Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hương Cỏ

Cho tới bây giờ Tự Cẩm không phải là một thánh mẫu. Hơn nữa chuyện này hậu cung dính líu quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ vô tình cuốn mình vào. Bắt nàng lúc nào cũng phải đề phòng người khác, nàng cũng thật sự không làm được.

Vân Thường dẫn Dục Thánh ra sân chơi, Khương cô cô tự mình đi đuổi Bành nương tử, Tự Cẩm một mình ngồi trong phòng, nhìn con trai chạy lẫm chẫm trong sân qua cửa sổ. Vẻ mặt căng thẳng khẩn trương dần dần hòa hoãn xuống. Nói nàng lãnh khốc vô tình cũng được, nói nàng tư lợi cũng tốt, nàng không muốn dính dáng đến bất cứ nguy hiểm nào ở trong hậu cung này.

Nàng cũng không đủ khả năng lực trợ giúp người khác, chỉ có thể bảo đảm an toàn của chính mình và con trai.

Chuyện thử nghiệm giống cây nông nghiệp mới là do Tiêu Kỳ mới định ra, thậm chí còn chưa bắt đầu tiến hành mà hậu cung đã xảy ra chuyện. Hơn nữa, một năm thu ba vụ là vấn đề do phụ thân nàng trình tấu trên trên triều đình. Vậy những chuyện này phát sinh có phải nhằm vào cha nàng hay không?

Mặc dù đi tới triều đại này đã vài năm, còn chưa trực tiếp gặp người cha kia. Nhưng những việc cả nhà bọn họ làm cho nàng vẫn khiến nàng rất cảm kích. Có thể bảo vệ con gái như thế, không để liên lụy nàng, nhà mẹ đẻ như vậy nàng đương nhiên cũng là muốn tận tâm tận lực bảo vệ giúp nguyên chủ.

Lúc Tiêu Kỳ trở lại, Tự Cẩm đã dỗ con trai ngủ say. Nàng kể chuyện cổ cho con nghe, Dục Thánh không đợi được phụ hoàng mặc dù hơi thất vọng, nhưng được mẫu phi kể cho nghe hai câu chuyện xưa cũng rất thỏa mãn. Nàng mới từ thiên điện trở về, lại vừa vặn gặp gỡ Tiêu Kỳ cũng về.

Dắt tay Tự Cẩm đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói chuyện: "Vốn muốn ăn tối với nàng, kết quả có chuyện lại không về được. Dục Thánh đâu, ngủ rồi à?"

Tự Cẩm gật gật đầu, "Cứ nhắc người mãi. Sau đó thiếp kể cho con nghe hai câu chuyện xưa, lúc ấy mới chịu đi ngủ."

Tiêu Kỳ nghe vậy liền dừng chân một chút, nhìn sang phòng con trai thở dài: "Vội quá nên không quan tâm được con, chắc tiểu tử không vui rồi."

Tiêu Kỳ có thể làm được vậy đã rất tốt, Tự Cẩm liền nói: "Bình thường người đã phải dành thời gian chơi với con, bé đều biết mà, đừng lo lắng." Cho dù đứa bé còn nhỏ nhưng cũng sẽ biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình.

Nghĩ đến con mình, không khỏi lại nghĩ tới công chúa Ngọc Trân. Trong lòng Tự Cẩm khá phức tạp. Đứng trên lập trường của nàng, nói thật, nàng tuyệt đối không thấy quý phi đáng thương, nhưng lại cảm thấy thông cảm với đứa bé kia. Quý phi một lòng vì gia tộc suy nghĩ, ba phen bốn bận đối nghịch với Tiêu Kỳ, đứa bé bị kẹp ở giữa hai người tình cảnh sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

Nữ nhân thời cổ đại, kỳ thật rất khó thoát ly quan hệ với gia tộc. Sinh tồn vinh quang của các nàng đều cùng cùng một nhịp thở với gia tộc. Ngay cả chính nàng kỳ thật cũng có mối quan hệ rất mật thiết với gia đình. Nếu không phải phụ thân và huynh trưởng có bản lĩnh lập được công lao, chưa chắc nàng đứng ở trong cung đã được mạnh mẽ vững vàng như vậy. Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không khách khí như bây giờ đối với nàng.

Điều khác nhau cơ bản là người nhà nguyên chủ chỉ một lòng hy vọng con gái mình có thể an ổn sống trong cung, chưa từng yêu cầu nàng làm bất cứ điều gì. Nhưng mấy người Quý phi thì khác, các nàng bị gia tộc đưa vào cung để kiếm tìm ích lợi cho gia tộc.

Tự Cẩm cũng không có quá nhiều sự đồng tình thương hại với công chúa Ngọc Trân, nàng và mẫu phi của bé là quan hệ đối địch, cùng tranh đấu tình cảm. Nếu mẫu phi bé được sủng ái thì nàng sẽ thất sủng, sẽ bị đạp dưới lòng bàn chân người kia.

Trên đời này, ở trong hậu cung này, ai đáng thương ai chứ?

Cũng giống như chuyện hôm nay, chuyện thử nghiệm vừa mới nêu ra thì Bành nương tử rơi xuống nước. Nàng sẽ rất khó xác định chuyện này có nhằm vào nàng hay không, nhằm vào người nhà nàng hay không.

Lấy y phục cho Tiêu Kỳ thay, nàng sai người mang thức ăn khuya lên. Hai người dựa vào bàn ngồi đối diện nhau. Mỗi người một chén óc trâu hầm, bánh cuốn, bánh phù dung, còn có mì vằn thắn, mấy đĩa thức ăn, cơm nóng. Mùi cơm thơm xông lên mũi làm cho bụng dạ cồn cào.

Tự Cẩm ăn hết chén óc trâu hầm, lại ăn chêm chút mì vằn thắn, rồi thêm bánh cuốn, lúc ấy mới cảm thấy no say. Nàng ăn ngon lành, cả Tiêu Kỳ cũng đi theo ăn không ít, cả bàn thức ăn bị hai người ăn gần hết.

Sai người thu dọn xuống, lúc ấy tâm trạng Tiêu Kỳ mới thoải mái hơn một chút, nhìn Tự Cẩm nói: "Chờ nàng sinh con xong, ta cứ theo nàng ăn thế này chắc cũng béo tròn lên mất."

"Nam nhân quá gầy không đẹp, béo một chút mới có uy nghi." Tự Cẩm cười nói. Bây giờ Tiêu Kỳ vẫn khá gầy. Mặc dù đụng chạm thì cảm giác vẫn tốt nhưng hắn quá bận rộng công vụ, nếu không có sức khỏe tốt thì không ổn. Cho nên thường lúc hai người ăn cơm với nhau, nàng luôn cố gắng cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho hắn, còn luôn giám sát hắn ăn đủ bữa, ăn no bụng, vậy mà cũng chẳng thấy hắn mập lên bao nhiêu.

Gọi người vào súc miệng rửa tay, hai người nắm tay đi vào phòng ngủ. Sau khi nằm xuống, Tự Cẩm mới lên tiếng: "Lúc xế chiều Bành nương tử đến cầu kiến thiếp, thiếp cũng không gặp nàng ta."

Tiêu Kỳ "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, "Vì sao không gặp?" Không giống tính nàng. Theo lý thuyết dù sao cũng nên gặp, cho dù là vì hiếu kỳ cũng được.

Tự Cẩm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ, "Thiếp không muốn lúc này tự gây thêm phiền toái."

Tiêu Kỳ nắm tay nàng căng thẳng, "Nàng đoán được điều gì?"

Tự Cẩm xoay tư thế thoải mái, áp người vào lòng hắn, "Thiếp không biết rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì nên đã sai Khương cô cô đi hỏi thăm tình hình lúc đó. Nhưng vẫn không thể hỏi được rõ ràng. Tuy nhiên trong lòng thiếp có trực giác, luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc cha thiếp đề xuất một năm thu ba vụ. Nếu không sao lại trùng hợp như thế, chuyện trước chuyện sau xảy ra cách nhau chẳng bao lâu. Giờ trong bụng thiếp có long thai, lá gan cũng nhỏ rất nhiều, thật sự là không muốn chọc họa, cho nên thiếp không gặp nàng ta."

Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói, liền gật gật đầu, "Không dính vào chuyện này là đúng. Bây giờ nàng chỉ cần dưỡng thai cho tốt, chăm sóc Dục Thánh khỏe mạnh là được. Chuyện khác nàng đừng quan tâm tới."

Nghe Tiêu Kỳ nói vậy Tự Cẩm liền cười, "Thiếp cũng nghĩ như vậy. Thiếp chỉ là một nữ nhân trong hậu cung, việc gì phải dính dáng vào việc triều chính. Không phải là người xưa nói, không có chức tước thì không mưu đồ sao. Thiếp không làm quan ở trong triều, dựa vào cái gì bọn họ tính kế lại lôi kéo thiếp vào. Thiếp không thèm để ý tới bọn họ."

Nghe mấy lời có vẻ giận dữ này, trong lòng Tiêu Kỳ thoải mái hơn. Hắn ghét nhất triều chính và hậu cung có liên lụy với nhau. Nhớ tới chuyện lần này, thật đúng là có liên quan đến người nhà nàng, tay khẽ sờ trán nàng nói: "Nàng nghĩ vậy rất đúng, chuyện lần này... Nàng đã đoán đúng vài phần. Nhưng không cần lo lắng, có ta đây."

Quả nhiên!

Trong lòng Tự Cẩm nhẹ một hơi, bắt tay Tiêu Kỳ đùa giỡn, nhìn hắn nói: "Năm nay sẽ không yên bình, chuyện này là chuyện tốt đối với Đại Vực, rốt cục bọn họ gây rối để làm gì chứ?"

"Đương nhiên là chuyện này sẽ khống chế quyền lực. Nàng nên biết nếu quả thật có thể một năm thu ba vụ, nếu tính lợi ích thì có thể kiếm không biết bao nhiêu bạc."

Tự Cẩm cũng không phải rất hiểu, đối với khuyết điểm của mình nàng quả quyết không nhắc tới, chỉ nói: "Cho dù là bọn họ tranh nhau vỡ đầu, chuyện này cũng phải do triều đình nắm giữ trong tay, người khác cũng không cần nghĩ!"

"Đây là đương nhiên. Ta đã hạ chỉ cho phụ thân nàng tìm một phần đất ruộng màu mỡ trong Tuyệt Hộ Quận tiến hành thử nghiệm." Trong lòng Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, nếu Sở nông đã không đáng tin cậy, người nhà tự mình đánh nhau, vậy thì hắn sẽ không để ý bọn họ, trực tiếp dặn dò Tô Hưng Vũ là được.

Tự Cẩm rùng mình, nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ khẽ ngẩn người, "Làm vậy có được không?"

"Bây giờ Trẫm không cần thương nghị với bọn họ."

Tự Cẩm chau chau mày, xem ra Tiêu Kỳ thật sự bị chuyện này làm tức giận. Nếu không cũng sẽ không quyết định như thế. Hoàng đế phải có kiêu ngạo bá đạo của chính mình, nàng bày tỏ toàn lực ủng hộ, vừa cười vừa nói: "Đợi đến khi thành công thì những người kia sẽ phải câm miệng, không thành công cũng không sao. Không phải đời người chính là không ngừng học hỏi sao?"

"Đúng vậy, phải không ngừng đi tới mới có thể đi trước mấy kẻ kia."

Bọn họ hai lời nhưng cùng một ý sao? Tự Cẩm cảm thấy hình như không phải, nhưng cũng không thể nói ra điểm không đúng được.

Được rồi, không nghĩ nữa, nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ, “Vậy chuyện của Bành nương tử Hoàng thượng định làm như thế nào?" Chuyện này cuối cùng cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.

Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay Tự Cẩm, "Ngủ đi, đừng nghĩ những thứ bát nháo đó nữa." Đây là chuyện bát nháo sao?

Nhưng người thật sự mệt mỏi, Tự Cẩm cũng không truy vấn nữa, đôi mắt khép lại, gặp Chu công thôi.

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm rất nhanh tiến vào mộng đẹp, thật sự cảm thấy hâm mộ. Chỉ có người tâm tư đơn giản mới có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy ư?

Còn hắn lại không hề buồn ngủ.

Ngày hôm sau Tiêu Kỳ đi vào triều từ sớm. Lúc Tự Cẩm dậy thì con trai cũng đã thức, đi mấy vòng trong sân từ sáng sớm. Nhanh chóng rời khỏi giường, Tự Cẩm rửa mặt thay quần áo thu dọn thỏa đáng rồi mới vén rèm đi ra ngoài.

Vân Thường cười dẫn Đại hoàng tử tới, Tự Cẩm dắt tay của con trai, "Sao lại dậy sớm thế."

"Mẫu phi kém!"

Tự Cẩm:...

Tiểu hài tử xấu xa dám chê cười nàng!

Hai mẹ con cười nháo lên, trong sân tiếng cười vờn quanh.

Cách một bức tường, quý phi đứng ở trước cửa, mày khẽ cau, chỉ cảm thấy tiếng cười này thật sự hết sức chói tai.

Hoa cô cô nhìn quý phi một cái, hạ giọng nói: "Nương nương, nô tỳ đi gõ cửa."

Quý phi nhẹ gật đầu, khẽ khàng nói, "Đi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK