"Sư phụ, người đi nghỉ đi, con canh giữ thay người." Đồng Ý thấy trong phòng đã tắt đèn, lặng lẽ đi qua nhìn Quản Trường An nói.
Đồng Ý là Quản Trường An dẫn dắt, bây giờ đã làm tổng quản thái giám Di cùng hiên, cũng rất quang cảnh. Vậy mà còn có thể gọi một tiếng sư phụ trước mặt Quản Trường An, còn mau chóng hầu hạ, trong lòng Quản Trường An cũng đắc ý chính mình không nhìn sai, chọn đồ đệ không uổng công.
"Con thay ta trông tới nửa đêm, quá nửa đêm ta sẽ đến canh giữ."
"Chao ôi, người già mất rồi. Người đừng lo lắng, con tìm tên tiểu thái giám canh giữ. Hoàng thượng gọi sư phụ con sẽ lập tức báo người, không làm chậm trễ. Ban ngày người đi theo hoàng thượng hầu hạ đôn đáo trong ngoài, buổi tối người cứ nghỉ ngơi nhiều một chút đi." Đồng Ý tự mình đỡ Quản Trường An đi nghỉ ngơi, trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Trần Đức An nhìn từ xa, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Hắn ta cũng rất hâm mộ Đồng Ý, có thể tìm sư phụ bao bọc trong cung, đằng sau lại còn làm việc tốt như vậy. Đã làm quản sự thái giám Di cùng hiên mà còn có tùy tùng hầu hạ cạnh sư phụ, đây là người có lương tâm.
Chính mình bị Đồng Ý áp chế trên đầu, mặc dù nói là hắn ta không dám tranh với thái giám ngự tiền. Nhưng kỳ thật thủ đoạn làm việc của Đồng Ý xác thực cũng mạnh hơn hắn ta. Mấy ngày này hắn ta học hỏi thủ đoạn của Đồng Ý không ít. Có đôi khi Đồng Ý còn không giấu giếm, cố ý chỉ bảo cho hắn ta. Trong lòng Trần Đức An cũng biết, hắn ta nợ ân tình này.
Đồng Ý rất biết làm người. Hắn ta phải học nữa mới có thể đi xa hơn.
Làm thái giám đoạn tử tuyệt tôn, cả đời ở trong cung vùng vẫy giành sự sống, phải xem bản lĩnh mình học được những gì.
Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm thức dậy sớm một chút đã ra khỏi giường. Tiêu Kỳ nhìn nàng cười, Tự Cẩm lườm hắn một cái, "Cười cái gì?"
"Kỳ thật nàng không cần dậy sớm."
"Không ngủ được không được sao." Nói xong giúp Tiêu Kỳ thay quần áo, cột đai lưng ngay ngắn, mím môi khẽ cười. Nói thì nói nàng thật không đủ tư cách làm tần phi. Cho dù là Hoàng hậu nương nương cũng phải dậy thật sớm hầu hạ Tiêu Kỳ rửa mặt thay quần áo, "Mấy năm nay hình như thiếp chẳng có mấy lần dậy sớm hầu hạ Hoàng thượng. Chính mình cũng không dám nghĩ."
Đây chính là tội.
Tiêu Kỳ hơi kỳ quái quan sát Tự Cẩm, trước kia nàng cũng như vậy nhưng sao không cảm giác được nàng thấy không thỏa đáng nhỉ, sao lại như thế này?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ ra chỗ nào không đúng bèn nói: "Là ta không cho nàng dậy, có liên quan gì tới nàng?"
"Người khác mà biết rõ sẽ trị tội thiếp, thiếp làm trái cung quy."
"Trước đây có thấy nàng sợ đâu, sao lại đột nhiên nói chuyện này."
"Trước kia thiếp không biết rõ, về sau lại thành thói quen. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bất an." Hiểu được nhiều quy củ, con người sẽ cảm thấy nguy hiểm.
Vậy coi như đang trưởng thành đi.
Tiêu Kỳ ấn một cái lên trán Tự Cẩm, "Sao đột nhiên lại nhiều cảm xúc thế, ta nghĩ hẳn là tối hôm qua nàng nói hươu nói vượn, tự hù dọa mình rồi."
Kỳ thật trong lòng nàng chắc vẫn bất an chuyện tuyển tú. Tiêu Kỳ nắm tay nàng, dắt nàng đi ăn đồ ăn sáng.
Tuyển tú hay không không phải do hắn. Đây là quy củ tổ tông, triều đình cương thường. Hơn nữa đây cũng là một dạng thủ đoạn, không có cách nào lẩn tránh được.
Chỉ là không nghĩ tới nàng sẽ lo lắng như vậy, xem ra mấy ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều khiến nàng sợ hãi. Nghĩ tới đây liền không khỏi nhớ tới chuyện Vương quý nhân. Nhưng ngay trước mặt Tự Cẩm cũng không hỏi, chờ trở lại Sùng Minh Điện liền gọi Quản Trường An vào.
