Thấy Hứa Yến chậm chạp không trả lời, cô ta cho rằng im lặng là đồng ý. Cô ta vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào hộp cơm trên bàn đã bị lời nói lạnh lùng của Hứa Yến cắt ngang, bàn tay đang vươn ra dừng lại giữa không trung.
"Không cần, đồng chí Hạ, cảm ơn bộ đội của thành phố Liêu Ninh đã đến thăm, đồng chí có thể trở về bộ đội được rồi."
Với giọng điệu xa lạ việc chung làm chung như vậy, sự nhiệt tình của cô ta giống như bị dội một gáo nước lạnh, đ.â.m thẳng vào tim cô ta.
Lúc trước anh còn ở trong đơn vị đồn trú của thành phố Liêu Ninh, cô ta không có cơ hội ở một mình với anh, điều khiến cô ta khó chịu là hai người họ còn chưa nói chuyện, hai người cũng chưa xảy ra bất cứ điều gì, anh đã bị cử đến thành phố Cát Lâm!
Và lần này nghe tin anh cứu quân đoàn trưởng mà bị thương, cô ta tốn sức cầu xin cha mình để cha cô ta nói với lãnh đạo cử cô ta đến bệnh viện thăm anh, vốn định thừa lúc sơ hở mà vào, nhân cơ hội chăm sóc anh, để anh cảm nhận được sự dịu dàng, hiền huệ, đủ loại lòng tốt của cô ta, chiếm được trái tim của anh.
Hạ Vi nhìn người đàn ông trên giường bệnh dù bị thương vẫn đẹp trai như thường, cho dù anh thờ ơ xa lạ với cô ta nhưng cô ta cũng vẫn muốn có được, người đàn ông càng khó khuất phục cô ta càng muốn hạ gục anh.
Cô ta duy trì hình tượng dịu dàng ân cần, thân thiết nói: "Được rồi, lần sau tôi và những đồng chí khác sẽ đến thăm anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."
Trương Phong vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Hạ Vi bước ra từ phòng bệnh, trong mắt cô ta lộ rõ vẻ không muốn đi, Trương Phong bĩu môi hơi khinh thường nhìn cô ta.
Đồng chí Hạ này lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết rõ, biết trung đoàn trưởng đã có bạn gái còn không biết xấu hổ sấn tới, sao cô ta có thể tự tin như thế cho rằng mình có thể hơn chị dâu? Lùi mười nghìn bước mà nói, cho dù trung đoàn trưởng vẫn còn độc thân, cô ta cũng không có cơ hội.
Trương Phong quay đầu nhìn ra bên ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cô ta lại bắt đầu nằm mơ à? Cho dù mê trai đến mức nào cũng không đến nỗi say mê như thế chứ.
Thấy Hạ Vi đi xa, Trương Phong mới bước vào phòng bệnh.
Trương Phong hô chào “trung đoàn trưởng”, sau đó nhanh chóng đặt bàn gỗ nhỏ lên giường, mở hộp cơm đặt lên bàn gỗ, Hứa Yến dùng tay trái thành thạo xúc cơm ăn.
Sau khi ăn xong, Trương Phong móc mấy lá thư từ trong túi ra đưa cho anh, giải thích: "Trong hai tháng qua chị dâu đã gửi cho anh tổng cộng ba lá thư."
Thấy trong ánh mắt lạnh nhạt của trung đoàn trưởng xuất hiện sự dịu dàng, Trương Phong chu đáo mở ba lá thư ra, để tiện cho Hứa Yến cầm.
Trương Phong chán nản dựa vào ghế ăn hoa quả do quân đội gửi tới, lén quan sát trung đoàn trưởng, thấy trung đoàn trưởng đọc đi đọc lại ba bức thư, vẻ mặt và ánh mắt rất dịu dàng.
Anh ấy không nhịn được cảm thán trong lòng: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Leng keng! Anh ấy chợt nhớ ra hôm xảy ra tai nạn mình đã tự ý gửi thư gấp đến Bắc Kinh, lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Đêm hôm đó, sau khi trung đoàn trưởng và ông quân đoàn trưởng chạy ra ngoài, toàn thân bê bết máu, bác sĩ quân y điều trị hồi lâu mới dừng lại, sau đó Trương Phong và một bác sĩ quân y cùng đồng đội lái xe đến bệnh viện thành phố Liêu Ninh suốt đêm.
Trên đường đi, trung đoàn trưởng bị sốt cao, tình trạng rất nguy kịch, anh liên tục nói mớ gọi tên chị dâu, trên tay cầm ảnh của chị dâu.
Mấy người đàn ông cứng cỏi trong xe rơi lệ mấy lần, sau khi đưa trung đoàn trưởng vào phòng phẫu thuật, Trương Phong vội vàng viết một lá thư gửi cho chị dâu ở Bắc Kinh.