Sau đó họ quay lại nhìn Hứa Yến với ánh mắt đờ đẫn, ngạc nhiên một lúc lâu mới khô khan nói: "Anh Yến, đây là bạn gái của anh à?"
Ôi mẹ ơi tảng băng thực sự có bạn gái? Mà bạn gái của anh ấy còn rất xinh đẹp?
Hứa Yến “ừm” nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên giới thiệu với bọn họ: "Bạn gái của tôi, Giang Noãn."
Giang Noãn tự nhiên nhẹ nhàng cười với hai người còn đang choáng váng: "Chào hai anh!"
"Khụ khụ... e hèm, xin chào chị dâu, tôi tên Phạm Tề."
"Ừm, chị dâu, tôi tên Lộ Nhất Hoà."
Cho đến khi bốn người họ ngồi trong phòng nhỏ của nhà hàng của Phạm Tề, đồ ăn lần lượt được bày ra, Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà vẫn chưa hoàn hồn, vẫn cảm thấy chuyện Hứa Yến có bạn gái rất ảo.
Hai người ngồi ở một bên kinh ngạc nhìn Hứa Yến đang chăm chú rót nước, gắp thức ăn cho Giang Noãn mà chỉ ước gì có thể trực tiếp đút đồ ăn vào miệng người ta.
Anh ấy luôn thờ ơ với phụ nữ, mấy gia đình bọn họ có quan hệ tốt, bọn họ chơi với Hứa Yến và đi học cùng nhau từ khi còn nhỏ, thấy rất nhiều cô gái lén đưa tờ giấy nhỏ cho Hứa Yến, trong đó không thiếu cô gái đẹp, mặc dù không xinh đẹp tinh tế như Giang Noãn, nhưng các cô gái ấy cũng cao ráo, xinh đẹp, cũng có nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng những cô gái xinh đẹp này thích Hứa Yến, muốn làm bạn gái của anh ấy, dùng đủ mọi cách cả trong tối ngoài sáng đều có, bọn họ chưa thấy anh liếc nhìn họ lấy một lần, chỉ cần chọc anh mất kiên nhẫn, khí lạnh tỏa ra từ toàn thân sẽ khiến người ta lạnh cóng, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Rất nhiều cô gái ỉu xìu trước thái độ thờ ơ của Hứa Yến, họ lần lượt bỏ cuộc, lúc đó bọn họ còn nghĩ tảng băng này sẽ độc thân cả đời.
Không ngờ hai người họ còn chưa có bạn gái, người ta không chỉ có bạn gái mà điều quan trọng là bạn gái của anh ấy quá đẹp, thôi, cái mặt của bọn họ bị đánh đủ đau rồi.
Một lúc sau Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà cũng tỉnh táo lại, bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Lộ Nhất Tề nhấp một ngụm rượu, hỏi: "Anh Yến, lần này anh được chuyển về sẽ không bị chuyển đi nữa đâu chứ?"
Hứa Yến bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát của Giang Noãn: "Không, sau này sẽ luôn ở thủ đô."
"Thế thì tốt! Chị dâu, anh Yến mới về chưa lâu, sao cô và anh Yến quen nhau thế?" Phạm Tề hóng hớt hỏi.
Giang Noãn nói thật: "Tôi gặp anh ấy khi tôi xuống nông thôn, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều."
Yo, anh hùng cứu mỹ nhân!
Phạm Tề phấn khích vỗ đùi: "Anh Yến được đó, ha ha ha, bây giờ bọn em chỉ chờ rượu mừng nữa thôi, đến lúc đó em sẽ chuẩn bị một món quà cưới lớn cho hai người."
Hứa Yến bình tĩnh liếc anh ấy, "ừm" một tiếng, anh cũng muốn kết hôn, muốn dùng giấy đăng ký kết hôn khóa hai người lại với nhau vĩnh viễn.
Không khí trên bàn cơm dần sôi nổi, Giang Noãn nghe bọn họ tán gẫu, cũng biết rất nhiều về chuyện lúc trẻ của Hứa Yến, anh rất có tình nghĩa, lúc đó Lộ Nhất Hoà bị bắt nạt, Hứa Yến không nói nhiều lời đã dạy dỗ tên kia. Mặc dù tính cách lạnh lùng, nhưng lại có rất nhiều bạn bè chân thành, theo cái nhìn của Giang Noãn, anh là một người rất tốt ngoài nóng trong lạnh.
Trong nhà hàng có người bưng một ca nước đến, Giang Noãn thuận tay rót một cốc, đang định cầm lên uống.
Vừa cầm lên đã bị độ nóng ở thành cốc quẹt vào, nước đổ ra bàn, ngón tay cũng bị nước b.ắ.n tung tóe lên.
Vẻ mặt của Hứa Yến thay đổi, lo lắng nắm chặt ngón tay Giang Noãn, ngón tay đã đỏ bừng, phải rửa lại bằng nước lạnh, anh nửa ôm nửa kéo Giang Noãn ra khỏi phòng.
Hai người trong phòng trợn mắt há hốc mồm, thôi xong thôi xong! Nóng một ít thôi đã khiến anh Yến của bọn họ đau lòng không chịu nổi rồi.
Trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nước xả bên ngoài và cuộc trò chuyện của họ.
"Em không biết nó sẽ nóng như vậy, chỉ đỏ một chút thôi, giờ thì ổn rồi."
Trái tim của hai người trong phòng như tê liệt khi nghe thấy giọng nói nũng nịu kia.
Giọng nam trầm thấp, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Sau này không được phép cầm những đồ nóng như thế nữa, muốn lấy gì thì nói với anh, anh lấy cho."
"Vâng, tuân mệnh!"
Phạm Tề và Lộ Nhất Hoà khẽ giật khóe miệng, trời ạ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh Yến xong đời rồi, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của anh trong lòng hai người vỡ nát, không ngờ anh Yến lại là người như vậy.
Hứa Yến và Giang Noãn nhanh chóng quay trở lại, họ tiếp tục ăn uống.
Giang Noãn nhìn Hứa Yến vẫn tỉnh bơ, dù đã uống mấy ly rượu lớn, sắc mặt vẫn như cũ, ngược lại khuôn mặt của Phạm Tề đỏ đến đáng sợ như cái m.ô.n.g đỏ, sắp nằm sấp ra bàn đến nơi, nhưng miệng vẫn lải nhải uống nữa, Lộ Nhất Hòa không nhìn nổi nữa, nói mấy câu với Hứa Yến rồi dìu Phạm Tề rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.