Giang Noãn hái được nhiều mộc nhĩ và rau tề, mộc nhĩ là sản vật miền núi, có giá trị dinh dưỡng cao, vừa thơm vừa giòn, có thể chế biến thành món nộm chua cay. Rau tề là thực vật có giá trị cao, giá trị dinh dưỡng phong phú và hương vị tươi ngon, cô rất thích dùng rau tề để làm sủi cảo, rất ngon! Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thèm rồi, tối nay cô sẽ nấu hai món ngon này!
Sau khi mọi người lên núi hái rau dại được một lúc rồi tản ra săn bắn, Lý Hồng Anh dẫn theo Giang Noãn đi sâu hơn vào trong núi.
"Ở... ở đó có một con chim trĩ!" Lý Hồng Anh kích động kéo tay áo Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn thấy cách đó không xa có một con chim trĩ, đầu màu be, trên thân có vạch màu nâu sẫm, một con chim trĩ màu đen nhàn nhạt đang vỗ cánh. Cô hưng phấn gật đầu, thì thầm: "Em và chị mỗi người một bên vây quanh nó!"
Cả hai cẩn thận nhón ngón chân lên rồi từ từ tiến đến chỗ con chim trĩ vẫn đang ung dung chờ đợi.
Khi Giang Noãn chuẩn bị đưa tay ra bắt con chim trĩ, Lý Hồng Anh đột nhiên hét chói tai, con chim trĩ lập tức sợ hãi bay đi, liều mạng kêu la, chạy trốn khỏi tay của Giang Noãn.
Giang Noãn bị tiếng hét của Lý Hồng Anh làm sửng sốt, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lý Hồng Anh, muốn hỏi tại sao cô ấy lại hét, cô suýt chút nữa đã bắt được rồi!
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Giang Noãn đã bị biểu cảm của Lý Hồng Anh làm cho hoảng sợ, môi của Lý Hồng Anh run rẩy, giống như cô ấy đang cố gắng muốn nói gì đó, nhưng lại không hề nói ra tiếng. Trên mặt cô ấy không còn chút máu, Giang Noãn giật mình lo lắng hỏi: "Chị Hồng Anh, chị bị sao vậy, chị không khỏe à?"
Chỉ nhìn thấy Lý Hồng Anh xông tới trước mặt mình, lập tức kéo cổ tay cô chạy về phía trước. Giang Noãn còn đang bối rối, chẳng lẽ phía sau mình có dã thú sao?
Giang Noãn không kìm được tò mò mà quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, tim cô đập thình thịch, da đầu tê dại, toàn thân run rẩy, đó... đó không phải là Tưởng Tú Hà sao?
Tưởng Tú Hà tóc tai bù xù, thân hình gầy như củi khô, so với lúc rời đi đã gầy đi rất nhiều, giờ chỉ còn một lớp da bọc xương. Đáng sợ nhất là trên tay cô ta đang cầm một con d.a.o đẫm máu, quần áo và khuôn mặt bê bết máu, m.á.u đã đông đặc thành màu đỏ đen, dính chặt vào người cô ta.
Đôi mắt to như chuông đồng âm u nhìn chằm chằm Giang Noãn, thấy Giang Noãn bị Lý Hồng Anh kéo đi, sắc mặt cô ta dần trở nên hung tợn, lập tức đuổi theo.
Trái tim Giang Noãn sợ đến mức co rút đột ngột, như có rắn lạnh leo lên lưng, cô nín thở chỉ muốn chạy!
Tưởng Tú Hà điên rồi! Người điên không có ý thức!
Rừng núi rộng lớn, Lý Hồng Anh và Giang Noãn muốn chạy ra ngoài, như vậy có thể cầu cứu quân nhân, người nhiều sức lực lớn!
Nhưng ở lối ra, Giang Noãn nhìn thấy Trương Kế Quân hung hăng chạy tới, hơn nữa còn cầm một sợi dây thừng!
Lý Hồng Anh và Giang Noãn thấy vậy, trái tim của họ đột nhiên rơi vào hầm băng, họ hoảng sợ nhìn nhau, chỉ có thể trốn vào sâu trong rừng.
Bị hai con quỷ điên mất trí đuổi theo phía sau, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp!
Giang Noãn vừa nhìn thấy Tưởng Tú Hà là biết hai người đó tới nhắm vào mình, cô nắm chặt tay, cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cơn đau tạm thời khiến cô bình tĩnh lại. Cô cố gắng phát ra âm thanh, sốt sắng nói với Lý Hồng Anh: "Chị Hồng Anh... chúng ta chạy riêng đi! Mục tiêu của chúng là em, chị chạy ra ngoài gọi người đến cứu em!"
"Còn có, ở đây gần nơi đóng quân, nếu không tìm được ai thì chị hãy đi nhờ các đồng chí quân nhân giúp đỡ! Mau chạy đi!" Giang Noãn nói xong lập tức mở bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Lý Hồng Anh ra, cô chạy sang hướng khác.