dược này. Mà những thứ này là Tô Nhị không có cách nào lấy được.

Mặc dù hạ độc trong cung là chuyện thường nhưng là trước đây thôi. Kể từ khi Tiêu Kỳ xây tường vây cung, người qua lại vào cung đều phải soát người, không cho phép mang theo bất kỳ bí mật gì, bị bắt được chính là rơi đầu.

Chính bởi vì hành động quyết liệt đó mà trong cung mới thanh bình rất nhiều.

Cho nên, dưới tình huống như vậy mà Vương quý nhân trúng độc mới là đại sự.

Đầu tiên chính là, độc dược từ chỗ nào đến?

Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Tiêu Kỳ lật tung Nội Đình Phủ và Ngự thiện phòng để tra xét.

"Nô tỳ nghĩ, có lẽ Tô mỹ nhân ngấp nghé độc được bên chỗ Sở quý nhân." Khương cô cô hạ giọng cực thấp nói.

Hai người các nàng không mưu mà hợp, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng có lẽ Sở Trừng Lam hợp tác với Tô Nhị lừa gạt Hoàng hậu nương nương."

"Sở quý nhân bị như hôm nay cũng là Hoàng hậu nương nương gây nên. Trong lòng nàng ta sẽ không để ý Hoàng hậu nương nương như thế nào. Nếu như lúc trước nàng ta có thể nghe lời Hoàng hậu nương nương thì cũng sẽ không có kết cục hôm nay." Huống chi chẳng qua là muội muội thứ xuất mà thôi, hoàng hậu chưa chắc thật lòng quan tâm, chỉ sợ trong lòng phiền chán còn không kịp. Xưa nay tranh đấu đích thứ kịch liệt, chưa kể là Sở gia lại đưa thêm một người tiến cung.

"Vậy chúng ta sẽ chờ bắt ba ba trong rọ đi, chuyện này cô và Đồng Ý toàn quyền tiếp quản, toàn bộ nhân thủ Di cùng hiên từ các ngươi điều phối. Ta không có lòng hại người, nhưng cũng không thể không tự vệ." Tự Cẩm cho hoàng hậu một cơ hội, chính mình sẽ không chủ động ra tay nhưng không có nghĩa mình sẽ không bảo toàn chính mình.

Người khác không phạm đến nàng, tự nhiên bình yên vô sự. Nhưng nếu thật muốn tới, vậy thì có đi mà không có về.

"Dạ, nương nương cứ yên tâm, nô tỳ đi tìm Đồng công công thương nghị."

Tự Cẩm gật gật đầu, "Cô đi đi."

Khương cô cô bước nhanh đi, liếc mắt một cái thì thấy Đồng Ý đang nói chuyện với Trần Đức An. Trần Đức An cũng rất khổ bức. Vốn là tổng quản thái giám Di cùng hiên, trước đây có quan hệ ngang hàng với Đồng Ý, bây giờ thì hay rồi, thành người lãnh đạo trực tiếp.

Nhưng may mắn hai người quan hệ tốt, một người hạ thấp tư thái, một người cũng không có ý định giết gà dọa khỉ, cho nên lại hoà thuận vui vẻ.

"Đồng công công."

"Khương cô cô." Đồng Ý thấy Khương cô cô đi đến, cười chào hỏi với cô ta, "Cô cô có chuyện gì phân phó vậy?"

Khương cô cô cười hiểu rõ, "Nghe cậu nói này, ta có thể có lời gì chứ, là chủ tử phân phó."

Trần Đức An vừa nghe cũng không chờ người khác đuổi, tự  mình biết điều đi trước, "Công công và cô cô từ từ thương nghị, tôi đi chỗ khác xem một chút."

Đồng Ý một phát bắt được hắn ta, "Cậu chạy chỗ nào đây? Chuyện lần này không thể thiếu phần cậu được, cùng nhau nghe một chút."

Trần Đức An liền nhìn Khương cô cô, Khương cô cô cười cười, "Đồng công công đã nói thì cậu ở lại đi, chúng ta đích thực cần người hỗ trợ."

Trần Đức An thở nhẹ một hơi, cười nói: "Được chứ, có chân chạy tôi sẽ xử lý." Đồng Ý dù sao cũng là ngự tiền thái giám, Trần Đức An không dám tranh với hắn ta. Có thể chú ý giữ thể diện cho hắn ta như thế, Đồng Ý đã coi như không tệ, hắn ta ghi nhớ ân tình này.

(Còn tiếp...)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK