Quần áo may sẵn mùa đông đã bán hơn một tháng, doanh thu vẫn tốt như mọi khi. Giang Noãn nhìn sổ sách, gần đây cô cũng bắt đầu nâng cấp chuyển đổi Duy Y, cô muốn để cửa hàng theo dòng thương hiệu, có nghĩa là sẽ có yêu cầu cao hơn đối với môi trường mua sắm của khách hàng, cho dù đó là từ thiết kế quần áo mềm mại, cách trưng bày cửa hàng, chất lượng quần áo, quần áo phù hợp, thái độ phục vụ,... đều phải được đặt ra.
Đầu tiên cửa hàng của cô phải chuyển ra khỏi con hẻm quần áo may sẵn này, cửa hàng trong con hẻm quần áo may sẵn không lớn, theo ý kiến của cô thì không gian trưng bày ở đây quá nhỏ, và mục tiêu mua sắm ở đây không rõ ràng. Trong tương lai, mục tiêu mua sắm trong cửa hàng của cô là phụ nữ trẻ có năng lực kinh tế cao hơn, có định vị rõ ràng, vì vậy cô phải tìm một cửa hàng quần áo lớn riêng biệt, điều này sẽ giúp cửa hàng của cô bền lâu dài.
Việc tìm cửa hàng và thiết kế cửa hàng đều phải lên kế hoạch, đây là một dự án lớn, tốn nhiều thời gian và chi phí, nên hiện tại cô vẫn phải cặm cụi trong hẻm quần áo này, dành dụm kinh phí!
Chuyện này còn phải bàn bạc lâu dài, cô tạm gác lại trước, bởi vì lúc này cô còn có một chuyện quan trọng hơn phải lên kế hoạch trước! Đó là ngày sinh nhật của Hứa Yến, cô chưa nghĩ ra sẽ tạo bất ngờ gì cho anh! Buồn rầu quá đi!
Cô đột nhiên nghĩ đến bộ quần áo họ mua trong buổi hẹn hò đầu tiên vào mùa hè trông giống đồ đôi, Hứa Yến thường xuyên mặc, còn ám chỉ nói cô mặc bộ quần áo đó rất xinh đẹp, cô tỏ vẻ nhìn thấu nhưng không nói, cứ để anh mặc, như thế đã khiến anh thấy hạnh phúc trong một thời gian dài.
Cô dự định mùa đông này sẽ làm một bộ đồ đôi với anh, cảm thấy cũng không ngạc nhiên lắm, hay là... dâng mình?
Đôi mắt cô sáng lên, nhưng lại đột nhiên biến mất, bởi vì mỗi lần đến lúc quan trọng Hứa Yến thà rằng chịu đựng một mình còn hơn, không nhịn được mới xin cô giúp đỡ. Nhưng có không ít lần, anh không đành lòng làm cô mệt, mặc dù mỗi lần anh đều bị Giang Noãn trêu nổi lửa, cũng mặc cho cô làm gì thì làm, nhưng điểm mấu chốt vẫn kiên quyết bám trụ.
Cô ít nhất phải trưởng thành mới kết hôn với anh, cứ theo đà này, có lẽ cô sẽ không thể ăn thịt trước khi kết hôn, chỉ có thể ăn một ít cặn thịt.
Giang Noãn ôm hai má, chỉ có thể tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
...
Vào ngày 21 tháng 11, Hứa Yến vẫn đi làm trong quân đội như thường lệ, tuy tay bị thương vẫn chưa lành, nhưng quân đội có rất nhiều việc phải làm, các sĩ quan chiến sĩ túc trực tại thành phố Liêu Ninh vẫn chưa trở lại. Anh rất bận, gần đây chỉ có buổi tối mới có thể ở bên bé con của anh, may mà cửa hàng bé con cũng bận rộn, nếu không anh còn sợ bé con chê anh bận rộn.
Chập tối về đến nhà, anh còn chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tiếng cười rộn rã từ trong nhà.
Vừa bước vào cửa, cô, dượng, em họ và cả nhà họ Thẩm đều đã đến.
Anh còn thắc mắc không biết hôm nay là ngày gì, sao lại có nhiều người tụ tập như thế. Cho đến khi ai nấy đều cười vui vẻ nói với anh: "Chúc mừng sinh nhật."
Lúc này anh mới nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình, anh đã quên mất mình đã bao lâu không trải qua sinh nhật, hình như là lúc còn bé cha anh vẫn còn sống... mới chính thức tổ chức sinh nhật cho anh. Sau này cha anh hy sinh, chỉ có ông nội nhớ, năm nào ông cũng làm cho anh một tô mì trường thọ, nhưng sau khi anh được chuyển đến bộ đội ở vùng núi xa xôi ba năm, từ đó anh không còn đón sinh nhật nữa.
Thực ra giữa đón và không đón đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt, nhưng lúc này khi thấy nụ cười, lời chúc phúc của mọi người trong gia đình, anh chợt cảm thấy vẫn có sự khác biệt...
Đồ ăn đều đã bày hết lên bàn, anh bị Thẩm Gia Vĩ và Thẩm Gia Minh kéo ngồi vào bàn ăn.
Từ lúc bước vào cửa Hứa Yến không thấy Giang Noãn đâu, trong lòng có chút lo lắng, anh còn chưa kịp hỏi, ông nội Hứa đã liếc anh, giọng chua lè: "Sao thằng nhóc nhà cháu lại may mắn như vậy, có bạn gái tốt như con bé Noãn. Noãn Noãn bận rộn trong bếp cả buổi chiều, nói muốn tổ chức sinh nhật cho cháu, nghĩ tới lúc trước vợ ông chưa bao giờ đối xử với ông như thế này đâu..."