Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hương Cỏ

Lúc Tự Cẩm tỉnh lại trong phòng im ắng, góc phòng đốt một chiếc đèn cung đình, bên ngoài chụp một cái lồng, tỏa ánh sáng mờ ảo không hề chói mắt. Nàng xoay người định ngồi dậy, bụng đói sôi lục bục, trong phòng cũng không có ai gác, người đi đâu hết rồi nhỉ.

Tự Cẩm vừa mới nghĩ như thế, định nhổm người dậy thì có giọng nói vọng tới, "Nàng tỉnh rồi à?"

Tự Cẩm nghe được thanh âm này giật mình, nhất thời kinh ngạc ngây người, cảm xúc bỗng chốc ùa về.

"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Tự Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, gương mặt Tiêu Kỳ liền xuất hiện trước mắt nàng, "Hoàng … Hoàng thượng... sao người vẫn còn ở đây?" Quả thực Tự Cẩm bị dọa ngây người, hai mắt chăm chú nhìn Tiêu Kỳ, tưởng là mình hoa mắt.

Theo quan niệm bấy giờ, phòng sinh bị coi là chỗ xúi quẩy, hoàng đế có thân phận tôn quý như vậy, làm sao có thể ngủ trong này chứ?

Người hiện tại thì không quan tâm phòng sinh hay không, chồng của người ta còn ở bên cạnh lúc vợ sinh kìa. Nhưng cổ nhân vẫn rất kiêng kị chuyện này, Tiêu Kỳ... tại sao Tiêu Kỳ lại ở chỗ này?

"Tại sao ta không thể ở trong này chứ?" Tiêu Kỳ sờ sờ trán Tự Cẩm, quả nhiên như thái y nói không sao hết. "Có đói hay không? Ta kêu người mang đồ ăn vào cho nàng." Nói xong liền cất giọng gọi người hầu hạ.

Tự Cẩm còn đang ngẩn người, mấy người Vân Thường đã tay chân lanh lẹ bưng đồ ăn đi lên. Tiêu Kỳ sai người trực tiếp đặt cái bàn ở trên giường, thấy Tự Cẩm vẫn còn sững sờ, liền nói thẳng: "Nàng mới sinh, không cần phải đi tới lui làm gì cho mệt. Ngồi chỗ này ăn đi, nàng cũng không cần lo lắng việc gì hết."

Tự Cẩm không phải nói chuyện lo lắng mà không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại dám tùy tiện như thế.

Có thể để nàng trực tiếp ngồi trên giường ăn cơm, sao lại có hành động kinh hãi như vậy chứ?

Trong bụng đói muốn chết, Tự Cẩm ăn liền hai chén cháo, ăn một cái trứng luộc, lại ăn thêm mấy miếng tráng miệng. Ăn uống no đủ rồi mới hài lòng để Vân Thường đưa người tới thu dọn sạch sẽ. Chờ đến khi mọi người đều đi xuống hết thì mới kéo tay áo Tiêu Kỳ hỏi: "Tại sao Hoàng thượng lại ở chỗ này? Không hợp quy củ đâu."

"Từ khi nào nàng là người giữ quy củ vậy?"

Đúng là Tự Cẩm không phản bác được. Hình như ở trước mặt hắn nàng chẳng bao giờ giữ quy củ thì phải. Nhưng bị hắn hỏi thẳng như thế trên mặt vẫn thẹn thùng, trợn mắt lườm hắn một cái, "Không phải thiếp sợ người khó xử sao?" Nếu không phải lo lắng thái hậu trách mắng, nàng mới không lắm miệng đâu.

"Không cần lo lắng." Tiêu Kỳ không nói thêm chuyện này nữa, ngược lại đổi chủ đề nhìn Tự Cẩm, "Bây giờ nàng cảm thấy như thế nào, có đau ở chỗ nào hay không, nếu không thoải mái ở đâu thì cũng không cần chịu đựng."

"Sinh xong thì hết đau rồi. Giờ cho thiếp đi một vòng trong phòng cũng không sao." Tự Cẩm cực kỳ thoải mái nói.

Tiêu Kỳ:...

Thấy vẻ mặt của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm nhịn không được khẽ cười. Nàng biết rõ hắn lo lắng nàng liền kéo hắn tay nói: "Thiếp thật không đau mà, lúc sinh con thì đau nhưng bây giờ thì hết rồi. Hoàng thượng đừng lo lắng."

Tiêu Kỳ liền thở dài, đúng là vô tâm vô tính. Sau khi Quý phi sinh con xong, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhắc khéo chuyện bản thân sinh con đau đớn vất vả thế nào. Sao tới lượt nàng thì lại nói khỏe mạnh, không đau chứ? Hẳn là sợ hắn lo lắng đi?

"Thiếp đang ở cữ, người không thể mãi ở đây, Hoàng thượng trở về Sùng Minh Điện đi thôi." Tự Cẩm hơi do dự nói, "Mặc dù thiếp biết rõ người lo lắng cho thiếp nhưng quy củ vẫn phải giữ, đừng để người khác nắm được điểm yếu." Không ai dám bắt Tiêu Kỳ nhưng nhất định sẽ nói nàng mê hoặc chủ. Bình thường thì cũng không sao, nhưng dù sao đang ở tình huống đặc thù, Tự Cẩm không muốn trêu chọc mấy đại thần nhàn hạ trên triều đình kia, không có chuyện gì cũng tìm cớ tố cáo nàng và người nhà.

Tiêu Kỳ không có nghĩ tới Tự Cẩm sợ cái này, chỉ cho rằng nàng nghĩ mình nằm cữ, trong thời gian xúi quẩy, nhớ tới dù sao trong cung này còn có thái hậu, nhíu lông mày lại gật gật đầu, "Hôm nay ta thấy nàng vẫn chưa tỉnh, nghĩ có về Sùng Minh Điện cũng không yên lòng, thôi thì ở đây chờ nàng tỉnh lại. Ngày mai buổi tối ta sẽ không ở lại, nếu ban ngày có rảnh sẽ tới thăm nàng." Đỡ phải nàng khó xử, ở cữ trong tháng cũng lo lắng sợ bị người trong cung bắt lấy sai lầm.

Tự Cẩm liền cười gật đầu liên tục, "Dù sao từ chỗ người tới đây cũng gần, đi vài bước đường liền đến mà."

Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm mệt mỏi liền biết mặc dù nàng nói không sao nhưng kỳ thật vẫn cố gắng nói chuyện với mình, bèn đỡ nàng nằm xuống, "Nàng ngủ thêm chút nữa đi, đừng tốn sức nói chuyện nữa. sau này khỏe lại nói tiếp, không có gì phải vội vàng."

"Giống như thiếp ưa nói nhảm lắm vậy." Tự Cẩm bĩu môi nói, hết sức bất mãn."Giờ nào rồi, người cũng ngủ một lát đi."

Tiêu Kỳ cười cười, không phải là nói nhảm sao, bình thường chỉ một mình nàng cũng có thể nói đến đặc biệt náo nhiệt rồi, về sau thêm con trai, chỉ sợ càng náo nhiệt hơn thôi. "Cuối giờ Dần, ta không ngủ đâu, nằm xuống liền phải dậy, mất công lắm. Nàng ngủ đi, nàng ngủ ta sẽ đi."

Tự Cẩm nghe hắn nói như vậy lại không muốn ngủ, vừa nhìn canh giờ liền thở dài, nắm tay hắn không chịu thả.

Tiêu Kỳ thấy vẻ lưu luyến của nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Hạ triều ta sẽ tới thăm nàng."

Lúc đó Tự Cẩm mới hoan hoan hỉ hỉ nhắm mắt lại, chợt nghĩ tới một chuyện hỏi: "Hoàng thượng đã nghĩ đặt tên con là gì chưa?"

Tiêu Kỳ gật gật đầu, lại thấy nàng nhắm mắt lại mới nói: "Tiêu Dục Thánh, được không?"

Dục, ánh nắng, ánh sáng. Thánh, "Thánh" ý. Tự Cẩm liền mở choàng mắt nhìn Tiêu Kỳ, "Được thì được rồi, nhưng là có phải quá quý trọng hay không?" Trong lòng mơ hồ bất an, bàn tay nắm tay Tiêu Kỳ cũng căng thẳng.

"Con của Trẫm chính là long tử, tên gì cũng đều xứng hết." Lúc ấy Tiêu Kỳ cũng hơi mất hứng, nhìn Tự Cẩm nói: "Có ai làm mẹ như nàng, ghét bỏ tên đẹp của con mình chứ?"

Tự Cẩm ngẫm lại cũng đúng, chính mình nghẹn khuất thì thôi, lẽ nào con trai mình cũng phải tiếp tục chịu uất ức sao? Vừa nghĩ như thế liền lại vui vẻ, "Hoàng thượng cảm thấy tốt thì được rồi, thiếp đều nghe người."

Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói như thế cũng cao hứng, "Mau ngủ đi, ta cũng phải đi rồi." Bên ngoài Quản Trường An đã cất tiếng gọi.

Tự Cẩm nghe lời gật gật đầu, quả thật hơi mệt mỏi, trước khi ngủ còn nghĩ tới hai chữ "Dục Thánh", khóe miệng ngậm cười đi ngủ.

Ngày Tết Trung thu tốt lành như thế mà toàn bộ phi tần trong cung đều nghẹn khuất. Ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng lộ diện trước mặt Hoàng thượng. Ai biết Hi Dung Hoa sinh kỳ còn có vài ngày cũng rất biết chọn ngày, phát động ngay đêm trung thu. Hoàng đế ở Di Cùng hiên canh giữ một ngày, các nàng mất bao ngày tỉ mỉ chuẩn bị xiêm y đồ trang sức tất cả đều uổng phí thời gian và tâm tư. Mười sáu tháng tám, toàn hậu cung người người đều biết rõ Hi Dung Hoa sinh một vị hoàng tử.

Thật sự là quá tốt số đi.

Bất kể như thế nào, người trong cung cũng phải tới chúc mừng. Ngày hôm sau Di Cùng hiên đón người tới nườm nượp, tất cả đều là đến chúc mừng. Ban đầu Tự Cẩm còn chịu gặp người, sau đó thật sự là không có sức lực liền sai Vân Thường ngăn đón bên ngoài, ngay cả con trai cũng không dám cho người khác gặp, ở chung phòng với mình. Hai mẹ con mỗi người một giường. Đứa bé mới sinh, mặt mũi còn nhăn nhăn. Tự Cẩm biết chỉ mấy ngày nữa là sẽ xinh đẹp hơn nhưng bây giờ nhìn vẫn cảm thấy khá xấu. Ngắm con ngọt ngào ngủ, một tình cảm ấm áp  trào dâng trong lòng nàng.

Trong Phượng Hoàn Cung hoàng hậu đang nghĩ muốn góp lời tấn vị cho Tự Cẩm. Bây giờ nàng ta chỉ là tứ phẩm Dung Hoa, nếu thăng một cấp lên Tiệp Dư thì cũng quá thiệt thòi, dù sao cũng sinh Đại hoàng tử. Là Quý Tần cũng không được vinh quang sủng ái lắm. Trong lòng Hoàng hậu là muốn tấn vị cho Tự Cẩm đến Phi vị nhưng nhảy bốn cấp thì quá không hợp quy củ, cho nên vị trí Chiêu Nghi là thỏa đáng nhất. Nhưng trong cung đã có một Lý Chiêu Nghi, cũng không thể lại ban thêm một Chiêu Nghi nữa, vị trí đứng đầu cửu tần cũng chỉ có thể có một cái. Hơn nữa cũng không thể vô duyên vô cớ giáng vị phần Lý Chiêu Nghi xuống. Nếu lúc này người nhà  Hi Dung Hoa có thể lập công trạng thì tốt rồi.

Vụ thu hoạch của Thiên Đinh Tư cũng nên nhập kho. Năm nay không biết thu được bao nhiêu thuế nông, nếu như có thể đạt được một con số đẹp, hoàng hậu nghĩ chỉ cần mình đẩy một cái cũng có thể nhắc tới chuyện Phi vị. Chuyện thăng vị phi tần không thể sốt ruột, cứ để thêm vài ngày nữa cũng được.

Ít nhất phải đợi đến khi thuế nông năm nay nhập kho Thiên Đinh Tư, có số lượng rõ ràng  thì mình mới tiện nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK