Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ấy Tự Cẩm thấy Tề Vinh Hoa cũng thật đáng thương. Nhà mẹ đẻ bị Tào Quốc công vu oan hãm hại, bản thân nàng sống giữa hậu cung lại bị quý phi đè nặng, huống chi nhan sắc cũng không quá xuất chúng, chỉ được xếp vào hạng khá trong hậu cung. Nếu ở ngoài cung có lẽ không tệ, nhưng giữa đám mỹ nhân như mây của hậu cung lại không đủ lọt mắt xanh người khác.

"Đa tạ tỷ tỷ, sau này còn mong tỷ tỷ có thể chỉ bảo nhiều hơn." Tự Cẩm cũng muốn tìm một đồng minh, đựa vào người như Tề Vinh Hoa đi lên cũng là chuyện tốt, dù sao ở trong cung này có rất nhiều chuyện nàng chưa hiểu rõ. Vân Thường và mấy cung nhân trong cung của nàng đều là những người trước đây bị sai sử đến hầu hạ ở những nơi hẻo lánh, dù có biết cũng không nhiều. Nàng đang cần một người biết rõ tình hình trong cung.

Buồn ngủ gặp chiếu manh, quả thật là chuyện tốt.

Có điều chuyện Tề Vinh Hoa yêu cầu có thật chỉ đơn giản như vậy hay không? Tự Cẩm không dám xác định, chỉ có thể để sau này lại tinh tế quan sát thêm. Dù sao tiến cử mỹ nhân lên giường cho Tiêu Kỳ là chuyện nàng sẽ không làm, nếu Tiêu Kỳ muốn tới chỗ Tề Vinh Hoa cũng là chuyện của hắn.

Tề Vinh Hoa liền nói: "Chỉ bảo thì không dám, nhưng ta sẽ làm hết sức mình." Nói đến đây nhẹ nhàng cười, tay ngọc khẽ vuốt miệng ly trà dịu dàng nói: "Muội muội nhận được hoàng hậu che chở bao nhiêu thì cũng phải cẩn thận bấy nhiêu. Theo vị phần của muội muội thì tương lai nếu như mang long thai cần phải càng thận trọng coi chừng."

Nghĩ đến chuyện hoàng hậu ban thưởng Tống Tử quan âm, Tề Vinh Hoa cũng đã biết. Nàng ta còn biết rõ thì e trong cung này ai cũng biết hết rồi. Nét mặt Tự Cẩm trầm xuống nhìn Tề Vinh Hoa nói: "Muội cũng chưa biết phải làm gì, đành chỉ đi một bước xem một bước thôi."

"Sao muội muội lại hồ đồ như thế, nếu như muội được phong vị Quý tần thì mọi chuyện đều được giải quyết rồi."

Trong hậu cung, đạt đến vị Quý tần thì có thể tự nuôi dưỡng con của mình.

"Chuyện này nói thì dễ làm mới khó, đâu có dễ dàng như vậy." Trong vòng một năm nay nàng đã thăng vọt đến vị trí Uyển Nghi, về sau muốn thăng cấp nữa sợ là không dễ dàng. Huống chi Tiêu Kỳ cũng không phải là cái loại người chẳng phân biệt được nặng nhẹ.

"Vậy phải chờ thời cơ." Tề Vinh Hoa hạ giọng nói.

Tự Cẩm sao lại không biết chứ, nhưng vẫn nói: "Đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo."

Tề Vinh Hoa từ xa theo dõi Tô Tự Cẩm đã hơn một năm, nhìn nàng từ vị trí Tô tiểu y đứng hạng chót trong hậu cung từng bước từng bước đi đến vị trí này. Quan sát cả năm mới quyết định dựa vào nàng. Người bên ngoài đều nói Hi Uyển Nghi được như vậy là do có gương mặt giống quý phi, lại được Hoàng hậu nương nương coi trọng mới có thể một lần hành động nhận được thánh sủng.

Cho tới bây giờ trong hậu cung này không thiếu mỹ nhân, nhưng không người nào có vị trí vững vàng như Hi Uyển Nghi. Ở chốn hậu cung vị phần phập phồng không biết ngày mai này, Hi Uyển Nghi đáng quý ở một chữ “ổn”. Người khác đều nói nàng vận khí tốt nhưng Tề Vinh Hoa cũng không tin. Hôm qua nói chuyện với Hi Uyển Nghi khá lâu mới phát giác, mặc dù nàng ta ngây thơ nhưng ngôn từ ăn nói rất chặt khẽ kín kẽ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Qua đó có thể thấy rõ là một người không đơn giản.

Như vậy mới tốt, dù sao bây giờ nàng ta đã không còn mơ tưởng đến chuyện thánh sủng, chỉ cần có thể giải oan cho người nhà, trả mối thù bị vu oan hãm hại là được rồi.

Cho nên, mới có việc đến cửa hôm nay.

Nghĩ tới đây lại cười cười, hạ giọng nói với Tự Cẩm: "Năm đó Quýphi vào cung cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, muội muội có hứng thú nghe một chút không?"

Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, đương nhiên là có hứng thú chứ, vội vàng gọi Vân Thường vào đổi trà, cười nói với Tề Vinh Hoa: "Tề tỷ tỷ, mau nói nghe một chút, cũng không nghĩ ra quý phi nương nương cũng có lúc thăng trầm thất bại đấy."

"Cái này thì tính gì chứ." Tề Vinh Hoa cười nhạt.

Vân Thường đổi trà, phúc thân với hai người rồi mới khom lưng lui ra ngoài.

Tề Vinh Hoa ngồi xem từ đầu đến cuối, cảm thấy quy củ trong Di Cùng hiên rất tốt, nghĩ tới đây lại nói với Tự Cẩm: "Năm đó chúng ta cùng nhau tuyển tú tiến cung, quý phi nương nương và ta đương nhiên không giống nhau. Nàng ta dựa vào dung nhan kinh diễm đó, chỉ một lần là đứng đầu tất cả."

Chuyện này thì đúng rồi, quý phi rất đẹp, hoàn toàn xứng đáng.

"Là quý nữ xuất thân thế gia, lại có dung mạo như thế, vừa mới vào cung nàng ta đã được thịnh sủng. Lúc đó ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị quý phi ép tới không thở nổi." Nhắc lại chuyện cũ, giọng nói và nét mặt Tề Vinh Hoa cũng vẫn bình thản lạnh nhạt, giờ không thể biết được lúc đó tâm trạng của nàng ta như thế nào nữa.

"Trước đây Quý phi có kiêu căng như bây giờ không?"

Nghe Tự Cẩm hỏi, Tề Vinh Hoa cười nhạo, "Thế đã là gì chứ. Giathế của quý phi và hoàng hậu không phân cao thấp, không ai kìm chế được ai. Nàng ta lại có ưu thế về nhan sắc, không chỉ xinh đẹp mà còn tài hoa. Nàng ta được lòng hoàng thượng, nhất thời xuân tâm đắc ý không coi mọi người trong hậu cung ra gì thì cũng bình thường thôi."

Tự Cẩm trầm mặc. Bây giờ mặc dù quý phi vẫn ngang ngược kiêu ngạo nhưng rõ ràng so với những gì trước đây Tề Vinh Hoa nói thì đã khiêm tốn hơn rất nhiều. Nghĩ tới đây, liền hỏi Tề Vinh Hoa: "Giờ Quýphi nương nương đã khiêm tốn hơn rất nhiều, chắc hẳn lúc đó đã xảy ra chuyện gì."

"Nhắc đến thì cũng không phải là bí mật gì. Chẳng qua những cung nhân, cung phi cùng tiến cung năm đó biết rõ chuyện này giờ đều thần phục Quý phi, không ai dám nói mà thôi. Năm đó chúng ta cùng nhau vào cung, một người thừa dịp quý phi bất tiện hầu hạhoàng thượng đã chiếm cơ hội nhận được thánh sủng. Sau khi Quý phibiết được đã tìm cớ phạt cung phi này. Trước mặt mọi người vả miệng nàng ta. Cung phi kia bị phạt nhục nhã không chịu được, nhất thời nghĩ quẩn treo mình lên xà nhà tự tử. Lúc đó hoàng thượng rất giận giữ, mấy tháng liền không thèm gặp Quý phi. Từ đó về sau Quý phimới giảm bớt sự kiêu căng."

"Còn có chuyện như vậy ư?" Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tề Vinh Hoa, bỗng nhiên nói: "Nếu thế thì trước đây Quý phi nương nương chỉ đẩy muội đến Y Lan Hiên thật sự là quá nhẹ nhàng."

Tề Vinh Hoa nhìn Tự Cẩm, nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, cho nên phải nói muội muội vẫn có phúc khí."

"Phúc khí như vậy thì nói gì chứ?" Tự Cẩm khẽ thở dài. Nàng thật sự không nghĩ tới, quý phi năm đó lại kiêu ngạo ương ngạnh đến vậy. Trước mặt mọi người vả miệng cung phi, ngay cả vả miệng nô tài cũng còn bị cho là chuyện rất nhục nhã. Đánh người không đánh mặt, trong cung người có tội bị phạt roi hoặc đánh vào tay, chân, chuyện vả miệng rất ít khi xảy ra."Quý phi... Thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng được, dám làm chuyện đó."

"Cho nên, sau này Uyển Nghi muội muội phải coi chừng."

Tự Cẩm lần này là thực lòng cảm ơn Tề Vinh Hoa, cũng hiểu đối phương là thật sự muốn giao hảo với mình, nếu không lúc quý phiđang thịnh sủng thế này ai dám nói đây?

"Uyển Nghi muội muội cũng không cần đa tạ ta, nói gì thì ta cũng muốn nhờ muội, muội tốt thì ta cũng tốt."

Nghe Tề Vinh Hoa nói thế, Tự Cẩm cũng thật sự cảm thấy mến nàng ta, cố ý giữ nàng ta ở lại dùng cơm trưa. Ai biết lại không khéo, Đồng Ý của Sùng Minh Điện đến truyền lời, Hoàng thượng kêu nàng đi Sùng Minh Điện.

Nét mặt Tề Vinh Hoa vui vẻ tươi cười, đứng dậy chào Tự Cẩm, trước khi đi nhìn Tự Cẩm, "Càng là phồn hoa rực rỡ vinh quang vô hạn, muội muội càng phải cẩn thận mới được."

"Vâng, muội sẽ nhớ kỹ lời dặn của tỷ tỷ." Tự Cẩm tự mình tiễn Tề Vinh Hoa ra ngoài, sau đó mới xoay người về phòng thay quần áo.

Chọn một bộ váy áo bình thường màu vàng nhạt, tóc buông lỏng cài một cây trâm mạ vàng có chuỗi hạt châu, khoác thêm áo lụa tơ tằm, lúc đó mới mang người đi tới Sùng Minh Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK