Giây phút ấy, cảm xúc trong lòng quý phi cũng rung động khó tả, cánh tay ôm con gái cũng hơi siết lại.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải lộ ra nụ cười tươi tắn, thong dong khoan dung đối mặt với hết thảy. Thậm chí nàng ta không muốn nhìn nét mặt của Hi Phi ngồi đối diện. Nàng ta biết rõ Hi Phi nhất định cười rất vui vẻ, con trai của mình có thể được Hoàng thượng coi trọng, yêu thích như thế, là mẫu thân làm sao lại mất hứng chứ.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, có lúc cũng rất phức tạp. Ngọc Trân tuổi không lớn, nhưng cũng biết phụ hoàng không phải là người có thể đơn giản nhìn thấy, không phải có thể đơn giản làm nũng, không phải là người có thể tùy ý thân cận được. Nhưng khi nhìn đệ đệ có thể gần gũi với phụ hoàng như vậy, bé cũng rất hâm mộ, cũng rất ghen tị, nếu như người được ôm là bé thì tốt quá.
Hoàng hậu nhìn Đại hoàng tử ngồi trên đùi hoàng đế, liền lấy mứt hoa quả trêu bé. Tiểu tử biết rõ nàng ta trêu chọc mình, giơ tay một lần không lấy được liền không chịu bị lừa nữa. Hoàng hậu nhìn ánh mắt trong veo của bé, nhìn mình cười tươi tắn lộ ra một cái răng trắng, thật sự cảm thấy trong lòng vui vẻ không tả được.
"Đứa bé này thật thông minh, biết rõ thần thiếp trêu chọc nó mà nhất định không chịu lại bị lừa nữa." Hoàng hậu không đưa mứt hoa quả cho Đại hoàng tử, mà đổi lại một miếng bánh mềm, bẻ ra một mẩu nhỏ đưa lên miệng Đại hoàng tử.
Dục Thánh nhìn hoàng hậu một cái, mở miệng nhanh chóng cắn lấy.
Tiêu Kỳ nhìn buồn cười, nhìn con trai liền nhớ tới con gái, ánh mắt vừa nhìn sang chỗ quý phi thì lại thấy Ngọc Trân đang ngó sang bên này. Hắn muốn vẫy tay gọi bé lại, ai biết Ngọc Trân vừa nghiêng đầu lại giấu mặt vào lòng quý phi. Tay Hoàng đế lúng túng giơ giữa không trung, sau đó nắm tay đưa lên môi giả vờ ho khan một tiếng.
Hoàng hậu nhìn thấy cảnh đó cũng vờ như không thấy, chỉ để ý cúi đầu trêu chọc Đại hoàng tử.
Quý phi thấy con gái bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì trong lòng tức lắm, vậy mà trên mặt vẫn phải cười tươi. Biết rõ chỉ sợ con gái lại làm Hoàng thượng không vui. Đứa bé này, kể từ lần trước thì giống như bị vặn gân vậy, luôn đối nghịch với phụ hoàng bé, làm cho nàng ta càng ngày càng đau đầu. Dù dùng mọi cách dạy bé, ở trước mặt thì ngoan ngoãn nghe lời, quay đầu lại đã quên toàn bộ, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Nàng ta nghĩ, bao nhiêu tính cách nhẫn nhịn của nàng ta đều áp dụng lên người con gái hết.
Tự Cẩm và hoàng hậu giống nhau, đều như không nhìn thấy cảnh đó, toàn bộ phi tần bên trong cũng hơi cúi đầu, còn trong lòng suy nghĩ thế nào thì tùy bản thân mỗi người.
Người thông minh đều nhìn thấy, Hoàng thượng cũng không phải là không thân cận công chúa Ngọc Trân, chỉ là công chúa điện hạ hình như đang giận dỗi, nhìn quý phi cười còn khó coi hơn là khóc nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai Hi Phi ngồi trên cao trong lòng hoàng đế, tư vị này hẳn không dễ chịu chút nào.
Đúng lúc ấy Hoàng hậu tuyên bố khai tiệc, cuối cùng khỏa lấp đi bầu không khí lúng túng này.
Kiều Linh Di ngồi giữa đám tần phi, nhìn lên nam nhân ngồi trên ghế rồng, bao nhiêu tươi cười đều dành cho Đại Hoàng tử ngồi trên đùi mình. Không biết Đại hoàng tử nói gì đó, Hoàng thượng cười đến cong cả mắt. Lại nhìn về phía Hi Phi quy củ ngồi ở vị trí của mình, nữ nhân này vĩnh viễn là dáng vẻ đó, cho tới bây giờ ở trước mặt mọi người không bao giờ có hành vi vượt khuôn phép.
Giữ khuôn phép, quy củ, nhưng âm thầm buộc Hoàng thượng gắt gao. Cho dù ngày hôm nay tự mình không làm náo động, nhưng lại để cho con trai thu hết sự chú ý của Hoàng thượng. Chiêu này thật sự là hay, so với quý phi lợi hại hơn nhiều. Quý phi nhìn khí thế mạnh mẽ, long sủng sâu, kỳ thật đều là giả tạo. Bây giờ Tào Quốc công phủ bị Hoàng thượng kiêng kỵ, người nhà quý phi không biết rõ thu liễm, lại còn dám lén lút cấu kết bốn phía chống lại hoàng mệnh, những ngày tháng tốt lành của quý phi cũng sẽ bị người nhà từ từ kéo sụp đổ.
Nhìn công chúa Ngọc Trân không dám tiến lên, xem nụ cười giả tạo của quý phi, cho dù là ngồi ở vị trí quý phi, cho dù là người ngồi ở gần Hoàng đế nhất trừ hoàng hậu thì có ích lợi gì chứ?
Đều không sánh được với người đang cúi đầu cười nhẹ Hi Phi kia.
Cùng là sinh con, nhưng là... kết quả lại là hai tầng lửa và băng.
Hi Phi...
Kiều Linh Di thật sự là nghĩ không ra, rốt cục Hoàng thượng vừa ý Hi Phi ở điểm nào? Đẹp ư? Trong cung này không thiếu mỹ nhân, không nói quý phi dung mạo khuynh thành, ngay cả mấy tần phi mới tiến cung cũng không hề kém so với Hi Phi. Tính tình tốt sao? Vốn Kiều Linh Di cũng cảm thấy có khả năng này, nhưng ngày đó nhìn Hoàng thượng đuổi theo Hi Phi, trong lòng nàng ta liền biết Hi Phi kia cơ bản không phải là ôn nhu hiền hòa như vẻ ngoài. Tính cách tất nhiên không hề hiền lành. Gia thế không mạnh mẽ, bị Tô gia Khúc Châu trục xuất khỏi gia tộc, đã sớm không thể đứng trong từ đường Tô gia. Nếu không phải cha và huynh có chút tài năng được Hoàng thượng trọng dụng, thì người có gia tộc như vậy chính là ít được để ý nhất, không có căn cơ nhất.
Mọi thứ không phải là tốt nhất, nhưng lại cứ thế lọt mắt xanh của biểu ca.
Kiều Linh Di chậm rãi chuyển ánh mắt, cúi đầu bưng ly rượu nhỏ lên khẽ nhấp một ngụm. Nhớ tới lời cô cô nói, trong cung này ai cũng phải nhẫn nhịn, nhịn không được sẽ yên tĩnh lại, muốn chết không, muốn chờ chết không? Nhịn mãi, một ngày nào đó có ngày xuân về hoa nở.
Cô cô nàng ta chính là ví dụ tốt nhất, nhẫn nhịn, chờ chính là nửa đời người.
Kiều Linh Di nuốt ngụm rượu xuống, nàng ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày sau khi tiến cung nàng ta sẽ phải đi theo con đường cũ của cô cô. Nàng ta vẫn cho là mình có số mệnh tốt hơn so với cô cô, sau khi tiến cung không dám nói một bước lên mây, nhưng dựa vào tình cảm bao năm xưa, chỉ cần làm gì chắc đó, trong hậu cung này sẽ không có người nào có thể sánh được với nàng ta.
Nàng ta sẽ không phải nhẫn nhịn như cô cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trên khuôn mặt khô khan của Kiều Linh Di lộ ra một nụ cười đẹp nhất, có quan hệ gì đâu?
Trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Vòng quanh một vòng lớn lại trở về điểm xuất phát, chẳng qua lại bắt đầu lại thôi, nàng ta còn trẻ, còn có thời gian, chỉ cần giữ lòng trầm tĩnh, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Tự Cẩm ngẫu nhiên nghiêng đầu, trong lúc vô tình liền nhìn thấy vẻ tươi cười đó của Kiều Linh Di, trong lòng thoáng run lên. Nhìn nàng ta và Vương Tịnh Uẩn cười nói thật vui, lại thấy Lý Uẩn Tú bên cạnh cũng sáp lại ở một chỗ. Nàng chậm rãi quay đầu đi, những người này lại dần dần tụ lại một chỗ sao?
Lý Uẩn Tú vốn là người lãnh diễm tự ngạo, bây giờ cũng không chịu được, bắt đầu kéo bè kết đoàn sao?
Khóe mắt lại lướt qua mọi người, lại nhìn thấy Bành Minh Vi cúi đầu không nói ngồi một bên. Nàng biết rõ, trước mắt phụ thân của Bành Minh Vi là nhân tài Tiêu Kỳ có thể sử dụng, chỉ cần phụ thân nàng ta không phạm nguyên tắc hành động sai lầm, Bành gia chỉ biết càng đi càng lên cao.
Trong cung này, người có thể ở lại sống sót, không một ai là người đơn giản.
Tự Cẩm nghĩ tới thai nhi trong bụng mình. Không biết lần này có thể thuận lợi trôi chảy cho đến khi sinh như lần trước hay không, trong lòng nàng cũng không dám đảm bảo. Dù sao, bây giờ đã có một đứa con trai phải chiếu cố, người hầu hạ bên cạnh tăng gấp đôi, Di cùng hiên lại mở rộng cung. Người hầu hạ bên cạnh càng nhiều thì cơ hội người khác có thể hạ thủ cũng càng nhiều.
Giữa cung điện tráng lệ, Tự Cẩm ngồi ở chỗ này, chỉ cảm thấy có hơi lạnh từ bàn chân dâng lên tràn lan.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Kỳ. Chỉ thấy hắn đang cầm đũa cho con trai ăn, tiểu tử ăn một miệng dính đầy dầu, trước mặt bày một chiếc chén dành riêng múc canh cho bé. Cả người Tự Cẩm mới vừa rét lạnh cũng thả lỏng đôi chút. Ngay lúc đó Tiêu Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người ánh mắt lập tức gặp nhau.
Tự Cẩm liền cười, đây chính là thần giao cách cảm ư?
Tiêu Kỳ không biết rõ Tự Cẩm đang cười cái gì, cố gắng nghiêm mặt thu hồi ánh mắt, kết quả bị con trai hôn một miệng đầy dầu bóng loáng, hắn chỉ thất thần có một chút mà thôi.
Quản Trường An vừa thấy vội vàng đưa khăn ướt lên, trong tay còn cầm thêm một cái, hành động thuần thục, nghiệp vụ tinh thông, thấy rõ là bình thường rất thường hay làm.
Tiêu Kỳ cực kỳ lạnh nhạt lau miệng, phất phất tay cho Quản Trường An lui ra, tiểu tử chọc họa hoàn toàn không biết có gì không đúng, nhe miệng không răng cười khoan khoái.
Năm nay chuẩn bị ca múa đều do Thượng hỷ cung chuẩn bị toàn bộ những bài ca múa mới, toàn nhạc vui vẻ chúc mừng, kiểu múa tuyệt đẹp, nhất vũ cơ đang xoay tròn kia, eo mảnh như liễu, không cần nói nam nhân, ngay cả nữ nhân đều nhìn không chớp mắt.
"Năm đó quý phi nương nương có điệu múa khuynh thành, bây giờ nghĩ lại thật sự là kinh diễm tuyệt thế, khó có người sánh kịp."
Hiền phi đột nhiên mở miệng nói, Tự Cẩm biết là nói cho chính mình nghe. Giọng điệu đó, muốn đoán tranh thủ tình cảm cũng không sai.
Hiền phi muốn làm gì đây?
Tự Cẩm nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc, nhìn Hiền phi nói: "Hiền phi tỷ tỷ nói là thật sao? Đáng tiếc Bản cung không có phần phúc, năm đó không được nhìn thấy thịnh cảnh như vậy, nghĩ đến nhất định là khiến người ta kinh diễm. Đã sớm nghe tiếng Quý phi tỷ tỷ đa tài đa nghệ, không giống ta ngu dốt, thúc ngựa khó theo kịp. Chỉ có thể ngồi ở chỗ này xem thôi, đều nói người lên đài một phút bằng luyện dưới đài mười năm, hâm mộ quá đi."
Những lời Hiền phi định nói tiếp đều nuốt trở lại, chỉ cần Hi Phi có ý định muốn đọ sức, nàng ta cũng có thể bắt lấy nổi lửa lên. Nhưng chẳng ngờ Hi Phi liền cứ thoải mái thừa nhận mình không bằng quý phi, khiến người ta vô pháp ra tay.
Cười nhạt một tiếng, Hiền phi liền nói: "Hi Phi muội muội nói đúng lắm, không phải ai cũng có thể có bản lĩnh như quý phi vậy."
"Hiền phi tỷ tỷ cũng quá khiêm tốn, trong cung này tỷ tỷ chỉ đứng sau quý phi nương nương, không biết bao nhiêu người hâm mộ Hiền phi tỷ tỷ đấy. Nếu người khác nghe tỷ tỷ nói vậy, thật đúng là mặc cảm lắm." Tự Cẩm cười mỉm nói, muốn châm ngòi ly gián ngồi xem náo nhiệt ư, nàng nhất định không phối hợp.
Lẽ nào thừa nhận mình không bằng người khác thì thật sự khó khăn đến vậy sao?
(Còn tiếp...)