Hơn nữa, cô cũng không biết người phụ nữ béo trong miệng Trương Hân nói là ai, không biết tại sao người phụ nữ béo kia lại chọc vào Trương Hân, cũng không biết người đàn ông mà Trương Hân tìm đến là ai. Cô không có cơ sở và không có chứng cứ, hấp tấp và ngu dốt đối đầu với nữ chính có vận may, thì đó không phải là đang tìm c.h.ế.t à?
Giang Noãn dừng lại nhìn bọn họ, không có gì hay mà nhìn, đang định rời đi, bỗng nhiên ánh mắt cô còn chưa kịp dời đi đã bắt gặp ánh mắt của Trương Hân.
Trương Hân liếc cô bằng ánh mắt khinh thường, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, giống như đang khoe khoang với cô vậy.
Nhìn nhau chưa đầy ba giây, Trương Hân ngoảnh mặt đi, trên mặt vẫn treo nụ cười hiền hậu và tiếp tục chào tạm biệt bà con.
Giang Noãn:...
Trong lòng Giang Noãn bình tĩnh không một gợn sóng, thậm chí còn muốn cười, cô cạn lời, Trương Hân bị bệnh dở hơi à! Cô mau đi đi!
Giang Noãn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng trở về ký túc xá nấu cơm, nghỉ ngơi mới là có lý! Đã lâu rồi không làm việc nên lưng của cô đau cực kỳ.
...
Sau khi Trương Hân và Triệu Chấn Dương chào tạm biệt dân làng và các thành viên trong gia đình, Triệu Chấn Dương chất tất cả hành lý vào xe lừa, sau khi lên xe, anh ta chu đáo nắm tay Trương Hân và đỡ cô ta lên.
Thấy chồng cẩn thận như vậy, Trương Hân cười ngọt ngào với Triệu Chấn Dương, Triệu Chấn Dương cũng cười theo.
Xe lừa bắt đầu di chuyển, Trương Hân nhìn ngôi làng và dân làng đang ngày càng xa dần, trong lòng cô ta rất vui mừng! Cuối cùng cô ta không phải ở nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Cô ta sẽ sớm đến Bắc Kinh, sớm trở thành một người tôn quý!
Trong khoảng thời gian này, không uổng công cô ta dịu dàng có ý lấy lòng Triệu Chấn Dương, hiền dịu nấu cơm ngon cho anh ta ăn, còn thỏa mãn anh ta trên phương diện đó nữa... Tiến công chiếm đóng được anh ta, hiện tại không ngoa khi nói trái tim và đôi mắt của Triệu Chấn Dương đều tràn ngập cô ta!
Ví dụ như chuyện cô ta muốn đi theo quân, Ngô Quế Lan hoàn toàn không đồng ý, Trương Hân biết nguyên nhân nhưng không nói ra, không phải là vì cô ta có năng lực và kiếm được tiền à, không nỡ thả cô ta đi. Nói ngon nói ngọt là vì muốn tốt cho hai người họ, cô ta nghe xong thật sự muốn ói. Lúc mới cưới cô ta về bà già này đối xử với cô ta rất tốt, cho đến khi cô ta nói với bà ta về việc không đi làm mà đi bán bánh để kiếm tiền, sau khi lấy ra số tiền cô ta kiếm được, cô ta không bỏ qua ánh mắt sắc sảo và tham lam của bà già c.h.ế.t tiệt này. Quả nhiên, điểm yếu của con người là...
Bà già này không muốn cho cô ta đi theo quân, không phải là muốn cô ta làm trâu làm ngựa phục vụ cả gia đình bà ta sao? Mơ đẹp đấy! Cũng may cô ta rơi lệ trước mặt Triệu Chấn Dương, Triệu Chấn Dương lại mềm lòng nên cũng không ngại cãi nhau với gia đình!
Bây giờ cô ta cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình! Trương Hân bất giác bật cười khi nghĩ về chuyện đó, đặt tay mình vào tay Triệu Chấn Dương, cả hai đan chặt các ngón tay vào nhau.
Trương Hân không hề nhận ra sau khi xe lừa rời đi, trong lùm cỏ có một đôi mắt đỏ đang hằn học nhìn chằm chằm vào cô ta, cho đến khi xe lừa đi xa không thể nhìn thấy đôi mắt đó nữa...