Tô Nhị còn tưởng rằng vị bên Di Cùng hiên kia sẽ gặp mặt mình, nếu không sai đại cung nhân bên người tới làm gì chứ. Nhưng những lời Vân Thường vừa thốt ra, sắc mặt cô ta liền trắng bệch. Rõ ràng là đánh mặt người ta!
Vân Thường nói xong, thấy Tô Nhị còn chưa kịp phản ứng gì cũng không thèm ở lại, hơi quỳ gối, rồi tự mình lui xuống. Mấy người này đều là tú nữ chờ tuyển, còn chủ tử của nàng ta là Dung Hoa đang mang hoàng tự. Nếu chủ tử không tính giấu giếm bản thân không vừa mắt Tô Nhị thì nàng ta cũng phải làm cho nổi bật hơn mới được.
Chân Vân Thường vừa ra khỏi cửa, phía sau liền nghe tiếng Sở Trừng Lam cười giòn giã, đầy tràn sự mỉa mai. Vân Thường trong lòng cười cười, tiếng cười kia so với cái gì cũng đều lợi hại hơn, Tô Nhị quả thật không chịu nổi. Ngẫm lại cũng có thể nghĩ ra, hẳn là trước đó Tô Nhị khoe khoang có quan hệ thân thiết với chủ tử các nàng. Dung Bình nói Tô Nhị và Sở Trừng Lam có chút mâu thuẫn, hai người ghét nhau như thế, giờ có chuyện này chắc Sở Trừng Lam cũng muốn mai mỉa một hồi.
Mà chuyện này cũng không thể trách ai được, quý phi muốn lấy Tô Nhị làm chủ tử khó chịu, cuối cùng kẻ bị xúi quẩy còn không phải là Tô Nhị này sao. Đây là bị người ta làm đá kê chân mà không cẩn thận suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, nếu cứ ngu ngốc như thế thì sau này còn chịu khổ dài dài.
"Đúng là mất mặt quá, là ai nói mình là tỷ muội cùng tông tộc với Hi Dung Hoa của Di Cùng hiên, nói cái gì tỷ muội tình thâm. Chà chà, cũng dám có mặt mũi nói thế cơ." Sở Trừng Lam chính là không ưa Tô Nhị, mấy ngày nay hai người cãi nhau ầm ĩ. Cho nên lúc ấy Sở Trừng Lam cố ý nói lớn, cách cửa sổ cũng truyền ra ngoài.
Tô Nhị đỏ mặt lên, nàng ta cũng thật sự không nghĩ tới Tô Tự Cẩm lại lạnh lùng như thế, một chút tình cảm cũng không để cho, giẫm đạp nàng ta xuống đất không chút nào thương tiếc. Nàng ta là cô nương con vợ cả dòng chính, ở nhà luôn được tôn quý đã quen, trong phút chốc bị như vậy không thể nào chấp nhận được. Đã vậy còn nghe Sở Trừng Lam mỉa mai, lập tức cả giận nói: "Cô nói bậy bạ gì thế? Miệng nói bậy không, một chút phong thái tiểu thư khuê các cũng không có."
"Người như cô cũng không biết xấu hổ mà nói đến phong thái tiểu thư khuê các?" Sở Trừng Lam trợn mắt, "Cũng không biết là ai tối qua còn lý sự đâu?"
Thấy mình chọc phải tổ ong vò vẽ, Tô Nhị lập tức nói lại: "Cũng không biết ai ngáy rung cả trời đất, làm không ai ngủ được ngon lành."
"Cô nói bậy!"
"Cô mới nói bậy!"
Hai người lại cãi vã, người bên ngoài không ai vào khuyên can. Hai người này tính cách kiêu căng ngạo mạn, một người sau lưng có Hoàng hậu, một người có Quý phi che chở. Ngay từ đầu còn khuyên hai ba câu, nhưng đã phí sức lại còn không được cám ơn, người ở chỗ này ai mà không là bảo bối trong nhà, ai chịu bọn họ tức giận chứ?
Cãi nhau ầm ĩ nửa ngày cũng không có người vào khuyên một câu, ngược lại khiến cho Triển cô cô lại phạt hai người sao chép cung quy.
Kiều Linh Di nghe động tĩnh bên ngoài, ngẩng đầu nhìn Bành Minh Vi ngồi đối diện đang yên lặng đọc sách. Cha nàng ta Bành Đạt là Tự Khanh Tư nông, quan tam phẩm. Ở trong kinh đô thật sự là bình thường, chức vụ chỗ quản lý cũng chỉ là phụ trách quản lý lương thực tích trữ và cung ứng lương thực cho kinh đô. Nhưng người con gái này của Bành Đạt lại cực kỳ xuất sắc, đôi mắt sáng như sao trời, màu da như ngọc, một bụng thi thư, con người có khí chất cao quý. Từ khi hai người được sắp xếp ở chung một gian phòng thì không có gì mâu thuận, nàng ta cũng cố ý giao hảo nên hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Lúc đó nghe bên ngoài ồn ào, nàng ta chủ động gọi: "Minh Vi."
Bành Minh Vi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hồng rặng rỡ như ráng mây nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt tò mò nhìn Kiều Linh Di. Nàng ta có ấn tượng rất tốt đối với Kiều Linh Di, người xinh đẹp đáng yêu, tính tình cũng cởi mở, hào phóng tri lễ, khác hẳn với những tỷ muội bụng dạ hẹp hòi bên nhà mình.
"Minh Vi, cô lớn lên ở kinh thành, có từng nghe nói tới danh tiếng của Hi Dung Hoa không? Tôi ở ngoài kinh thành nên không biết nhiều, mới vừa nghe bên ngoài ồn ào, hình như Hi Dung Hoa kia rất lợi hại thì phải?" Kiều Linh Di nhìn Bành Minh Vi không nháy mắt, trên mặt đầy mong đợi, tỏ vẻ đầy mờ mịt sỡ hãi đối với chốn thâm cung.
Bành Minh Vi trong lòng thương xót, nhưng nàng ta cũng không thích nói bậy về người khác, chỉ nhìn Kiều Linh Di nói: "Chuyện của chủ tử Hi Dung Hoa không phải là chuyện chúng ta có thể tùy tiện nói, ở trong kinh cũng rất ít khi nghe được về nàng ấy." Nói đến đây dừng lại một chút, nhìn Kiều Linh Di: "Nhưng mọi người đều biết nàng là người Hoàng thượng rất thích, chính là người hiện đang mang long thai."
Kiều Linh Di nháy mắt mấy cái, "Vậy sao? Vậy nhất định là mỹ nhân rất đẹp."
Bành Minh Vi liền cười gật gật đầu, không có đúng cũng không nói không đúng.
"Cũng không biết tính tình Hi Dung Hoa thế nào, nhưng tôi nhìn thấy đại cung nữ của nàng rất... Khí khái." Kiều Linh Di than nhẹ một câu.
"Các chủ tử trong cung này ai cũng đều có khí khái hết, chúng ta chưa thấy qua nên trong lòng đương nhiên hơi bất an. Nhưng chỉ cần chúng ta cứ dựa theo quy củ làm việc, dĩ nhiên là sẽ không có trở ngại gì."
Kiều Linh Di trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại gật gật đầu, "Cô nói đúng, chúng ta chỉ cần quy củ. Chứ nhìn Tô Nhị và Sở Trừng Lam kia cả ngày quậy nháo không cho ai yên tĩnh, đọc sách cũng không thể bình tâm được."
Nghe Kiều Linh Di nói, Bành Minh Vi cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài đã không còn tiếng ồn ào nữa. Ánh mắt sáng ngời của nàng ta lại nhìn vào vườn hoa bên ngoài, hương thơm dịu nhẹ nhưng trong Minh Tú Cung nhỏ bé này đầy tràn mưu tính. Nếu là có thể không được tuyển chọn về nhà cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng nghĩ tới sự trông mong của người nhà, Bành Minh Vi lại thu hồi ánh mắt, nhìn sách nhưng chẳng đọc được chừ nào.
Hi Dung Hoa... Trong kinh đô, e là không cô nương nào không biết rõ nàng ta.
Nhà Tô gia xuất hiện một Hi Dung Hoa, phụ thân chưởng quản Thiên Đinh Tư, ca ca làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Người người đều nói Hi Dung Hoa kia nhất định là hồ ly tinh chuyển thế, giờ lại còn có thai. Nếu như sinh hạ hoàng tử, về sau Tô gia chỉ biết càng thêm từng bước lên cao. Nhà bọn họ vốn không có ý định đưa nàng ta dự tuyển. Nhưng sau khi xuất hiện Hi Dung Hoa, lòng người liền linh hoạt lên. Hi Dung Hoa kia xuất thân cũng không cao, chỉ là dòng thứ bị Tô gia Khúc Châu trục xuất, nàng ta có thể làm, người khác tự nhiên cũng có thể.
Bành Minh Vi hơi nhíu mày, sách này chắc đọc không vào rồi, dứt khoát cầm lấy giỏ may vá ra xe chỉ luồn kim.
Ở đối diện Kiều Linh Di theo dõi mọi thay đổi trên nét mặt Bành Minh Vi, trong phút chốc cũng có cân nhắc riêng. Nhớ tới những lời cô cô nói trước khi đi, cả nhà đều đặt hy vọng trên người nàng ta. Phụ thân, thúc thúc, có thể trở về kinh đô hay không, đi khỏi chốn thâm sơn cùng cốc kia, cô cô có thể hồi cung lấy lại quyền quản lý lục cung hay không, tất cả đều dựa vào nàng.