Tiêu Kỳ đang được Quản Trường An hầu hạ mặc quần áo, nghe Tự Cẩm nói, xoay người ngó ra ngoài. Chỉ thấy trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng thật dày. Hắn đâu có có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, nhíu mày lại, tuyết lớn là tai họa, trong ngực như có một tảng đá lớn đè nặng trịch.
Hắn giơ tay kéo Tự Cẩm lại, đóng kín cửa sổ cúi đầu trách: “Gió lạnh thổi vào người thì nàng mới biết dễ chịu thế nào cơ.”
Tự Cẩm bị kéo khựng lại, sau đó nhìn thấy Tiêu Kỳ đóng cửa sổ, lôi nàng đi ra phòng ngoài, ấn vai bắt nàng ngồi xuống rồi nghe hắn nói: “Ngày hôm nay trẫm sẽ không đến ăn trưa, sợ là có việc gấp.”
Nếu thật sự tuyết lớn thành đại họa thì việc gấp thật đây. Tự Cẩm rất khéo hiểu lòng người gật gật đầu, “Thần thiếp biết rồi.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi trên mặt Tự Cẩm, nhìn nàng thế mà nàng cũng chẳng nói thêm gì, cảm thấy hơi thất vọng. Quản Trường An đã ôm áo lông cáo khoác ngoài tới choàng lên người hắn, Tiêu Kỳ chỉ đành phải đi, tới giờ phải lên triều rồi.
Tự Cẩm tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài, lúc trở lại cảm thấy khá băn khoăn. Vừa rồi ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn nàng hơi kỳ lạ, tựa như chờ đợi gì đó, mình cũng có làm gì thất lễ thiếu sót đâu nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, thôi kệ cứ vậy đi. Tự Cẩm ngồi trước gương bắt đầu trang điểm, ngày hôm nay phải đi Phượng Hoàn cung thỉnh an. Kể từ đầu mùa đông, Hoàng hậu nương nương thương cảm Quý phi nương nương và Tiền tài tử có thai, việc thỉnh an mỗi ngày cũng chuyển thành ba ngày một lần. Quý phi coi trọng thai nhi trong bụng, so với chính nàng ta còn quan trọng hơn. Từ lúc mang thai cũng không đi thỉnh an nữa. Hoàng hậu nâng Quý phi ra, kỳ thật chẳng qua là dùng cách khác để che chở Tiền tài tử mà thôi.
Mọi người đều biết rõ nhưng không ai dám nói ra.
Ăn sáng xong, Tự Cẩm liền đi đến Phượng Hoàn cung. Trong Phượng Hoàn cung vẫn vô cùng náo nhiệt như trước đây, tiếng hoan hô cười nói ấm áp vang vang trong cung điện, càng thêm nổi bật lên màn tuyết trắng lạnh như băng vô tình ngoài trời.
Tự Cẩm được hoàng hậu che chở, giờ lại được phong Hi Tần nên dù mọi người đỏ mắt ghen tị nhưng trước mặt Hoàng hậu cũng không dám nói gì quá đáng, cùng lắm là trong bóng tối châm chọc vài câu. Tự Cẩm cũng không phải là người dễ bị tác động, giả vờ nghe không hiểu, còn bày ra trên mặt một lúm đồng tiền tươi như hoa, ra vẻ mình ngốc nghếch. Quả là giống một đóa “bạch liên hoa”.
Trong lòng Tự Cẩm lại thở dài phiền muộn. Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, xuyên không một hồi nàng còn có cơ hội được nếm thử cảm giác bị bao nhiêu người khinh bỉ, coi thường. Nhớ ngày xưa nàng cực kỳ coi khinh mấy người ra vẻ ngây thơ như vậy, giờ lại phải ngụy trang mình y như thế. Cuộc đời thật giống như một vở diễn vậy.
Hoàng hậu nhìn Hi TẦN bị Mai phi và Khúc phi trêu ghẹo, lại thấy nàng vẫn cúi đầu nét mặt luống cuống cẩn thận, trong lòng chợt cảm thấy thư thái, vừa cười vừa nói: “Được rồi, được rồi. Hi tần tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, các cô đừng trêu nàng ta nữa.”
Vài năm nay Mai phi đều dựa vào hoàng hậu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần anh khí, xoa khăn nói: “Nương nương thiên vị Hi tần muội muội như vậy, thần thiếp thấy ghen tị quá.”
Nghe Mai phi nói nửa giả nửa thật, Hi tần vội vàng ngẩng lên, nét mặt bối rối nói: “Hoàng hậu nương nương đãi chư vị tỷ muội đều tốt như nhau mà.”
Mai phi sững sờ, Khúc phi ngồi ở đối diện che miệng cười khẽ một tiếng, đôi mắt long lanh như hồ nước, ngập đầy tình ý càng khiến người thêm lưu luyến nhìn sang Hi tần, chậm rãi nói: “Hi tần muội muội thật sự là người thú vị, khó trách Hoàng thượng yêu thích muội muội như vậy.”
Tự Cẩm như thể không biết lời Khúc phi nói có ý gì, nét mặt ngơ ngác làm mọi người tức cười, trong đại điện tiếng cười giòn giã, Tự Cẩm trong lòng thầm than, cmn, nghề “bạch liên hoa” này cũng chả dễ làm gì cả.
Cuối cùng chờ đến khi Hoàng hậu cho mọi người lui về, lại còn cố ý an bài xe kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử đang mang thai về Kính Nguyệt hiên thì sự chú ý của mọi người mới chuyển từ Tự Cẩm đến Tiền tài tử. Ai nấy đều thấy nét mặt Tiền tài tử khá yếu ớt, càng thêm cẩn thận, không ai dám nói lớn tiếng.
Ra Phượng Hoàn cung, Vân Thường vội vàng mặc áo khoác, đội thêm mũ cho Tự Cẩm, đỡ nàng đi thẳng về Di Cùng hiên.
Tự Cẩm đi được vài chục bước thì nghe sau lưng vọng tới tiếng cười như có như không, không cần quay đầu lại cũng biết mọi người đang nói cái gì. Nếu không phải nói chuyện mình đần độn ngu ngốc thì sẽ bàn luận việc Tiền tài tử có thai. Người trong cung này, bản thân sống không vui vẻ thì nhìn người khác trôi qua thoải mái cũng không chấp nhận được.
Giờ khắc này, Tự Cẩm biết rõ có hoàng hậu che chở và không che chở khác nhau đến cỡ nào.
Một đường đầy tâm trạng về Di Cùng hiên, không nghĩ vừa bước vào thì thấy Tiêu Kỳ đã hạ triều trở về ngồi trong phòng. Tự Cẩm liền lập tức cười thật tươi, dịu dàng để Vân Thường cởi áo khoác cho nàng đi tới hành lễ. Vừa khom người xuống, chưa kịp nói gì thì đã bị Tiêu Kỳ đỡ lên, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi nghe hắn cười nói: “Nàng đoán xem trẫm mang cho nàng cái gì?”
Tự Cẩm còn chưa hồi phục tinh thần khi thấy Tiêu Kỳ vừa hạ triều đã đột đột tới đây, nghe thấy hắn còn mang lễ vật đưa cho mình thì thật sự ngạc nhiên vô cùng.
Từ sau khi Tự Cẩm đổi vận, danh sách đồ vật Tiêu Kỳ ban thưởng ước chừng đã ghi hết một cuốn sách dày. Nhưng bình thường đều do Quản Trường An mang người đưa đến chứ không phải do Tiêu Kỳ tự tay ban thưởng. Vì thế Tự Cẩm kinh ngạc cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm như vậy, Tiêu Kỳ càng thêm vui vẻ, tay nắm đấm dứ dứ trước mặt Tự Cẩm.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu. Hôm nay buổi sáng lúc rời đi, nét mặt Tiêu Kỳ còn đầy lo lắng vì sợ tuyết lớn gây tai họa. Thế mà chẳng hiểu vì sao lâm triều về lại vui vẻ như vậy. Có thể lần tuyết lớn này không gây họa lớn gì hoặc trên triều đình có đại hỷ sự.
Tự Cẩm trong lòng đầy nghi vấn nhưng không thể hiện gì trên mặt, chỉ nhìn Tiêu Kỳ, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo của hắn dịu dàng hết cỡ hỏi: “Bệ hạ lại tới trêu ghẹo thiếp, thiếp làm sao đoán được là gì chứ, để thiếp xem chút đi.”
Tâm trạng Tiêu Kỳ đích thực rất vui vẻ nên cũng không tiếp tục làm khó xử Tự Cẩm, chìa bàn tay ra.