Sau đó ba người quây quần bên bàn, Giang Noãn đổ hết tiền trong túi ra, tiền giấy rải rác chất thành một núi nhỏ.
Mắt Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào đỏ bừng! Ôi má ơi! Trong một ngày vậy mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nhiều hơn bọn họ bày sạp bán nhiều.
Trong lòng vô cùng xúc động, bàn tay run rẩy, họ nhanh chóng đếm.
Đếm đi đếm lại, nụ cười của ba người càng ngày càng rạng rỡ, ai ngờ hôm nay cửa hàng kiếm được tổng cộng gần 1.300 đồng!
Có nghĩa là lợi nhuận của ngày hôm nay đã kiếm được lại hết số tiền đầu tư trước đó! Hồi vốn rồi!
Giang Noãn thực sự rất kích động! Chiếc ví xì hơi của cô cuối cùng cũng phồng lên rồi!
Sắc trời tối dần, ngày mai cô còn phải đi làm, cô dặn dò Chu Hương Ngọc một số việc cần chú ý, sau đó trở về nhà.
Về đến nhà, hứng thú kiếm tiền đã biến mất, lúc này cô đã kiệt sức. Mỗi ngày hoàn thành công việc ở bộ phận tuyên truyền xong cô lại phải đến tiệm may giúp đỡ nên rất mệt, bây giờ lại mở cửa hàng. Hơn nữa, gần đây cô bận thiết kế quần áo mùa đông, thường dành thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào buổi tối. Haiz, nói nhiều cũng chỉ là một giọt lệ chua cay.
Cô cũng không phải chuyên gia quản lý thời gian, cô thực sự muốn bỏ công việc ở bộ phận tuyên truyền.
Không ổn, nếu cô cứ tiếp tục mệt mỏi như thế này, cơ thể cô sẽ suy sụp mất, cô phải thẳng thắn với gia đình càng sớm càng tốt!
Trên thực tế, sự mệt mỏi và bơ phờ của Giang Noãn sau mỗi đêm trở về trong những ngày qua đã được người nhà họ Thẩm chú ý từ lâu, thậm chí cả Thẩm Gia Vĩ là người cẩu thả cũng đã chú ý tới.
Mọi người đều lo lắng liệu có phải cô đã gặp phải chuyện gì, có phải là bị người ta bắt nạt, là ở trong công việc hay những mặt khác khiến cô tủi thân, ấm ức hay không.
Bọn họ đều rất lo lắng.
Khi Giang Noãn về, cô cùng gia đình ngồi vào bàn ăn ăn tối như mọi ngày, ăn xong đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, ông ngoại gọi cô lại, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Giang Noãn sửng sốt, sau đó cô nhìn về phía bà ngoại, cậu mợ, anh họ và em họ, lúc này mới nhận ra bọn họ cũng nhìn mình bằng ánh mắt như ông ngoại.
Giang Noãn nghĩ thầm, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao vẻ mặt của mọi người trông... buồn vậy?
Cô im lặng và ngoan ngoãn đi theo cả nhà vào phòng khách.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim ở giữa, xung quanh là người nhà cô.
Cô bị bầu không khí bao trùm này làm hơi căng thẳng mà không thể giải thích được.
Sau một hồi im lặng, Chu Dung là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, bà ấy chạm nhẹ vào đầu Giang Noãn, nói như một giáo viên tâm lý: "Noãn Noãn à, có phải gần đây cháu không vui? Gặp phải khó khăn gì sao? Cháu cứ việc nói ra, như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy tốt hơn."
"Đúng đó Noãn Noãn, em nói ra đi, chúng ta có nhiều người, hãy tin tưởng bọn anh, bọn anh nhất định có thể giúp em giải quyết mọi vấn đề." Thẩm Gia Vĩ tiếp lời.
Ông ngoại Thẩm nhìn cô đầy yêu thương: "Cháu gái ngoan, chúng ta là người một nhà và sẽ luôn là chỗ dựa của cháu. Bọn ông hy vọng cháu sẽ hạnh phúc."
Giang Noãn nghe mọi người nói, từng lời từng chữ đều là sự quan tâm và yêu thương dành cho cô, cô may mắn làm sao khi được làm người nhà của họ, trước khi xuyên vào sách cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của gia đình.
Mà giờ đây, cô cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt và nặng trĩu đến từ gia đình.
Những yêu thương này kết hợp lại thành một tia nắng ấm áp, đủ để chiếu sáng mọi u ám trong lòng cô.
Mắt cô cay cay, cô thật sự rất vui và hạnh phúc.
Đúng vậy, tại sao trước đây cô lại giấu giếm chứ, bọn họ là người nhà, trực tiếp thẳng thắn nói cho họ biết chuyện cô đang làm chẳng phải là xong sao, cô tin họ sẽ hiểu mình.
Vốn cô cũng đã lên kế hoạch tìm thời gian để thẳng thắn với họ mà.
Vì vậy, cô cúi đầu nói thật: "Cháu thực sự xin lỗi vì đã làm cho mọi người lo lắng, mọi người đừng lo cho cháu, cháu rất vui và không phải chịu ấm ức gì đâu, cháu chỉ mệt quá thôi. Thực ra suốt thời gian qua cháu đang làm kinh doanh, vì còn phải lo công việc của ban tuyên truyền nên quá mệt, hơi quá sức tí thôi ạ. Cháu xin lỗi vì bây giờ mới nói với mọi người."
Đương nhiên cô cũng biết trong thời gian này mình ở nhà trông như có tâm trạng tồi tệ thật, dù sao thì bình thường cô là một người lạc quan yêu đời, là mặt trời nhỏ!