Lý Đại Tráng và các bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa ngon thỏa cơn thèm, thứ sáu nơi đâu cũng đông người, họ vào nhà hàng nhìn xung quanh, bàn nào cũng đầy người, vốn định tìm một nơi khác, ánh mắt nhạy bén nhìn thấy Hứa Yến.
Nói ra thì đúng là trùng hợp, anh ấy trúng tuyển vào Đại học Quốc phòng, lại có duyên gặp lại Hứa Yến, ở chung một ký túc xá nên cũng coi như là người quen.
Anh ấy đưa mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp quyến rũ ngồi bên cạnh Hứa Yến, vừa nãy anh ấy nhìn thấy Hứa Yến tỉ mỉ săn sóc bóc tôm, gắp đồ ăn, cẩn thận rót trà cho cô gái, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước, khiến anh ấy rất ngạc nhiên, đây, đây còn là Hứa Yến mà anh ấy biết không?
Hứa Yến thấp giọng giới thiệu với Giang Noãn: "Bọn họ là bạn cùng phòng với anh."
Giang Noãn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ảnh bảo bọn họ ngồi cùng đi."
Hứa Yến thấy hai người bọn họ nhìn chằm chằm vợ mình không chớp mắt, anh ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: "Ngồi đi, giới thiệu với hai người, đây là vợ của tôi."
Lý Đại Tráng và Trâu Khải nhanh chóng chào hỏi Giang Noãn.
Giang Noãn cười lịch sự, gọi thêm mấy món ăn, vài chai rượu, Lý Đại Tráng và Trâu Khải là hai người nói lảm nhảm, bầu không khí đột nhiên sôi động hẳn lên.
Lý Đại Tráng rót cho Hứa Yến một ly rượu, nói đùa: "Thằng nhóc nhà cậu được đó, không nói tiếng nào đã xin nghỉ phép, chúng tôi còn định gọi cậu đi tụ tập, hoá ra lại ở bên vợ, ài, tôi cũng muốn về nhà ở bên vợ và con trai."
Trâu Khải và Lý Đại Tráng bằng tuổi, cũng đã có gia đình, anh ấy uống hớp rượu, cũng rất nhớ vợ con, nhưng gia đình ở tỉnh khác nên chỉ có thể về trong kỳ nghỉ đông và hè.
Anh ta liếc nhìn Giang Noãn, tò mò hỏi: "Em dâu cũng học đại học ở trong thành phố đại học à?" Anh ta biết Hứa Yến ở phía Tây thành phố, bây giờ vợ cũng ở đây, trông khoảng mười tám tuổi, e là cũng học ở đây.
Giang Noãn gật đầu: "Tôi đang học mỹ thuật."
Lý Đại Tráng giơ ngón tay cái lên, nói thẳng: "Giỏi!"
Hứa Yến vinh dự cong môi, uống rượu vui vẻ với họ.
...
Buổi tối, Giang Noãn và Hứa Yến trở về nhà, Giang Noãn bật đèn, Hứa Yến ngồi xổm xuống thay giày cho cô, sau đó đột nhiên bế cô lên.
Giang Noãn vội vàng ôm cổ anh, vùi vào trong n.g.ự.c anh, hơi thở độc nhất vô nhị của anh xông thẳng vào lỗ mũi cô, còn mang theo mùi rượu nồng, nhịp tim của cô không tránh khỏi lệch một nhịp.
Cô nũng nịu gọi anh: "Anh."
Hứa Yến vốn muốn bế cô vào phòng ngủ, nhưng lại nghe thấy giọng nói nũng nịu khiến anh không chịu nổi, quả táo Adam của anh lăn lên xuống không ngừng, anh thuận thế đặt cô lên tủ cạnh cửa, cánh tay Giang Noãn vô tình chạm vào nút tắt đèn, đèn mờ đi, giây tiếp theo, tiếng thở của Hứa Yến trở nên mạnh hơn, anh thở hổn hển hôn lên mặt cô kêu thật vang.
Môi lưu luyến chạm vào phần dịu dàng ngọt ngào mà anh đã nhung nhớ ngày đêm, anh hôn nhẹ nhàng, từ từ cạy hàm răng bé con ra, quét khắp mọi ngóc ngách một cách liều lĩnh và nóng bỏng, bá đạo cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào của cô mút vào, anh áp sát vào đôi môi anh đào của cô, giọng khàn khàn: "Bé con, anh rất nhớ em..."
Không biết là do uống rượu hay là đã hai ngày không gặp nhau, Giang Noãn cảm thấy anh rất nhiệt tình.
Người đàn ông thể hiện những cảm xúc, ham muốn không che giấu về mọi mặt, đôi mắt đỏ ngầu, cơn bão cuồng phong bao trùm bầu trời, cô ôm chặt lấy anh đáp lại.
Trăng tròn ngoài cửa sổ càng ngày càng cao, phản chiếu căn phòng mờ mịt, có thể mơ hồ nhìn thấy quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy đường viền của hai bóng người trên ghế sô pha trong phòng khách đang nhấp nhô lên xuống.
Trong kẽ hở còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ, tựa như đang mắng mỏ lại tựa như đang làm nũng, âm thanh rên nhẹ khiến lòng người tê dại.
Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của người đàn ông vang lên, dỗ dành: "Bé con sao thế? Không thoải mái à? Như này thì sao? Bé con thấy thế nào?"
...
Đêm dài đằng đẵng, luôn có người không ngủ.