Ánh mắt Quý phi kỹ càng quan sát Tự Cẩm, thấy nàng vẫn còn hơi mập mạp tròn trĩnh, nhất thời trong lòng đặc biệt phức tạp. Sau khi nàng ta sinh Ngọc Trân thì rất sợ mình bị béo lên, trong những ngày ở cữ cũng không dám ăn nhiều. Do đó ra tháng mới có hân hình thon thả hơn một chút. Nhìn Hi Phi thế này, mấy ngày ở cữ hẳn là cũng không ăn kiêng, cũng không tiết chế đồ ăn, thật sự không hiểu Hoàng thượng thích nàng ta ở điểm gì, một thân thịt đó sao?
Hoàng hậu chỉ nói mấy chuyện cung vụ đơn giản, "Chúng ta đều là người trong cung, mỗi tiếng nói cử động đều không được buông thả. Đo đó xuất cung du ngoạn thì không cần nghĩ tới. Nếu khó chịu thì trong ngự hoa viên có mấy ngọn giả sơn, nếu hứng thú thì có thể đi chơi một chút."
Chỉ có mấy ngọn núi nhỏ, leo mấy bước thì hết, hơn nữa còn là nhân tạo, thật sự là không khơi được hứng thú của mọi người. Nhưng hoàng hậu đã nói vậy thì mọi người vẫn cổ vũ nhiệt tình, không khí trở nên vui vẻ thoải mái hơn. Trong toàn bộ câu chuyện Tự Cẩm luôn giữ gương mặt mỉm cười, mấy hoạt động này nàng có thể không tham gia. Những chỗ này luôn luôn có kịch cung đấu hay tai nạn, nàng nên trốn xa nhất thì tương đối an toàn hơn.
Tự Cẩm cảm thấy, dựa vào thủ đoạn tặng ngọc bội của Kiều Linh Di mà suy ra, nếu nàng thật sự muốn so tâm cơ thủ đoạn với mấy nữ nhân này thì nàng thua chắc. Chưa kể còn có thể tự mình đào hố chôn mình, cho nên không thể dùng sở đoản để đối chọi với sở trường của người ta. Tỷ liều mạng cũng không qua được thủ đoạn của các ngươi, tỷ liền định đường vòng đi lối tắt, tỷ cứ túm chặt hoàng đế lại là đủ rồi!
Ha ha ha ha ha.
Thỉnh an trôi chảy, không ai ra mặt quấy rối, Tự Cẩm an ổn lui xuống, còn được Hoàng hậu tươi cười đưa tiễn.
Trở về Hợp Nghi Điện, Tự Cẩm mới cảm thấy được mình mệt muốn chết. Buổi sáng vốn đã … tốn nhiều sức lực, lại phải duy trì tươi cười trong suốt thời gian ở Phượng Hoàn Cung, trở về chỗ mình ở mới phát giác mệt mỏi đến không muốn động đậy một ngón tay. Vậy mà con trai cứ ríu rít tìm nàng, Tự Cẩm đành phải dựa người vào nệm sát cửa sổ chơi với con trai. Một lát sau, con trai nằm chơi ê a, còn nàng thì gục đầu trên gối ngủ. Đại hoàng tử xinh xắn bên cạnh nháy nháy mắt, học theo, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại liền nhìn thấy hai mẹ con đang ngủ say, cũng không gọi mà dứt khoát ngồi cạnh đó cầm tấu chương xem. Chỉ trong thời gian ngắn, trong phòng im ắng lạ, hương trầm thơm lan tỏa dịu nhẹ. Tự Cẩm ngủ rất say, ngược lại Tiêu Dục Thánh chớp mắt tỉnh trước, giơ cánh tay nhỏ bé muốn tìm mẹ.
Tiêu Kỳ nghe tiếng được ngẩng đầu lên nhìn thấy cánh tay nhỏ nhắn của con trai, vội vàng để bút lông trong tay xuống, đi tới sờ vào tã. Tè rồi! Khó trách con trai lại thức dậy, bèn tự mình thay tã cho con. Bây giờ kỹ năng thay tã của Tiêu Kỳ đã rất thành thạo, cũng không cần gọi người vào mà tự mình làm, sau đó bế con lên, ôm sang thư phòng bên cạnh. Sợ bé con kêu khóc làm Tự Cẩm thức dậy.
Khi Tự Cẩm tỉnh lại, không thấy con trai nằm bên cạnh bèn ngồi dậy, lại nghe tiếng trẻ con bi bô ở phòng bên. Thư phòng kia, bình thường không cho phép người lạ đi vào, vậy khẳng định là Tiêu Kỳ đang chơi với con trai rồi. Tự Cẩm cũng không vội vã, tự chỉnh trang y phục, đầu tóc, lại nhìn thực đơn đồ ăn buổi tối, thay đổi mấy món ăn khác rồi mới đi sang thư phòng.
Hôm đó những lời của hoàng hậu nói Tự Cẩm chỉ nghe rồi quên luôn. Không nghĩ tới sau đó có một đội ngũ thợ tới xây thêm mấy ngọn giả sơn. Mấy ngọn giả sơn mới tuy không cao nhưng kiến tạo cũng rất tinh xảo, dốc cao cheo leo, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng là cảnh đẹp đặc sắc trong ngự hoa viên.
Hôm ấy Tự Cẩm mới vừa dỗ con trai ngủ trưa, thay y phục mới thoải mái thì bên ngoài Vân Thường liền vội vã chạy vào, "Nương nương."
Nhìn dàng vẻ Vân Thường giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, không khỏi căng thẳng trong lòng liền hỏi: "Sao vậy?"
"Nương nương, nghe nói Kiều Tiểu Nghi ngã từ trên giả sơn xuống, giờ đã hôn mê bất tỉnh."
Tự Cẩm sững sờ, lập tức hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy? Rốt cuộc có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Nô tỳ nghe được tin tức liền đi hỏi thăm, nghe người ta nói là mấy phi tần mới tiến cung năm nay rủ nhau đi lên giả sơn chơi. Nhưng khi leo đến đỉnh thấy chỗ đó hơi nhỏ hẹp, không biết có chuyện gì xảy ra mà Sở quý nhân đột nhiên đẩy Kiều Tiểu Nghi một cái, sau đó Kiều Tiểu Nghi ngã xuống. May mắn lúc đó có Bành nương tử cố gắng kéo Kiều Tiểu Nghi lại. Dù vậy Kiều Tiểu Nghi cũng bị thương ở đầu, nói là chảy rất nhiều máu. Cánh tay Bành nương tử cũng bị đá trên núi đâm bị thương, còn có mấy người nữa cũng bị thương nhưng thương thế không nghiêm trọng."
"Xác định là Sở quý nhân đẩy Kiều Tiểu Nghi?" Tự Cẩm vụt đứng dậy hỏi.
"Đều nói như thế, nghe nói là có mấy người tận mắt chứng kiến."
Sắc mặt Tự Cẩm hơi trầm xuống, nhìn Vân Thường hạ giọng nói: "Ngươi kêu Trần Đức An đi hỏi thăm, xem bên ngoài Vệ quốc công phủ có gặp phiền toái gì không."
"Dạ." Vân Thường khẽ vâng lời, vội vã chạy ra ngoài.
Diện Mi hầu hạ Tự Cẩm thay quần áo chải đầu, Tự Cẩm đi ra ngoài dặn dò: "Ngươi không cần đi theo, ở lại trông coi Đại hoàng tử cẩn thận. Kim Chức Ngọc Tú theo ta ra ngoài, Thuận Toàn cũng đi theo."
"Vâng." Mọi người cùng đồng thanh vâng lời.
Tự Cẩm mang người đi thẳng đến Sùng Minh Điện. Nhất định Thái hậu sẽ phái người mời Tiêu Kỳ đi qua thăm hỏi biểu muội. Mặc kệ thương tích của Kiều Tiểu Nghi này là thiên tai hay là nhân họa, tóm lại tuyệt đối không thể để mặc Tiêu Kỳ ở một chỗ với nàng ta!
Cho dù phải làm một miếng thuốc cao dán trên da chó, Tự Cẩm cũng quyết định sống chết đi theo Tiêu Kỳ. Hình ảnh trong giấc mộng hôm trước luôn lởn vởn trong đầu nàng, càng nghĩ càng cảm thấy giấc mộng này giống y như thật vậy. Bây giờ gặp chuyện không may lại là thân muội muội của hoàng hậu, nàng thậm chí nhịn không được hoài nghi, không lẽ bởi vì hoàng hậu luôn luôn che chở nàng nên mới gặp chuyện xấu như vậy.
Người khác muốn xuống tay với chính mình không dễ dàng, dù sao nàng nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Tiêu Kỳ. Nhưng nếu như có thể khiến hoàng hậu thất thế thì quả thật cũng tương đương với việc chặt đứt một phần sức mạnh của mình. Tự Cẩm càng nghĩ càng sốt ruột, bước chân càng lúc càng nhanh, tóm lại hạ quyết tâm, bất kể như thế nào nhất định một tấc cũng không rời Tiêu Kỳ!
Khi tới Sùng Minh Điện, vừa vặn gặp ngay Kỷ công công bên cạnh thái hậu tự mình đến đây bẩm báo, Tiêu Kỳ nghe vậy đứng dậy đi sang hậu cung, vừa vặn đúng lúc Tự Cẩm cũng đang vội vã tới.
"Thần thiếp nghe nói Kiều Tiểu Nghi bị thương, trong lòng thật sự lo lắng nên muốn cùng Hoàng thượng đi xem một chút." Tự Cẩm quỳ gối hành lễ với Tiêu Kỳ, rồi đứng lên nói.
Tiêu Kỳ nhìn thấy trán Tự Cẩm lấm tấm mồ hôi, thấy rõ nàng thật vội vã chạy đến, nhanh chóng kéo tay nàng nhíu mày nói: "Vội vã như thế làm gì, muốn đi thì đi cùng... đi theo Trẫm."
Tự Cẩm trong lòng nhẹ một hơi, vội vàng đi theo cạnh Tiêu Kỳ, dịu dàng nói: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, thần thiếp nghe tin cũng giật mình sợ hãi, nhất thời trong lòng cũng không có chủ ý gì, liền trực tiếp đến cầu kiến Hoàng thượng." Có mặt Kỷ công công, Tự Cẩm nói chuyện với Tiêu Kỳ cũng phá lệ cẩn thận, xưng hô đương nhiên phải đúng quy củ. Sau đó thuận tiện xây dựng cho mình hình tượng gặp chuyện không có chủ trương, không có chính kiến để tạo ấn tượng với Kỷ công công.
Tiêu Kỳ xoa xoa bàn tay Tự Cẩm, sau đó buông ra, hai người một trước một sau cùng đi sang hậu cung.