Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Kính Sơn hơi giãy giụa, Trương Bân cản nhận được ông già trên lưng mình động đậy, anh ấy dừng lại.

Giang Noãn bước tới, giải thích với ông ấy: "Ông ơi, vừa rồi chúng cháu thấy ông ngất xỉu nên muốn đưa ông xuống núi. Ông không sao chứ?"

Cảm nhận được lòng tốt của đám Giang Noãn, vẻ mặt của Bạch Kính Sơn cảm động: "Cảm ơn các cháu."

Nhưng ông ấy sợ những người trẻ này sẽ bị những lời đàm tiếu của dân làng làm liêm lụy, ông ấy nói: "Ông không sao, các cháu đặt ông xuống đi, ông có thể tự đi được, cảm ơn các cháu."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy ông ấy kiên trì nói mình không sao, Trần Bân mới đặt ông ấy xuống.

Nhìn thấy ông ấy đi không vững, Giang Noãn có chút lo lắng, cô quay đầu lại nói với những người khác: "Em đưa ông ấy xuống núi, mọi người về trước đi, lát em sẽ về sau, đừng lo lắng."

Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện, Giang Noãn đã bước nhanh đi về phía trước đi về phía ông già đang run rẩy, đỡ lấy cánh tay của ông ấy.

Bạch Kính Sơn sửng sốt, ông ấy nói: "Không cần đâu, cháu gái à, ông có thể đi tiếp."

Giang Noãn biết nỗi lo lắng của ông ấy, biết ông ấy muốn tốt cho mình, nhưng cô lắc đầu: "Không sao đâu ông, cháu sẽ đưa ông xuống núi, sẽ không có người nhìn thấy đâu."

Thấy cô gái kiên trì như vậy, khuyên cũng không khuyên được nên Bạch Kính Sơn đành thở dài cảm ơn.

Vừa bước xuống núi, một bà lão lo lắng chạy đến, nước mắt lưng tròng, mắng ông lão: "Ông già c.h.ế.t tiệt, đã bảo ở trong nhà mà cứ muốn lên núi, còn đi lâu như vậy, ông có biết tôi lo lắng nhường nào không!"

Tô Lan Phương biết chồng thương mình lo mình c.h.ế.t đói, nên mặc kệ thân thể, mỗi ngày đều lên núi tìm thức ăn. Lần này lại lén đi, đi cả ngày rồi còn chưa về, bà ấy ở trên núi tìm rất lâu, thật sự rất sợ ông ấy không còn nữa. Lúc này thấy Bạch Kính Sơn không sao, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy sợ hãi một hồi.

Bạch Kính Sơn nhìn thấy hốc mắt vợ sưng đỏ, khàn giọng: "Tôi không sao, không phải tôi đàn rất ổn đây à?"

Tô Lan Phương trừng ông ấy: "Sau này ông không được phép đi nữa!"

Bạch Kính Sơn vội vàng gật đầu.

Tô Lan Phương nhớ tới cô gái đứng bên cạnh, vội vàng cảm ơn Giang Noãn.

Hai vợ chồng dìu nhau đi, Giang Noãn lặng lẽ đi theo sau, chuồng bò của ông bà cách chân núi không xa.

Đây là một mái nhà bằng đất phôi cỏ dột nát, rất đơn sơ, không cản gió cũng không chống rét, Giang Noãn nhìn mà chua xót.

Cô lấy một túi gạo và bột mì ở trong không gian ra, còn có hai chiếc lạp xưởng và một hộp sữa mạch nha mà ông ngoại đã gửi cho cô trước đó, chọn một rổ rau ở trong không gian và lấy ra một chiếc chăn bông trong ngôi nhà gỗ. Cô đứng ở bên ngoài, tính toán thời gian, hẳn là đã đủ thời gian từ chỗ thanh niên trí thức đi đến đây, cô gõ cửa.

"Ai đấy?"

Tô Lan Phương ra mở cửa, nhìn thấy Giang Noãn, bà cảnh giác nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Cháu gái à, sao cháu lại ở đây? Không có ai nhìn thấy cháu chứ?"

"Không có đâu ạ. Bà ơi, những thứ này là cho ông bà, ông bà đừng từ chối." Cô dừng lại một lúc, sau đó nhẹ giọng nói với bà.

"Ông vừa bị ngất, cháu đoán là ông bị đói ngất, ông bà đang cần những thứ này!" Giang Noãn nói xong để lương thực lại rồi bỏ chạy.

Tô Lan Phương không kịp kéo Giang Noãn lại, bà cúi xuống nhìn thấy trên mặt đất có một đống ngũ cốc và một cái túi lớn. Bà run rẩy mở ra xem, là một cái chăn bông dày! Bà cầm tất cả mọi thứ lên, cuối cùng không kìm được rơi nước mắt.

Bạch Kính Sơn nhìn thấy Tô Lan Phương cầm rất nhiều ngũ cốc, trong tay còn có một cái túi lớn đi vào, nước mắt lưng tròn. Trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu, vợ đi theo mình khổ quá, ông ấy hỏi: "Là cô gái kia đưa cho đúng không?"

Tô Lan Phương gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ông à, ông nhất định phải khoẻ mạnh, chúng ta có thể vượt qua hết, gian nan đều sẽ qua đi, cứ kiên trì nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK