Sinh nhật Hiền phi tới rất nhanh, sáng sớm Hưng Khánh cung đã chuẩn bị, cung nhân trong ngoài ai nấy đều mang theo gương mặt tươi cười, vẩy nước quét dọn, thu thập sạch sẽ.
Hiền phi mặc hoa phục, tự mình đón hai người đến đầu tiên là Mai Phi và Ngọc Quý Tần vào, cười mời hai người ngồi xuống, "Ta đoán các cô nhất định sẽ tới, đợi lát nữa người nhiều lên, các cô cần giúp đỡ ta chào đón khách."
"Đây là đương nhiên, cho dù Hiền phi tỷ tỷ không phân phó, chúng tôi cũng sẽ đi làm." Mai Phi cầm khăn cười không ngừng, dung nhan mỹ lệ như hoa nở rộ, cung trang màu xanh biếc không hề nổi trội hơn Thọ tinh, mọi thứ đều rất hợp lý.
Hiền phi cảm tạ, hôm nay dung nhan rất rạng rỡ toả sáng nói: "Vốn chỉ nghĩ ăn một chén mì thọ rồi cứ như vậy trôi qua, Hoàng hậu nương nương lại không chịu, làm các cô mệt nhọc, vì ta mà chịu liên lụy."
"Ngày vui thế này chúng tôi còn vui vẻ đến ăn uống chùa đấy." Mai Phi cười nói một câu, tự lấy lễ vật mừng thọ của mình đưa ra, "Không phải là vật quý báu gì, nhưng ý nghĩa tốt lành."
Một miếng ngọc khắc Thọ tinh công, Hiền phi cười tạ ơn, sai người ta cất vào.
Ngọc Quý Tần cũng đưa lên lễ vật của mình, Hiền phi cũng không mở ra xem, nói lời tạ ơn. Lúc này người đến bắt đầu đông hơn, Hiền phi liền mang người đi ra ngoài đón.
Trong Hưng Khánh cung rất náo nhiệt, Tự Cẩm ở Di cùng hiên cũng đang trang điểm ăn mặc, nàng cũng không tính đi qua sớm mà căn thời gian Tiêu Kỳ đi qua để vừa vặn gặp hắn là được.
Bụng còn chưa lớn rõ nhưng vẫn mặc váy rộng quấn ngực, hoa văn thêu màu xanh, ống tay áo cổ áo đều viền ba tấc gấm, càng thêm nổi bật gương mặt có nước da trắng mỡ màng như bạch ngọc. Tóc đen nhánh thắt thành búi tóc bách hợp, cài một cây trâm phượng ba cánh vàng ròng khảm ngọc, miệng phượng ngậm một viên ru-bi lớn cỡ ngón tay cái, sáng chói rực rỡ. Tai đeo khuyên trăng sáng, trên cổ tay đeo vòng tay ngọc bích, móng tay mới sơn màu sắc rực rỡ, trên cánh tay phủ một dải lụa màu cùng tông, cả người đứng đó giống như Cửu thiên tiên tử hạ phàm đến.
"Nương nương mặc bộ này thật sự là đẹp vô cùng." Vân Thường cẩn thận quan sát một hồi vừa cười vừa nói, "Đến Hưng Khánh cung, nương nương nhất định là nổi bật hơn cả."
Tự Cẩm soi gương tự mình quan sát một hồi. Ai cũng thích đẹp. Nếu đã là sủng phi thì phải có dáng vóc của sủng phi, không thể để cho quần chúng xung quanh thất vọng được. Hôm nay nàng không phải đi tham gia náo nhiệt mà là đi... biểu thị công khai chủ quyền.
Muốn đoạt nam nhân của nàng, cứ việc phóng ngựa tới đây đi.
"Nương nương, Quản công công bên kia báo tin nói là sau nửa canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ đi Hưng Khánh cung." Diện Mi cười vào trả lời.
Tự Cẩm xem canh giờ, vừa vặn tới giờ cơm. Người này cũng biết chọn thời gian đây, liền nhẹ nhàng gật đầu, "Chúng ta cũng giờ đó đi qua, trước cứ sai người chuẩn bị sẵn sàng là được."
"Dạ." Diện Mi lại vội vàng ra ngoài, kêu Trần Đức An mang người chuẩn bị sẵn.
Đại hoàng tử mắt nhíp lại chạy vào, bây giờ biết không thể chạm vào bụng mẫu phi nên cẩn thận tránh đi, tự mình bò lên trên giường. Khép mắt còn chưa tỉnh ngủ, leo lên liền ưỡn bụng ngã xuống nệm ngủ tiếp.
Tự Cẩm nhìn bộ dạng con trai như vậy liền cười, "Tối qua giờ nào mới ngủ mà sao lại buồn ngủ như thế này?"
"Bẩm nương nương, tối hôm qua Đại hoàng tử không ngủ muộn. Nhưng sáng nay dậy sớm, chạy chơi cho tới trưa nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ ạ." Bà vú vội vàng trả lời, không dám chủ quan chút nào.
Tự Cẩm gật gật đầu, cũng không làm khó người ta, chỉ vừa cười vừa nói: "Bản cung biết rồi, để bé ngủ ở chỗ này đi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi một chút."
Bà vú biết rõ không phải ai cũng có thể ở trong phòng này, vội vàng hành lễ khom người lui ra ngoài.
Tự Cẩm nhìn con trai mắt khép hờ nhưng vẫn chưa chịu ngủ bèn nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng cố thức."
Tiểu tử liền lập tức nhắm mắt lại, ngủ say sưa.
Đắp chăn lên cho con, chỉ một lát như thế đã đến giờ, Tự Cẩm nhìn Khương cô cô nói: "Cô lưu lại chiếu cố Đại hoàng tử, ta mang mấy người Vân Thường đi qua là được."
Khương cô cô hơi do dự nhìn thoáng qua chủ tử nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, quay đầu nhắc nhở Vân Thường nhất định phải cẩn thận, không thể rời đi nương nương nửa bước.
Vân Thường gật đầu liên tục, Tự Cẩm nhìn thấy cười mãi không thôi.
Khương cô cô ở lại, Tự Cẩm mang theo mấy người Vân Thường, Diện Mi, Trần Đức An đi ra Di cùng hiên. Bên ngoài đã có nhuyễn kiệu chờ sẵn, Tự Cẩm lại không có ý định ngồi, chỉ để cho người mang theo phía sau, từng bước từng bước đi sang Hưng Khánh cung.
Trong Hưng Khánh cung, người trong hậu cung trên cơ bản đều đã tập trung đông đủ. Hoàng hậu ngồi ở trên cùng, bên cạnh Hiền phi, bên kia là Quý phi, phía dưới mọi người dựa theo vị phần ngồi xuống. Lại thấy người lâu không có ra cửa Tô Nhị đến, ánh mắt mọi người đều nhìn lên người nàng ta, nhưng cũng rất nhanh dời đi chỗ khác.
Ngồi bên tay trái Tô Nhị là Vương Tịnh Uẩn, bên tay phải là Lý Uẩn Tú. Vốn Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn muốn ngồi cùng nhau, không khéo là Tô Nhị lại ngồi xuống trước, bọn họ chỉ đành tách ra.
Ngồi chỗ không xa các nàng là Kiều Linh Di. Bọn họ cùng vào cung một lúc, lại cùng nhận sắc phong, vị phần chênh lệch cũng không nhiều, do đó ngồi gần nhau cũng không có gì là lạ.
Trước đây Tô Nhị làm việc lỗ mãng, khí thế hiếp người, mặc dù là cùng xuất thân thế gia nhưng không thể hòa hợp với Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn. Huống chi Tô Nhị cũng không phải là đích tôn đích nữ Tô gia. Tuy địa vị cao hơn một chút so với hai người Lý Vương nhưng lại không biết thu liễm, khó tránh khỏi sẽ chọc cho người ta ghen ghét.
Bây giờ Tô Nhị xuất hiện ở trước mặt mọi người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngôn ngữ ôn nhu, khóe môi mỉm cười, thật sự là làm người ta kinh ngạc vô cùng. Nhưng người này bị bệnh mấy tháng, chỉ sợ là cũng khó chịu buồn muốn chết. Những ngày qua ai cũng hiểu trong cung lòng người dễ thay đổi, nghĩ đến có thay đổi cũng không có gì kỳ quái.
Tần phi từng ở trong lãnh cung, trong một đêm cũng có nhiều người phát điên.
"Hiền phi nương nương hôm nay thật là rực rỡ, cũng không biết sau này chúng ta có vinh hạnh đặc biệt này không." Tô Nhị nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Lý Uẩn Tú không nói gì, Vương Tịnh Uẩn tính tình nhu hòa, không tiện lạnh nhạt người khác liền tiếp một câu, "Ai biết được, không phải là mỗi người đều có phúc phận đó."
Hiền phi có thể đạt được vị trí này chưa chắc là được Hoàng thượng yêu thích, chỉ có thể nói thời thế tạo nên. Năm đó nhóm tần phi đầu tiên tuyển tú tiến cung, gia thế cũng không tệ, lại dựa vào Hoàng hậu, mặc dù không có con cái nhưng lúc sắc phong vẫn chiếm nhiều ưu thế. Bây giờ tần phi mới vào cung, muốn được vị trí như Hiền phi thì không hề dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Lý Uẩn Tú khó tránh khỏi hồi tưởng lại Hi Phi, không phải ai cũng có thể có vận khí và thủ đoạn như Hi Phi vậy.
Chưa bao giờ thấy qua người nào từ Từ ngũ phẩm Tiểu Nghi bị giáng chức đến vị trí hạng bét Tô Tiểu Y. Người đã rơi xuống vũng bùn, vậy mà lại được ông trời phù hộ, làm cho nàng ta gặp gỡ Hoàng thượng tránh mưa. Chỉ bằng một cơ hội như vậy, Hi Phi có thể bắt lấy, từ đó về sau một bước lên mây.
Mặc dù có Hoàng hậu trợ giúp, nhưng bao năm qua hoàng hậu che chở không ít người, nhưng có thể như Hi Phi thì cũng chỉ vẻn vẹn có một người mà thôi.
Nói cho cùng, vẫn là Hi Phi có bản lĩnh.
"Vương tỷ tỷ nói đúng lắm, phúc khí kia thật không phải là ai cũng có thể có." Tô Nhị cười trả lời, ánh mắt lại rơi lên người Kiều Linh Di, không nghĩ vừa vặn Kiều Linh Di quay đầu lại, ánh mắt hai người liền đụng vào nhau.
Hai người cùng nhìn nhau cười một tiếng, sau đó cùng nhau quanh mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt Lý Uẩn Tú từ trên người của hai người thu hồi lại, chậm rãi cúi đầu xuống, bưng chén trà lên lâm vào trầm tư. Vương Tịnh Uẩn bên cạnh như muốn nói cái gì đó lại bị nàng ta nhẹ nhàng kéo một cái, sau đó Vương Tịnh Uẩn cũng không nói gì.
Đúng lúc này Hoàng hậu nương nương ngồi ở trên bắt đầu nói lời chúc mừng sinh nhật Hiền phi, lại cực kỳ nhu hòa biểu đạt ân cần đối với chư vị tỷ muội trong hậu cung. Mọi người cùng hô lên biểu đạt lòng kính trọng, yêu mến hoàng hậu, vũ cơ đã chuẩn bị sẵn sàng vào điện, âm nhạc chúc mừng du dương vang lên, món ăn quý hiếm, phong phú dâng lên như nước chảy.
Tâm trí của mọi người hiển nhiên không tập trung vào việc xem múa nhe nhạc, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn ra phía cửa đại điện. Tất cả mọi người đang chờ xem khi nào Hoàng đế đến, nếu không ăn mặc rực rỡ xinh đẹp để cho ai nhìn chứ?
Sau vòng nâng cốc chúc mừng đầu tiên, không nghe được tiếng của hoàng đế đến.
Sau vòng thứ hai, vòng thứ ba, trong đại điện bầu không khí của mọi người rõ ràng có sa sút, rất hiển nhiên có thể hoàng đế sẽ không tới.
Gương mặt Hiền phi cũng cười hơi cứng ngắc. Cho dù không nghĩ tới hoàng đế có thể thâm tình bao nhiêu với nàng ta nhưng có thể tới lộ mặt cũng là vinh quang thật lớn đối với nàng, Nhưng tới giờ này rồi mà Hoàng thượng còn không đến, trong lòng không khỏi thất lạc.
Quý phi nhìn Hiền phi một cái, nhẹ giọng cười một tiếng, lại nghiêng đầu hỏi hoàng hậu: "Dạo này Hoàng thượng cung vụ bận rộn, cũng không biết ngày hôm nay có tới chúc mừng sinh nhật Hiền phi muội muội hay không."
Nói vậy là có ý gì?
Quý phi nghi vấn hoàng hậu không báo cho hoàng đế sao? Rõ ràng châm ngòi ly gián như thế, vẻ mặt hoàng hậu đương nhiên khó coi, nhìn quý phi nói: "Quý phi muội muội cũng biết Hoàng thượng công vụ bề bộn, đương nhiên là lấy quốc sự làm trọng. Tỷ muội chúng ta ở hậu cung cố gắng không gây thêm phiền toái cho Hoàng thượng mới đúng."
Đến uống ly rượu mừng trong sinh nhật của Hiền phi chính là gây thêm phiền toái sao?
Vậy mỗi ngày Hoàng thượng tới Di cùng hiên thì không phải cũng là thêm phiền toái ư?
Quý phi nhẹ giọng cười một tiếng, "Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm, dù sao Hoàng thượng không chỉ bận rộn công vụ mà còn phải lo lắng cho thai nhi trong bụng Hi Phi, không phải ư?"
Hoàng hậu nhíu mày nhìn quý phi, ngày hôm nay nàng ta hình như không được bình thường lắm, bèn trầm mặt nói với nàng ta: "Quý phi muội muội nói năng cẩn thận, có những lời không cần nói thì tốt hơn."
"Hoàng hậu nương nương thật sự thích nói giỡn, Bản cung chỉ biểu đạt kỳ vọng đối với thai nhi của Hi Phi, đâu có ý tứ gì khác chứ? Hay là Hoàng hậu nương nương có ý gì?" Quý phi hơi ngẩng mặt lên, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều diễm lệ độc nhất vô nhị. Trong sâu thẳm đáy mắt tỏa ra hào quang, khiến hoàng hậu cũng phải hơi run sợ.
Nàng ta nhẹ nhàng nắm hai tay lại, không trả lời quý phi mà quay đầu nhìn về phía Hiền phi, "Muội là người thấu tình đạt lý nhất, trong lòng Hoàng thượng đương nhiên là nhớ thương muội. Nhưng muội cũng biết khoa khảo sắp tới, chuyện quốc gia đại sự mới là trọng yếu nhất. Muội cũng phải thông cảm mới được, đừng học mấy người nhỏ nhen, ích kỷ, tầm mắt hạn hẹp kia."
Hiền phi bị chặn họng, muốn nói cũng không nói được, Hoàng hậu nương nương nói người nhỏ nhen là chỉ ai? Mình hay là Quý phi?
Nhưng bây giờ nàng ta tuyệt đối không thể làm mất mặt hoàng hậu bèn lập tức cười ôn nhu xoa dịu, dịu dàng nói: "Nương nương nói rất đúng, muội và tỷ muội trong hậu cung không thể vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn nên không cần gây thêm phiến toái cho Hoàng thượng mới đúng. Thần thiếp nào dám trách giận gì, chỉ ngóng trông quốc sự Hoàng thượng trôi chảy, giang sơn Vương Triều Đại Vực vững chắc, đây mới là vạn phúc của muôn dân thiên hạ."
Hoàng hậu hài lòng gật gật đầu, "Tâm ý của muội Bản cung sẽ bẩm báo cho Hoàng thượng biết rõ."
Hiền phi cười cười, "Đa tạ nương nương, chỉ là thật lòng thần thiếp mà thôi, không dám kể công cũng không dám mạo muội."
Quý phi nhìn hoàng hậu cùng Hiền phi nói qua nói lại, lập tức cảm thấy thật vô nghĩa, tội gì phải diễn trò như thế chứ? Hoàng hậu thật sư tín nhiệm Hiền phi ư? Hiền phi thật lòng cam tâm tình nguyện làm một con chó của hoàng hậu sao?
Theo nàng ta thấy, tất cả chỉ là giả dối mà thôi.
Con người mà, cho dù là ngụy trang giỏi thế nào cũng không thể ngăn chặn được suy nghĩ trong lòng mình.
Hi Phi độc chiếm hoàng sủng lâu ngày, mọi người ở hậu cung sớm đã rất bất mãn. Ai nấy đang vận sức chờ phát động, chỉ cần một lực nho nhỏ đẩy một cái, nàng ta cũng không tin, Hi Phi kia còn có thể có ba đầu sáu tay thoát khỏi.
Từ xưa đến nay, người độc chiếm quân ân chưa từng có kết cục tốt.
Hi Phi là người thông minh, làm sao lại không nghĩ tới điểm này chứ. Bây giờ mượn cơ hội mang thai lập lại chiêu cũ, còn tưởng rằng có thể giống như thai đầu tiên sao, mọi người sẽ nhẫn nhịn nữa sao?
Mặc dù các nàng nguyện ý thì gia tộc sau lưng cũng sẽ không đồng ý!