Nếu như không phải vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận chuyện nàng đã có hôn ước, hắn vẫn luôn có tự tin về mình.
Cho dù Tần Tự Xuyên cũng xuất sắc mọi thứ khiến cho hắn rất không thoải mái.
"Biểu ca, người đang hoài nghi muội sao? Muội làm sao mà làm được chuyện đó chứ, biểu ca biết rõ mà... Biết rõ muội không thể nào làm bất luận chuyện gì khiến cho người thương tâm." Kiều Linh Di nước mắt như mưa, lúc ấy cũng không thể nào kìm nén nữa, giơ tay định nắm lấy tay Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ vô thức né tránh, sau đó tự mình tĩnh trí, một lần nữa nhìn Kiều Linh Di nói: "Linh Di, Thánh nhi là con ta, ta không hy vọng nó bị bất kỳ tổn thương nào."
"... Muội biết mà."
"Cho nên, sau này không bao giờ được nói những lời như vậy trước mặt người khác." Tiêu Kỳ thở dài, "Con trai của Trẫm, trẫm sẽ bảo vệ nó một đời bình an."
Kiều Linh Di tâm thần chấn động nhìn nam nhân ở trước mắt. Giây phút đó, hắn và người từng trong trí nhớ của nàng bộ dáng, cũng không cách nào kết hợp. Giây phút đó, nàng ta mới thật sự rõ ràng cảm nhận được, biểu ca trong trí nhớ đã sớm trở thành ký ức, người trước mắt này là đế vương Đại Vực!
Mà hắn, đã không tin tưởng nàng ta nữa.
Rõ ràng không phải là nàng ta hại Sở Trừng Lam, nhưng hắn không chỉ không tin nàng ta bị người khác hãm hại, lại còn hoài nghi nàng ta. KiềuLinh Di cười khổ một tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Biểu ca, ở trong lòng người muội chính là người xấu như vậy sao? Muội... Chuyện của Sở quý nhân thật sự không liên quan gì tới muội, sao Người lại không tin muội chứ?"
"Trẫm cũng nguyện ý tin tưởng Hi Phi, nhưng hoàng hậu cấm túc nàng trẫm cũng chưa từng phản đối, đây là cung quy. Cho nên, muội không cần lo lắng, chỉ cần không phải muội làm, hoàng hậu sẽ rửa sạch oan khuất cho muội."
Trông cậy vào hoàng hậu ư? Huống chi Hi Phi bị cấm túc như thế thì tính gì là cấm túc chứ, có thể giống như nàng ta sao?
Biểu ca nói đường hoàng như thế, kỳ thật trong lòng còn không phải là thiên vị Hi Phi sao.
Trong lòng dù tức giận nhưng cũng biết không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ, muội hiểu rõ." Nói đến đây cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất, "Nếu đã đến đây, biểu ca đi vào uống chén trà đi, cũng coi như nghỉ chân một chút."
Tiêu Kỳ từ chỗ hoàng hậu đã tốn khá nhiều thời gian, lại từ Phượng Hoàn Cung đến nơi này, sắc trời đã dần dần tối. Mím môi nhớ tới lời của người nào đó, lại nghĩ tới những mưu tính của thái hậu, Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, "Nàng đi về nghỉ ngơi đi, trẫm còn phải về Sùng Minh Điện duyệt tấu chương, ngày khác sẽ trở lại thăm muội."
Kiều Linh Di không nghĩ tới người cũng đã tới đây mà biểu ca vẫn còn muốn đi, nhịn không được nói: "Biểu ca thật chán ghét muội như vậy sao? Rõ ràng... Rõ ràng lúc nhỏ chúng ta ở chung vui vẻ như vậy, muội luôn ngóng trông mình mau mau lớn lên để được tiến cung ở bên cạnh biểu ca. Muội vẫn nhớ trước đây chúng ta đã nói, phải ở chung một chỗ mãi mãi, người đều đã quên sao?"
Tiêu Kỳ trầm mặc, hắn không quên.
"Biểu ca." Từ khi tiến cung tới nay, bao nhiêu uất ức của Kiều Linh Di đã không thể kìm nén trong giờ phút đó, nhào vào lòng Tiêu Kỳ ôm hắn thật chặt, "Biểu ca đã quên rồi sao? Nhưng muội thì vẫn nhớ rõ ràng, muội còn nhớ rõ lời biểu ca nói. Người nói sẽ chờ muội mà. Nhưng bây giờ muội đến rồi, tại sao người lại đối xử với muội như vậy? Rốt cục muội đã làm điều gì sai, người nói cho muội biết, muội sẽ thay đổi được không? Người đừng coi như không thấy muội như vậy, muội thật sự rất khổ sở. Muội vẫn luôn suy nghĩ những chuyện trước đây của chúng ta, nghĩ ngày ngày, nghĩ hàng đêm. Nhưng muội cũng không thể nghĩ ra, rốt cục muội đã đã làm sai điều gì mà khiến cho biểu ca xa cách muội như vậy, không muốn thân cận với muội. Biểu ca nói đi, muội sẽ thay đổi, vì biểu ca muội nguyện ý thay đổi không được sao?"
