Lý Chiêu Nghi nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tự Cẩm, cười cười đắc ý đi.
Một đường trở về Di Cùng hiên, Tự Cẩm vẫn cảm thấy trong ngực rất là khó chịu. Hiện nay trong cung mặc dù Quý phi và hoàng hậu đều xuất thân thế gia nhưng cũng không phải là mấy nhà thế gia nổi danh mấy trăm năm Đại Vực như Lý Tô Vương Tạ. Vệ quốc công phủ và Tào Quốc công phủ mặc dù cũng là thế gia lâu đời nhưng khách quan thì so với Tứ đại thế gia, danh vọng vẫn kém một chút. Nói đến cũng khéo, tuyển tú năm trước mấy nhà Lý Tô Vương Tạ đều không có tú nữ vừa độ tuổi, nhưng ba năm sau đến kỳ tuyển tú, các thiếu nữ cũng phải trưởng thành lên.
Hoàng đế còn chưa có hoàng tử, như thế làm sao không khiến người khác động lòng.
Hơn nữa, Lý Chiêu Nghi nói Tô gia, khẳng định không phải là nhà Tô quý phi, vậy cũng chỉ có thể là Tô gia Khúc Châu. Nàng tính toán suy nghĩ, quả thật dòng chính có một vị đường muội đến tuổi tuyển tú. Nếu trong đợt tuyển tú này, cho dù lý do vì chống lại nhà mình cũng sẽ đưa người vào.
Trong lúc nhất thời trong lòng Tự Cẩm như có gai nhọn đâm vào, mỗi ngày đều không khỏi khó chịu.
Trong chớp mắt liền đến sinh nhật quý phi, Tự Cẩm chuẩn bị một phần lễ vật vừa không quá xuất chúng cũng tìm không ra sai sót nào, một chiếc bình cổ đưa qua. Bởi vì là sinh nhật Quý phi nên bày yến tiệc ở Trường Nhạc Cung. Hoàng hậu đi theo Hoàng đế đến. Tự Cẩm đã tới từ sớm, vị trí của nàng vẫn là bên cạnh Tề Vinh Hoa. Đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp lại sau bữa tiệc lần trước, Tự Cẩm cảm tạ lần trước nàng ta đã hỗ trợ.
Tề Vinh Hoa vừa cười vừa nói: "Chẳng qua là tiện tay mà thôi, cho dù ta nhìn không thấy, cung nhân chỗ muội cũng sẽ phát giác, chỉ là thêm một câu nói thôi."
Tề Vinh Hoa xưa nay khiêm tốn, Tự Cẩm cười cười, hai người liền nói đến chuyện khác, Tề Vinh Hoa cũng không có hỏi chuyện sau đó, là một người rất hiểu chuyện.
Quý phi ngồi ở trên cao, ôm tiểu công chúa trong lòng, bên cạnh nhiều người vây quanh rất náo nhiệt. Bởi vì Tiêu Kỳ vẫn thường xuyên đến thăm tiểu công chúa, do đó Trường Nhạc Cung vẫn uy vũ hiên ngang đứng sừng sững trong cung. Trong những trường hợp như vậy, ánh mắt mọi người ít nhiều gì cũng sẽ nhìn sang Hi Uyển Nghi.
Ngày hôm nay là sinh nhật Quý phi, Hoàng thượng đương nhiên không tới Di Cùng hiên. Bởi vì một khoảng thời gian trước hoàng hậu và quý phi cạnh tranh, huyên náo rất lợi hại, Hoàng thượng đối với hai người đều không vui, lạnh lùng một thời gian coi như trừng phạt. Nhưng hôm nay là sinh nhật Quý phi, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của Quý phi mà tới chỗ người khác.
Tự Cẩm ngồi giữa đám đông náo nhiệt đương nhiên có thể cảm giác được muôn hình vạn trạng ánh mắt của mọi người đang lướt trên người mình. Nàng cũng không rõ cảm xúc trong lòng là gì nữa. Nếu là trước đây có lẽ sẽ cảm thấy chán ghét, giống như đồ của mình bị người ta lấy dùng. Nhưng hẳn cũng chỉ là oán hận vài câu mà thôi. Nhưng bây giờ trong lòng là thật sự không giống như trước, nàng cảm thấy rất không vui, rất rất không vui.
Vừa lúc đó, đế hậu giá lâm.
Mọi người quỳ xuống nghênh đón, Quý phi cũng bế tiểu công chúa bước nhanh xuống. Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, dáng người Quý phi lại khôi phục như ban đầu. Trong bộ váy cung trang hiện ra vòng eo thon thả chưa đầy một vòng tay. Bởi vì đã sinh con nên vòng ngực nở nang uyển chuyển, dưới ánh đèn mày liễu như vẽ, ánh mắt dịu dàng, nụ cười của Quý phi quả nhiên là vạn người mê, vừa quyến rũ phong tình lại vừa dễ thương ngọt ngào, trong phút chốc nổi trội hơn hết thảy mọi người trong điện.
So về phong tình, ai có thể sánh với Quý phi đây?
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Quý phi quỳ gối thi lễ, vẻ mặt nhìn về phía Tiêu Kỳ đầy vui vẻ hạnh phúc.
Tiêu Kỳ giơ tay nâng Quý phi dậy, "Quý phi không cần đa lễ." Nói xong đưa thay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Trân công chúa, "Dạo này rất ngoan ngoãn, cho trẫm ôm một cái nào."
Hoàng thượng rất thích vị tiểu công chúa này, toàn cung trên dưới không ai không biết. Lúc ấy mọi người thấy Hoàng thượng trực tiếp bế Ngọc Trân công chúa từ trong tay Quý phi, đương nhiên ai cũng nhìn Quý phi càng thêm bất đồng. Sinh con gái cũng có thể được Hoàng thượng coi trọng như vậy, nếu ngày sau sinh hạ hoàng tử...
Nét mặt Hoàng hậu cũng hơi đanh lại, nhưng lập tức liền vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng, trước hết để cho chư vị tỷ muội đứng dậy đi."
Lúc này Tiêu Kỳ mới phục hồi tinh thần lại, "Chư vị ái phi đứng dậy đi."
"Tạ Hoàng thượng." Mọi người cùng đáp lời.
Tự Cẩm theo mọi người đứng dậy chậm rãi trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy hoàng hậu và quý phi một trái một phải ngồi bên Tiêu Kỳ, Ngọc Trân công chúa đã được Hoa cô cô ôm đi. Tiêu Kỳ mang theo một hậu, một phi ngồi trên ghế cao chủ tọa. Hoàng hậu bên trái, Quý phi bên phải.
Chẳng biết tại sao, Tự Cẩm cảm thấy hơi chói mắt. Nàng không nhìn lên nữa mà cúi đầu nhìn bữa tối thịnh soạn bày trên bàn trước mặt mình. Sớm đã biết rõ Tiêu Kỳ là hoàng đế, bên cạnh hắn có tam cung lục viện vô số mỹ nhân, sao lúc này lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Tiêu Kỳ nói chuyện với hoàng hậu và quý phi, con mắt tựa như là vô tình lướt qua mọi người trong đại điện, liền nhìn thấy ngồi khá xa vị trí chủ tọa, Tự Cẩm đang cúi đầu ngồi ở đó. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giữa cung điện xa hoa này, nếu không để tâm đi tìm thì chưa hẳn có thể phát hiện ra nàng.
Tiêu Kỳ nắm chặt ly rượu trong tay, Quý phi bên cạnh nhìn thoáng qua, lại nhìn theo ánh mắt hoàng đế thì thấy hoàng đế thu hồi ánh mắt. Hoàng hậu bên cạnh vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng, khai tiệc đi, ca múa cũng nên bắt đầu. Hôm nay Tư Hỉ Cục có chuẩn bị màn múa mới để mừng sinh nhật, nghe cũng khá hay."
Tiêu Kỳ gật gật đầu, "Ừ, phải vui lên, ngày hôm nay là ngày tốt."
Quý phi nghe vậy thẹn thùng cười một tiếng, "Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương hao tâm tổn trí."
"Đều là tỷ muội nhà mình, Quý phi không cần đa lễ." Hoàng hậu cười vẻ mặt đoan trang.
Tư Hỉ Cục chuẩn bị màn ca vũ mừng sinh nhật rất công phu và đầy vui vẻ, khiến người ta cực kỳ khoan khoái. Trong đại điện lập tức náo nhiệt lên mọi người thay nhau đi nâng cốc chúc mừng, những lời cát tường như ý rộn ràng trong đại điện. Tự Cẩm không động đậy ngồi ở chỗ đó, Tề Vinh Hoa liền hạ giọng hỏi: "Uyển Nghi muội muội không qua sao?"
"E là quý phi nương nương cũng chẳng vui khi nhìn thấy muội, cần gì đi làm cho người ta ghét bỏ, điểm này muội vẫn tự hiểu rõ." Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ nhấp một ngụm rượu trong chén, nói với Tề Vinh Hoa: "Dung Hoa tỷ tỷ, hôm nay không biết bao nhiêu nngười muốn cười nhạo muội đâu, muội sẽ không để cho người ta toại nguyện."
Tề Vinh Hoa nghe lời nói này sắc mặt khẽ biến, hạ giọng nói: "Muội muội nói cẩn thận, trong này rất nhiều tai mắt."
"Cả điện ca múa ầm ĩ, khắp nơi đều là tiếng hoan hô cười nói, tỷ tỷ cũng quá cẩn thận."
Tề Vinh Hoa đang muốn nói cái gì nữa, vừa quay đầu, đột nhiên trên mặt kinh hãi, dùng sức đẩy Tự Cẩm ra, "Cẩn thận!"
Trong nháy mắt, cả cung điện náo nhiệt bị một tiếng động lớn chặt đứt.
Tự Cẩm hoàn toàn không biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mình bị Tề Vinh Hoa đẩy mạnh ra, cả người ngã sang bên cạnh. Bên cạnh nàng là Đậu Phương Nghi, Đậu Phương Nghi bị nàng đột nhiên ngã vào người cũng kinh hãi, kêu ầm lên.
Trong tai Tự Cẩm chỉ nghe tiếng thét chói tai của Đậu Phương Nghi, trước mắt hoa lên. Chỉ trong nháy mắt liền nghe thấy "Ầm" một tiếng vang thật lớn. Chưa hiểu rõ chuyện gì lại bị người náo đó bên cạnh đẩy một cái, hình như có đồ vật gì đó rơi trên thân mình.
Nóng hổi cùng mùi tanh tràn đầy trong mũi nàng, Tự Cẩm ngửi thấy mùi máu tươi