Lúc này mọi người đã về hết, nhìn đồ ăn thừa, trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh mặt đỏ tim đập, vành tai đỏ vừa biến mất lại nóng lên.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng anh nhìn thấy lúc chiều tối, trái tim nóng bỏng của anh lại nguội lạnh, không biết sau khi tỉnh rượu cô có nhớ những gì hai người họ đã làm trong phòng anh đêm nay không, cô có ghét anh không biết xấu hổ không.
Anh cô đơn rũ mắt xuống.
"Cậu chủ?" Thím Lưu giúp việc từ trong phòng bếp ra dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn, thấy cậu chủ nhà mình đang ngồi một mình ở bàn ăn ngẩn người.
Hứa Yến nói: "Thím Lưu, lấy cho cháu một bộ bát đũa."
Thím Lưu sững sờ, cậu chủ chưa ăn no hả?
"Cậu chủ, đồ ăn nguội cả rồi, hay tôi lấy cho cậu một bát mì nhé?"
"Không cần, lấy bát đũa là được rồi."
Thấy anh khăng khăng, thím Lưu cũng không nói nữa, nhanh chóng lấy một bộ đồ ăn trong bếp đặt trước mặt anh.
Hứa Yến gắp thức ăn thừa trên bàn ăn với vẻ mặt lạnh lùng, tiếng khóc ríu rít của cô gái say rượu vang lên bên tai anh:
"Anh... anh không thích tôi sao... anh không ăn những món tôi làm... tôi làm vất vả như thế... sao anh có thể đáng ghét như vậy... tôi rất ghét anh..."
Làm sao anh có thể không thích cô, anh thích cô c.h.ế.t đi được, nửa tháng qua ngày nào anh cũng nhớ cô, kể cả trong giấc mơ cũng toàn hình bóng của cô... Anh ước mình có đôi cánh bay đến bên cô, như thế cô sẽ không bị cướp mất.
Không nếm được mùi vị của thức ăn trong miệng, chỉ cảm thấy nó rất đắng.
Hứa Duệ Đạt bước từ ngoài vào nhìn thấy thằng cháu c.h.ế.t bầm của mình đang im lặng ăn thức ăn thừa, ông giận sôi máu: "Này! Thằng nhóc thối, rốt cuộc hôm nay cháu làm sao vậy, vừa về đã chạy ra ngoài! Còn trở về muộn như thế! Con bé Noãn vừa tan làm đã tới đây, đặc biệt chuẩn bị cho cháu một mâm cơm lớn! Còn cháu thì sao? Chưa ăn được mấy đã đặt đũa bỏ đi! Bây giờ ăn đồ ăn thừa làm gì, vừa nãy đâu thấy cháu ăn, ôi, cái mặt già này của ông nên giấu vào đâu đây hả?"
"Cái tính này của cháu chẳng biết giống ai, ông còn muốn con bé Noãn làm cháu dâu của ông, với tính cách này của cháu chẳng có cô gái nào thích cháu đâu! Ông thật sự tức c.h.ế.t mất!"
Ông cụ Hứa đứng bên cạnh Hứa Yến giận dữ mắng mỏ, thấy Hứa Yến như không nghe thấy mình nói gì, vẫn bày ra mặt không cảm xúc ăn đồ ăn.
Sớm muộn gì ông cũng sẽ bị dáng vẻ này của anh chọc tức chết! Ông khịt mũi thật mạnh, nói một câu rồi giận dữ bỏ đi.
"Cái thằng đầu gỗ nhà cháu! Ông mặc kệ cháu, ở một mình đến cuối đời đi!"
...
Ngày hôm sau, đến gần trưa Giang Noãn mới dậy, hôm nay không phải đi làm, hôm qua cô say rượu, người nhà họ Thẩm cố ý không đánh thức cô.
Giang Noãn xoa cái đầu choáng váng, nhớ lại chuyện hôm qua say rượu, cô như bị sét đánh!
Sao cô có thể mạnh dạn ngồi lên đùi người khác đã vậy còn hôn nữa, sao cô không uống đến mức quên sạch luôn đi! Sao lại nhớ hết, cô còn đưa cả lưỡi vào!
Sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây? A a a, đổi cho cô một hành tinh khác sống đi!
Cô che mặt lăn lộn trên giường, sao có thể táo bạo như vậy!
Ừm, lúc cô hôn anh, anh không đẩy cô ra mà còn hôn lại cô mãnh liệt hơn, đâu còn dáng vẻ cấm dục lạnh lùng thường ngày của anh, vậy... có nghĩa là anh cũng thích cô đúng không?
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng, cô rất chắc chắn mình rất thích anh, nếu không tại sao lại muốn gặp anh như vậy? Nhưng cả hai đều không đ.â.m thủng lớp giấy mỏng đó, anh vẫn chưa tỏ tình với cô? Dù sao loại chuyện này phải do anh nói trước! Cô phải dè dặt chút, nghĩ đến đây cô cười ngọt ngào.
...
Lúc ăn cơm trưa, Chu Dung cứ nhìn chằm chằm vào môi của Giang Noãn: "Noãn Noãn, sao môi cháu lại sưng thế?"
Trái tim Giang Noãn đập lệch một nhịp, cô cười mất tự nhiên: "À... là... dạo này cháu hơi nóng."
"Vậy hôm nay mợ pha trà lạnh giúp hạ nhiệt cho cháu nhé." Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Chu Dung nói tiếp.
"Đầu cháu còn đau không? Tối qua cháu say rượu, chạy đến phòng Tiểu Hứa ngủ, cháu là con gái phải chú ý, lần sau không được uống trộm nữa." Con bé xinh đẹp như thế, phải cẩn thận hơn, nếu say rượu ở bên ngoài bị người có lòng riêng bắt gặp... thì xong đời rồi!