"Muội đừng như vậy..." Tiêu Kỳ muốn đẩy Kiều Linh Di ra, nhưng cũng nhất thời không thể hạ quyết tâm. Chuyện của bọn họ trước đây, hắn đương nhiên là còn nhớ. Cho dù vì cái gì, chỉ nói riêng về tình cảm, xác thực hắn nợ nàng ta.
"Biểu ca, muội biết rõ người thích Hi Phi, muội không tranh đoạt với nàng, muội cũng không dám như vậy. Nhưng, chẳng lẽ biểu ca cũng không thể dành cho muội một chút thời gian sao? Muội chỉ muốn ở bên cạnh người, chỉ muốn ở bên cạnh mà thôi... Chúng ta đã có nhiều năm tình cảm như vậy, không thể sánh được với hai ba năm của Hi Phi sao? Muội thua kém nàng ở chỗ nào, biểu ca nói cho muội biết, muội sẽ cố gắng thay đổi, muội cố gắng học được hay không? Biểu ca đừng không để ý tới muội, muội thật sự rất khổ sở..."
"Phụ hoàng!"
Tiêu Kỳ giật bắn người quay đầu lại, liền nhìn thấy Tự Cẩm bế con trai đứng ở không xa nhìn hắn.
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Kiều Linh Di cũng không nghĩ tới Hi Phi lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này, vô ý thức không nới tay, còn ôm chặt lấy Tiêu Kỳ, một gương mặt nước mắt như mưa, mảnh mai làm cho người ta thương tiếc.
Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy đầu to đùng, cố gắng dùng sức đẩy Kiều Linh Di ra, nhìn Tự Cẩm vội vàng hỏi: "Tại sao nàng lại ở chỗ này?"
Tự Cẩm còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, chỉ cảm giác mắt mình như mù rồi, vô ý thức trả lời: "Hoàng hậu nương nương giải cấm túc cho thiếp, nói đã điều tra rõ rồi, thiếp vô tội. Thần thiếp chờ Hoàngthượng mãi không được liền đi ra tìm người..." Nói đến đây Tự Cẩm bỗng chốc ngậm miệng, Mk, lão nương nói mấy thứ này làm gì chứ!
Đôi cẩu nam nữ này, lại dám... dám...
Tự Cẩm tức điên, hơi nhếch môi, ôm chặt con trai. Nhìn thấy cảnh này, nàng phải phản ứng thế nào đây? A, không, tần phi hậu cung nên có phản ứng gì chứ?
Kiều Linh Di bị Tiêu Kỳ đẩy mạnh một cái, đứng không vững ngã nhào xuống đất, phảng phất như bị sét đánh vậy. Cho dù bị Hi Phi nhìn thấy thì sao chứ? Biểu ca là Hoàng thượng, lẽ nào... Chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt phi tử của mình hay sao?
Biểu ca sợ Hi Phi không vui sao? Nàng ta chật vật đứng dậy, liền nhìn thấy bóng lưng đi vội vã của biểu ca. Kiều Linh Di trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin vào mắt của mình. Không đúng, không đúng, người kia tuyệt đối không phải là biểu ca. Làm sao có thể chứ, làm sao biểu ca có thể sợ hãi Hi Phi tức giận như thế?
"Nàng hãy nghe ta nói, không phải như mọi việc nàng thấy đâu." Cuộc đời này của Tiêu Kỳ chưa từng chật vật như thế này, thật đấy, hắn thề. Sao hôm nay lại đen đủi như vậy chứ?
Kiều Linh Di cảm giác mình nghe nhầm, nàng ta nghe được cái gì đây? Biểu ca muốn giải thích với Hi Phi? Chuyện như vậy cần gì phải giải thích, không phải hắn là Hoàng thượng sao?
"Hoàng thượng thật sự là thích nói giỡn, người không cần giải thích gì với thần thiếp cả." Tự Cẩm ưu nhã quỳ gối hành lễ, "Thần thiếp quấy rầy Hoàng thượng và Kiều Tiểu Nghi, thật sự là xấu hổ, các người cứ tiếp tục, thần thiếp xin cáo lui." Phải như vậy mới đạt tiêu chuẩn tần phi phải làm chứ?
Tự Cẩm hít sâu một hơi, đừng tức giận, đừng tức giận, không thể để Kiều Linh Di giễu cợt. Nàng cực lực cố gắng bảo trì tư thế ưu nhã xoay người mà đi, nhưng đứa bé ôm trong lòng lại cứ vươn cánh tay nhỏ ra làm nũng với phụ hoàng, "Bế, bế bế."
Trong lòng Tiêu Kỳ nhẹ một hơi, may còn có con trai ngoan, vội vàng vươn tay đi bế con trai, thuận tiện nắm lấy tay Tự Cẩm, "Nàng hãy nghe ta nói trước đã."