"Chuyện Vương quý nhân tra như thế nào rồi?" Tiêu Kỳ trực tiếp hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, bên Hoàng hậu nương nương cũng chưa báo tin gì nên nô tài cũng cũng không biết. Hay là nô tài đi Phượng Hoàn Cung đi một chuyến?" Quản Trường An cẩn thận trả lời, trong lòng hơi bất an lên. Hoàng thượng đã mấy ngày không hỏi chuyện này, đang yên lành sao lại hỏi tới.
"Đi đi, ngươi hỏi hoàng hậu xem bao giờ mới có kết quả điều tra chuyện này. Trẫm còn nhớ chuyện này cũng đã nửa tháng rồi?"
"Dạ."
Tiêu Kỳ phất phất tay, Quản Trường An vội vàng lui ra ngoài, ra đại điện thì đi thẳng sang Phượng Hoàn Cung.
Chờ Quản Trường An đi rồi, Tiêu Kỳ nhìn chồng tấu chương tiện tay cầm lấy một bản đặt bên cạnh, trong đầu lại nghĩ tới lần này con gái Vương gia gặp chuyện, vậy mà ở trên triều đình Vương gia lại không hề nhắc tới lời nào, vậy là ý gì đây?
Lần trước Vương Tân Duệ bị Tần Tự Xuyên hung hăng tố cáo một phen, giờ đang toàn tâm toàn trí xử lý Hộ bộ hay là có ý gì khác?
Lúc trước chọn Vương Tân Duệ làm Thượng thư hộ bộ, thứ nhất bởi vì người này cũng xem như công bằng chính trực, cho dù có tham lam cũng còn đỡ hơn rất nhiều người khác. Nhưng con gái Vương gia xảy ra chuyện như thế, Vương Tân Duệ lại không hề có động tĩnh gì. Tiêu Kỳ cũng cảm thấy hơi cổ quái.
"Người đâu, tuyên Tần Tự Xuyên yết kiến."
"Dạ."
Tần Tự Xuyên bị triệu vội vã đến. Hạ triều xong vừa mới về nha môn làm nhiệm vụ của mình, mông còn chưa ngồi xuống thì đã bị nội giám gọi lại.
Chỉ đành vội vã trở về gấp, tiến điện yết kiến Hoàng đế.
Tiêu Kỳ thấy Tần Tự Xuyên liền hỏi hắn ta chuyện lần trước cùng Hộ bộ thương lượng thế nào.
Tần Tự Xuyên cẩn thận trình tấu, không dám qua loa, "Hộ bộ đang chỉnh đốn và cải cách lệ cũ. Người có liên quan đến tham ô đều bị bãi quan đợi thẩm tra. Dạo này Vương đại nhân vẫn đang đốc thúc Hình bộ xử lý nhanh chuyện này, rất là vất vả."
Tiêu Kỳ híp mắt lại. Thượng thư Hình bộ không ai khác chính là Tào Quốc công kiêm nhiệm. Ý Tần Tự Xuyên muốn nói là Vương Tân Duệ và Tào Quốc công rất thân thiết sao?
"Dạo này bên Tào Quốc công có động tĩnh gì không?"
Tần Tự Xuyên trầm mặc một cái, "Vi thần cũng không biết, nhưng nghe nói dạo này Tô gia Khúc Châu và Tào Quốc công đãi tiệc khá nhiều, thường xuyên tổ chức yến hội, trong triều có nhiều quan viên tham gia rất là náo nhiệt."
Khóe miệng Tiêu Kỳ hơi nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn Tần Tự Xuyên nói: "Lần trước chuyện trẫm giao cho khanh xử lý tới đâu rồi?"
"Vi thần đang thu thập chứng cớ, còn cần thêm chút thời gian. Nhưng có một số việc đã nổi trên mặt nước, muốn lấy chứng cớ chỉ thiếu thời cơ. Vi thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đả thảo kinh xà, chỉ sợ được không bù mất." Tần Tự Xuyên có thể cảm giác được hoàng đế hơi nóng nảy, không biết rõ xảy ra chuyện gì. Hôm qua cũng chưa thấy tình huống này, lẽ nào có quan hệ với hậu cung?
Trong lòng cứ việc suy đoán, trên mặt hắn ta cũng không dám có bất kỳ khác thường, chỉ sợ mình gây họa cho Tự Cẩm. Ai bảo bọn họ đã từng có hôn ước. Hoàng thượng có thể không truy cứu đã coi như chừa đường thoát. Huống chi ngay cả hắn ta đều không bị liên lụy gì. Không thể không nói, Tần Tự Xuyên rất khâm phục hoàng đế.
Làm một nam nhân, lại là vị hoàng đế, có thể làm được điều này kỳ thật không dễ dàng.
Hoàng đế như thế rất khác với kiếp trước, hình như lòng nghi kỵ giảm hơn rất nhiều.
Kiếp trước Hoàng đế có lòng nghi ngờ rất cao, cũng không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào. Ngay cả hắn ta đã làm đến chức Thừa tướng mà ở trước mặt hoàng thượng cũng luôn cẩn thận, không dám có chút sai lầm. Nhưng kiếp này Hoàng thượng lại khác rất nhiều, dường như toàn thân thong dong, trong ngoài đều có sự tự tin cường đại.