Giang Noãn vẫn còn nhớ ngày được mời ăn cơm đó, vẻ mặt của Phạm Tề hớn hở giống như lên thiên đường vậy. Thay đổi không còn chán nản ủ rũ như trước kia nữa, mặt mày hăm hở cả ngày, tràn đầy gió xuân, từng cơ quan từ đầu đến chân đều có vẻ phấn khích: "Anh đây thoát ế rồi!" Lý Nguyên Nguyên cũng thẹn thùng như thiếu nữ, gương mặt như một bông hoa đào, rất ngọt ngào.
Trong bữa ăn, Giang Noãn nghe thấy Phạm Tề sợ hãi vỗ n.g.ự.c nói nhỏ với Hứa Yến: "Anh Yến, cuối cùng em cũng có bạn gái rồi, em thật sự rất sợ lúc anh có con em vẫn còn độc thân."
Có bạn gái, anh ấy như trên mây, còn khiêu khích nói: "Anh Yến, em đã có một bước ngoặt lớn, anh nói xem, em có bắt kịp tiến độ của anh, có con sớm hơn hai người không, thế thì con của anh sẽ phải gọi con em là anh he he..."
Hứa Yến thờ ơ liếc nhìn anh ấy, nhàn nhạt nói: "Tỉnh lại đi, cậu kết hôn trước đi rồi tính sau."
Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến Giang Noãn bật cười.
Hai năm sau, Phạm Tề và Lý Nguyên Nguyên vẫn yêu thương thắm thiết, chuyện con cái tạm thời gác lại, vì Phạm Tề vẫn chưa cầu hôn thành công.
Nhưng cách đây vài ngày, anh ấy tỏ vẻ đáng thương, mềm cứng, nhờ bạn bè hỗ trợ các kiểu và mọi kỹ năng, Lý Nguyên Nguyên cuối cùng đã thoải mái đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.
Mới đây Thẩm Gia Vĩ cũng đã cầu hôn thành công, lúc đầu Trang Nghiên nói muốn đợi đến năm tư năm sau tốt nghiệp rồi mới tính đến chuyện kết hôn, nhưng Thẩm Gia Vĩ không thể đợi thêm được nữa, anh chỉ muốn lập tức rước cô về nhà. Vì vậy anh năn nỉ bọn Giang Noãn, Hứa Yến, Lý Nguyên Nguyên, Đường Tuyết chuẩn bị cho buổi lễ cầu hôn, cho Trang Nghiên một buổi cầu hôn bất ngờ, lãng mạn, Trang Nghiên cảm động không thôi, liên tục gật đầu đồng ý.
Phạm Tề và Lý Nguyên Nguyên với Thẩm Gia Vĩ và Trang Nghiên đã quyết định cùng tổ chức đám cưới, tổ chức lớn hơn một chút, ngày cưới đã được chọn vào kỳ nghỉ hè. Hiện các thành viên trong gia đình họ đang vui vẻ thảo luận về chuyện kết hôn, rất sôi động.
Giang Noãn thấy hai đôi cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, trong mắt hiện lên cảnh cầu hôn của Hứa Yến, tuy không sôi động, chỉ có cô và Hứa Yến, nhưng cô không bao giờ quên được ngày đó.
Ngày hôm đó, Hứa Yến đưa cô đến ngoại ô thành phố cách hơn hai mươi km, nơi đó rất ít người, vào cuối xuân đầu hè, một biển lớn hoa hướng dương nở rộ.
Hoa hướng dương thường chỉ nở vào mùa hè nóng nực, có lẽ thời gian gieo hạt ở đây sớm, hoa cũng nở sớm.
Nhìn thấy biển hoa hướng dương trông giống như mặt trời, hoa hướng dương rực rỡ, Giang Noãn như đang ở trong thế giới mộng ảo, cô được Hứa Yến dẫn vào trong biển hoa, Hứa Yến bảo cô đứng đợi một lúc.
Cô ngoan ngoãn tắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ, biển hoa, có thể ngửi thấy mùi nắng từ cơ thể đến trái tim cô, dịu dàng và tươi mát, với ánh sáng chuyển động và màu sắc rực rỡ.
Một lúc sau, Hứa Yến cõng ánh nắng bước chân vững chắc bước tới gần cô, hai tay anh cầm một bó hoa hướng dương bằng giấy lớn, quỳ một gối, anh nói: "Noãn Noãn, hoa hướng dương chỉ có một hướng, nó chỉ kiên trì quay mặt về phía mặt trời, và anh cũng chỉ quay mặt về một hướng, kiên trì đối mặt với em, tình yêu chói chang và nóng bỏng nhất của mặt trời với hướng dương, từ sống đến chết, anh đối với em cũng giống như vậy. Lấy anh nhé? Để anh được mãi bên em, yêu em."
Giang Noãn còn nhớ sau khi anh nói xong, hai tay cầm bó hoa của anh căng thẳng đến mức run rẩy, anh móc một chiếc nhẫn ở trong túi giơ lên trước mặt cô như đóa hoa, anh quỳ một chân, ngẩng đầu chân thành nhìn cô.
Gió ấm cuối xuân nhẹ nhàng thổi qua, vô số hoa hướng dương lắc lư, như đang cổ vũ cho anh, tầng lớp sóng trong lòng Giang Noãn lắc lư, hồi lâu cũng chưa ngừng, cảm thấy thế giới có thêm một người như anh, cả thế giới đã trở nên nhẹ nhàng mà yên ổn.