"Con thức giấc thì cứ tìm đòi Hoàng thượng." Tự Cẩm không nhận lời hắn nói, buông tay theo hành động của Tiêu Kỳ, giao con trai cho hắn, cố gắng rút tay mình ra, "Người từ từ nói chuyện với Kiều Tiểu Nghi, thần thiếp xin cáo lui trước."
"Hi Ngôn Thanh!" Tiêu Kỳ một tay bế con trai, một tay cố gắng kéo Tự Cẩm.
Lúc ấy Tự Cẩm không thể tránh thoát, quay đầu lại nhìn hắn, "Hoàngthượng còn phân phó chuyện gì?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, đây là tức giận lắm rồi, cho nên muốn phân rõ giới hạn với mình sao? Cầm lấy tay nàng không chịu buông, "Ta chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ biểu... Kiều Tiểu Nghi, cũng không phải là cố ý đến thăm nàng ấy."
"Nghe Hoàng thượng nói kìa, thần thiếp không phải là người bá đạo, người muốn đi thăm ai thần thiếp nào dám ngăn cản. Kiều muội muội và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, cho dù tới thăm nhau thì sao chứ?" Tự Cẩm nhìn thoáng qua Kiều Linh Di, cười cười với nàng ta, lại nói tiếp: "Nếu sớm biết Hoàng thượng tới chỗ này ôn chuyện với Kiều Tiểu Nghi, thần thiếp đã không đến. Khó được khi Hoàng thượng có hào hứng, thần thiếp sẽ không quấy rầy."
Tự Cẩm nói xong dùng sức rút tay về, kết quả vẫn không nhúc nhích.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, một bên mặt nghiêng không cho Kiều TiểuNghi nhìn thấy, trừng mắt nhìn hắn: Ngươi buông tay cho ta!
Tiêu Kỳ: không buông!
"Thần thiếp cáo lui." Tự Cẩm như nghiến răng nói, buông tay ta ra chứ.
"Trẫm cùng đi với nàng." Tiêu Kỳ vội vàng nói.
"Như vậy sao được, Kiều Tiểu Nghi còn đang chờ Hoàng thượng kìa. Thần thiếp không phải là người không biết nhìn đâu." Tự Cẩm cười thật tươi đối với Kiều Linh Di, "Hoàng thượng cũng thật sự là … nếu thần thiếp sớm biết Người và Kiều Tiểu Nghi ôn chuyện, thế nào cũng sẽ không tới quấy rầy. Bây giờ tốt rồi, xem ra thần thiếp quá ích kỷ. Thiếp ở đây nhận tội với Hoàng thượng, Người cũng đừng chấp nhặt với thần thiếp. Người thả lỏng tay ra, thần thiếp xin cáo lui."
Kiều Tiểu Nghi nghe lời nói này, ánh mắt mới nhìn vào tay của Hi Phi, quả nhiên bị biểu ca nắm chặt, một vẻ rất sợ nàng chạy mất.
Thế này... hình như không đúng.
Thừa dịp Tiêu Kỳ nhất thời lơ đễnh, Tự Cẩm cố rắng rút tay về, cũng không bế lại con trai mà xoay người liền đi về. Khốn kiếp, cực kỳ khốn kiếp, ngươi dám ở lại sao, thử làm xem?
Ôn chuyện? Ôn chuyện mà phải ôm nhau ở một chỗ sao?
Nàng đã sớm nói Kiều Linh Di này không thể xem thường được, chỉ có chút thời gian không theo sát như vậy mà dám đào góc tường của nàng!
Thù này kết chặt rồi!
Tự Cẩm đi về Hợp Nghi Điện như gió, lập tức sai người chuẩn bị nước, chuẩn bị thật nhiều nước!
Tiêu Kỳ đi vào sau, vẻ mặt khổ bức, trong lòng bế Đại hoàng tử ngậm ngón tay hai mắt thật to chớp chớp, hiển nhiên không biết rõ phát sinh chuyện gì. Chỉ cảm thấy đi nhanh như thế giống như là bay vậy, rất thú vị.
Kiều Linh Di đứng tại chỗ, thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Biểu ca cứ thế chạy theo Hi Phi.
Hi Phi rất biết tiến lui muốn tránh đi, nhưng biểu ca thì sống chết mà giữ người...
Thân thể Kiều Linh Di mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Nàng ta phát hiện một chuyện không thể tin nổi, biểu ca đối với Hi Phi... Không đúng lắm. Thế kia thì đâu có giống như Hoàng thượng đối với phitử chứ?
Chẳng lẽ Biểu ca thật sự động tâm đối với Hi Phi?
Cho nên sợ hãi nàng ta hiểu lầm biểu ca và mình có chuyện gì sao?
Biểu ca lại lo lắng đến như vậy, một khắc cũng đợi không được đã duổi theo rồi.
Kiều Linh Di cười lại khóc, cho nên...
Cho nên, nàng ta còn mong đợi cái gì?
Hi Phi.
Hi Phi cô quả là giỏi!