Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kế Quân bị Hứa Yến đạp vào n.g.ự.c ho khan dữ dội, mặt mày đỏ cố gắng vùng vẫy, vẻ mặt sợ hãi đau khổ cầu xin nhìn anh quân nhân tàn bạo giẫm lên mình.

"Tiểu đội trưởng!" Lý Hạ dùng sức kéo tay Hứa Yến, cậu ấy chưa bao giờ thấy tiểu đội trưởng mất kiểm soát như vậy, ánh mắt cuồng loạn như một con sư tử mất lý trí.

Lý Hạ và đồng đội dùng hết sức mới kéo được Hứa Yến ra, nếu tiếp tục giẫm thì người đó sẽ mất mạng.

Mặt mày Hứa Yến ảm đạm nhìn Trương Kế Quân đang cuộn tròn ho khan: "Người đâu?" Trong giọng điệu lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Lý Hồng Anh khóc không thành tiếng, cô ấy vẫn không dám tin vào tin buồn đau lòng này.

Trương Kế Quân nghe Hứa Yến hỏi sợ tới mức không dám ho nữa, anh ta tè ra quần chỉ về hướng bên cạnh, run rẩy nói: "Tôi... đưa các người đi..."

Nói xong anh ta chống tay đứng dậy, chạy theo hướng anh ta vừa chạy ra.

...

Bởi vì khí thế của người đứng bên cạnh quá mạnh, Trương Kế Quân run như cầy sấy, vội vàng nói: "Chỗ này... Giang Noãn bị Tưởng Tú Hà chém... nhảy xuống từ chỗ này..."

Lý Hồng Anh nhảy khỏi lưng Trần Cương, nắm lấy cổ áo của Trương Kế Quân hét lên: "Con điên Tưởng Tú Hà kia đâu? Cô ta đi đâu rồi? Giết người đền mạng, cô ta phải xuống địa ngục! Anh cũng vậy!"

Trương Kế Quân hoảng sợ lắc đầu, anh ta thật sự không biết! Anh ta chỉ biết cả đời này của anh ta đã bị Tưởng Tú Hà hủy hoại! Anh ta không thể vào đại học, anh ta sẽ phải ngồi tù, anh ta xong đời rồi...

Đôi chân Hứa Yến nặng nề bước đến mép vách núi, phía dưới sâu không thấy đáy, anh nắm chặt đôi tay kìm chế sự run rẩy, trái tim như bị khoét một miếng, đau đớn khó chịu.

Trong đầu anh xuất hiện sự hoảng sợ, anh hít một hơi thật sâu, nhắc bản thân phải bình tĩnh.

Một lúc sau, anh ra lệnh: "Xuống tìm! Tìm mọi ngóc ngách không bỏ sót chỗ nào!"

...

Thời tiết càng ngày càng âm u, một lúc sau trời đổ cơn mưa dày đặc như trút nước.

Ngọn núi quá lớn, khi mọi người xuống đến chân núi, Hứa Yến ra lệnh cho bọn họ tản ra tìm người.

Hứa Yến nghe tiếng mưa tí tách và gió xào xạc kèm theo cảm giác ớn lạnh, lòng anh hoảng hốt không rõ lý do.

Do tính cách và anh còn là quân nhân nên từ nhỏ anh chưa bao giờ có cảm xúc sợ hãi và hoảng sợ mạnh mẽ như vậy.

Nhưng lần này, khi nghe tin Giang Noãn gặp nạn, anh vô cùng sợ hãi, sợ rằng cô gái mà anh hàng ngày nhớ nhung trong khoảng thời gian này thật sự đã...

Anh cố nén cơn đau vào lòng, anh nhất định sẽ tìm được cô, cô sẽ không sao...

...

Màn đêm buông xuống, trời vẫn mưa, Lý Hạ và những người khác tìm kiếm suốt một buổi chiều cho đến khi trời tối mịt vẫn không thấy người, cả người bọn họ ướt sũng. Dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chịu nổi cái lạnh, lúc này bọn họ ngồi sưởi ấm ở nhà trưởng thôn, chờ mưa ngớt sẽ cầm đuốc tiếp tục đi tìm.

Nửa đêm, Lý Hạ nhìn đồng đội ngủ mê man nằm trên mặt đất, cậu ấy nhìn sang Trần Cương cũng thấy anh ấy đang lo lắng: "Anh Cương, tiểu đội trưởng vẫn chưa về, anh nói xem liệu cô Giang có xảy ra chuyện gì không... từ nơi cao như vậy… em hơi sợ..."

Trần Cương liếc nhìn Lý Hạ, anh ấy đưa tay vỗ vào tay Lý Hạ: "Phủi phui cái mồm nhà cậu!"

Sau đó anh ấy lại lẩm bẩm: "Nhất định sẽ không sao đâu..."

Lý Hạ buồn bã thở dài tiếp tục chờ tin tức.

Ký túc xá thanh niên trí thức.

Lúc này, tất cả các thanh niên trí thức ngồi quây quần bên bàn bếp, nhìn mưa rơi lất phất trên mái hiên với vẻ mặt lo lắng.

Bọn họ chỉ mới biết được chuyện này vào buổi chiều, lúc đó bị doạ hoảng sợ choáng váng, sau khi phản ứng lại lập tức vội vàng ra ngoài tìm người.

Họ tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ cho đến khi trời tối đến mức không nhìn thấy gì mới ủ rũ trở về.

Tô Hiểu Nguyệt khóc sưng mắt, Lý Hồng Anh khóc mắt sưng đỏ, hai tay đan vào nhau cầu nguyện trong lòng, cả người Cố Tương căng thẳng, nước mắt âm thầm chảy xuống, khuôn mặt của Dương Ái Liên tái nhợt...

“Cốc cốc cốc…”

Có tiếng gõ cửa vang lên, mọi người đứng dậy lập tức vội vàng ra mở cửa, thấy đó là trưởng thôn, Trần Bân sốt sắng hỏi: "Trưởng thôn, tìm được người chưa?"

"Chưa, nhưng khi tôi đi tìm Tưởng Tú Hà đã đến nhà của Tôn Cường, thấy t.h.i t.h.ể Tôn Cường bốc mùi, có lẽ đã c.h.ế.t được vài ngày rồi, bị người ta dùng d.a.o g.i.ế.c chết, trên người có rất nhiều vết dao... Tôi nghi ngờ Tưởng Tú Hà giết... bây giờ tôi và dân trong thôn vẫn chưa tìm thấy Tưởng Tú Hà ở đâu..."

Một loạt lời nói của trưởng thôn khiến mọi người kinh ngạc, da đầu tê rần, sắc mặt tái nhợt, Tưởng Tú Hà đã g.i.ế.c Tôn Cường! Chính là người đàn ông lùn, chồng của Tưởng Tú Hà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK