Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù bây giờ bận rộn một chút, nhưng trong lòng cô cảm thấy khá viên mãn, được gia đình yêu thương và có bạn bè đồng hành, cuộc sống của cô thật thú vị, phong phú và thiết thực.
Tiết mùa thu càng ngày càng nồng đậm, trời cũng mau tối.
Trời chập choạng tối Giang Noãn từ cửa hàng trở về, lúc về đến nhà còn chưa đến sáu giờ, mặt trời đã lặn chỉ còn một chút ánh sáng rực rỡ.
Giang Noãn trở về phòng đặt túi xách xuống, đi ra ngoài định tới phòng bếp phụ giúp.
Qua khóe mắt, cô nhìn thấy ông anh họ của mình đang ẩn nấp một cách kỳ lạ ở góc tường trước cửa phòng cô.
Thấy cô nhìn sang, anh họ nháy mắt nhìn cô như bị co giật.
Có chuyện tìm cô à?
Giang Noãn tiến lên, nghi ngờ hỏi: "Anh họ, anh làm gì đấy? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Gia Vĩ cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, rồi thì thầm: "Noãn Noãn à, anh muốn nhờ em giúp anh một việc."
Cách bữa tối vẫn còn một khoảng thời gian nữa, Giang Noãn nhìn dáng vẻ khác lạ của anh họ, còn lén tìm cô giúp đỡ? Cô chớp mắt nghi ngờ, chậm rãi gật đầu rồi đi theo anh ấy vào phòng anh ấy.
Vừa bước vào phòng, Thẩm Gia Vĩ vội vàng đóng cửa lại, mím môi nhìn Giang Noãn bằng ánh mắt rực lửa: "Từ khi biết em làm kinh, anh đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến chuyện mình muốn làm là gì. Mặc dù công việc trong nhà máy nhà nước ổn định, nhưng anh từ ngày này qua ngày khác làm những công việc nhàm chán. Ngoài mệt như chó ra thì anh chẳng thấy có cảm giác thành tựu gì cả, bình thường anh cũng chẳng có sở thích gì, chỉ thích đọc sách với ăn."
"Bây giờ còn chẳng có thời gian đọc sách nữa, anh chỉ muốn mở một quán ăn nhỏ trên đường phố Hiên Minh để làm ra đồ ăn ngon, nhưng anh vẫn chưa quyết định được phải làm gì. Noãn Noãn à, em có nhiều ý tưởng và nấu gì cũng ăn ngon, anh muốn hợp tác với em, em cung cấp kỹ thuật, còn anh chịu trách nhiệm quản lý."
Sau một tràng lời nói, Giang Noãn sững sờ khi thấy ánh mắt kiên định của thanh niên trước mặt này, bình thường anh họ trông hơi nổi loạn, cô rất hiếm khi thấy anh họ nghiêm túc như vậy.
Cô nghĩ tới có lẽ anh ấy đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định này, năm nay anh họ mới mười tám tuổi mà đã có thể nghĩ ra điều bản thân muốn làm khiến cô cảm thấy anh ấy rất giỏi và cũng rất ủng hộ anh ấy.
Nếu mở một quán ăn nhỏ thì phải làm gì đây? Cô nấu được nhiều món, thời này lại không có nhiều món ngon, cô có thể phát huy không gian của mình, muốn nấu món ngon nào cũng không phải lo. Nhưng có lẽ gia đình vẫn chưa biết gì về quyết định này của anh họ, vì vậy cô hỏi: "Em làm đối tác cũng được, chờ lát nữa ăn tối xong hai anh em ta từ từ nói chi tiết hơn. Nhưng nếu anh muốn mở một quán ăn nhỏ, còn công việc của anh thì sao? Anh định nói thế nào với người nhà?"
Thẩm Gia Vĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Anh bỏ công việc đó, chắc là sẽ bán nó đi, sau bữa tối anh sẽ nói với bọn họ."
Sau bữa tối, Thẩm Gia Vĩ nói với gia đình về kế hoạch của mình.
"Cháu cũng muốn kinh doanh?!" Người nhà tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Gia Vĩ, ông nội Thẩm thở dài: "Con cháu đã lớn và có suy nghĩ của riêng mình, thái độ của ông đối với cháu như đối với Noãn Noãn trước đây. Ông ủng hộ cháu, nhưng không phải ai làm kinh doanh cũng có thể thành công. Gia Vĩ à, cháu đã nghĩ kỹ chưa? Ở bên ngoài làm kinh doanh sẽ có rủi ro, cháu có đủ khả năng gánh vác nếu cháu thất bại không? Nếu cháu đã thực sự quyết định thì làm đi, nhân lúc còn trẻ trải nghiệm nhiều cũng tốt."
Các thành viên trong gia đình đều suy nghĩ rất cởi mở, còn cho anh ấy một số lời khuyên.
"Con trai, mẹ sẽ không ngăn cản con, nhưng làm không tốt thì đừng có khóc nhè đâu đấy."
Chu Dung nhìn Thẩm Gia Vĩ, trong lòng không nhịn được cảm thán: Con trai đã lớn rồi.