Mặt trời chói lọi, trong ngõ khuất có một cây lớn, ánh sáng chói lọi xuyên qua từng lớp lá rơi lốm đốm, rắc lên hai người đang thân mật hôn môi và lưỡi.
Những con ve sầu trên cây cứ ríu rít, nhưng chúng không kìm nén được đỏ mặt khi nghe tiếng thở hổn hển và tiếng hôn.
Giang Noãn bị anh hôn sắp không thở nổi, hai người quấn chặt lấy nhau, người đàn ông vẫn đang mút lấy chiếc lưỡi hồng của cô, cô hối hận vì sự đùa dai của mình vào nửa tiếng trước. Trêu chọc anh làm gì thế không biết, giờ thì hay rồi, anh chàng cuồng hôn này lại sắp phá kỷ lục lịch sử rồi đấy.
Sự lơ đễnh của cô khiến cô bị người đàn ông đang hôn mình cắn nhẹ.
"Này, anh là chó à? Cắn phải lưỡi của em rồi đấy, anh nhẹ chút... ưm..." Hai tay Giang Noãn vỗ n.g.ự.c anh, ngậm chặt miệng.
Sức lực này đối với người đàn ông chỉ như đang gãi ngứa, càng giống khiêu khích hơn, thân thể càng thêm nóng bỏng.
"Bé con, vươn lưỡi ra được không, ngoan..."
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai Giang Noãn, cô vô thức nói: "Không muốn... ưm."
Đậu má! Lúc này cô không nên nói mới phải! Anh đã đạt được ý mình!
...
"Hừ! Anh hôn lâu quá đấy, chắc chắn môi của em sưng lên rồi, nhất định bọn họ sẽ biết! Xấu hổ c.h.ế.t mất! Tại anh đấy! Bây giờ em phải làm sao đây, buổi tối mọi người còn tụ tập ăn cơm nữa! Anh không chú ý chừng mực gì cả!"
Sau khi Hứa Yến buông cô ra, cô lập tức tránh xa anh hai mét, hờn dỗi chỉ vào môi mình rồi nhìn người đàn ông có vẻ mặt thỏa mãn trước mặt, không nhịn được trách móc.
Hứa Yến nhìn vẻ mặt sinh động đang trách móc của bé con nhà mình ở trước mặt, lòng anh mềm nhũn như vũng nước, đôi môi cô đang chỉ vào đỏ như son đỏ thẫm, lúc này đôi mắt ngấn nước quyến rũ, rất rung động lòng người.
Anh kìm nén sức nóng lại cuộn trào trên người mình, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Không sưng đâu, chỉ hơi đỏ thôi, lộ ra khí sắc rất tốt và rất xinh đẹp."
Hiển nhiên là Giang Noãn không tin: "Thật sao?" Nói khoác chứ gì, chúng ta hôn lâu như vậy, sắp phá kỷ lục luôn rồi.
Sau lời khẳng định lặp đi lặp lại của người đàn ông, cô miễn cưỡng tin tưởng: "Được rồi, chúng ta về thôi, người nhà em với nhà anh đông, chúng ta mau về giúp đỡ đi!"
...
Ánh mặt trời chói chang đang dần dần chìm xuống, bầu trời ngả về núi phía tây, hoàng hôn phủ đầy ánh hồng ban chiếu của mặt trời lặn, màu sắc lộng lẫy, tráng lệ như một bức tranh bột vàng.
Lúc này nhà họ Hứa đang rất náo nhiệt, không khí vui vẻ, ông Hứa, ông bà ngoại Thẩm và cậu Thẩm nói chuyện vui vẻ ngoài sân.
Thẩm Gia Vĩ và Thẩm Gia Minh đi tới lắng nghe họ trò chuyện, hai người vui vẻ lắng nghe.
Thẩm Gia Vĩ dùng hết sức ngửi mùi thơm thức ăn càng ngày càng nồng, không có tiền đồ mà nuốt nước miếng: "Thơm quá, không hổ là đầu bếp thần nhỏ của nhà chúng ta, cháu đã ăn không biết bao nhiêu bữa cơm Noãn Noãn nấu rồi mà vẫn bị cám dỗ!"
"Ha ha ha, tay nghề của con bé Noãn thật sự quá tuyệt vời, ngon hơn nhà hàng lớn bên ngoài mấy phần đấy, tôi thật là có phúc!" Ông Hứa cũng không nhịn được nuốt nước miếng, thơm quá!
Trong bếp, Hứa Nhã, Chu Dung và Hứa Yến đều đang làm trợ thủ của Giang Noãn.
Hứa Yến thịt cá, nhóm bếp.
Hứa Nhã và Chu Dung đang rửa với cắt rau.
Còn Giang Noãn đang ở ngay trước cái nồi lớn, khéo léo cầm muôi trộn đều rau trong nồi.
Hứa Nhã vô cùng kinh ngạc và khâm phục tài nấu nướng của Giang Noãn, lúc đầu bà ấy cảm thấy cô gái yếu ớt này được cưng chiều mà lớn, vừa nhìn là biết mười ngón tay không chạm vào nước xuân, nhưng không ngờ thực tế lại hoàn toàn trái ngược với những gì bà ấy nghĩ.
Nghĩ đến việc Giang Noãn lớn hơn cô con gái chỉ biết ăn chơi của mình có một tuổi, bà ấy lại hận không thể bắt con gái mình tới hung hăng đánh mắng cho một trận. Con nhìn Noãn Noãn đi, vừa xuất sắc vừa hiểu chuyện, trông như một nàng tiên ý! Còn con nhìn lại mình xem!
Nhìn sườn mặt thanh tú và xinh đẹp của Giang Noãn, bà thực sự cảm thấy hạnh phúc thay Tiểu Yến, Tiểu Yến nhà bà có được bảo bối rồi!