Suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp ôm lấy người Tiêu Kỳ, bày ra tư thế nhất định không cho ngươi đi!
Tiêu Kỳ:...
Hắn vỗ vỗ vai Tự Cẩm, Tự Cẩm này mới buông ra, bị Tiêu Kỳ kéo tay ngồi xuống rồi nghe hắn nói: "Thật sự là càng ngày càng độc đoán, nhìn cũng không để cho người khác nhìn sao?"
"Không để!"
Tiêu Kỳ khẽ cười một tiếng, rồi mới trịnh trọng nói: "Ta phải đi xem một chút, ít nhất phải qua chỗ Thái hậu."
Tự Cẩm biết rõ mà, cho nên mới mất hứng. Kiều Linh Di có thái hậu làm chỗ dựa, cuối cùng chưa chắc có thể thất bại. Chính là vì có thái hậu Tự Cẩm mới không yên tâm. Nhưng suy nghĩ một chút cũng biết mình không thể quá tùy hứng, "Vậy buổi tối người phải trở về ăn tối với thiếp."
Cho hắn một buổi trưa đã đủ chưa nhỉ?
Tiêu Kỳ dí tay lên trán Tự Cẩm, xem nàng hẹp hòi kìa, còn dám hạn chế hành trình và thời gian của hắn, to gan lắm rồi.
"Được, đều tùy nàng." Tiêu Kỳ thở phào. Chuyện tiền triều nhức đầu, về hậu cung cũng là một đám rối ren. Chỉ có ở chỗ Tự Cẩm mới có thể thoải mái chút ít. Vì điều này mà không thể trách hắn thích ở bên nàng, không lẽ hắn thật sự càng ngày càng thích nàng hay sao?
Nàng luôn có thể dựa theo ý thích của hắn mà chiều theo, muốn hắn không thích cũng rất khó.
Bế con trai tới, một nhà ba người ăn trưa. Bây giờ Dục Thánh đã có thể tự mình dùng muỗng ăn cơm khá thành thạo. Từ sau khi ăn được thức ăn thì tiểu tử rất thích ăn cơm. Bây giờ ban ngày cũng không bú sữa nữa, chỉ có buổi tối mới uống một chút.
Ăn cơm xong, thay y phục sạch sẽ cho con trai, bế con đi ngủ trưa, rồi đuổi Tiêu Kỳ đi, đi xem thanh mai trúc mã của ngươi đi.
Tiêu Kỳ cũng mặc kệ trong này còn nhiều người hầu, cúi đầu hôn lên má con trai, lại hôn lên trán Tự Cẩm rồi mới xoay người đi.
Tự Cẩm nhìn theo bóng lưng của hắn mặt chợt ửng hồng, trong lòng cũng không được tự nhiên, dù sao đây là thời cổ đại, uhm uhm, làm vậy quả là không thích hợp.
Nhưng mà, nàng thích!
Chơi với con trai một lúc thì tiểu tử mới buồn ngủ, Tự Cẩm dỗ con ngủ say mới mới đứng dậy rời đi.
"Nương nương." Khương cô cô bước nhanh tới, nhẹ nhàng hành lễ, "Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương mời sang Phượng Hoàn Cung."
"Ồ?" Tự Cẩm nghe vậy bước chân khựng lại, lập tức đi về tẩm điện của mình, nhìn Khương cô cô hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Hoàng thượng đi sang chỗ thái hậu sao?" Chẳng lẽ là hoàng hậu đã phát hiện chuyện gì khác lạ?
Nói thật, bây giờ Tự Cẩm cũng không đoán được rốt cục hoàng hậu muốn làm cái gì. Sau khi báo cho Hoàng hậu chuyện về Đậu Phương Nghi, bên chỗ hoàng hậu cũng không có tin tức truyền đến. Bây giờ ngay sau khi Sở Trừng Lam và Kiều Linh Di gặp chuyện không may, Tự Cẩm mơ hồ có cảm giác, Hoàng hậu nương nương muốn xuất đại chiêu.
Mặc dù Tự Cẩm có ưu thế xuyên việt nhưng cũng đồng thời có khuyết điểm xuyên việt, đó chính là nàng không hiểu rõ tình hình của chỗ này và các quan hệ của thế gia. Nhưng không thể nghi ngờ hoàng hậu làm việc rất chu đáo. Cho nên trước đó thậm chí Tự Cẩm có cảm giác có lẽ Hoàng hậu đã điều tra rõ chuyện Đậu Phương Nghi nhưng vẫn giữ kín không lộ ra thôi.
Cho nên, sau khi Kiều Linh Di xảy ra chuyện, hoàng hậu vừa vặn có thể nói điều kiện với thái hậu. Nói cách khác, vì cái sao hoàng hậu lại mời Tiêu Kỳ đúng lúc hắn phải đi gặp thái hậu, rõ ràng chính là cố ý.
Không hiểu sao lúc ấy Tự Cẩm cảm thấy khẩn trương, rốt cuộc hoàng hậu muốn làm gì đây?
Nói thật, Tự Cẩm tuyệt không lo lắng sự trong sạch của mình. Nhưng nếu muốn thoát thân trong chuyện Đậu Phương Nghi mà không tổn thương chút lông tóc nào thì kỳ thật cũng có chút khó khăn. Dù sao thái hậu không phải là bài trí. Không lột được da thì bị nhổ mấy nhúm lông vẫn rất có thể.
Hoàng hậu không có con nối dõi, tương lai Dục Thánh chính là chỗ dựa của Hoàng Hậu. Cho nên coi như là vì Đại hoàng tử, Hoàng hậu cũng không thể để cho mẹ đẻ của nó có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu như mình là một người mẹ đẻ có thể loại trừ bất cứ lúc nào thì sẽ rất dễ, có chết cũng không ai truy cứu. Nhưng mình không phải như vậy, cho nên danh dự của mình đối với Đại hoàng tử tương đối trọng yếu.
Hoàng hậu... Là vì chuyện này cho nên mới phải mưu tính sâu xa bố trí hết thảy như thế sao?
Giây phút đó Tự Cẩm không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì, tình cảm đối với hoàng hậu liền phức tạp hơn.
Hoàng hậu không nghĩ tới loại trừ nàng mà là lựa chọn đồng hành với nàng, không thể không nói, Tự Cẩm cũng cho là mình gặp vận may.
"Chuẩn bị thu dọn hành lý đi." Tự Cẩm nhẹ giọng thở dài, e là không thể tiếp tục ở Hợp Nghi Điện nữa, cũng nên trở về Di Cùng hiên thôi. Dù sao nàng cứ ở Hợp Nghi Điện lâu dài cũng không tốt cho mình và con trai. Nếu không phải muốn giằng co với thái hậu, Tiêu Kỳ đã cho mẹ con nàng chuyển về từ sớm rồi.
Khương cô cô liền hiểu được, "Dạ, trước hết nô tỳ sẽ cho người thu dọn những đồ vật không quan trọng, sau đó sẽ cho hết vào rương hòm. Chắc cũng mất vài ngày đấy."
Tự Cẩm gật gật đầu, lúc đến nhiều đồ, lúc về còn nhiều hơn, đích thựcc là cần vài ngày để thu thập phân loại rương thùng đựng đồ.
Lúc đó, trong Phượng Hoàn Cung, hoàng hậu đặt tất cả chứng cớ lên bàn, "Mọi sự chính là như vậy. Nhân chứng vật chứng đều có ở đây. Cung nhân bên Đậu Phương Nghi đã khai. Đích thực là do thái hậu nương nương sai cô ta giết người. Cô ta là một người họ hàng xa của Kiều gia, đã nhiều năm không liên lạc. Sau này tiến cung làm cung nữ, trong lúc vô tình mới phát hiện mình lại có quan hệ bà con xa với thái hậu. Quan hệ này ẩn giấu nhiều năm, cô ta luôn âm thầm làm việc cho Thái hậu. Lần này lộ ra chân tướng cũng là vô tình, may mà Cam Lượng đại nhân nhìn rõ mọi việc."
Tiêu Kỳ mặt đen lại, giơ tay lật khẩu cung trên bàn xem, đọc mấy tờ liền để xuống, "Chuyện này còn có người khác biết rõ không?"
"Trừ thần thiếp thì chỉ có Cam Lượng đại nhân là biết rõ, ngoài ra không có người nào khác." Hoàng hậu nói.
Tiêu Kỳ gật gật đầu, cất chứng cứ trên bàn lại, đứng dậy, sau đó nhìn hoàng hậu, "Lần này chuyện của muội muội nàng và Kiều Linh Di, nàng có động thủ không?"
Hoàng hậu cũng không bất ngờ Hoàng thượng hỏi vậy, khẽ vuốt lại tóc mai rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Là thần thiếp đã hạ thủ. Kiều Tiểu Nghi cổ động Sở quý nhân ra tay mưu hại Đại hoàng tử, vừa lúc bị người nghe thấy, sau đó bẩm báo thần thiếp. Muội muội của thiếp chí khí không nhỏ đầu óc lại ngu xuẩn, thiếp không thể trơ mắt nhìn cô ta liên lụy cả Sở gia bị hỏi tội. Mưu hại hoàng tự, tội ác tày trời, thần thiếp không thể không quan tâm." Nói đến đây hoàng hậu quỳ xuống, "Thần thiếp có tội, thỉnh Hoàng thượng trị tội."
Sở gia dạy con gái không nghiêm là tội thứ nhất. Sở Trừng Lam có ý mưu hại hoàng tự, tội thứ hai. Hoàng hậu hạ thủ vừa hiểm vừa nhanh, không cho Tiêu Kỳ cơ hội nào xử trí Sở gia. Nàng ta biết rõ nhất định trong lòng hoàng đế rất không thoải mái. Nhưng nàng ta không có lựa chọn nào khác. Cho nên nàng ta lấy công lao điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Đậu Phương Nghi và công lao ngăn cản việc mưu hại Đại hoàng tử để triệt tiêu tội nghiệt của Sở gia.
Hy vọng Hoàng thượng dựa vào tình cảm phu thê bao năm qua, biết nàng ta chưa bao giờ từng làm qua chuyện gì đại diệt đại ác, có thể mở một lối thoát. Xem nàng ta đã bảo vệ Hi Phi, xem nàng ta bảo vệ Đại hoàng tử mà có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tiêu Kỳ đích thực mất hứng. Chuyện quan chủ khảo lần này, đám người bức bách hắn cũng có Vệ quốc công. Nếu như có thể bắt được điểm yếu này thì có thể quang minh chính đại hỏi tội Sở gia!
Nhưng hoàng hậu lại ngăn cản, còn vào lúc hắn chưa kịp phát giác, chuyện này khiến Tiêu Kỳ rất không cao hứng.
Từ trên cao hắn nhìn xuống Hoàng hậu quỳ trên mặt đất, sau đó nắm chặt hai tay, "Trẫm hy vọng đây là lần cuối cùng. Hoàng hậu, nàng không chỉ là con gái của Sở gia mà còn là Hoàng hậu của trẫm. Nếu như tái phạm lần nữa, trẫm sẽ không nhẹ nhàng buông tha như lần này, tự giải quyết cho tốt!"
Tiêu Kỳ sải bước rời đi.
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng thượng dần dần đi xa, cả người giống như thoát lực như muốn ngã xuống đất. Trong lòng bàn tay, sau lưng, tất cả đều là mồ hôi.
Chuyện của Sở Trừng Lam, nếu như để Hoàng thượng biết trước, không nói tới Sở gia, người đầu tiên bị rủi ro chính là nàng ta. Hoàng thượng coi trọng Đại hoàng tử như thế, nếu như Đại hoàng tử thật sự có chuyện gì không may xảy ra, cơn giận đó không ai chịu nổi.
Huống chi, nàng ta... cũng rất thích đứa bé này.
Đồng cô cô lặng lẽ đi tới Hoàng hậu nương nương, mắt đỏ hồng, "Nương nương, người cần gì phải thế chứ?"
Sau khi Hoàng hậu đứng lên, thật dài thở ra một hơi, cười cười, lại không nói gì nữa.
Nàng ta là con gái của Sở gia, cho nên có một số việc biết rõ không thể làm cũng phải thử một lần.
Nếu vậy thái hậu và Kiều Linh Di, hai người con của Kiều gia kia, lẽ nào có thể thoải mái hơn so với nàng ta sao?
Một người mưu hại Đậu Phương Nghi, một người giật giây mưu hại Đại hoàng tử.
Lúc đó Hoàng hậu nghĩ, trận đánh này giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ai cũng không tốt cả. Nàng ta cũng muốn nhìn một chút, trải qua lần này, thái hậu còn dám công khai can thiệp hay không. Bà ta vẫn tưởng rằng đây là hậu cung của tiên đế sao. Đương kim Hoàng thượng không phải là tiên đế, tính cách của hắn kiên định vững vàng hơn nhiều.
Còn Kiều Linh Di nữa, chỉ cần nàng ta đứng bên cạnh Sở Trừng Lam, hoàng hậu không thể không ngày đêm đề phòng. Bây giờ... Sở Trừng Lam đổ, vậy Kiều Linh Di thì sao? Tiếp đến ngươi sẽ làm thế nào? Muốn lấy Sở gia làm đệm lưng cho ngươi, ngươi cũng xứng sao.
Bản cung không động tới ngươi, chẳng qua là giữ thể diện cho thái hậu, ngươi đã không biết chuyện như thế thì cũng đừng trách nàng ta lòng dạ độc ác.
Nàng ta cũng muốn nhìn một chút, trong lòng ngươi điều mà ngươi luôn cho là chỗ dựa lớn nhất không phải là tình cảm thanh mai trúc mã năm đó sao. Nhưng dù là như vậy cũng không thể giữ nổi sau mấy lần ngươi làm tổn thương.
Hoàng thượng sẽ làm thế nào đây? Hoàng hậu thật sự mong đợi không thôi.